Gọi là bạn th́ xem ra
không chỉnh lắm,bởi v́ anh lớn hơn tôi một con giáp. Anh
tốt nghiệp Quốc Gia Hành Chánh, trung uư biệt phái.
Chúng tôi gặp nhau ở trại tù Long Giao thuộc Long Khánh
sau khi đă trải qua ba đợt "biên chế".
Nằm bên trái tôi là Mai Chửng, điêu khắc gia. Chửng lúc
nào cũng bận rộn với khúc gỗ và que sắt dùng làm dao để
khắc những h́nh dáng lạ lẫm, miệng luôn ngậm pipe tự chế
dù có thuốc hay không. Chiếc mũ luôn ở trên đầu trừ
những lúc đi ngủ. Thời gian này chưa có lao động, mỗi
ngày trại chỉ cử một hai đội đi vào rừng cao su mót củi.
Cho nên Chửng hầu như không có mặt ở pḥng trừ những bữa
cơm hay có hôm trực .
Và bên phải tôi là Hùng, dân Nam Định theo bố di cư năm
54 ,người công giáo, vợ là giáo sư dạy pháp văn, có bốn
con. Hùng không đi nhông như Chửng nên chúng tôi chơi
thân với nhau rồi trở thành tri kỹ tự lúc nào cũng không
nhớ. Hai đứa ăn chung lại nằm kề bên nhau nên chuyện ǵ
mà không kể cho nhau nghe. Hùng là mẫu người mô phạm,
không đêm nào bỏ sót cầu nguyện, chưa bao giờ nghe hắn
văng tục dù cho có bực ḿnh. Những mẫu chuyện ấn tượng
ḿnh c̣n nhớ hắn kể, có lần ông em là SQ hải quân về
phép lấy xe công xa của Hùng đến những ba uống rượu. Hắn
biết được, làm cho ông em một trận và cấm tuyệt không
đụng đến xe nữa. Đă từng xuất thân từ QGHC và tốt nghiệp
trường Thủ Đức nên con đường quan lộ vững chắc, nhưng v́
tính ngay thẳng nên đến đâu cũng đụng phải tham nhũng
rồi cứ phải chuyển công tác cho đến ngày vào tù.
Việc hợp tác đầu tiên là mua một cặp gà từ những người
mới chuyển trại từ trại tù Phú Quốc về, những anh chàng
này khi về đất liền mang theo rất nhiều gà vịt. Họ bán
cả đàn guiltar cẩn sà cừ trông đẹp hơn những cây đàn tự
chế ở đây. Tôi có việc để cho gà ăn những con trùng đào
khắp nơi trong trại. Trong những lần xuất trại đi đốn
củi, ngoài việc t́m nấm,rau dại, khi về luôn kèm theo
môt hai ổ mối lũng lẵn trên khúc củi dài đủ cho hai đứa
khiêng. Mối là nguồn protein vô tận và là thức ăn khoái
khẩu cho gà. Lúc này quân đội vc quản lư, nên chúng tôi
không gặp rắc rối trong việc "cải thiện" hoặc mua bán "linh
tinh" mà đôi khi c̣n nhắn tin về nhà ...
Gà của chúng tôi lớn nhanh như thổi, mới đấy mà đă cho
ra những trứng gà so nhỏ nhít. Chúng tôi vui mừng biết
chừng nào v́ từ nay có thể "cải thiện" bữa ăn chờ cho
đến khi được thăm nuôi hăy c̣n xa vời vợi. Cho đến một
ngày, chúng tôi lúc này đẵ làm quen với lao động. Đội
được phân công đi trồng lúa rẩy, chúng tôi hớn hở ra mặt
v́ biết rằng gà ở nhà sẽ được vỗ béo bằng những nắm thóc
vàng tươi óng ánh. Sau giờ "thông tầm" trở về, rải thóc
xuống sân, gà chạy lại mổ lia lịa khiến chủ cũng mát
ḷng. Tai hoạ đến ngay sáng hôm sau. Cặp gà mới chiều
hôm qua tươi soi sói, bây giờ ủ rũ bước đi không nổi.
