Một buổi sáng đẹp trời, tại
tiệm hớt tóc ở Ngã Ba Vàm,
thằng Tư Rèn bước vô, thấy
Hai Hùm, (còn gọi) là “thầy
hù” đang… chỏng mông mài kéo,
nó la rùm:
-
Lẹ lên chú Hai, tui hỏng có
thì giờ nhiều (?!)
-
Gì dữ vậy mậy, chờ tao mài
kéo, cái chớ.
-
Chú Hai chậm như rùa á… tui
phát mệt luôn hà!!!
Bất chợt, Bác Ba Phi bước vô:
-
Chuyện gì mà om sòm vậy Tư
Rèn?
-
Chú Hai chậm-lục quá…
-
…?!...
-
… hì hì… tui nói, chớ hỏng
phải nói… để nịnh Bác Ba…
-
… gì đó mậy?... Bác Ba Phi
hỏi, Tư Rèn nói thẳng:
-
Khà khà khà… tui nói thiệt>>>
chỉ có Bác Ba Phi là lẹ như
chớp, thôi hà!!!
-
Mầy khen tao lẹ, nhưng bà xả
tao, chê tao chậm như rùa,
đó mầy!!!
-
Gỉ ỉ ỉ…?>?>???... Chê chậm…
mà chậm cái gì, mới được chớ?
-
Bả chê tao “chậm đủ thứ”
chuyện… ngộ vậy đó Tư.
-
>>>hí hí… đâu Bác Ba kể cái
“chê đủ thứ” đó nghe chơi,
được hôn đó!?
Bác Ba Phi đang quởn, lại…
ngứa miệng, nên hỏng bỏ lở
cơ hội, ổng bèn rút đải
thuốc Gò rồi xé Giấy Quyến,
móc luôn cục thuốc Cái, rồi…
bất chợt ngó lên trời, tằng
hắng hai ba tua, trong khi
tay quấn thuốc cái, miệng
nói luôn:
-
Đễ coi… đã có lần, tao ngồi
vấn điếu thuốc cái như bi
giờ, thì bác gái mầy la:
-
Con heo sẩy chuồng =>>> là
tao bay ra tức thì.
-
Vậy là “lẹ nhấp nháy” đó,
hén Chú Hai… khò khò khò.
-
…?!... mầy còn phải “ngôn” (nói).
Hai Hùm nói liền. Ba Phi
tiếp:
-
Con bà nó, chợt thấy điếu
thuốc…chưa đốt, tao vô nhà,
thì bả...ra sau, nên bả hỏng
thấy tao, bả chống nạnh, la
ó trời!
-
La ó ra sao…>>>))))…hehehe…Tư
Rèn rất khoái khi Ba Phi bị
la hay bị rầy.
-
Bả la rân trời>>>Con heo sẩy,
tui la rát cuống họng, mà
giờ nầy ông mới lú đầu ra,
là sao, hả…ông chậm như rùa
ááá!
-
Oan cho Bác Ba quá! Hai Hùm
nói đúng.Tư Rèn nói thêm cho…đúng
luôn:
-
Bác Ba phóng ra đầu tiên mà,
đúng hong? Đâu Bác Ba nói
tiếp coi.
-
Tao với bả…lo cải nhau, nên
hỏng thấy con heo ở đâu, mới
thấy mụ nội.
-
Tời tời…vậy là “mụ nội cũng
đội chuối khô”…Bác Ba Phi
tỉnh rụi, kể tiếp:
-
Bà xả tao chỉ tay, la lớn: -
Chắc con heo qua sông>>>rồi
hét thêm…
-
Còn…hét thêm nửa hả…khửa
khửa khửa…Hét sao, nói nghe…
-
…ó>>>ó>>>…tời
tời…á…người gì mà chậm như
quỉỉỉỉỉ…á!!!
-
Ờ ờ…(Tư Rèn thông cảm giùm)…rồi
sau đó?
-
Sau đó, bả hét vô mặt tao=>>>rồi
giờ sao, ai lội qua sông,
hỏng lẻ tui?!
-
Vậy ai qua sông???
-
…tao phóng thẳng xuống sông…
-
…???...rồi Bác Ba có bị la
tiếp nửa hong???
-
Sao hỏi chuyện la hoài vậy
mậy<>>>>tao lội qua sông cấp
kỳ nha Tư…
-
…gồi sau đó…???
-
…tao bò lên bờ, ngóng mỏ tìm,
nhưng con heo bặt tăm…hu hu
và hu hu.
-
Hỏng lẻ con heo, bị…cọp ăn
thịt!? Hai Hùm đoán mò.
