Bữa sáng hôm đó, có gió hiu hiu,
thổi nhè nhẹ, nghe mát mát…
Lão Sáu Hên đang ba-đía chuyện “bùa
chú” tại lò rèn cho thằng Tư nghe, ý
ổng là để cho thằng Tư Rèn nể tài
bùa-chú của ổng…
Khi Sáu Đực chạy xe lôi ghé vô, hỏi
tiếp, ông Hên hứng chí, kể tiếp qua
chuyện “bùa ngải”, sau cùng ổng bắt
quờ (quàng) qua chuyện “luyện ngải”
để khoe tài!
Sáu Đực ngồi nghe, nghe một lát, rồi
hỏi:
-
Luyện ngải chi vậy ông?
-
Trời trời… mầy hỏi mới ngộ,
để trị bịnh, chớ chi?!
-
Nghe nói, có loại ngải “ngậm
trong miệng” để tìm trầm, ông biết
hôn?
- Hí
hí…mầy gỏ “đúng cửa” rồi đó Tư con.
-
Khà khà… ông biết, nói nghe,
để tui học lóm coi… Tư Rèn nói, Sáu
Hên hù:
-
Chuyện ngậm-ngải-tìm-trầm=>>>mầy
yếu bóng vía, nghe là hết hồn cha
liền.
- Thiệt
hả thầy Sáu?!
Nghe Sáu Đực kêu “thầy sáu”, Sáu Hên
khoái chí tử, nên nói hết, nói hỏng
sót “con đỏ” về chuyện “ngậm ngải
tìm trầm” như sau:
-
Đó là “nghề“ dành cho những
ai gan đởm…có ngải, có bùa=>>>như
tao nè.
-
…(?!=<><<<)…
-
Nè bây…ai non tay ấn mà chơi
ngải, lớ quớ, bị “ngải ăn” là rụm nụ,
tiêu tùng!
-
…)?!(…=>>>…
Lão Hên nói một hơi dài, thấy Tư Rèn
Sáu Đực nín thinh, lảo nói thêm, cho
rỏ:
-
Củ nghệ, củ gừng, tỏi, riềng…vv…cũng
là một loại ngải đó nha(?!)…
-
…?!...giởn hoài thầy Sáu?
-
Xời…đó là “ngải hiền” nên có
thể ăn hoặc làm “làm thuốc”, đó bây.
Thầy ngải Hên cho biết, là muốn có
ngải dử để “làm thầy ngải” thì phải
có “ngải luyện”, ngải nầy dùng trị
bịnh…để cứu nhân độ thế(?!). Lảo Hên
nói thêm:
-
Còn “dạy ngải làm theo ý thầy”…thì
lại là chuyện khác nửa.
Dù nghe giải thích rỏ ràng như vậy,
nhưng Sáu Đực và Tư Rèn vẩn chưa
hiểu con khỉ khô gì ráo, nhứt là
thằng Tư Rèn vẩn cứ u-u///minh-minh
như vịt nghe sấm!!!
Ngồi nhóng cổ nghe chuyện ngải,
chuyện bùa cả buổi, nhưng hỏng hiểu
sao…
…>>>…Thằng Tư Rèn cứ ghim trong bụng
chuyện “ngậm ngải tìm trầm“?!
Do đó, Tư Rèn nhứt định phải hỏi
thầy ngải Sáu Hên:
-
Ngải-Ngậm để tìm trầm, có
khác với ngải ông vừa nói hôn?
-
Khác xa, “ngải-ngậm của tao”
dử nhứt thiên hạ, nếu, mầy rớ tới,
là mầy thành con Xà Niên (?!) rồi bị
mọc lông bờm xờm từ đầu chí cẳng đó
Tư con!
-
…?!<>!?...xà niên…?<>?
-
...=>>>xà niên là con gì? Tư
Rèn hỏi tiếp sau Sáu Đực, làm thầy
Hên bực mình:
-
Ai ngậm-ngải-tìm-trầm…lố
ngày, thì tòn-thân bị mọc lông…thành
Con-Xà-Niên(?!) mầy hiểu chưa, thằng
ngu.
-
Gì kỳ vậy nè…<<>???
-
Kỳ vậy thầy Sáu…<><>???
