Tập Truyện BÁC BA PHI

 

 

   Biết... Còn Hỏi Đố

Tập Truyện BÁC BA PHI
 
  
Tại quán cà phê-cháo lòng của bà Sáu Mập ở Ngả Ba Vàm...
Buổi sáng mưa lai rai, khách khứa vắng hoe, Ba Phi, Tư Rèn đương uống cà phê, còn bà Sáu chủ quán rầu thúi ruột, ngồi im re. Hồi lâu, ngứa miệng, Tư Rèn nói:
-         Ngồi buồn, Bác Ba kiếm chuyện gì nói dóc nghe chơi...
-         ...(((o)))>>>?!?...
-         ...???...bửa nay Bác Ba có vẻ hỏng vui, sao...vậậy?!?
-         Tao tính nói chuyện nầy, nhưng hỏng biết có nên hong?
-         Nói chuyện gì mà Bác Ba sợ hỏng nên?
-         Ông Hên dặn tao dấu kỷ, ém kín, chết đem theo...
Thằng Tư Rèn quen nghe cái vụ dặn-dò dấu-dím nầy, nên nó im, Bà Sáu nói:
-         Ối trời! Ông Hên dặn kệ ổng, tui nghe tui im re, còn mầy Tư Rèn?
-         Cũng im re bà ru luôn…
-         Chuyện nầy, coi như tao nói dóc cho êm chuyện với thầy ngải Hên nhe...
-         Gì vậy trời???
-         Lảo Sáu Hên dặn tao hảy quên luôn...cho đở quê độ.
-         Giờ Bác Ba nói coi, chuyện gì mà ”sợ quê” chớ?
-         ...><>>>>...đó là lúc thiên hạ ở nhà lầu, tao với ổng ở nhà lá, nhưng làm sao có tiền để ”lên lầu”...hỏng lẻ đi ăn trộm?!
-         Trời trời!!! Đi ăn trộm thì còn ra cái thể thống gì???
-         Bởi vậy, tao với Sáu Hên...ngủ ngày, rồi đêm thức, để suy nghĩ...cho nát óc!!!
-         ...<><><>>???...ối chời chời...(?!)
-         Xảy nghe, có tin rò...rồi rỉ ra trong giới giang hồ là: Cứ 4 móng trâu gộp thành ”một bộ tứ quí“ có giá là 50 đồng! Có bao nhiêu “bộ” cũng mua hết!
-         Uý trời ! Bà Sáu Mập hết hồn, con trâu sống nhăn, bán có 10 đồng, vậy mà chỉ cần 4 cái móng thôi, lại bán tới 50 đồng??? Kỳ cục he…
-         Kỳ he Bác Ba, quá xá kỳ…
-         Chuyện “mần ăn” mà kỳ cái gì chớ? Bác Ba Phi cho biết như vậy.
-         …(?()<>?)o((((…
-         Giá nầy chỉ mua ở biên giới!
-         Sao tui hỏng nghe gì ráo cà. Tư Rèn nói.
-         Mầy lục-đục ở lò rèn suốt ngày, sao biết được…
-         Bác Ba có đi biên giới mần ăn hôn, thầy Hên biết chớ?
-         Ông Hên rủ tao, rồi ổng còn kêu tao dấu mầy nửa đó, Tư Rèn...
-         Úi úi...sao dấu tui...?!
-         Hì hì...dấu mầy, để tụi tao...mần giàu mình ên, đó Tư.
-         Chèn ơi...huhu...
-         Tao cũng phải dấu ”bác ba gái”, rồi hai thằng âm thầm, bí mật ra đi.
-         Đi làm sao?
-         Tao lận lưng ”bụm vàng” còn ông Hên đeo tay nải, trực chỉ biên giới. 
-         ...hehehe...đi mần giàu, mà dấu tui, Bác Ba nhớ nhen? Tư Rèn...cảnh cáo.
-         Muốn giàu...lén, phải…xấu bụng một xí, mầy thông cảm hỉ...(?!)
-         ...($)...x...($)n...
-         Nghe tin là đi liền hả chú Ba? Bà Sáu hỏi.
