Khi tới giữa mưa.
Lúa nhảy bụi,
kín đồng …
Trời ít dông …
Gió thổi ào ào …
Cào cào bay tứ
tán …
Từ sáng tới
chiều !!!
Thì bấy giờ, vô
giếng mà câu …
Còn con Ếch Bà…
nó phải “nằm mà” …
Khà khà …
Quá đã !!! …
Khi ếch đã… khôn
lớn trưởng thành, gần hết mùa lúa, nó không ở
ruộng nữa, mà vô giếng, hồ, đầm, hào… để sống
tiếp cho “bự” thêm…
Nó sanh ra ở
đồng ruộng nào thì ở chỗ đó, ít chịu thiên di…
như chim trời…
Sau đó, khi lúa
cắt sạch đồng, hết chỗ ở, ếch bèn… tìm cách,
để sống… cho qua ngày tháng… khó khăn đói kém
và chờ mùa mưa năm sau… kêu cho đã cái miệng
!!!
Con Ếch Bà nó
phải “Nằm Mà”! Đó là điều chắc chắn…
Nằm - Mà là ếch
lớn chọn chổ để “trú ngụ” trong mùa nắng, nơi
hàng tre, đường mương có nhiều lá khô …và ban
đêm vẫn nhẩy ra ăn uống để… cầm cự qua ngày…
Chớ không phải
nhịn đói “ngủ đông 6 tháng” như ở miền giá
lạnh… nhen bà tám !!!
…..&&&&&&&&&&…..
( Nhân đây nói
luôn là… lâu lâu, Quí Độc Giả
đọc bài thấy hai chữ “bà
tám” [được viết chữ thường] thì
Quí Vị cũng… nên rõ “cái sự đời” của “bả” một
xí… )
Biết thêm một xí
nào, để… vui thêm xí đó …
Số là, hồi nhỏ,
lúc học Đệ Thất, Đệ Lục rồi Ngũ Tứ Tam Nhị
Nhất…một lèo 7 năm !!!
Bạn bè khi có
chuyện gì… hỏng bằng lòng, giận trong bụng,
khó dằn… thằng nầy muốn thoi thằng kia, thì
tụi bạn nó thường đem “tám” ra can :
-
Thôi… BỎ ĐI TÁM …
Thế là thằng kia,
nghe vậy… hỏng dám giận nữa !!!
Thấy chưa… “tám”
ngon quá xá vậy đó, nên “tám” có thớ lắm nhen
…
Rồi có thằng làm
bài thơ như vầy, mà bạn bè … nỡ lòng nào đi
chê, hỏng khen ?!
Phạm tội… trời ơi… thấy
mẹ rồi…!!!
Ngọc đá, kim cương, cũng…bể
thôi !
Phúc đức… ông bà xưa để
lại …
PHẠM… NGỌC tan rồi… PHÚC
cũng… vàng phai !!!
Đây là “bài thơ
tên họ” của…. Nhà Thơ Đệ Lục Phạm ngọc Phúc…
để đời !!!
Phúc ta đã âm
thầm, khổ sở ….mần thơ cả tháng mới xong, nó
lấy ra khoe, rồi… tài lanh lớn tiếng “ngâm thơ”
cho bạn bè cùng lớp Đệ Lục nghe chơi, nghe
xong, hỏng hiểu sao, tụi “Hội nhà thơ Đệ Lục”…
bất ngờ xỉu hơn nửa lớp !!! Khiếp đảm thiệt
!!!
Nhà Thơ Phạm
ngọc Phúc (Phúc heo)…đâu ngờ rằng, thơ loại đó,
tụi nó…đã mần rần rần trước nó “lâu lắm rồi”
!!! Bây giờ nó mới “mần” là xưa quá… quá xưa….
Bởi thế, tụi nó
… mới can Nhà Thơ non trẻ… như vầy :
-
…
XƯA RỒI DIỄM ƠI… BỎ ĐI TÁM…!!!
