Trong cuốn Tam Thiên Tự, chử đầu tiên là
chử Thiên…
Và…sách nói rằng…nghĩa của chử Thiên =>là
>> Trời.
Cho nên, bàn thiên…là…bàn trời…
Nhưng không ai gọi Bàn Trời, mà nói là Bàn
Thiên…
(hỏng ai nói “cái” trước tiếng Bàn Thiên)
Nhưng - lại nhưng - tiếng “thiên” ở đây,
c̣n “lồng ư” là linh thiêng nửa đó.
Cùng là…họ Bàn, nhưng…Bàn cũng có nhiều
loại, tùy theo…cẳng chưn của nó…!!!
Thí dụ: Bàn Ăn, Bàn Bu-Rô, Bàn Viết…th́ có
tới 4 cẳng…
C̣n Bàn Đá (mài)…bị eo hẹp sao đó, nên chỉ
mọc có 3 chưn thôi…
Riêng Bàn Thiên…lại chỉ có 1 gị…lại c̣n
bị chôn xuống đất…(!)
Rồi tới…độc nhứt vô nhị là có một “loại
bàn”…hỏng có cẳng chưn ǵ ráo nha…(?)
…Hehehe…Đó là Bàn Tọa…(ngồi…chèm bẹp dưới
đất…để nhậu)
Sau cùng, có một loại bàn, được làm bằng
giấy…để dể xếp…bỏ túi!
Đó là Bàn Cờ Tướng!
Lọaị “Bàn Giấy” nầy “ác liệt” ở cái chổ,
muốn sử dụng nó, người ta bắt buột…phải
chồng nó lên…trên cái bàn khác…(để oánh cờ)…
Sau chót, có một loại bàn…chuyên môn la
hét rùm trời…giống như giặc cḥm…
Bàn nầy, nếu…gần tàn cuộc…th́ dơ hết biết,
v́ nước đổ chèm nhem, đủa rớt, chén dơ, đồ
ăn vung văi tứ tung, ḍm phát ghê luôn…Bàn
ǵ vậy ta…???
Ấy ấy…đó là Bàn Nhậu…đó nhen…hehehe…
Thiệt…quả là tùm lum tà la…
Nếu cứ…”chịu khó” móc moi riết…thấy phát
ngán luôn hà…(?####!)
Bi giờ nói…đại về…cái bàn 1 cẳng, để có cớ…nói
dóc chơi : Đó là Bàn Thiên.
Bàn Thiên th́ luôn luôn phải “đứng” ở
trước nhà…
Cho dù đó là Nhà Tranh, Nhà Ngói, Nhà Xưa…th́
Bàn Thiên vẩn đứng chổ đó!
Nhưng hỏng phải…ỷ ḿnh được phép đứng
“trước nhà” thiên hạ….rồi th́ Bàn Thiên …tùy
hỉ, muốn đứng đâu th́ đứng!!!
“Đứng” cũng phải “ đứng có chổ” chớ…V́
sao…???
…Bởi…”ăn phải coi nồi” (=>>>coi nồi c̣n
cơm hôn…??$#$!!=>>> cũng là coi)
C̣n “ngồi phải coi hướng” (nhậu bị nắng vô
lưng, ngu sao…hỏng coi hướng trước)
Th́ Đứng ???…Ừ th́…Đứng…cũng phải đứng…có
nơi có chốn nha…
Bởi nếu…ḿnh “dốt” th́ ḿnh “đứng dựa cột”
mà nghe…
C̣n…nói giả dụ, đờn-ông đực rựa th́
phải…đi đứng thẳng thóm đàng hoàng…
V́ sao vậy…?
Là bởi, nếu đi đứng xiêu vẹo hoài hoài…vậy
là anh say bí tỉ…coi chừng ế vợ!!!
…”Chỉ Riêng” nàng Trúc, th́, nàng “đứng
chổ nào” cũng Xinh…hết nhen…(?!)
Tóm lại, chổ “đứng” của Bàn Thiên là đứng
ngay phía trước cửa cái của căn nhà.
Nhưng mà…phải Đứng Ngoài…ŕa mép của cái
sân trước…mới ổn đa…
Hồi xưa, đất rộng…minh mông hà xứ…
Nhà nào cũng có cái sân trước rộng bao la
(hỏng nói ở thành thị):
Thứ nhứt là để gia chủ phơi phong lúa
thóc…bởi ruộng quá xá nhiều.
Thứ nh́ để cho con nít…có chổ bắn đạn, u
bắt mọi, chọi tạt…(sân rộng quá mà)
Bàn Thiên…muốn “đứng vửng” th́ phải đứng
ngoài “chổ sôi động” nầy…
Có như vậy, th́ Bàn Thiên mới có cơ…ít bị
gảy cẳng!!!