-         Chớ sao, ra bến xe đò để đi chuyến-nhứt cho bí mật, ngồi cả tiếng đồng hồ, hỏng thấy ai lên xe, ông Hên kêu xuống xe uống cà phê, vì sợ bị “lộ” nên cái đải có... chứa bụm vàng, phải bỏ lại ba-ga trên xe đò.
-         …?>!...
-         Quỉ thần ơi, ngồi quán cà phê chưa nóng đít, bổng có một bà chạy trối chết kiếm ông Hên, để trị bịnh cho con gái bả bị té què giò!
-         Ối trời, rồi sao???
-         Bả nói, bả tới nhà ông Hên, thì người ta nói ông Hên ra bến xe nầy...với ông thần nước mặn Ba Phi, để đi biên giới!
-         Trời...trời.>?>????...vậy là “lộ” bà nó hết rồi, còn gì??!!
-         ...>?>?>>>...bởi vậy, tao hối ông Hên đi lẹ, trước chửa bịnh lấy tiền, sau người ta...nếu tới đây tìm ổng nửa, cũng hỏng thấy, vậy mới gọi là diệu kế!
-         Đúng là diệu kế...!!!
-         Ông Hên đi rồi, tao ngồi thụt vô trong, tao thấy một tay quen quen vác bó mía tà tà tới xe nước mía, đi đàng sau là mụ vợ, con mẻ có cặp mắt bự như ốc bu, lồi ra, còn liếc ngang liếc dọc, cái mủi bự như mủi lân, cái họng chành bành như họng ếch, tướng tá kềnh càng như con gấu ngựa, thì...hởi ơi, thúi hẻo cha nầy rồi!
-         ...khửa khửa khửa<><><>?>?###...
-         Tao nghĩ, cha nầy...đời sẻ tàn trong ngỏ hẹp, tao kêu ly nước mía, chả bưng ly lại...hí hí...té ra, thằng chả là tay bác sỉ ”tao quen” hổi năm nẩm!
-         Ủa? Bác Ba có quen, tới...bác sỉ lận hả, vậy sao tui hỏng biết chớ...(?!)
-         Bác sỉ nào vậy chú Ba? Bà Sáu cũng hỏi.
-         Đó là “tay bác sỉ mổ đít tui“ đó bà...
-         Ủa... ”bác sỉ mổ” mà bán nước mía ở bến xe, tính nói dóc tui, hả cha non?
-         Hì hì...chả buồn vợ con, rồi uống rượu giải sầu, nên bị người ta đuổi…
-         ...?>?<?<>???...gì kỳ vậy, nhậu mà bị đuổi?
-         Vầy nè, chả nói: Do buồn chuyện gia đình, bị phân tâm, nên khi mổ ruột dư, chả bỏ quên…cái kéo trong bụng bịnh nhân, mà con mẹ y tá già hỏng thấy!
-         Cời-cất-cơi...tui mô phật ổng luôn!!!
-         Mấy ngày sau, bên phòng mổ...la lên mất cái kéo...
-         ...???!!!...nam mô...nam mô ta bà ha...rồi sao?
-         Còn con bịnh chả mổ, đang ôm bụng la làng, chủi chả nát tan luôn(?!)
-         Chèn ơi, rồi chả tính sao?
-         Thì lảo ta ”phải mổ lại” để lấy cái kéo với 2 cục bông gòn...còn sót ở trỏng!
-         Trời đất...thánh thần thiên địa ơi...
-         Sau đó nửa, chả lại...mổ lầm: Người bị ỉa chảy, do trùng tên với con bịnh mổ ruột dư, chả nhè con bịnh ỉa chảy mà rạch bụng một đường dài, nếu con mẹ y tá già …hỏng can, là chả móc ruột non con bịnh ỉa chảy, lảo cắt một khúc rồi.
-         ...Úi úi...chèn ơi...=>>>bác mí-lị sỉ...ông nội tui á...!!!Tư Rèn tỏ ý giận lắm.
-         Tao hỏi mầy: Chả...vậy, đuổi hay không, hả Tư con?!
-         Tời ơi tời !!! Mụ nội chả, cũng đội chuối chiên bán chung cà lem cây!!!