-
Hỏng phải đâu, con heo bị…sấu
ăn, tui bảo đảm luôn!!!
Nghe thằng Tư Rèn nói chắc
cú quá cở, nên Bác Ba Phi
khóc tiếng tàu:
-
Hu hu…xa xí nắn bù chằn ếch…hu
hu…đòi nứng đỏi kê (đừng nói,
để coi)
-
Bác Ba Phi mà…khóc kiểu nầy,
thì tiu-dên con heo rồi,
phải hôn(?!)
-
Chừng về nhà, thấy con heo
đang ăn cám trong máng, tao
tức ói máu…
-
…khửa khửa khửa…
Bác Ba Phi nói tiếp: -Vợ tao
chỉ con heo, bả nhướng mắt,
rồi “chọt cọng sắt nướng” vô
bẹ sườn tao:
-
Ông đi kiếm heo, con
heo về nhà rồi, ông giờ mới
về…lẹ dử he?!
-
Đúng là câu nói…nhức nách
non…
-
Hỏng phải Bác Bác chậm đâu!
Hai Hùm binh vực Ba Phi.
-
Tao mà chậm?<>?!...xời...Bác
Ba Phi liền gở ghẻ cho bớt
nhột.
-
Hehehe…Tư Rèn nói: - Hết
chuyện
rồi
hả Bác Ba, uổng vậy?
Kế tiếp Hai Hùm ngừng hớt,
lấy tay gải ót, mặt nhăn
nhăn, rồi “nói ví” như vầy:
-
Bửa nay, tao nghe chưa…đã lổ
tai nghen Tư Rèn…hí
hí.
Sau câu nói của Hai Hùm,
không khí trong tiệm vắng
lặng, im ru bà rù…
Tiệm hớt tóc có 3 người, mà
như rừng thu hoang vắng, con
rắn bò cũng nghe, còn đọt
tre đứng sựng, cứng đơ…cứ
tưởng hết Chuyện Bác Ba Phi
rồi…
Nhưng còn nửa nè, Bác Ba Phi
bổng vổ đùi nghe cái bụp, kể
tiếp:
-
E hèm…Nè, tao kể chuyện nầy,
để bây coi, tao có “chậm”
hong nhe…
-
…???...Bác Ba kể nửa, hả…?!
-
Bịnh gì cử mậy…Đễ coi…hồi
đó, ở xóm trên có một Lò
Heo, nhưng lại mần thịt
trâu, có lần con trâu bứt
dây, tung chạy khỏi lò!
-
…úy mèn…thiệt hả?
-
Tao thấy thiên hạ la chỏi
trời, tao tưởng chuyện gì,
bèn đứng lại coi.
-
Hí hí…Bác Ba giống con in-hịt,
hỏng biết sao kỳ>>>cái gì,
con cũng coi.
Bác Ba Phi nghe Tư Rèn nói…giống
nó, làm cho Ba Phi…bị loãng
câu chuyện, ổng bèn nghĩ>>>coi
“ai giống ai” mới tốt, nên
im ru, báo hại Tư Rèn hối:
-
Bác Ba sao khựng bô
vậy>>>kể tiếp coi…
-
….??$#$#?++>>???....hả…tao
nói tới đâu rồi Tư Rèn???
-
Tới chổ Bác Ba đứng…coi trâu.
-
Ờ ờ…hehehe…khi tao nghĩ ra>>>nó
là con trâu lò mổ, thì nó đã
ở cận kề!
-
Trời đất ơi…gồi gồi…???
-
…cặp giò tao quíu lại, mới
thắc họng!!!
-
Bác Ba cúm giò, rồi bị trâu
cụng chớ gì, phải hôn, biết
mà???
-
Dể hôn, tao tót…cái xẹt, lên
cây ổi bên đường…hì hì…
-
…=>=>=>///<>…ùi chà, lẹ như
sóc vậy he?!
-
Chớ sao, nè Tư con, khi tao
đu, cặp cẳng còn thòng, thì
đúng lúc cặp sừng trâu nó
cụng vô gốc ổi nghe cái rầm,
làm tao mất hồn luôn!
-
Thôi rồi…>(&)<…mô phật>>>trúng
cẳng phải hôn, nói thiệt đi
ông?
-
Hé hé…”nhờ có tí vỏ phòng
thân” nên tao rút giò lên…nghe
cái rét!!!
-
Quá dử!!!
-
Tao ngồi ở trên, con trâu nó
cụng ở dưới>>>nó mệt, nó
ngừng, nó kênh ngược lên tao>>>con
trâu thấy tao…vô sự, nên nó
nảng chí anh hùng!