Chúng tôi tan nát cơi ḷng, chợt Hùng nghĩ ra điều ǵ
vụt chạy qua những nhà bên cạnh tim hiểu, hoá ra gà của
họ cũng vậy. Thủ phạm là những hột lúa có nhúng chất DDT
để khi gieo hạt, kiến hoặc côn trùng khác không ăn. Bài
học nhớ đời rất tiếc dù có kinh nghiệm đó nhưng không có
dịp thử lại.
Ḍng đời trôi nhanh, người cai tù áo xanh giờ đổi qua áo
vàng. Sau lần chuyển trại tôi và Hùng một lần nữa sát
cánh đời tù bên nhau. Trải qua nhiều lần chuyển đội
chuyển trại hai đứa được biên chế về đội lâm sản phân
trại 2 của Z30 D thuộc Hàm Tân Tỉnh Thuận Hải. Ở đội lâm
sản chúng tôi luôn làm "thông tầm" (từ của vc có nghĩa
đi làm từ sáng đến chiều mới về trại). Làm theo chỉ tiêu,
lúc đầu v́ chưa quen nên khá vất vả, chừng hai tháng sau
mọi việc quen dần chúng tôi mới có thời giờ "cải thiện".
Bạn nào đă từng ở Z30D trước năm 1980 đều cùng tắm chung
một con suối lớn. Mùa mưa nó đầy nước đục ngầu, vào hè
th́ cạn nước lờ đờ trong vắt khó tắm giặt. Con suối chảy
ngoằn ngoèo, mang nhiều cá tôm đă giúp cho bao tử chúng
tôi bớt réo gọi. Bên bờ suối chọn nơi hơi vắng vẻ chúng
tôi phát quang vài thước đất đào lỗ trồng một giàn bầu,
mướp và một ít rau thơm. Để tránh bị hạch hỏi mang đồ
cải thiện vào trại, chúng tôi luôn nấu nướng trước khi
vào.
Ở Z30D mà chưa được ăn nấm Buông th́ rất là thiếu sót.
Nấm Buông là món đặc sản của vùng rừng lá, nó chỉ mọc ra
trong kẽ nách của thân và cành mục nát của cây chết mà
chỉ có người dân địa phương mới biết để lấy. Nấm Buông
ăn không ngon bằng nấm rơm nhưng của trời cho th́ ḿnh
cứ hưởng vă lại không mất tiền mua.
Tôi ra tù tháng 8 năm 1980. Chia tay với Hùng mà ḷng
buồn vô hạn, t́nh bạn tù làm sao kể siết, tôi nhớ có lần
bệnh bao tử hành hạ cả tháng Hùng đă lo cho tôi như một
người em không chút lơ là. Có đêm đau quá phải rên khóc
Hùng sợ tôi chết nên thúc nhà trưởng gọi cấp cứu... Tuy
ăn cùng mâm nhưng bao giờ cũng dành phần nhiều cho tôi,
sống trong tù mà có tri kỷ như vậy th́ cũng rất đáng
sống.
o O o
Sài G̣n Hồi Ức

Về đến nhà, phố phường
xa lạ. Sau năm năm Sài G̣n Ḥn Ngọc Viễn Đông vang danh
thế giới, giờ đây khoác lên h́nh bộ mặt nghèo nàn khó tả.
Nhớ lại sáng hôm cầm mảnh giấy ra trại, bỏ lại sau lưng
cuộc đời tù tội, rảo bước theo chân bạn tiến về hướng
quốc lộ. Đi ngang qua những nương rẫy, hướng mắt về phía
nhà lô, nhấp nhô những bạn tù đang lao động ḷng như
chùng xuống. Cố gắng, hướng tầm mắt ra xa như cố thu hết
những h́nh ảnh cuối cùng nơi tù đày đă giam hăm bao
nhiêu người con yêu đất Việt.