Bác Ba Phi ngồi quán Bà Sáu sáng nay, nói dai tới độ xì bọt mép, thằng Tư Rèn càng kêu trời, Ba Phi càng khoái chí tử...Sau đó Ba Phi mới sực nhớ tới chuyện đang kể tới...cái khúc=>>lúc thầy Hên đi trị bịnh ở bến xe đò và kể tiếp:
-         Mãi lo nói dóc với cha bác sỉ, tao sực nhớ ông Hên, thì ổng tới, ổng nói hên quá xá: Trị một con bịnh mà hỏng dè, người ta kêu trị tiếp thêm sáu bảy mạng nửa.
-         Úi chà...hí hí...thầy Hên quả là hên, lảo hốt bạc khẩm luôn, hén?! Tư Rèn nói.
-         Quả là ”tốt ngày”...hehehe...kể tiếp coi...
-         Quỉ thần ơi, tui bổng nhớ chiếc xe đò, hai thằng chạy ra, thì chiếc xe đò đó, chạy mất tự thuở nào rồi=>>>thì mới thấy ông cố!!!
-         Xe nầy chạy, thì đi xe khác, lo gì? Bà Sáu nói, Ba Phi cho biết:
-         Trời, đi xe khác sao được nè: Vì ”một bụm vàng” bỏ trong đãi, còn hủ ngãi ông Hên cũng ở trong đó, nếu mất...là chết cha mồ tổ hai thằng!
-         Úy mèn...?! Rồi Bác Ba tính sao đây???
-         Tao ”bao xe lôi” để...rượt theo xe đò, chơi vậy...ác chiến hong Tư Rèn?
-         ...>>>...quả là hết kỵ bà ba...luuuôôôn!!!
-         Thằng xe lôi mắc dịch đạp èo ẹo, tao nóng gà, đuổi nó xuống ngồi cái lôi...
-         Trời đất ơi, rồi sao???
-         Tao nhảy lên thế chổ, tao đạp chạy bắn khói, khách đón dọc đường, tao chạy luôn, nên người ta...chửi vói theo tùm lum.
-         Chửi hả, chửi sao Bác Ba? Thằng Tư nghe Ba Phi nói bị chửi là nó hỏi tới tới.
-         Người ta chửi: Chạy xe lôi mà không rước khách, thì mầy đem xe về, để trên bàn thờ ông nội mầy, thờ đi...!!!
-         ...hé hé...
Nghỉ một xí lấy hơi, Ba Phi quấn điếu thuốc gò, bập sơ, nói tiếp chuyện bị chửi:
-         Bà con la lớn: Ê ê...thằng nhỏ chạy xe, tao đón nó ngừng, bửa nay mầy chạy xe thay nó, mà mầy chạy luôn...khà khà...bận về, tao gặp mầy là tao oánh phù mỏ, cái thứ đồ chó má, mầy ỷ có xe lôi, mầy…chảnh tao hả, cái thằng mọi rợ...
-         ???...ủa ủa...sao Bác Ba sanh tật chảnh bất tử vậy chớ...>?>???
-         ...ứ hự...tao chảnh ông nội tao á...
-         Thì Bác Ba ”rước đại” cho người ta đi…Tư Rèn nói vậy, để nghe như sau:
-         Rước đại ông vải mầy, chở hai thằng, tao đạp muốn lòi bản họng, giờ chở thêm, tao đạp sao thấu, tội nghiệp tao quá Tư Rèn...
-         Ờ ờ...hé hé...nói tiếp coi, quá đã...
-         Ông Hên chê tao đạp xe rề rề như con gà đau bại, ổng bèn thế tao, ổng đạp tam tông dông mạng, đường xấu, xe dằng, tao ngồi thùng lôi mà muốn bể bàn tọa, còn ”thằng nhỏ chủ xe lôi” nó gải ót, còn cười hì hì, tỏ ra khoái chí tử!
-         Sao nó lại cười?
-         Nó nói, xe tui, dù mấy ông...chở tui, tui cũng lấy tiền cuốc xe, đó nhe…
-         Khục khục khục...(bụm miệng cười)
-         Con bà nó, ông Hên vừa đạp, vừa quát mỏ...chửi vói ra sau…
-         Chửi nửa hả, chửi ai? Tư Rèn khoái chí hỏi.
-         Ông Hên chửi tao!
-         Hả??? Bác Ba bị chửi nửa hả? Chửi sao, nói lại nghe...quá đã!!!
-         Ông chửi, mọi sự cũng do mầy, mầy là tao đó Tư=>>>mầy lo nói dóc với thằng bán nước mía, tao có lở trể...thì mầy đi kiếm tao chớ?