Tóm lại, hễ “chê
xưa” là cứ kêu “diễm” ra chê, rồi kêu “tám” ra…làm
chứng…!!!
Chê kiểu đó là
tụi Đệ Lục A4 bắt chước “cái chê”… của dân
gian bổn xứ…!
Rồi hỏng hiểu
sao…”hai tụi nó” là diễm và tám… rồi cũng bị
già !!!
Rồi giờ, tất cả
đều… già và vì nghĩ tình “bạn bè chí cốt lâu
năm”… hồi đó, nên… cứ lâu lâu viết bài…gọi
diễm xưa là BÀ TÁM… để tỏ lòng cố cựu !!!
Hehehe…)
….&&&&&&…..
CÂU ẾCH
GIẾNG
Dân nhà nghề
biết rõ “đời sống con ếch” nên theo… bắt ếch…
sát nút luôn …
Và khi lúa tròn
mình, nở bụi kín đồng, thì bắt đầu “câu ếch
giếng”…
Chọn cây cần cụt,
dài ba bốn thước là “nó đó ông” ! Bởi cần cỡ
nầy, câu hết ý luôn !
Con Ếch chỉ ăn
“mồi chạy” nghĩa là mồi còn sống… chạy nhảy tứ
tung …
Khi còn nhỏ ở
ruộng lúa, ếch ăn nhái con, cào cào châu chấu…
Vì đã “quen ăn
mồi sống” từ nhỏ ..
Nên khi lớn lên,
ếch hỏng “bỏ tật”, cứ “mồi chạy thì ăn”…Và ăn
rất dữ …
Bây giờ ta đổi
“mồi chạy” khác, cho nó “nhại” để cho “ếch
hỏng lờn mồi” khi câu ếch giếng, đó là mồi dế
nhũi, gián cánh, sâu xanh lớn … cũng có khi
gặp con “ếch trận”, ta phải thay mồi là con
bươm bướm … thì mổ tổ con ếch cũng phải ăn… Bà
hú mầy ….!
Nhợ câu giếng,
cụt, dài chừng một sải tay… thì vừa…
Đồ đựng ếch là…
sợi dây chuối dài ba bốn gang tay… để “cột eo
ếch” con ếch …
Đồ nghề đã xong,
ta lên đường… đi kiếm mấy cái giếng gần gần…
gấp gấp…
Mồi câu là con
dế nhũi, gần tới giếng, đi nhè nhẹ, thò cần
câu vô, nhấp cục mồi sát ranh trên miệng giếng,
nhấp từ từ xuống giếng y như con mồi “nhảy hụt
chưn” rớt xuống mặt nước, lúc nầy còn mưa,
nước giếng trên vườn còn cao, cách mặt đất vài
tấc tới 1 thước .
Nếu giếng ruộng,
nước cách mặt giếng 1 hai tấc…
Nếu giếng nào có
ếch là nó nhảy ra “quự” liền ! Hỏng phải chờ
lâu …
Khi ếch ăn, ta
không thấy được, nhưng có nghe… cái xổn !!!
Rồi ngọn cần rung rung …
Con ếch tham ăn,
nó “ghị” cần, ta nhóng nhợ, thả lỏng, chờ nó
rút xuống …
Rồi… nó rút, ta
nín thở… ta giựt nghe cái…Kịt !!!
Vậy là xong một
cô nàng !!! He he he…. Tiêu đời Cô-Lụ rồi hé
??!!
(gọi
“cô nàng” là do sự tích NÀNG ẾCH trong Quốc
Văn Giáo Khoa Thư…??!! )
Lấy dây chuối,
cột eo ếch… cô nàng, và cột sợi dây chuối vô
tay, để… đi tiếp !
Nàng
kêu “uệch uệch” mấy phát… rồi im… Thiệt là đã
quá nha !
Có khi, một cái
giếng, có tới hai ba nàng… ngự ở đó !
Tất cả nàng ếch
sống… dai tới bấy giờ, đều bự cỡ cườm tay…
chửa !!!
Nhưng phải coi
chừng ! !!