Sài G̣n, hai tiếng thân yêu nơi tôi cất tiếng khóc chào
đời, nơi tôi lớn lên trong vận nước nổi trôi theo thời
cuộc. Lần đầu tiên tôi biết thế nào là chiến tranh, khi
tôi lên ba tuổi, quân đội Quốc Gia đang đánh đuổi quân
B́nh Xuyên rút lui về hướng Rừng Sát thuộc quận Nhà Bè.
Nhà của cha mẹ tôi ở ngoại ô Nhà Bè, nên hứng chịu giữa
hai lằn đạn. Tôi không biết ḿnh có trí nhớ đặc biệt hay
không mà tiếng súng vang rền, tiếng đạn bay rít lên kêu
chíu chíu và cứ mỗi đợt đạn nổ, ba tôi lại ấn đầu tôi
d́m xuống nước, lúc đó cha con tôi v́ chạy không kịp nên
nhảy xuống con lạch gần nhà, tôi nhớ như in những kỷ
niệm chiến tranh đầu đời là như vậy.
Sài G̣n tuổi thơ của tôi trôi qua như một ḍng sông êm
đềm của những ngày chơi bi, đánh đáo. Hết thả diều quay
sang tắm sông, mùa mưa đi vớt cá lia thia cho cá đá.
Những ngày dang nắng lén trốn nhà theo mấy đứa bạn đi
bắt dế đá rồi v́ về trể bị phạt qú gối học cửu chương
...
Tiếng súng của ngày mùng 1/11/1963 mà người ta đă mượn
danh từ "cách mạng" để lật đổ nền đệ nhất Cộng Hoà. Báo
chí SG đua nhau kể tội gia đ́nh nghà Ngô như vị quan toà
chính trực, để rồi sau đó hụt hẫng triền miên trong biến
loạn. Hết đảo chánh, đến chỉnh lư, rồi hội đồng quân
nhân cách mạng... Không cần chờ lịch sử phán xét, chắc
chắn những kẻ làm sụp đỗ nền đệ nhất Cộng Hoà sẽ chết
dần chết ṃn trong hối hận.
Sài G̣n nơi tôi lớn lên trong những năm tháng bất ổn của
xă hội. Trên hè phố, người Mỹ xuất hiện mỗi lúc càng
đông đăo hơn. Sinh hoạt SG theo đó tăng lên cấp số nhân
Mỹ hoá, quán ba mọc lên như nấm, nhạc phương Tây tràn
ngập trong sinh hoạt của giới trẻ. Phong trào Hippie
xuất hiện, thanh niên để tóc dài như con gái, biểu hiện
trên sợi dây chuyền, trên thắt lưng, trên quần jean và
tệ hơn nữa là những vết xâm logo phản chiến lúc đó...
Văn nghệ SG cũng thay da đổi thịt, tạm quên đi những văn
chương thời tiền chiến. Khởi sắc trào lưu hiện sinh của
JP satre, Albert Camus, Francoise Sagan... Các tạp chí
Văn nghệ như Bách khoa, Khởi hành, Văn... lần lượt xuất
hiện thơ, truyện, tuỳ bút... mang hơi hám chủ nghĩa hiện
sinh. Đặc biệt nhất là hiện tượng Phạm Công Thiện, học
sinh, sinh viên SG gối đầu nằm những quyển sách như Ư
thức mới trong văn nghệ và triết học, Hố thẳm tư tưởng,
Mặt trời không bao giờ có thực.... Thú thật kẻ viết bài
cho đến giờ vẫn chưa ngộ đươc văn chương của ông .
Nếu Huế có Biến Động Miền Trung th́ SG có những đêm
không ngủ, những ngày xuống đường biểu t́nh, băi khoá
triền miên. Những Huỳnh tấn Mẫm, Lê hiếu Đằng, Lê văn
Nuôi... đă một thời tiếp tay quỷ đỏ phá hoại nền dân chủ
c̣n non trẻ của Miền Nam. Những thành phần trí thức Lư
quí Chung, Dương Văn ba, Ngô công Đức, Ngô bá Thành,
Kiều mộng Thu... Là lũ ăn cơm quốc gia thờ ma cộng sản.