-         Đúng rồi...Tư Rèn nói, Ba Phi nói thầy Hên chửi tiếp như sau:
      -    Bây giờ trể xe đò, tao đạp xe lôi rượt theo muốn lòi bản họng, dịt-dật mày!!!
-         ...hí hí...
Thầy Hên đương đạp xe ngon lành, Ba Phi kể tiếp, lảo bất ngờ quay mỏ ra sau, hét:
      -    Ê...thằng quỉ nhỏ, tao đạp xe lôi chở mầy, mầy là cha tao hả!?
-         Trời hởi nè trời…Bà Sáu rên trời như bọng. Ba Phi nói tiếp:
-         Thế là thằng nhỏ phải đạp xe, đạp riết, nó đạp hỏng nổi, còn tao thì vừa hối, vừa la nó, nó đổ quạu, nó...la tao:
-         ...tui mệt thấy mẹ nè, hỏng thấy hả, la hoài!?! Ba Phi bèn hù nó:
-         Tao mất bụm vàng là mầy bắt-thềnh tao, còn hủ ngãi thầy Sáu Hên mà mất, ổng ”ím xì bùa” mầy...chắc bị trọc đầu, tao bảo đảm mầy luôn!
-         ...?>{}<?...?!...Nó im ru, Ba Phi nhát tiếp:
-         Thầy Hên mà “bỏ ngải“ thì cha mầy cũng tiêu dên, mầy liệu hồn...
-         ...?!...(o”o”o)...Nó nín khe, Ba Phi nói tiếp:
-         Thằng nhỏ cứ...tỉnh rụi, nó vừa đạp xe lôi, vừa bậm môi, vừa chửi lầm bầm, dòm mặt thấy ghét…
-         Tội nghiệp thằng nhỏ, mấy cha ỷ lớn, chơi vậy...tệ quá!
-         Tệ cái gì, nó chạy xe mà cứ ổ gà nó bang, hai thằng ngồi sau bị nhồi như nhồi bột...ta nói, ta la...xây xẩm mặt mày, tối tăm mặt mủi, ê đít luôn hà...
-         Rồi bắt kịp xe đò hong? Bà Sáu hỏi.
-         Tới bến, mới biết, là chủ chiếc xe đò đó...biết cái đải là của ông thầy ngải Hên, chủ xe sợ ông Hên...nổi khùng yếm bùa, thì tán gia bại sản...
-         ...rồi sao, nói lẹ coi chú Ba...
-         Nên chủ xe đò lật đật quày xe, chạy trở về...bến hồi sáng, để trả cái đãi!
-         Trời đất quỉ thần ơi! Rồi tính sao đây trời?
-         Thì hối nó đạp xe lôi...rượt theo, chớ còn sao nửa?
-         Tời tời...chạy lòng vòng, chết cha thằng nhỏ!
-         Thằng quỉ dịch vật nầy, phải đì mới được...
-         ...<?<?>?>?...ngộ he...
-         Tao mà biết nó ba trợn...như bây giờ, thì tao đì, cho sói trán cha nó luôn đó Tư Rèn...ối cái thằng xe lôi âm binh gì đâu á, mắc dịch nó!
-         Sao lại đì, rồi còn chửi con người ta?
      -    Thằng nhỏ tội nghiệp đó là ai vậy chớ?
-         Thằng Sáu Đực!
-         Trời...cũng thằng Đực nửa hè!!! Bà Sáu nghe tới tên Sáu Đực là nóng gà.
Tư Rèn rất thân với Sáu xe lôi, nhưng khi biết Sáu Đực chạy xe lôi hồi còn nhỏ xí, thì Tư Rèn thấy…hết hồn liền, rồi nói:
-         Hèn chi, anh Sáu hay chửi con làm biếng...rồi còn khoe nửa!
-         Nó khoe mầy cái gì, nói tao nghe thử:
-         Ảnh khoe: Tuổi rèn của mầy, hỏng bằng thời gian xe lôi bể bánh!
-         Khửa khửa khửa...