Vì có khi, ếch
hỏng ăn… mà là con rắn nước nó táp !!!
Cũng hỏng sao…
là lo ? Rắn hả ? Thì… bầm xào xả ớt là… chèm
nhẹp luôn !!! …
Hú vài chiến hữu
tới “là coi như” hôm đó… nhậu oằn oại tới bến
!!!… Bà la !!!
Nhưng… he he he…
lu-ý coi chừng mấy ông cố… chai gan, phù giò !
(?!)
Mấy
ổng đã từng “vắt lổ tai” cả đám, giờ nằm nhà
thương, chưa ”lợi nghĩnh” nên hỏng dám uống ly
nào, nhưng “vì tình chiến hữu lâu năm”…. đành
lặng lẽ trốn bịnh viện về tham gia cho có tụ,
mấy chả cứ “âm thầm”… đá nhẹ tô rắn xào để
“tẩm bổ” thân ròm !
-
… Ê… làm bậy một ly… bà khen… cho tiêu
cơm mậy ?
-
Thâu…Vợ tao la …
-
Sao vậy ?
-
Vì
hôm nay, Chú Nhật, tao… trốn nhà thương… bả la
quá xá …
-
Trời trời… vậy là… lặn về
hả ông cố ?
-
Nhớ chiến hữu lâu năm… tụi bây …
-
Vậy mầy… ăn mồi, tao uống thế !!!
-
Cám ơn !!! (?!) hehehe …
Đi câu ếch giếng
không “trúng” nhiều như câu ếch ruộng, vì đi
câu gì mà… y như đi dạo mát hóng gió, câu theo
kiểu… a-ma-tưa văn-nghệ văn-gừng …
Đó là dân câu,
thuộc loại… quí-sờ-tộc !!!
( Quí’Stộc )
Câu… để kiếm mồi
nhậu đó mà, cho nên câu được ít nhiều là…tùy
hỉ hên xui …
Cứ hễ… nghe như
vầy là biết, đó dân… sờ tộc… liền hà :
- Sao mậy ???
Được mấy ẻm rồi ?
-
… mấy ngoe… đủ HÚ rồi nè !!!
-
He
he he … để tao HÚ tụi nó… một tiếng …
-
@#$E&^%!!!!$$$$?!?!… ( khó dịch, hình như là
“đông du thì ..hao” )
Câu ếch giếng,
không cần đem Đục để đựng ếch, chỉ cần đem
theo sợi dây chuối, để “cột eo ếch” con ếch,
rồi xách tòn ten trên tay, nếu được dăm ba
con, gọi là “một xâu ếch” !
Cầm xâu ếch cầm
đu đưa nhỏng nhảnh trên tay… đi qua đám con
nít, bị nó chê :
- Câu gì ít
xịt ?
- … “thằng
chả” đi kiếm mồi nhậu… đó đa…!!!
- Lâu lâu…
nhớ bạn hiền hả ông ?
- Hỏi hoài….
Cuối mùa mưa,
đồng khô, giếng sâu, ta vẫn còn câu được ếch
như thường, đó là :
CÂU
ẾCH ĐÊM
Mùa khô, ếch bự
vô “nằm mà” ở hàng rào, dưới lá khô… ngày ngủ,
tối đi ăn…
Vậy… đi “Câu Ếch
Đêm”… cũng là trúng khía !!!
Câu đêm cần câu
phải cụt, cỡ 3 thước, vì phải thò cần vô chỗ
có cây có nhánh, còn nhợ câu… rất cụt, tính từ
đầu cần tới lưỡi câu, dài chừng 2 gang tay…
Phải có “đèn khí
đá” và một cái đục, đục cột dây chuối, đeo ở …eo
ếch, chớ ở đâu !!!
Chiều xuống, xóm
đã lên đèn, ai lo coi triền-hình chiếu “Văn
nghệ Tạp Lục Tùng Lâm” kệ họ, ta lo đồ nghề,
nào là mồi, đèn khí đá đổ cho đủ nước, cạo bét
đèn cho sạch, rồi… thọt bét cho thông, rồi còn
cần câu, bịt mồi với cái đục… ối cha lủ khủ
lục cục lòn hòn !!!