Chưa kể đến những tên vc nằm vùng mà sau 30/4 lộ mặt
tiêu biểu như Vũ ngọc Nhạ ,Lê xuân Ẩn...
Sài G̣n chỉ biết chiến tranh qua báo chí, truyền thanh
và truyền h́nh, nếu như không có vc tấn công vào Tết Mậu
Thân, không có khủng bố, ám sát, đặt ḿn và pháo kích...
Có lẽ du khách tưởng đây là thành phố thanh b́nh nhất
Đông Nam Á, là Ḥn Ngọc Viễn Đông. Đó là niềm mơ ước của
thủ tướng Lư Quang Diệu, ông mong đất nước Singapore nhỏ
bé được như Miền Nam lúc bấy giờ...
o O o
Vượt Biên
Về nhà được hơn tháng,
gia đ́nh nội ngoại gom góp mỗi người một ít đóng cho
người môi giới để tôi vượt biên. Ngày lên đường âm thầm
ra đi v́ sợ bị lộ nên không có mục từ giă khóc lóc hay
ăn mừng chia tay. Người dẫn đường sau khi nhận mặt,
chúng tôi giữ một khoảng cách để khỏi lạc. Tôi và người
cậu đi chung nhau.
Xe rời khỏi bến Văn Thánh theo đường lên Biên Hoà rồi
quẹo về hướng Vũng Tàu .
Khi xe vượt qua Long Thành, áng chừng ngoài 20 cây số,
người dẫn đường bảo xe dừng lại. Chúng tôi xuống xe, vẫn
giữ khoảng cách, đi răo bước quanh co từ khu này qua khu
khác cuối cùng rôi cũng nhanh nhẹn tấp vào một căn nhà
dân. Kể từ lúc này chúng tôi do chủ nhà chăm sóc. Họ dặn
ḍ kỹ lưỡng chỗ ẩn nấp, đâu là đường rút lui khi bị lộ
...
Đến chiều có thêm nhóm khách mới ba người như vậy nhà
này ém quân đươc 5 người. Chúng tôi đươc chủ nhà cho hay
đây là xă Phươc Hoà huyện Bà Rịa. Cơm nước chiều xong
trời cũng vừa sụp tối. Người dẫn đường bỗng xuất hiện,
đưa chúng tôi nhập vào một nhóm khác, trong bóng tối tôi
nhẩm tính được 9 người.
- Lên đường! Giọng của người chỉ huy, chúng tôi
phấn khởi hẳn lên. Tôi rất yêu thích loài vật, thế mà
đêm nay tôi bỗng ghét cay ghét đắng những con chó khốn
nạn, chúng sủa rống lên muốn bể màng nhĩ mỗi khi đoàn
chúng tôi đi qua. Đoàn người âm thầm đi, tiếng chó sủa
thưa dần rồi tắt hẳn khi chúng tôi vượt qua một quăng
đường dài.
Những đợt gió thổi đến mang theo hơi nước từ sông bốc
lên tôi mới hay rằng ḿnh đẵ đến băi tắc xi (tiếng lóng
để chỉ chiếc ghe nhỏ chở người từ bờ ra gặp tàu lớn).
Chiếc tắc xi vừa vặn cho nhóm 9 người và người lái, ghe
mở máy đưa đoàn chúng tôi ra cá lớn. Quanh co luồn lách
cũng gần một giờ ghe của chúng tôi mới cặp vào tàu lớn.