-         Rồi xe lôi có rượt kịp xe đò hong? Bà Sáu hỏi tiếp, Ba Phi nói:
-         Khi kêu thằng Đực chạy quay trở lại, nó cằn nhằn: Tội gì, mà đạp đi, rồi lại đạp về, nếu...hai ông cần hóng gió, thì tui đạp tà tà cho hai ông ngoạn cảnh, việc gì phải kêu chạy lẹ...cho mệt tui, vậy chớ, ngộ he???
-         Gì đó mậy, lo đạp đi nhe, lộn xộn mậy...Thầy Hên nói, nó nói tiếp:
-         Tại sao 2 ông kêu tui chở, rồi 2 ông...chở tui, rồi tới...tui chở, tui thấy mấy ông... nói xin lổi...=>>>2 ông hơi bị khùng đó nha!
-         Khà khà khà...
-         Nó nói tao khùng, tao nóng quá nghe Tư, nhưng cũng ráng bậm môi chịu trận, ý là nhịnh nhục…để qua ải, rồi nó tự nhiên ngừng xe giữa đường, kỳ hôn?!
-         Ủa? Sao ngừng vậy trời?
-         Nó nói, nó đạp cả buổi, bây giờ nó ngừng, để nghỉ xả hơi, hỏng chịu thì thôi!
-         Trời trời...đúng là thằng Đực trời gầm, rồi sao?
-         Phải đành để cho nó nghỉ...
-         Trời...rồi sau đó, ai đạp? Ba Phi cho biết rỏ:
-         Tui phải đạp cái lôi quành về...bến hồi sáng, thì trời đã ngã bóng chiều!
-         Trời! Một ngày trời chạy xe lôi ná thở, mà 2 ông vẫn còn tại bến xuất phát?!
-         Khò khò khò...có gặp chiếc xe đò xuất bến hồi sáng hong đó?
-         Chủ xe chạy xe đò về đây...chưa nóng đít, chủ xe lại chạy về bến trên trển, người ta nói, ông chủ bửa nay bị…khùng!
-         Quỷ thần ơi! Chiếc xe đò cũng chạy lòng vòng, hả trời!?
-         Bởi vậy!!! Đâu có gặp chiếc xe đò, để đòi cái đải...đựng vàng, huhu...
-         Bác Ba...vui lòng kể tiếp, ông khóc...tui mủi-lòng đa...hehehe.
-         Hí hí...tao rủ nó ăn hủ tiếu, tao trả tiền xe, thế mà thằng Đực ”đành-đoạn” hỏng lấy tiền cuốc xe...>>>...thế tao mới thắc họng heo>>>khó xử!
-         Sao anh Sáu...khùng vậy?
-         Nó nói, nó ngồi, nó dòm tao đạp, nó thấy “đả-đíu“ nên nó hỏng lấy tiền xe!
-         Tơi ơi tời...đúng là Sáu Đực trời thần, cái tánh “cà xốc lửa” hỏng bỏ!
-         Thầy Hên cho nó biết, chạy xe lôi, mà hỏng có tiền là bị ăn đòn...
-         Tóm lại, thằng nhỏ có lấy tiền xe hôn?
-         Nan nỉ riết, nó mới chịu lấy, khổ thế...cơ!!!
-         Nó lấy bi nhiu?
-         ...con bà nó, tới khi nó chịu lấy, nó tính, tui...muốn khùng luôn!
-         ...sao muốn khùng???
-         Nó nói: Tui nhịn đói, chở 2 ông trọn ngày, tui bị hao tâm tổn lực...
-         Trời trời...
-         ...sau nầy, ắt lủng phổi, để trừ hậu-họa=>>>Tui lấy rẻ...5 đồng chẳn!
-         Trời đất ơi! Bằng nửa con trâu??? Tư Rèn té ngữa.
-         Tao nói 5 đồng là nửa con trâu, nó nói: Nó ”ăn” vậy mà nhiều nhỏi gì...
-         Trời đất ơi!!! Ba Phi nói Sáu Đực nói thêm:
-         ...a...a...mấy ông lái trâu lời vô thiêng lủng, hai ông có cơm, thì cũng phải cho tui... húp nhiển nhiển xí cháo, chớ 2 ông đâu phải cha...mà tui tha, hỏng nạo!!!
-         Trời hởi thằng Đực, tui mô phật nó luôn.
-         Vậy là “ lộ” tầy huầy hết rồi, hả Bác Ba?
-         Hỏi hoài mậy...hí hí...