Rồi cũng bởi, nhà nào cũng phải có bàn
thiên, nếu nhà ai…hỏng có bàn thiên, ngó
vô, thấy nó thiếu thiếu cái ǵ, ngó nó kỳ
kỳ…như xe huê kỳ hỏng có đèn pha!
Nhưng trật lất, khi…cho rằng, ḿnh nghèo,
nhà ḿnh cột tre, th́ làm Trụ bàn thiên
cũng bằng tre…cho gọn, để…trong-ngoài…
“tre với tre” cho nó…hỏng chỏi!
Làm trụ bàn thiên bằng tre như vậy…hỏng
được phép đâu nhen…
Cho dù gia chủ có nghèo cở nào, cũng phải…ráng
làm “trụ bàn thiên” bằng cây…
Tại sao hỏng…được “phép” dùng cây tre làm
trụ bàn thiên…???
Bởi v́ cây tre bộng ruột, th́ làm sao đóng
đinh, để mặt bàn thiên…khỏi rớt..$#$...!?
Do đó, hỏng ai dùng gốc tre là trụ bàn
thiên…là vậy, chớ hỏng có…phép ǵ ráo!!!
Bàn Thiên mà cũng “bày đặt” phân biệt…giàu
nghèo nửa nhen…
Nhà tranh vách đất, trụ bàn thiên bằng
cây, bự cở cổ cẳng, mặt bàn bằng ván, trên
có cái lon sửa ḅ củ mèm, chứa ½ cát cho
nặng, để cắm nhang vô…cho khỏi ngă lon…
Nhà ngói ba căn (song) hai chái hay nhà
chử đinh một chái…th́ trụ bàn thiên là ống
cống ciment…phi 20…được đổ ciment trong
ruột, bên trên là tấm gạch tàu, c̣n “đồ
cắm nhan” là “lư hương” bằng gốm có 2
quai, bên trong chứa cát…
C̣n nhà giàu…ông xả ông cả ǵ đó, có nhà
5, 7 căn, hàng cột cái bóng lưởng bự chà
bá, gọi là Nhà Xưa, th́ Bàn Thiên, cũng
từa tựa…như Bàn Thiên nhà ngói…
…chớ đừng tưởng…cái Nhà Xưa “cở đó” th́
cái bàn thiên phải bự chần dần!
Bàn Thiên mà làm bự quá…nó sẻ thành cái
chùa 1 cột trước nhà, vầy là hỏng nên…
Đặt biệt, Bàn Thiên phải cao ngang bụng,
để…đứng để đốt nhang…
Hỏng ai làm “bàn thiên”…lùng xịt, có cái
nhà…nhỏ rí với 2 mái và 3 bên vách nhà
bằng xi măng…V́ sao…?
V́…làm ”kiểu đó” và “lùng” như vậy…là cái
Am Cô Hồn…
Cái Am Cô Hồn “lùn xủng” nên đốt nhang
phải ngồi…
Am nầy đứng lúp xúp theo đường cái, cua
quẹo hay ngả ba ngả tư…đó là những chổ tại
nạn đă xảy ra…có chổ xảy ra hai ba lần…
Bởi v́ là “bàn”…nên Bàn Thiên…trống trơn,
chỉ có cái lon cắm nhang ở đó!
Hồi xưa, xa xưa lắm…
Cái lúc mà “nhà thương” ở xa, lại chưa
nhiều, chưa có “chích thuốc pḥng ngừa”
cho con nít c̣n nhỏ…
Khi trẻ con “nóng đầu” ho hen, khóc đêm…gia
chủ đă “chạy thầy” mà bịnh t́nh ít thuyên
giảm, th́ Bàn Thiên là chổ để ông bà cha
mẹ đốt nhang cầu trời khẩn phật, vái van
tứ phương…để cho con cháu trong nhà tai
qua nạn khỏi…
Chớ lúc đó…để cho an tâm, phải làm vậy,
chứ không c̣n cách nào khác…
Bây giờ, bác sỉ bác siếc tùm lum, hở cái
là “đi bác sỉ khám bịnh”…
Do đó, bà con rất kính trọng Bàn Thiên (hỏng
nói “Cái” bàn thiên)
Chiều ngày nào cũng đốt nhang trong nhà
ngoài cửa, khi “đốt nhang” th́ luôn luôn
phải có cây nhang “cắm” Bàn Thiên…
C̣n con nít được dạy dổ đàng hoàng là…”làm
ǵ th́ làm”… nhưng không được “động phạm”
tới Bàn Thiên…v́ làm vậy là “mang tội lút
đầu”, chết xuống Diêm Vương cắt lưởi, cưa
hai nấu dầu…
Tuy là con nít, nhưng thằng nào cũng “hiểu
vậy” nên tụi nó “tránh xa Bàn Thiên”…
Do đó, Bàn Thiên là…thứ ǵ đó, rất thiêng
liêng đối với bà con.
Cho nên, nhà nào cũng phải có Bàn Thiên…là
vậy…
Chàng Hiu 374
