LỜI
CÁM ƠN CHƯA ĐƯỢC NÓI
Phạm tiến Dũng
Những
bước chân đầu tiên của đời quân ngũ, Quân trường Quang Trung
chỉ mới giúp cho những chàng trai tuổi đôi mươi khóa 4/71
biết thế nào là đời sống Quân đội, thế nào là sinh hoạt giờ
giấc của tập thể , thế nào là cá nhân chiến đấu , ….. mọi
thứ chỉ là sự khởi đầu .
Vào Quân trường Thủ Đức, thời gian c̣n là những Tân
khoá sinh và 8 tuần lễ huấn nhục dành riêng cho khóa 4/71, đó
là thời gian không thể nào quên của cuộc đời SVSQ. Tất cả như
được dập chảy vào khuôn, tất cả chỉ là một khối và trong khoảng
thời gian này tôi không c̣n kịp có thời gian riêng tư cho ḿnh
.Tất cả như quay cuồng theo cơn lốc điều lệnh . Chỉ có phạt ,
phạt và ….phạt .Ăn , phạt . Ngủ , phạt . Đi, phạt. Đứng , phạt ;
mọi sự đều có thể dẫn đến phạt và phạt .
Tám tuần lễ quay cuồng ấy , có lúc hầu như tôi không
c̣n cảm nhận được bản thân ḿnh tồn tại trên cơi đời này ; chỉ
có một tập thể . Một cá nhân sai là cả Đại đội bị phạt , nếu là
sắt cũng phải chảy ra nước trong thời gian này . Suốt ngày chỉ
nghe vang lên câu điều lệnh “ phải tự thắng để chỉ huy .”
Tinh thần
tôi như bị giập vùi trôi trong sóng biển mênh mông và chỉ có
chiếc phao duy nhất để tôi c̣n bám víu được v́ ḷng tự trọng đó
là câu khẩu lệnh “ phải tự thắng để chỉ huy .” mà các huynh
trưởng quát vang bên tai .Chỉ v́ một cải vả nhỏ không đáng ǵ
giữa cá nhân, mà sáng mùng một Tết năm 72 tôi phải ôm poncho lên
301 để ăn tết . Cuộc sống mà tôi cảm nhận được lúc ấy chỉ là
phạt . Tinh thần tôi căng cứng chỉ c̣n biết thi hành mệnh lệnh
của các Cán bộ ĐĐ và HT .
Hết thời gian huấn nhục chúng tôi được gắn Alpha,
cuộc sống SVSQ có vẻ dễ chịu hơn, không c̣n phải chịu đựng những
h́nh phạt "vô lư" từ Huynh trưởng, nhưng thời gian huấn luyện
luôn cuốn hút hết ngày giờ của bọn tôi. Kỷ luật tuy được thi
hành dể chịu hơn , nhưng đầy sự nghiêm khắc không lơi lỏng .Tất
cả cũng chỉ là “ TỰ THẮNG ĐỄ CHỈ HUY .”. Một chuyện "vô
lư " khác lại đến với tôi là được Đại Úy Nguyễn Thành Một ĐĐT
ĐĐ36 cho nhốt vào 301 nghĩ xả hơi 1 ngày sau khi bàn giao chức
vụ tùng sự ĐĐT cho tùng sự ĐĐP v́ cái tội : "Không hỏi ư kiến
của SQ Cán bộ ĐĐ mà dám tự ư cho anh em tan hàng tắm rửa 30
phút sau tập họp lại". Rồi sau cuộc hành quân thao dợt cuối khoá
, ĐĐT ĐĐ 36 lại tập họp anh em lại để nói chuyện , buổi nói
chuyện kéo dài vượt quá sức chịu đựng của một số anh em, lác đác
có người ngă vật v́ ngất . “ Muốn làm người chỉ huy giỏi , các
anh c̣n phải chịu đựng hơn như thế này gấp nhiều lần ; nếu có ǵ
không vừa ư , có thể sau khi ra trường , các anh về gặp tôi vào
chiều thứ bảy ở Café Lapagode.”
Khi đoàn quân AN LỘC ra trường , tôi t́nh nguyện về
Nhảy dù và ngay trong buổi chiều măn khóa , tôi về KBS của Bộ
Tư lệnh ND ; chúng tôi đă được Th/U Tất và Th/U Sỡ đón tiếp với
thái độ như khủng bố , dọa nạt và xem thường với lời lẽ như tát
nước vào mặt “ Các anh về ND , nhưng chưa làm điều ǵ cho ND ,
th́ chưa nên tự hào ḿnh là ND .” Ḷng tôi sục sôi nổi tự ái
lẫn tổn thương ḷng luôn tự nhủ : Các vị hăy đợi đấy xem các tên
SQ chúng tôi làm ǵ nhé . Và rồi thế là bọn tôi lăn ngay vào
cuộc chiến khốc liệt của mùa hè đỏ lửa 72 với nhiều nỗi ấm ức .