Tôi nhanh nhẹn nhảy qua tàu, th́ ôi thôi biết bao nhiêu
là người, họ đến trước tôi ngồi đầy dưới khoang tàu. Tôi
nh́n ra chung quanh c̣n bao nhiêu là ghe xuồng đang
hướng về tàu lớn. Chết rồi sao đông thế, họ đi vượt biên
mà giông như đi chợ, điệu này làm sao mà đi đây. Quan
sát thấy họ cũng có nhóm an ninh ba bốn tay súng giữ
không cho bọn canh me đi chui mà sao chúng cũng có cách
lên được tàu. Chưa kịp t́m vị trí thích hợp để ngồi, th́
hàng loạt tiêng AK đồng loạt nổ vang rền, đèn pha của
chiếc tàu công an bật lên chiếu sáng rực về phía chúng
tôi đồng thời tiếng loa oang oang giữa trời đêm. Thôi
hết rồi mộng đổi đời chấm dứt từ đây.
Bây giờ trên tàu không c̣n ai chỉ huy, tài công và toán
an ninh cùng bọn đi hôi lợi dụng đêm tối đă nhảy xuống
sông và chắc là họ biết đâu là đường về. Chỉ c̣n lại
những người đi vượt biên như chúng tôi là ngồi im chịu
trận, mặc cho số phận đẩy đưa. Tàu công an cặp sát,
chúng cầm súng nhảy qua hỏi:
- Ai là chủ tàu ?
Có tiếng trả lời: Không biết.
Thằng có vẻ chỉ huy: Đ M. Đập nó cho tao, nói láo.
Nhiều tiếng lau nhau: Thật mà, không biết th́ nói
không biết.
- Thằng nào là tài công .
Có tiếng trả lời: Bọn họ nhảy xuống sông hêt rồi.
Thằng chỉ huy: Một đứa cầm lái, hai đứa giữ trật
tự. ĐM ngồi im! Thằng nào nhúc nhích tao cho bắn bỏ. Tui
bây nghe rơ chưa.
Có tiếng trả lời nhát gừng : rơ ... rơ.
Thằng chỉ huy trở về tàu ra lệnh kéo chiếc tàu chiến lợi
phẩm trở về huyện Bà Rịa.
Tàu cặp bến,trên bờ xuất hiện thêm một toán công an để
giải đoàn tù vượt biên về công an huyện .trên bờ đám dân
hiếu kỳ chỉ trỏ: Vượt biên, vượt biên bị bắt....
Có lẽ họ quá quen thuộc với cảnh này nên nhanh nhẩu nói
nhỏ:
- Có nhắn tin về th́ cho địa chỉ tui nhắn dùm cho...
Lại màn khám xét, họ bắt cởi hết quần áo chỉ trừ cái xà
lỏn, là bọn chuyên nghiệp nên chúng khám xét không sót
chỗ nào. Tang vật chất cao từng đống .Rồi phân loại đọc
tên, tra hỏi doạ nạt thậm chí bạt tay cho những ai trả
lời không rơ ràng.
Cuối cùng sau khi phân loại bọn họ băt đầu kêu từng
người tách hàng qua một bên. Phần đông là đàn bà con nit
ông già bà lăo rồi đên đám thanh niên. Tôi cũng được kêu
tên gần như áp chót dưới một cái tên giả mà suưt chút
nữa tôi quên mất nếu không có cậu tôi ngồi kế bên nhắc
dùm. Sau một màn lên lớp sỉ vả đủ từ, chúng tôi đươc thả
ra lư do khoan hồng nhân đạo... Và giữ lại một số người
ngoài 3,4 chục tuổi mà chúng t́nh nghi là tổ chức vượt
biên trong đó có cậu tôi. Tội nghiệp cho cậu nằm gỡ ghẻ
hết cả năm trời mới được thả.