-
Thấy mặt tụi bây thộn ra, là
tao biết tụi bây bù trất…
-
Thì thầy Sáu nói thêm cho rỏ
đi…
-
Nghe nè, hồi nhỏ, ông già tía
tao, cho tao đi học bùa, chơi ngải,
ý là để sau nầy, tao ra tay “cứu
nhân độ thế“ đó nha, thấy tao ngon
chưa, hả tụ-bây?!
-
Úi chời chời…
-
Theo “cái phép”, hể học
bùa-ngải, thì phải học thầy ở tận
phương xa, mới được!
-
Ngộ he…sao kỳ-cào vậy cà?
-
Vì “ngải nhà“ hỏng linh, nên
sư phụ dắt tao qua dảy Thất Sơn, để
leo lên đỉnh núi Cấm, trên đó mới có
thầy…
-
Ủa? Thất Sơn là núi bên Việt
Nam mà?!
-
Chớ sao, tao nói
“ngải
nhà không linh” là vậy!
-
Hé hé…
-
Do đó, qua Thất Sơn, tao
phải leo lên núi Cấm…
-
Núi-Cấm mà ông dám lên he?
Sáu Đực hỏi khó Sáu Hên.
-
Phàm-phu mắm muối như tụi mầy
thì “cấm”, còn thầy-bà…cở tao, thì
không!
-
Khò khò…
-
Học được một…ít, coi bộ hỏng
êm (!?) sư phụ bèn dẩn tao qua núi
Lèo…
-
Núi Lèo ở đâu?
-
Ở nước Lèo!
-
Nước lèo, là nước Lào, phải
hôn?
-
Ờ…nó đó, nước Lèo=>>>có
Giường Lèo, Lụa Lèo=>>>rồi tới…Dép
Lào.
-
Hí hí…dép lào tui có 1 đôi
nha…
-
Ê ê…tụi bây, Giường Lèo nằm
đã-chỉ lắm nhen. Thầy Hên lại nói
bắt-hườn.
-
Sao đã?
-
Sách có câu: Một vợ nằm
“giường lèo“, hai vợ ngủ chèo queo,
ba vợ thì ngủ chuồng heo một mình!
-
Nằm giường lèo, sao mà
đã-đíu?!
-
Giường lèo, nó có “bộ máy
quây“ để quây vòng vòng…
-
Cho qua cái giường lèo, tụi
hỏi nè, ông học thành tài hôn?
-
Nói là vậy, nhưng coi bộ
cũng…hỏng êm luôn, thầy bèn dẩn tao
qua Xiêm.
-
Lòng vòng quá, nhưng “xiêm”
nghe quen quen.
-
Đó là cái xứ có loại…của nó,
mà nước Việt…cũng có luôn.
-
…???...Kỳ cục he…nói coi ông.
-
Như dừa xiêm, chuối xiêm, ớt
xiêm, mảng cầu xiêm, nhứt là Vịt
Xiêm!
-
Vịt Xiêm hả, tui nuôi cả bầy
nè…
-
Vịt xiêm mà oánh tiết canh,
là…chèm nhẹp, xuồng chìm tại bến!!!
-
Xời xời…Nghe Tư Rèn “xời xời”
lảo Hên thấy ghét, nên nói luôn, cho
nó biết:
-
Nè, Vịt Xiêm mà Lai với vịt
ta, thì thành Vịt Xiêm Lai, mà thịt
“vịt-lai-xiêm” rất “độc“, ai có
“phong“ ăn vô là bị cùi=>>>nghĩa là
sút móng, mầy biết hôn Tư?
-
Cùi…sao ông với Bác Ba Phi cứ
“nài” vịt xiêm của tui để nhậu, tính
nói dóc hả?
-
Tụi tao “hỏng có phong” nên
hỏng sợ cùi…hé hé…
-
Ông Sáu quay trở lại chuyện
học bùa ngải đi ông…Sáu Đực nhắc Sáu
Hên.
-
Ờ…lúc đó, để coi, tao đâu
chừng 9 hay 10 -11 tuổi gì đó, quên
bà nó rồi!
-
…chà chà, ông Sáu học ngải
khi còn nhỏ-tí vậy hả?