-         Khửa khửa khửa...
-         ...hì hì...nó còn nói rỏ, ai mua-bán móng trâu, là ngu hơn trâu(?!)
-         Úi tời tời...
-         Nó nói, bây giờ 4 móng không còn 50 đồng, mà là 1000 chẳn!
-         Trời!!! Vậy là Bác Ba...lời vô thiên lủng rồi...
-         Lời ông nội tao á...
-         Sao kỳ vậy?!
-         Nó nói rỏ là, muốn bán 4 móng 1000 đồng thì phải biết điu-khắc 4 móng trâu thành Tứ Linh long-lân-qui-phụng...rồi còn phải bịt vàng…
-         Trời trời...
-         Nó cho biết thêm là, con mắt Tứ Linh phải nhận 8 cái hột xoàn 10 ly!
-         Má ơi...
-         Nó nói ông già ốm nhom (thầy Hên) có hột xoàn hong, mà hòng, còn ông, là tao đó Tư, ông có...nhiu vàng mà tính bịt?!
-         ...ý là ”vàng để bịt móng trâu” chớ gì!? Tư Rèn nói.
-         Khửa khửa khửa...
-         Bác Ba...thân mến, vàng mà đem bịt móng trâu, sao con nghe...sóc hàng!
Ba Phi tự nhiên im ru...không gian vắng lặng, quán cháo im lìm, bà Sáu nói:
-         Ba Phi sao ngừng ngang xương vậy, nói tiếp đi chớ...
-         Chủ xe đò...sợ ngải thầy Hên ăn thịt, nên treo cái đãi trên nhánh cây...
-         Tời tời...ngải thầy Hên...có tiếng dử he?!
-         Người ta nói, ông Hên với thằng đệ tử...là tao, cố ý bỏ bị ngải trên xe, chắc là để ”thư” da trâu vô bụng chủ xe đò, báo hại chủ xe khóc như cha chết…
-         Trời!!! Rồi ai lấy đải xuống!
-         Ông Hên...
-         Sao Bác Ba hỏng lấy???
-         Hehehe...tao sợ ngải thầy Hên...đó Tư.
-         Còn vàng...
-         ...còn nguyên luôn...
-         Hú hồn...
-         Tao tiền trả xe lôi, nhưng trong túi, còn có...1 cắc lẻ hà, khổ ghế!!!
-         Hé hé hé...anh Sáu xe lôi đòi 5 đồng lận nhen...
-         Tao nói với nó: Mầy đòi 5 đồng, tao có 1 cắc, vậy mầy lấy 1 cắc, phần còn thiếu, tao bù bằng vàng, chịu hong?
-         Nó lấy hong?
-         Nó nói, vậy tui trừ tiền...bao ăn hủ tiếu, tui lấy 5 xu tiền xe…
-         Còn vàng...???
-         Nó nói...vàng có xên-ngải…í ẹ, tui miển chơi.
Bác Ba nói một hơi dài hỏng nghỉ, rồi móc bịt thuốc rê quấn 1 điếu, bập sơ rồi im ru:
      -    ...><...<>...><...Bà Sáu thấy vậy, hỏi:
-         Vậy là bể chuyện tanh bành hết rồi, làm ăn...con khỉ gì nửa!?
-         Bể thì bể, mình bôn ba, thì...vưởn cứ bôn ba, hỏng lùi.
-         Vậy là lên đường trực chỉ?
-         Chớ sao...úi cha...bửa đi, thì thiên hạ tiển biệt ì xèo!
-         Ối chời chời...vậy mà lúc còn ở nhà, Bác Ba lại trốn!!!
-         Hè hè...hí hí...
-         Còn thằng nhỏ…Đực, có theo hong? Bà Sáu hỏi.
-         Mới dụ sơ sơ, mà thằng Đực xiu-lòng đi theo, thế mới “đã-chỉ” chớ?!
-         …?!...
-         Bởi vậy, Ba Phi…tình thương mến thương Sáu Đực là do vậy, đó nha…
-         Đi…làm giàu, sao giờ thằng Đực vẫn chạy xe lôi??? Bà Sáu hỏi.
-         Từ từ…Ba thằng thay nhau đạp xe, khi tới chổ, thấy thiên hạ le ngoe…
-         Ối chời…rồi sao…?!