Sau khi trở về nghe nhiều người am tường địa thế họ nói:
Xă Phước Hoà quận Bà Rịa là chỗ vượt biên nổi tiếng nhất
của tỉnh Đồng Nai, hung thần khắc tinh của dân vượt biên
là đại uư công an tên Mười Tốt. Bọn chúng bán băi nhưng
đôi khi cũng bắt một vài vụ để lấy điểm và chẳng may có
tôi trong chuyến đó.
o O o
Làng Vượt Biên
Trở về nhà chừng tháng
sau họ lại gọi đi tiếp, vẫn người hướng dẫn cũ, toán
chúng tôi có ba người ở cùng một nhà và cũng địa danh
Phươc Hoà Bà Rịa. Lần này họ ém quân lâu hơn, nên để
giết th́ giờ tôi lân la t́m hiểu.
Phươc Hoà là một địa danh quen thuộc của Bà Rịa, nó nằm
trên trục lộ SG đi Vũng tàu, có cơ sở vững chắc từ thời
TT Ngô Đ́nh Diệm, hầu hết là người công giáo di cư từ
năm 54. Chính ở lư lịch nầy, nơi đây khá an toàn cho
việc mua bán băi và là ém quân lư tưởng. Bạn có bao giờ
h́nh dung ra môt căn nhà tranh vách đất trông rất thôn
giă mà có cả một thế giới thu hẹp.
Tôi hỏi chủ nhà : Bác ơi! Những tấm h́nh trong này
là ai thế bác ?
Như găi đúng chỗ ngứa, ông chủ nhà mở máy: Đấy đấy!
Chúng nó đấy chú em ạ.
Ông đưa tay chỉ với nụ
cười rạng rỡ:
- Đây là thằng
cả nhà tôi vượt biên năm 78, đươc tàu Đức vớt nên giờ nó
định cư bên Đức. C̣n con ba, thằng tư đi năm 79 th́ được
tàu Pháp cứu .Và đây thằng út nhà tôi nó mới 12 tuổi nên
tôi cho đi chung với vợ chồng chú năm em tôi. Chúng nó
hiện nay ở Úc và c̣n vài người thân họ hàng cũng định cư
nước ngoài.
Choáng ngộp với những
tấm h́nh từ nước ngoài làm cho tôi xao xuyến trong ḷng.
Ư nghĩ thoáng qua trong đầu tôi hỏi liền:
-
Mà này bác ạ, ngày xưa
chắc bác giàu lắm nên bây giờ có tiền cho các em đi hết.
Ông già cười ngắc ngẻo văng cả nước miếng ra ngoài, ông
nói:
- Giàu có ǵ chú ơi! Tụi nó vô "ngăn sông cấm chợ",
bắt vô hợp tác xă, mấy năm trước nhà nào cũng đói. Thời
may có vụ tổ chức vượt biên, nhà nào liều mạng như tôi
nhận chứa người, mỗi đợt ḿnh gởi một hai người. Mà đâu
phải đi một lần là êm đâu. Các con tôi có đứa đi cả chục
lần mới lọt. Mới đầu c̣n trông ngóng xem nó đi được hay
không, riết rồi không trông nữa. Cứ hễ thấy năm mười hôm,
không thấy nó nhắn tin từ trên huyện về để đi thăm nuôi
là biết nó đi được. Ở nhà chỉ việc chờ tin báo từ bên
kia về là xong.
Th́ ra là vậy, đi không mất một xu. Theo ông kể c̣n
nhiều điều ly kỳ lắm. Ông nói:
- Chú nó biết không! Chung quanh đây nhà nào cũng
có người đi nước ngoài, trước ở đây an toàn lắm. Toàn bà
con "Ri cư" cả, lại cùng một xứ đạo nên dễ tin cậy lẫn
nhau. Nhưng bây giờ th́ khó rồi, chúng nó cài người vào
trắng đen lẫn lộn cũng khó tin lắm, nên mới xẩy bắt bớ
người vượt biên là do chỉ điểm đó chứ.
Tôi thắc mắc: Thế th́ đi hết cả làng à?
- Cả làng th́ không xuể, nhưng thanh niên th́ đi
tuốt tuồn tuột. Ở lại chỉ có chết, không thấy bên Cam
Bốt nó đánh nhau chết như rạ đấy à. Ở xă ḿnh cũng khối
người chết rồi đấy...