-
...bây coi, từng tuổi đó, mà
tao băng rừng, vượt suối, trèo đèo,
nhịn đói nhịn khát, nên bi giờ,
tao…mới “đẹt con“ là vậy đó bây, tại
vậy đó (?!) hiểu chưa?!
-
Ừ…hèn gì…kể tiếp đi thầy
Sáu.
-
Tới xứ Xiêm, thầy dẩn lên núi
xiêm, để học “bùa xiêm“, gặp tháng
gì mà, Gió Xiêm nó nóng…tợ Gió Lào.
-
…?!...
-
Gió Lào nóng như rang, quần
áo giặt, giủ cái rột…khô queo, nước
miếng phun cái phèo…biến mất! Chết
còn sướng hơn!
-
Ông nói quá…
-
Hì hì...Từ biệt gió-xiêm,
thầy trò xuống núi, vô chùa Xiêm.
-
…<>…>>>…vô chùa xiêm…để học
ngải xiêm, bùa xiêm chớ gì, biết mà…
-
Vô chùa xiêm, thầy trò cuốc
đất trồng khoai, sống lai rai, lai
rai, lai rai…hehehe.
-
Hehehe…bị bí hả...hí hí…Nghe
Tư Rèn nói vậy, tức mình, Sáu Hên
nói ro ro:
-
Tao biết là tiến về phương
bắc, thì gặp nước Miến Điện…trồng
thuốc phiện, đi nửa gặp dảy Hy Mã
Lạp Sơn, dảy núi mà Tề Thiên dắt Tam
Tạng đi thỉnh kinh…
-
Khửa khửa khửa…ông coi truyện
tề thiên, nên biết, phải hôn?
Tư Rèn nói lớn, nhưng thầy ngải
Hên…giả điếc, liền nói dàn lân…ào
ào:
- Nè…ngọn nguồn sông Cữu Long, xuất
phát từ Tây Tạng, nhà sư Tây Tạng
bận áo đỏ, chổ đó cao hơn mặt biển 5
cây số…
-
Ông biết nhiều quá he …
-
Tao đi, nên tao “biết đó biết
đây”, còn ở trên núi Hy Mã có mấy
ông thầy tu, sống tới 120 tuổi…
- Ồi
chời…
-
Mấy ổng ăn ít, tắm cát, ở
trần, trời lạnh thấu xương, ổng vận
nội công, là mồ hôi chảy nhỉu nhảo
như bửa củi tháng ba, lại có mấy cha
còn tu như vầy…
-
Sao ???
-
Là đưa 1 tay lên trời, có ông
chống tay xuống đất, cặp cẳng hỏng
lên…
-
Ông Sáu gặp mấy ông tu yoga
chưa?!
-
…chưa…hehehe…
-
…?!...vậy cho qua, ông kể
tiếp đi…cho tui nhờ!!!
-
Khi trời xiêm mát mát, thầy
trò lên núi gặp ông thầy ngồi tụng
kinh, bụng tao đói như cồn, bèn xin
cơm, ông thầy đó…cứ trơ trơ.
-
Sao vậy?
-
Thầy tao nói tiếng miên, thầy
xiêm hỏng hiểu=>>>tao liền thót xẹp
lép cái bụng cho lòi cha nó 8 cái bẹ
sườn…cho ổng thấy, để ông thương!!!
-
Trời…!!!
-
Ông thầy tu hiểu ý, cho ăn
cơm, rồi cho tao thọ giáo luôn, ngon
hong Tư?
-
…><><?>?>?..dạy học khơi khơi
vậy hả…???
-
Ừa, lệ là, muốn học bùa, học
ngải, học gòng, thì hàng ngày phải
đi làm y như người nhà của thầy,
sáng cuốc đất trồng khoai, tối mới
dạy lai rai…
-
Ủa?
-
Ủa gì mậy, học không tiền,
thì tụi tao phải cày cấy không công,
hết mùa lúa thì lên rừng, làm tiều
phu chặt củi gánh về…
-
Ừ ừ…làm vậy…mà có học ngải
nhiều hôn???
-
…con bà nó…học nhiều con cóc
khô á!!!
-
Hehehe…vậy chịu sao thấu?
-
…thì…chịu hỏng thấu, nên nửa
đêm, thầy trò tao xuống núi, trốn
mất!!!