-         Sáu Đực thí mạng cùi đạp xe, để nuôi 2 thằng lớn…đang tính mưu, dựng kế.
-         Trời trời...má ơi, tui ớn-ợn dùm mấy cha, xời, tính...mu, mí lỵ chả kế?!
-         Ngày đầu, nó chở một bà đau bại, bả khóc nói...hết tiền, nó cho không...
-         ...ý cha cha...
-         Cứ chạy xe ế riết riết....thế, nên ba thằng bắt đầu húp cháo!
-         Hehehe...
-         Ông Hên sực nhớ...vàng bụm, ổng kêu lấy ra làm vốn!
-         Nè nè...Tư Rèn nói, Bác Ba đem theo ”vàng một bụm” lận nhen…
-         Bụm...ông nội tao á, tao có cục bông gòn ”bự một bụm”...là bởi gói cả chục lớp giấy=>>>vì sợ ướt, sợ khờn, sợ củ, sợ mòn, chớ ”một-bụm” con cóc khô gì?!
-         Nói tóm lại là có bao nhiêu vàng?
-         Một chiếc nhẩn vàng tây (vàng 18) nặng 1 chỉ!
-         Trời...nhiều dửửử...dử vậy he??? Bà Sáu nói sỏ, nghe mệt lổ tai…
-         Ông Hên nói: Vậy mà mầy nói một-bụm? Tao nín thinh nghen Tư Rèn, lở rồi, giờ ráng chịu, tao bàn tính, ba thằng cứ ráng mà làm…
-         Bác Ba nói ”cứ ráng mà làm”...là làm gì?!
-         Ráng làm, mà làm...cái gì, thì cũng chưa biết...huhu...
-         Ối trời trời...
-         Hỏng lâu sau, chịu hỏng thấu, thằng Đực chạy xe lôi, trốn về quê...
-         Úi chà chà..
-         Thằng Sáu Đực ngu thiệt...Ba Phi nói.
-         Gì đó...sao ngu?
-         Nó trốn...sớm quá, nên bây giờ còn đạp xe lôi!!!
-         Trời đất quỉ thân ơi...thấy ghê quá nha...
-         Nói tóm lại, chú Ba có trốn về hong, nói thiệt tui coi?
-         Không nha, Ba Phi cải chính, trốn về là còn hơi lâu nhe...
-         Rồi sao, kể tiếp coi?
-         Hai thằng biết, 1 chiếc nhẩn vàng tây thì làm nên trò trống gì?!
-         Đó! Thấy chưa, tui nói mà, Bà Sáu nói, các cha phải về thôi…
-         Hỏng dám về đâu, tui bán chiếc nhẩn nặng 1-chỉ-yếu, để làm vốn.
-         ???=<><>>>>...nhẩn mà nặng 1 chỉ…yếu? Sao vậy???
-         Là vầy, khi tới tiệm vàng mua nhẩn, nó nói...đợi 1 tháng sau sẻ có...
-         ...?!...ối chời...
-         Hiện tiệm có chiếc nhẩn (bị mòn) còn…yếu 1 chỉ.
-         Cha chả...tiệm vàng gì mà mạt rệp vậy chời!!!
-         Vì sợ mòn nửa, nên tui phải gói nó trong bông gòn, còn bao mấy lớp giấy...hì hì.
-         À à, hehehe...té ra vậy…đâu kể tiếp coi… Bà Sáu nói.
-         Kể tiếp chuyện gì?! Ba Phi hỏi.
-         Bán chỉ vàng...
-         Ờ ờ...bán vàng xong, có tiền đầy túi, con bà nó...lại ngứa miệng nhậu!!!
-         Trời trời...lại lo nhậu, rồi sau đó?
-         Bàn nát nước...là mua vịt nuôi!!! Tư Rèn cho Ba Phi biết như sau:
-         Bác Ba nè, người ta nói =>>>Muốn giàu nuôi cá, muốn khá nuôi heo, muốn nghèo nuôi vịt(?!) Bà Sáu nghe vậy, trả lời ngon lành liền:
-         Ai nói mầy nuôi vịt mà nghèo: Nè Tư con: Mua 1000 con vịt, cho nó chạy đồng, chỉ ăn lúa đổ, khi tới lứa, bán vịt là hốt…
-         Hốt??? Dể ăn quá hén...Ba Phi nói vậy. Bà Sáu hỏi:
      -    Chú Ba mua được 1 thiên vịt hôn?