-
Úi chà chà…
-
Hí hí…thấy nó chuẩn bị bỏ đi,
tao nhè chơi rắng-mắc, tao
thò mỏ xuống, tao la thật
lớn (vô mặt con trâu) hai
tiếng Cớp-Hà!!!
-
…Chời chời..?><>?><…
-
Tức thì, con trâu nó cụng
“tam tong vong mạng” vô gốc
ổi…đó Tư ơi!
-
Trời trời…hỏng bỏ
tật…>(?!)>…Bác Ba nói tiếp
coi, tui hồi hộp quá.
-
Lúc đó, thầy bùa Hên chạy
tới, lảo cạy đất cục chọi
trâu để cứu tao…
-
Rồi Bác Ba thoát nạn “trong
đường tơ kẻ tóc” chớ
gì…hé???
-
Còn lâu mầy ơi…hu hu…thiên
hạ la như sập nhà>>>tao lóng
ngóng, tao…bị xui>>>tao nhè,
tao rớt xuống lưng trâu!!!
-
Úi trời…thôi rồi, thúi hẻo,
tiu-dên Bác Ba…
-
Còn lâu nhe…tao rớt xuống,
tao đạp lưng nó, lấy đà, tao
bay lên cây ổi.
-
Úi chời chời, tui thấy…y như
trong kinh ta bà, đó
nha…hehehe…
-
Mầy thấy tao “ghê” chưa Tư,
tao “khá nghề” hong, vậy lẹ
hay chậm mậy?
-
Tui nhấn mạnh, Bác Ba Phi…lẹ
như sao xẹt!!!
-
Sau đó thấy hỏng êm, tao bay
thẳng xuống sông, con trâu
hoảng kinh chạy mất…hì
hì…sao mậy Tư>?>?>tao “xử sự
nhấp nháy“ như vậy, tốt chớ?
-
Quá tốt…vậy là hết
chuyện-bác-ba-phi…gồi he,
uổng vậy???
-
Chưa hết nhe…
-
Còn nửa hả, Bác Ba nói luôn
đi, chuyện gì nè?
-
…tao bị chó điên rượt…
-
Ở đâu, hồi
nào…???<>???...sao trước
giờ, hỏng nghe Bác Ba nói
vậy cà?!
-
Hehehe…Thì tao nói nè, lúc
đó, 4 thằng đang nhậu tại
gốc bờ ruộng…
-
Ủa…chỉ có 4 mạng nhậu thôi
hả? Hai Hùm đang hớt
tóc…cũng thắc mắc.
-
Ừ…uống trà thì 3 lảo, uống
rượu phải 4 thằng, mới đúng
sách vở người xưa!!!
-
Ối chà chà…Tư Rèn nói: - Chử
nho kêu là ”trà tam rượu tứ”
chớ gì?
-
Ừa…mầy coi, đang nhậu, tao
nghe trong xóm la chó điên ó
sóc, mà đàng sau có cả bầy
người rượt, nhưng tụi tao cứ
tỉnh bơ cụng ly, vậy…ngon
hong Tư?
-
…?><?><…???...mấy ông hỏng
sợ chó điên hả…???
-
Sợ cái con khỉ, nhưng…tao
hỏng ngờ, con chó bị “dí“
quá, nó bèn bẻ cua, chạy
thẳng ra chổ tụi tao đang
nhậu…mới chết cha một cửa
tứ.
-
Cời cất cơi…
-
Ba ông nội kia…nghía, thấy
con chó chạy tới…bèn, bỏ
chạy đứng tóc.
-
Có thầy bùa Sáu Hên nhậu
chầu đó hong?
-
Có luôn nhe…nè Tư, thầy Hên
chạy đầu tiên, đó mầy!!!
-
…hehehe…”thầy chạy” rồi hỉ…
-
…hai thằng kia, bắt chước
thầy, cũng vọt luôn, bể
thiệt!!!
-
Còn Bác Ba, cũng chạy theo
chớ gì nè…hé hé!!!
-
Hé hé ông nội mầy…Tao tiếc
mâm rượu, tao “ở lại” nhen
mậy.
-
…úi chời chời…Bác Ba “ở
lại”…rồi sao, nè!?
-
Tao kéo mâm rượu sang một
bên, tao tính chừa đường…cho
chó chạy!
-
Tời tời…Bác Ba…rồi rồi…
-
…rồi rồi…tao tức tốc, lấy
nắp chai vặn nút, vì sợ đổ
rượu.
-
Tới giờ phút thiêng liêng
vầy…còn sợ đổ gụ…tui mệt quá
nha…
-
Mệt gì con Tư, tánh
tao>>>“thà chịu cắt cổ, còn
hơn đổ rượu“ mầy ơi!