-
Ối chời chời…trốn nửa???
-
Trốn chớ mậy! Nhưng tao…lanh
trí, khi trốn, tao nhổ trộm vài củ
ngải để dành “hậu thân“…hé hé…tao
đang có “ngải xiêm“ nghen bây, nó dử
bá chấy bù chét, độc còn hơn vịt
xiêm lai! Tư Rèn, Sáu Đực, tụi bây
lợn cợn là coi chừng tao!!!
-
Xời…Rồi sau đó?
-
Thầy trò về xứ miên, rồi chia
tay, tao xảy nghe trầm có giá, ỷ
mình có ngải xiêm, tao liền đi tìm
trầm, hỏng ngờ lọt vô Xứ Quảng,
Hiên, Giằng…gì đó.
-
Ủa ? Vô trở lại đất Việt?
-
Ờ…trên đường đi, gặp nhiều
tay tìm trầm, rồi…đụng độ tùm lum,
đâm chém tá lả, có thằng tham, ngậm
ngải cho cố, lâu ngày bị “ngải lậm”…
-
…rồi sao…???<><>???
-
Thằng chả biến thành con “xà
niên“ lông lá đầy mình…
-
…má ơi…!!!
-
Lảo không biết đường về, ở
trong rừng, gặp ai cũng cắn, cắn như
chó cắn!!!
-
Ghê quá ta ơi…
-
Chuyện đường rừng mầy ơi…
-
Ông Sáu kể tiếp coi…
-
Tao lộn về xứ miên làm thầy,
rồi thầy-bà tranh ăn, thầy pháp đánh
thầy pháp, còn tao thầy ngải, thế
mà, tụi nó cũng…đánh lây tới tao,
khổ-ghế…
-
Khửa khửa khửa…rồi sao ông
Sáu tới xòm Vàm nầy?
-
Ông Chín Tiều đi…mua ve chai
ở bển, ổng rủ tao về đây, để rồi tao
gặp thằng mắc dịch Ba Phi, rồi giờ,
tao ngồi đây…nóc dói với tụi bây…
-
Vậy là bùa ngải của ông “hỏng
tới đâu“ phải hôn? Sáu Đực chê thầy
ngải Hên.
-
Tự ái mậy !!! Ê…ai nói với
mầy là bùa tao dở, vậy Sáu Đực?
-
Tui đoán…
-
Đoán??!! Vậy tao “ếm“ mầy với
Tư Rèn, coi thằng nào chết trước,
chịu hong?
-
…(?!)…(+)(-)(x)(:)=O>o…
-
Cho bây hây, tao từng “ngậm
ngải tìm trầm“ rồi nha, liệu hồn!!!
-
Vậy ông cho tui xin xí trầm
coi? Sáu Đực tình thiệt, nói thiệt.
-
Con bà nó…nếu con nhím mắc
toi đó hỏng ăn…Ông Hên than thở.
-
…?>?>?...sao có con nhím ở
trỏng?
-
Con nhím nó ăn sạch, túi
“ngải ngậm” của tao, nên…
-
Gỉỉỉỉ??? Rồi sao…nói coi.
-
…a cái cái…
-
Rốt cuộc, ông có trầm hông?
-
Hông!!!
-
Khửa khửa khửa…
-
Nè, nếu có trầm, tao bán, tao
giàu nứt đố đổ vách!
-
Ông giàu thì sao
nè…hehehe…nói coi?!
-
Tao mà giàu, thì cà chớn như
mầy hay ba trợn như Tư Rèn, đừng
hòng mượn tiền tao, tao ưng cho
mượn…chắc cũng còn hơi lâu. Tao oải
mầy quá Sáu Đực…
-
Vậy ông trả tiền…thiếu khỉa
khỉa…mấy cuốc xe coi?
-
Hì hì…ráng ráng xí coi
mậy…(?!)
-
Ông biểu tui ghi sổ hoài
hoài, tui cũng oải ông quá!
-
Giởn chơi mà Đực, bà con xa,
không bằng láng giềng gần, nghe mầy…
Thằng Tư Rèn bị ông Hên chê ba trợn
liên tu, giờ thấy vậy…nói hùa:
-
Tui coi bộ bùa ngải của ông
cũng…xoàng, phải hôn, bớ anh Sáu xe
lôi?