Rồi còn phải nhớ
đem theo một đải Thuốc Gò đầy cóng với cuộn
giấy “quyến” quấn thuốc, bỏ hết ráo…ngữ thuốc
giấy đó, vô trong bao ni-lông cho khỏi ướt và
không quên… lận vô lưng quần cái hộp quẹt nhôm…
cà giựt trời gầm !!!
Có bữa,
cái hộp quẹt nhôm mắc dịch… nó giở chứng nửa
đêm… thiệt là báo đời :
Quấn điếu thuốc
xong, “chẹt” hộp quẹt miết, rát… cả tay, mà nó
hỏng chịu cháy, ngậm điếu thuốc ướt mèm, đã
vậy… nó còn hết đá bất tử, trong khi chó sủa
rền trời, bi-giờ, hôm nay, phải… thủ sẵn “1
cục đá hộp quẹt” cho chắc cú ! Thấy phát mệt
luôn hà !!!
Tám chín giờ đêm,
ôm cần ra đường mương tre sau nhà mình, câu
lấy hên trước!
Tới chỗ, lấy hộp
quẹt “bựt đèn” khí đá, chỉnh ngọn lửa cho sáng…
nếu CÓ AI ĐI THEO… coi cho biết, cho nó cầm
đèn khí đá dùm, để rảnh tay móc mồi, mồi câu
bằng con ốc hương, mồi ốc hương nó dai, màu
trắng, cho ếch… dễ thấy, kinh nghiệm cho biết
vậy !
Nhợ dài chừng
năm tấc cách đầu cần câu, rề cục mồi vô gốc
tre, nhấp nhè nhẹ… rọi đèn
Nếu có ếch bự,
thường là con bự mới “nằm mà” theo hàng tre,
hàng cây…
Có ếch, là nó
bay ra, hả miệng táp liền, ta chỉ cần “gặt nhẹ”,
vì nhợ cụt, còn con ếch thì bự, nên khi dính
câu, nó nhảy... lung tung lộn xà mèo, như vịt
xiêm… cắt cổ chéo cánh !!!
Lúc nầy, ta nên…
bình tĩnh, nó nhảy xà ngầu kệ nó, ta cứ ghìm
cần câu sát đất …
Bất kể chuyện gì
trúng sai, ta cứ… mạnh dạn lôi xển nó ra, gỡ
lưỡi, bỏ vô đục le lẹ …
Nên nhớ là nắm
“eo ếch” nó trước, coi chừng hai cẳng sau nó
quàu chảy máu tay…
Con “bự” nầy thì
nắm eo ếch… cỡ “nắm một búng tay hỏng hết”… nè
!
Câu trúng con
nầy lại… bự hơn… con bự bữa hổm, đã thiệt đó
nha !!!
Nó bự tới độ, bà
nào… nhẹ bóng vía, dòm thấy “phát lảnh” chớ
hỏng phải chơi nhen !!!
Con bự nầy phải
mở nắp toi, bỏ mới lọt, xong… nghe nặng trĩu
bên hông ! Khà khà …
Vậy là một cô
nàng... đi tong… hehehe …
Con ếch bự chà
bá nằm trong đục, nó nhảy lung tung, sao nghe
nó…nhẹ thinh không …
Thiệt là đã nha…
bà tám !!!
Câu xong đi liền,
vì chỉ có một con ở một chỗ… câu lâu mới biết
chuyện nầy !
Lúc trước ở nông
thôn, lúa ruộng minh-mông, vườn tược nhà cửa
cách nhau xa xa …
Mỗi nhà một
vuông vườn, có ranh là hàng tre, trúc hay tầm
vong… và luôn luôn có cái mương ở hàng rào… là
tại vì phải đào mương lấy đất làm nền nhà !