-         Gì...1 ngàn con, tui mua 10 con vịt thôi.
-         Ối chời chời, bán 1 chỉ vàng, sao mua có 10 con, đây ta hé...?!
-         Thì...phải chừa tiền, cho 2 thằng ăn....để cầm cự, mà nuôi vịt chớ?
-         Úi tời...hí hí...kể tiếp coi ông...
-         Nuôi vịt chưa tới đâu, thì...hết bà nó tiền...
-         Khửa khửa khửa...rồi bán từng con vịt chớ gì, biết mà...
-         Bán vậy...tầm phào quá mậy Tư?!
-         Chớ làm sao có tiền ăn...cầm hơi, để nuôi vịt chớ?
-         Tao bán 1 lần...8 con!!!
-         Trời trời...bán chi nhiều dử vậy?
-         Bán 8 con, lấy tiền nuôi=>>>tao+thầy Hên+2 con vịt.
-         Tời ơi tời...khà khà...
-         Chú Ba=>>>nuôi vịt kiểu nầy, hỏng nghèo, tui sút móng liền...hehehe.
-         Hỏng ai ép Bác Ba nói dóc đó nhen...nói tiếp coi...
Bác Ba Phi nghe vậy...đâm khựng bô, nín khe. Bà Sáu hỏi khó Ba Phi:
-         Sao đây hẻ ???...2 con vịt, mà tới 2 người chăn...ráng nói tiếp coi, nói đi!!!
-         Sao Bác Ba??? Hết tiền...tiền đâu mà nhậu, nói coi...hé hé...
Ba Phi bị lùa vô...gốc tủ đứng, ngồi xụi lơ, hỏng nhúc nhích, thở hỏng ra hơi...
      -    Dù còn 2 con, Bác Ba cũng phải...bán vịt tiếp chớ, phải hôn?
-         Chớ hỏng bán vịt nửa, thì 2 cha lấy tiền đâu mà ăn với nhậu, nói coi???
-         Ừ thì bán vịt tiếp...Ba Phi trả lời coi bộ xụi lơ.
-         Thấy hôn, Tư Rèn tui biết hết mà...
-         Mầy biết cái gì, nói coi?
-         Tui biết, còn 2 con, Bác Ba bán 1 con, để nuôi 1 con với 2 ông, chớ gì?
-         Bậy bậy, nói bậy mậy...còn 2 con, tao bán 1 con để mua rượu, đó mầy...
-         Ối tời tời...hehehe...còn 1 con kia, tính sao...Ba Phi nói tiếp:
-         Lảo Hên nói: Mình nuôi vịt, bán người ta ăn thịt=>>còn mình nhịn, người ta...đâu phải là cha mình(?!)
-         Ối chà...má ơi, tui mô phật thầy hên luôn đó...
-         Ông Hên tính làm sao...lúc đó?
-         Ổng nói, Ba Phi tính đúng y như trong kinh ta bà ha...của Sáu Hên!!!
-         ...hé hé...rồi...rồi còn 1 con, thì làm sao, nói luôn coi...
-         Còn 1 con luộc làm mồi!!!
-         Khửa khửa khửa…Bịnh gì cử nè, hén, Bác Ba hén, hé hé.
-         Tao chọt vô họng mầy chớ ở đó mà ”hén còn hé 2 lần”…Ba Phi đổ quạu!
-         Vậy là nhậu xong, sạch túi...<><>???
-         Biết-còn-hỏi-đố...Ba Phi trả lời nhẹ hều.
-         Rồi sau đó...Bác Ba lấy gì ăn, nói coi...
-         ...trốn về quê...
-         Tời ơi tời !!! Trốn hả?!
-         ...?!...Ừ...tao trốn đó, mầy hài lòng chưa?
-         Khửa khửa khửa...vậy là Bác Ba sạt nghiệp!?
-         Hỏi hoài mậy...
-         Rồi ở nhà lá luôn?
-         Biết-còn-hỏi-đố.
-         Hì hì...


                                   
Chàng Hiu 374

TRANG CHÍNH

Copyright by anloc471.com 2009. All Rights Reserved. Design  Ngoc 341