-
…??<>??...Có lẻ vậy! Sáu Đực
nói theo. Sáu Hên nóng gà, đổ quạu,
hét:
-
Tụi bây chê tao hả…
-
…{+((“))=>>>…
-
…bi giờ, thằng nào ngon, giơ
tay lên, để tao thử bùa???
-
…>>>…
-
…bi giờ, hai thằng, thằng nào
dám hy-sanh bổn mạng, để tao ra tay,
nói đi?
-
…(((o)))((((….(ngậm câm) Thầy
Hên thấy vậy, cho biết luôn:
-
Tao bảo đảm, tao “rù“ thằng
Tư Rèn…hỏng tới 3 ngày là banh chành
cái lò rèn, còn thằng Đực…cứng cựa
hả, tao rù gấp đôi, 6 ngày=>>>là hai
thằng bây, nếu không banh càng cua,
là tao…cuốn gói đi tu!
-
Má ơi…xin can đi thầy Sáu ơi!
-
Tào lao như thằng Tư Rèn, tầm
phào như thằng Đực, tao “rù” không
xong là tao giải nghệ liền, tao bảo
đảm luôn…
-
Ý ý…thâu-mà…thâu-mà…
-
Tui bây hảy để thầy ngải,
kiêm thầy bùa Sáu Hên nầy ra tay,
đừng cản tao chớ!!
-
Thôi nhe, thôi nhe, hai thằng
tui hỏng mắc mớ gì nhe…
-
Nếu hai thằng bây sợ
chết=>>>tao có cách, để hai đứa ngu
tụ-bây thấy tài nghệ…siu-đẳng của
thầy Hên=>>>mà hai thằng vẩn sống
nhăn, chịu hong?
-
Vậy thì chịu gấp! Nhưng cách
gì?
-
Tao sẻ rù…thằng nói dóc mắc
dịch Ba Phi!!!
-
Ối chời chời…
-
Thầy bùa Sáu Hên…bảo đảm, với
thằng nói dóc cò can Ba Phi, tao
“rù” nó 3 ngày và chỉ cần 3 ngày, là
thằng quỉ sứ đó…hehehe…sẻ đi theo
ông, theo bà!!!
-
…?!...làm sao…?!
-
Ngày 1, tao rù 1 đêm, thân nó
phù như gối gòn, cẳng bự như cẳng
voi! Ngày 2, tao rù cả ngày lẩn đêm,
nó sẻ…hôi rình như con mắm. Ngày 3
tao rù sáng-ngày-đêm, thằng Ba Phi,
nó teo nhách như con khô sặc, nằm
liệt giường, cứ nhè vách lá mà cạp,
tay chưn mò mẩm bắt ruồi…
-
Ồi chời, chắc hôn>>>???
-
Tao chắc cú, là trước sau gì
thằng quỉ sứ Ba Phi, cũng…ngũm cù
đèo!
-
Sao ông Sáu…chơi quá-tay với
Bác Ba Phi vậy?
-
Nó nói dóc quá, tao chịu hỏng
thấu, tao rù, cho chết bà nó, cho
rồi!
-
Thôi đi nhe, ông không được
rù Bác Ba Phi nhen…
-
Vậy tao rù cho nó…méo miệng,
để cho bớt cái tật nói dóc, vậy được
hong bây?
-
Cũng không nha, tui nói không
là không…
-
He he he…Tụ-bây cản, nhưng
tao cứ rù Ba Phi, cho tụi thấy là
thầy Sáu Hên này có ngải độc, bùa
dử!
-
…thôi nhe…
-
Tao rù cho Ba Phi khùng điên
ba trợn, chớ tụ-bây, có hề hấn gì mà
lo, hử?
Trời xui đất khiến, lúc đó, Ba Phi
nghe hết, rồi…chầm chậm, bước vô,
nói liền:
-
Cời cất cơi!!! Anh Sáu “rù”
vậy, chết tui sao chớ?
-
Ủa ủa…Ba Phi đó hả…hehehe…mầy
tận số rồi đa…hí hí.