Không một ngày phép măn khóa. Không một lời từ giă người thân .
Không được học chuyên môn nhảy dù của quân chủng . Đại diện
quân chủng tiễn lên đường với lời lẽ lạnh nhạt và xem thường .
Tham gia chiến trường sôi như chảo lửa trên khắp các
mặt trận , Tôi không kịp nhớ rơ mặt các bạn đồng môn ở quân
trường cùng về Tiểu đoàn chung với tôi, v́ các đơn vị Đại đội
đóng quân rất xa với nhau . Thực tế khốc liệt ở chiến trường đă
cho tôi kịp nhận ra những ǵ học và tiếp nhận ở quân trường ,
thực sự chỉ là điều dạo đầu cho cuộc đời binh nghiệp , mà nhất
là Trung đội trưởng tác chiến của quân chủng ND . Tất cả mọi
h́nh phạt của các cán bộ niên trưởng , cũng như các Huynh trưởng
chỉ là sự đánh thức nỗi chịu đựng của người SQ chỉ huy trực tiếp
ở mặt trận . Tôi phải tự thắng hơn ngàn lần để chỉ huy . Tự
thắng để bản thân ḿnh vượt qua nổi khiếp sợ trong lần đầu nổ
súng . Tự thắng để đủ băn lĩnh tapis một ngọn đồi mà địch đang
pḥng thủ đợi ḿnh .Tự thắng để vượt qua trận địa pháo tập trung
của địch để nhổ chốt phá kiềng . Tôi cứ tự nhủ , phải chi thời
gian được huấn luyện ở trường mẹ được dài hơn và số lần bị các
Niên trưởng , Huynh phạt nhiều hơn , tôi sẽ bớt ngỡ ngàng hơn ở
thực tế .
Chiến trường quả là địa ngục trần gian , những cơn
mưa kéo dài quần áo cứ hết khô rồi ướt . Pháo và bom cày nát
những ngọn đồi đất tơi như bột ḿ . Cuộc chiến cứ như sóng thần
vùi dập tôi hết ngày này qua ngày khác , đôi lúc nó đă vượt quá
sức chịu đựng của bản thân . Tôi nhào lên xung phong theo cánh
quân của ḿnh với ư nghĩ “ Mẹ kiếp, tao khổ quá rồi trúng một
viên chết cho đời hết khổ.” Nhưng bản năng sinh tồn , ḿnh cứ
nghe tiếng pháo rơi là nằm tránh đạn; rồi lại nhỏm dậy nhào lên
xung phong . Tất cả quay cuồng như những cơn lốc vô định .
Tôi bị thương sau khi chiếm đồi 90 , về BV Đỗ Vinh
dưỡng thương tôi mới biết được tin các bạn ở ĐĐ 36 cùng về ND
hy sinh là Phạm Lê Phong , Hồ Thành Phi . Nhớ đến lời các niên
trưởng ở KBS ND , tôi mới thật thấm thía thế nào là sự hào hùng
của binh chủng thiện chiến nhất của QLVNCH . Tất cả nỗ lực tấn
công chiến thuật đều tập trung ở sự chiến đấu của trung đội và
v́ lẽ ấy nên các bạn đồng môn của tôi đă phải vĩnh viễn nằm
xuống để trả giá cho cái “LÀM ĐƯỢC G̀ CHO NHẢY DÙ .”
Chiều thứ bảy , tôi chuồn ra khỏi BV để đến Café
Lapagode . Tôi rất mong gặp Đại Úy Một ĐĐT ĐĐ 36 của tôi ngày
xưa , để được nói một lời cám ơn chân thành đến niên trưởng đáng
kính của ḿnh. Cám ơn sự rèn luyện căn cơ của niên trưởng để tôi
có được khởi đầu “ TỰ THẮNG ĐỂ CHỈ HUY .” . Xin muôn lần cám ơn
các vị Niên trưởng HLV của trường BB TĐ đă cho tôi tất cả kiến
thức để vào đời binh nghiệp, nhờ có nó mà ít ra tôi mới có cơ
may c̣n tồn tại qua cuộc chiến khốc liệt ngày nào . Một lần nữa
xin cám ơn các Huynh trưởng đă phạt tôi không c̣n biết ḿnh là
ai, để ngày nay khi tôi vẫn c̣n sống và tự hào ḿnh là dân khóa
AN LỘC 471 . Rất xin được chân thành nói lời cám ơn mà tôi chưa
có lần được nói.
Phạm tiến Dũng 36