Và nhà nào cũng
có sàn (rửa) chén sau hè, nước động thành vũng,
vì gà bươi, heo ủi …
Ít ai ngờ là
“sàn chén” là chỗ những “con ếch bà” ưa vô ban
đêm ăn đồ dư của gia chủ
Ếch bà là con
ếch bự “tổ nái”, có con bự hơn nửa ký lô, nếu
ai… sợ ma, thấy nó là xanh hồn… hỏng dám ngó,
chớ làm sao dám mần thịt mà kho, chỉ… nhậu nó
thôi !!!
Ếch lớn vô chổ
“nghiệt” nầy ăn đêm, nên… ít ai biết, nếu có
biết cũng hỏng dám tin …
Rồi khi biết
được… thì “thằng chả câu mẹ nó rồi” !!! Hehehe
…
Ếch lớn có tên
gọi là “ếch nái”, cẳng nó có móng nhọn như mèo,
lớ quớ nó quàu rách da tay …chớ hỏng giỡn chơi
! Đôi khi nó còn… cắn tay thợ câu nữa đó nha …
Còn con bự hơn
nữa, gọi là bự chà bá, có tên là “ếch bà” lớn…
em em ký lô !!!
Tòn… bài nầy,
chơi... tòn tiếng trong nghề không hà, vì sợ...
nó mất tên xưa, uổng lắm …
Đi câu một vòng
hàng rào giáp xóm xong, ta nên “thả bộ” vô sau
nhà thiên hạ, đó là chỗ rửa chén, chuồng trâu,
đống phân bò, vũng heo nằm… hay bụi chuối gần
chuồng gà …
Chó sủa tét họng,
kệ chó, con “ếch bà” (ỷ mình bự con)… ăn cứ ăn
…
Ít ai biết
chuyện “con ếch vô giàn chén ban đêm” nầy, vì
nữa đêm ai cũng ngủ, chỉ mình anh chàng câu
đêm… lâu năm, mới biết chuyện… tày trời nầy
thôi…
Lại có “thằng
nhỏ mê câu” tò mò xin đi theo, coi cho biết,
mấy cha lớn thấy nó… chí cốt năn nỉ èo ẹo, xin
theo… quá xá cỡ, thấy… tội nghiệp, liền dặn kỹ
:
-
Tao cho mầy theo, khi thấy con lớn, mầy phải…câm
cái họng… !!!
-
Chi… ậyyy..???
-
Để
tao… làm ăn, chớ chi …
-
…
Dà dà …
-
Mầy nghéo tay … tao mới tin !
-
Xin… nghéo… Hehehe …
-
Tốt… Đi… mua khí đá cho tao…
-
Quá đã... mua liền, tiền đâu ?
-
Nè
….
-
He
he he …
Đi câu đêm như
vầy, khi trúng cũng… bộn bộn, nhưng có khi…
trớt quớt …
Đó, Quí Đọc Giả
thấy chưa, đi câu mà cũng có… có bữa đực bữa
cái nữa đó…
Nhưng mà, lúc…
ngặt nghèo cũng có cái ăn cho mấy đứa con …
…..&&&&&&&….
Ai đi câu… vỗ
ngực xưng tên, lên thợ lên thầy, ta không cần
biết …
Còn ta… "ta có
một đống cần câu ở trước bàn thiên”… chứng
giám…
Tới quán cà phê,
ta cũng… mạnh miệng vổ ngực cái… Bụp …
Nổ nghe cái bùm
liền :
-
Tao cũng là dân “câu ếch đêm”… đêêyyy… hỏng bở
đâu nha …!!!
-
Sạo… sạo… bà cố…!!!
-
Mầy đui hả ?
-
Sao đui ???
-
… mầy thấy tao mua “khí đá” đây hong
???
-
Thấy !!!
-
Ê
ê… nó mua giùm cho cha Sáu Du… hehehe
-
Vậy mà cũng vỗ ngực xưng tên ….!!!
-
Kệ
tao …
-
He
he he …
-
Hé hé ….
Chàng Hiu 374