Tôi xin
được chép lại lời tâm sự của cô bạn trước đây từng là người yêu của
đám tân binh sĩ quan 471
.........................Nơi ấy tôi bắt
gặp h́nh ảnh người ḿnh yêu của 40 năm về trước .
Ngày ấy anh là SVSQ Trường Bộ Binh Thủ
Đức, khi đi cùng cô bạn để thăm anh trai của cô ấy, tôi đă nhận ra anh
cũng chính là người bạn thời trung học của tôi, anh ấy hoc hơn tôi một
lớp.
,.Ngỡ ngàng v́ trước đây anh từng là một
hoc sinh giỏi của trường, sao lai t́nh nguyện bỏ 1 tương lai tươi sáng
để nhập ngũ .
H́nh ảnh người lính mặt búng ra sữa đă
theo tôi vào những cơn mộng mị của tuổi 17.
Ngày 29/7 vào Thủ Đức dự lễ măn khóa,
tôi hi vọng gặp anh để bày tỏ nỗi ḷng, nhưng không thể t́m ra anh
giữa một rừng sĩ quan ra trường, buồn bă và thất vọng, tội đă lủi thủi
ra về với nỗi buồn man mác. Tôi bặt tin anh từ đó....
Cho đến năm 1973, t́nh cờ lên Pleiku, tôi
gặp lai anh, chúng tôi đă cùng nhau trải qua một đêm là vợ chồng,
nhưng anh không hề biết rằng v́ quá yêu anh, tôi đă trá h́nh làm vũ nữ
để được kề cận bên anh... và cũng không hề biết tôi đang là cô sinh
viên của ban Pháp văn đai học Văn Khoa.
Sự nhút nhát và ḷng tự trọng không cho
phép tôi nói ra sự thật.... buổi sáng hôm sau tội cay đắng ra khỏi căn
cứ 2 với cơi ḷng tan nát khi dự định quay lai để nói hết sự thật với
anh th́ anh lai ra đi....
Cho đến năm 1975, tôi t́nh cờ gặp lại
anh, khi anh đến tiễn đưa người yêu đi lao động trong phong trào sinh
viên của Đai học Văn khoa, bao nhiêu năm chờ đợi, tôi buồn kinh khủng,
lần thứ ba, tôi lại cô đơn với t́nh yêu thầm kín, biết nói sao đây...
Sau đó tôi lấy chồng, một người lính của
471 trong đại đội 36 ngày ấy để cố t́m lại h́nh ảnh của anh qua h́nh
ảnh chồng ḿnh.
Chúng tôi chia tay sau đó v́ không có t́nh yêu nên t́nh dễ vỡ. Anh
vượt biên qua Mỹ và có gia đ́nh riêng.
Tôi ở lai làm đủ thứ, từ một công nhân
tạp vụ để kiếm tiền nuôi con cho đến khi t́nh cờ găp vị giám đôc người
Pháp, tôi đă va vào ông và xin lỗi rối rít bằng tiếng Pháp (thời trung
học tôi là hoc sinh trường Tây),.... sau đó ông đưa tội vào đúng chức
vụ phù hợp với khả năng của tôi, một thời gian sau, ông cưới tôi. Và
đi đi... về về v́ tôi thích ở lại quê hương, chưa muốn đi xa
Năm 2009, một sự t́nh cờ... tôi có việc
phải tiếp xúc với vợ anh, mới lại biết tin tức của anh, tôi t́m cách
gặp lại anh và t́m cách lôi kéo anh về ḿnh. Tôi đă nói ra toàn bộ sự
thật, anh cảm động và h́nh như cũng bị lung lay... Tôi sẵn sàng ly dị
ông chồng triệu phú....
Nhưng rồi anh nghĩ lai.... và thật t́nh cảm... thật khéo léo, anh đă
chối từ một cuộc "mây mưa" do tôi sắp đặt với một lí do đơn giản là
anh không thể phản bội vợ ḿnh, phản bội cô sinh viên hoa khôi đă dám
căi lời cha mẹ để lấy anh thương binh, (anh bị thương trong trận mùa
hè đỏ lửa năm 1972), một cô tiểu thư đài các đă sẳn sàng từ bỏ lẩu son
gác tía để về làm vợ anh, làm vợ một người lính bị thất sủng, nghèo
kiết xác.... dù anh nói anh rất thương tôi .
Bây giờ, cuộc đời họ đă khá hơn xưa nhiều
lắm, anh có việc làm ổn định của một doanh nhân, vợ anh là một giám
đốc của một trung tâm ...
Bây giờ tôi đang sống cuộc sống của
một nữ tu sau cơn đột quỵ v́ bệnh tim, tôi đang làm công tác thiện
nguyện để bù đắp tội lỗi mà ḿnh đă gây ra... Chúa hiểu và rất yêu tôi
và tôi hạnh phúc v́ tôi biết ư Chúa muốn thế .
Cách Việt Nam cả
một đai dương, nhưng ḷng tôi luôn hướng về quê hương v́ nơi ấy có sự
hiện diện của người mà tôi yêu tha thiết .
Thưa các anh ,
Tôi viết lại nguyên văn câu chuyện của
một người ban hiện là một nữ tu, cô ấy đang ở Marseille, tôi viết đề
tôn vinh gia đ́nh 471 An Lộc có môt người con rất cao quư, anh ấy xứng
đáng với tư cách của ḿnh, xứng đáng với màu áo mà anh ấy tùng khoác
lên người thời chinh chiến, nếu có thể, mong anh đăng lên v́ anh ấy
vào mạng sẽ đọc và sẽ vui v́ biết cô bạn ngày xưa của ḿnh giờ đây
đang sống một cuộc sống rất hữu ích .
Biết các anh sẽ tổ chức đại hội sắp tới
đây, chúng tôi chúc các anh luôn gặp mọi điều tốt đẹp trên đường đời.
28-02-2011
Về
Trang Chính