-
Gì đó…
Lảo Hên lấy tay gải ót…ra hiệu, rồi
ho khan mấy tiếng, khạc đờm mấy
phát, lảo nheo nheo mắt dòm Ba Phi,
hai cha nầy “ăn ý”, nên hiểu hết.
Sáu Hên nói:
-
Tư Rèn với Sáu Đực hỏng tin
bùa-ngải của tao.
-
…?!...chết cha…vậy là tụi bây
hết-số rồi. Ba Phi nói.
-
…<<<aaa>>>…Thấy Tư Rèn Sáu
Đực á khẩu, Ba Phi đè luôn.
-
Sao tụi bây hỏng tin “bùa
thầy sáu”, sao ngu quá vậy, hử!?
-
…>?>?>>???...Sáu Đực Tư Rèn
im ru.
Ba Phi…nheo mắt với thầy Hên, thầy
Hên hiểu ý, liền ra tay gấp:
-
…hé hé…Ba Phi nằm ình xuống,
để tao chơi bùa cho tụi nó thấy!
-
Ê ê…chơi thiệt hả ông Sáu?
Sáu Đực hết hồn.
-
Cứ dòm Ba Phi, ắt rỏ, Ba Phi
ình-xuống mau…hehehe…
Bác Ba Phi nghe lời thầy Hên, riu
ríu nằm xuống, rồi…trăn trối luôn:
-
Tao thí thân già, thôi chào
các người…ở lại mạnh giỏi!!!
-
…á á…đừng, đừng nằm Bác Ba ơi…chết
bây giờ…
-
Tao chết cho tụi bây sáng con
mắt…hehehe…ra tay đi, hởi thầy bùa
Sáu Hên…
Thấy vậy, Sáu Hên đứng lên, móc
trong đải lấy hủ ngải, rồi trùm khăn
đỏ vô, nói:
-
Có lý! Cha chả…Tao đọc thần chú nè,
nghe nè...Úm ba la, ba la hét...úm
ba la, ba la gầy…ba la úm, ba la
rùm...ba la, la ba...úm úm úm...
-
Hu hu ...Tụi tui lạy ông Sáu,
tha cho Bác Ba Phi đi, cắn cỏ lạy
ông mà, lạy mà…
Mặc kệ hai thằng lạy lục, thầy bùa
Sáu Hên cứ...bình tỉnh, tay bắt ấn,
tay phán bùa, vừa chỉ vô mặt Bác Ba
Phi...Lảo Hên nhắm mắt niệm thần chú
tiếp, miệng phung phèo phèo vô hủ
ngải...Kế đó, ổng đưa 2 ngón tay
lên, rồi chỉa 2 ngón về phía Sáu Đực
với Tư Rèn, ý là sẻ tới ”hai thằng
bây”...Tư Rèn Sáu Đực...bồn chồn,
ngó nhau mà xanh hồn bạt vía, mặt
xanh lè, định nhốm cẳng...
Trong khi đó, Bác Ba Phi nằm dài, hả
miệng, mắt trợn trắng, bổng giựt
giựt 2 cẳng, tay quơ quơ, rồi trở
mình, nằm ngang...liếc
mắt=>>>thấy...
Thấy Sáu Đực...bổng đứng dậy, bay ra
xe lôi, Tư Rèn phóng theo, để đẩy xe
lấy trớn, rồi nhảy lên thùng lôi
nhanh như chóp, Sáu Đực chỏng mông
đạp xe chạy như bay về ngã Ba
Vàm...Chiếc xe chạy lôi hết ga, phía
sau bụi bay mù mịch …
Ba Phi ngồi dậy, cười hề hề:
-
Tụi nó teo gân, bỏ chạy rồi
he...
Sáu Hên đang...hí hí con mắt để
khấn, cũng thấy hết ráo, thấy luôn
Ba Phi ngồi dậy, lảo ta liền mở mắt,
nói tỉnh rụi:
-
...hehehe...mầy kiếm tao hả
Ba Phi?
-
Ông Chín Tiều kêu nhậu, lẹ
lên, nguội hết...
-
…sao hỏng nói sớm, còn “bài
vẻ” cho mất thì giờ?!
-
Để tụi nó “ợ” bùa ngải của
ông!
-
Ối chời…chời chời…hí hí…
-
Đi lẹ, để nguôi…
-
Khỏi hối…
-
Hehehe…