Thấy chuyện không c̣n hấp dẫn, tôi trở về nằm trên vơng
đong đưa vừa suy nghĩ mông lung. Đầu óc cứ quay cuồng,
những tấm h́nh treo lơ lửng trên vách như tạo niềm cảm
hứng giúp tôi bớt nhưng suy nghĩ tiêu cực nhất là sau vụ
bị bắt trước đây.
Ngày ém quân thứ hai có thêm ba người nữa, căn nhà nhỏ
giờ có vẽ chật chội thêm ra.
Ba người này là chị em bạn d́ với nhau. Sau bửa cơm
chiều chúng tôi hỏi thăm nhau.
Cô chị khoảng mười tám hai mươi, nhà ở Phú Nhuận SG, tôi
hỏi:
- Các em đi đây là lần thứ mấy?
Cô chị lớn trả lời:
- Để coi. Rạch Giá ba lần, Cà Mau hai lần, Vàm
Láng G̣ Công tây hai lần, Vũng Tàu một lần. Tính thêm
bữa nay nữa là chín lần.
Cô gái bồi thêm:
- C̣n bị bắt th́ tất cả bốn lần. Nhưng chỉ ở tù có
chỗ lâu nhất là hai tháng v́ em khai là vị thành niên,
nên nó thả thôi.
Cô có vẻ cởi mở khoe: Các anh chị em đi lọt hết. Số em
lận đận đến ngày đi th́ bị bệnh nên ba mẹ không cho đi
nếu không th́ bây giờ em ở bển rồi chứ không phải long
đong như bây giờ.
Tôi nói như an ủi:
- Th́ bửa nay cũng đi tiếp, biết đâu chuyến này
ḿnh đi trót lọt...
Anh Sáu lớn tuổi nhất trong đoàn có vẻ thành thạo nói:
- Vượt biên th́ có nguyên tắc của nó, không khi
nào được ém quân quá ba ngày. Ở lâu dễ bị du kích phát
hiện, nếu không th́ cũng rất tốn kém, nghe nói có nơi họ
mua chỗ ém quân mỗi đầu người nó đ̣i cả chỉ vàng, ở lâu
th́ nhà cái lấy gi mà ăn.
Quả thật như lời anh Sáu. Tối hôm đó chúng tôi lên đường.
Đi chừng hơn nửa giờ, chúng tôi được đưa tới một cánh
đồng trống cách đường cái không xa lắm. Người dẫn đường
bảo có lệnh án binh ở đây chờ cá lớn đến, nên mọi người
t́m chỗ tương đối bằng phẳng để nghỉ chân.
Tôi trải chiếc vơng ở chỗ tương đối không ghồ ghề lắm.
Gối đầu lên bọc hành trang mang theo. Nh́n lên bầu trời
đầy sao như thấy trước một tương lai không có vẽ ǵ sáng
sủa lắm...
Đêm đă gần tàn, xa xa ngoài đường lộ thỉnh thoảng có
tiếng xe qua lại. Tôi nóng ruột cứ một lát dùng nón che
lửa bật quẹt lên xem giờ, rồi không chịu nổi sự nôn nóng
đó phải t́m người tâm sự. Tôi ṃ qua chỗ anh Sáu, th́ ra
anh vẫn thức miệng ngậm điếu thuốc. Tôi hỏi thật nhỏ:
- Bốn giờ rồi, sao chưa thấy nhúc nhích ǵ hết .
Anh trả lời trớt quớt: ĐM, điệu này th́ leo cây là cái
chắc.
Chừng nửa giờ sau, người dẫn đường xuất hiện ra dấu cho
toán tôi gom lại, hắn nói
- Tàu bị công an theo dơi nên không vô được, bây
giờ bà con tự động trở về chờ gọi đi tiếp. Rồi dẩn chúng
tôi ra lộ đón xe về...
(c̣n tiếp)