-
Chà chà…hí hí…quá dử, vậy
Bác Ba nhứt định “ở lại”
chịu trận, phải hôn?
-
Con bà nó, đậy nắp chai xong
là con chó ôn hoàng đó,
phóng tới cận kề!
-
Nè nè…Bác Ba “người ở lại”
phải thủ thế vỏ gì, để phòng
thân, nói coi!?
-
…tao phóng cái ào…
-
Khửa khửa khửa…con tưởng Bác
Ba Phi gan lỳ…
-
Gan ông nội mầy>>>chó chạy
sau lưng, nó táp vô cẳng,
tao trớ qua, trớ lại, nên nó
táp trật lất đó Tư…<>>>>đã
chỉ hong mậy!?
-
Công nhận, Bác Ba Phi lẹ quá
cở thợ mộc đó nhe…
-
Nhưng rồi…mắc dịch nó>>>tao
nhè vấp cọng cỏ, tao té
xuống ruộng…
-
Cời cất cơi…con chó té luôn,
phải hôn???
-
…con chó chạy thẳng…
-
…mô phật!!!
-
…tao lòm còm bò lên bờ, mình
mẩy ướt nhẹp như chuột té
giếng!
-
Con tóm lại>>>Bác Ba lẹ quá
xá ể, đúng hong?!
-
Mầy khen tao lẹ liên tu, vậy
mà ông thần Hên lại chê tao
chậm!
-
…xời…(?!)
-
Bị thầy Hên chê, nhưng tao
hỏng thấy kỳ cục, bằng…cái
cái…mà cái…
-
Bằng cái, mà cái…gì nè…hí hí…
-
Cái, cái, mà cái…bốn thằng
nhậu, mà ba thằng khô khốc,
tao ướt nhem!
-
Hí hí…Bác Ba ướt nhẹp, cũng
ráng ngồi nhậu chớ???
-
…hé hé…bịnh gì cử?!
-
Khửa khửa khửa…Bác hỏng bịnh,
con thấy, con…phát bịnh luôn.
Tư Rèn cười khoái chí tử, Ba
Phi nóng mặt, ứa gan, nạt:
-
Tao đá vô họng mầy chớ ở đó
mà…khửa khửa…trước mặt tao!!!
-
…???...hết chuyện?
-
Chưa! Còn chuyện nầy, tao
ngứa miệng, kể hết luôn nhen…
-
…kể đi ông>>>…nhưng chú Hai
cứ lo hớt tóc…Bác Ba Phi kể
liền:
-
Tao nhớ…cái hồi thời tây,
mới tản sáng, trống mỏ khua
rền trời báo động có tây đi
ruồng, vừa nghe tiếng mỏ…là
tao vọt cái ào.
-
Trời trời…lẹ nhấp nhái vậy
he?!
-
Tao định chạy xuống bờ sông,
vừa chạy có chút xí, tao nhè
mắc đi cầu…
-
Chết cha…chắc xổ một quần,
phải hôn? Thằng Tư lo dùm.
-
Tao thấy giữa đồng trống có
bụi cây Mua, tao bay vô…xổ
gấp!
-
Nếu không có bụi Mua, Bác Ba
tính sao, nói coi!? Tư Rèn
hỏi khó Ba Phi.
-
Thì tao quanh về nhà! Cái
thằng, hỏi kỳ cục mậy, chết
cha nghe con…
-
…hì hì…Bác Ba nói tiếp đi…
-
Ngồi trong bụi cây, thấy bà
con chạy túa xuống sông, còn
tao, tao tỉnh bơ…ngồi đồng,
để “lo chuyện riêng”…một
cách khỏe ru(?!)
-
…*(&)*…
-
Tao thấy mấy chục thằng tây
từ trong xóm đi ra, tao xanh
hồn, đồng vắng hoe, nhưng
hên quá, tây đi qua mà không
để ý bụi cây cô đơn…
-
Hên thiệt nhen…
-
Lúc nầy “triệu chứng“ đi cầu
không còn, nhưng tao ngồi im,
chờ tây đi qua…
-
Rồi rồi….
-
Bà con lủ lựơt kéo về, tao
định đứng dậy về…thì tự
nhiên cái bụng trời ơi lại
mắc đi cầu, tao đành ngồi
lại!
-
Kỳ he???
-
Nói nghe dơ lổ tai, tao rặn…hỏng
ra mầy ơi, đứng dậy thì “nó“
máng bàn toạ, còn ngồi thì…rặn
ná thở, thiệt là tấn thối
lưởng nan…
-
Úi chà…
-
Trong lúc đó, bà con kêu tao
om sòm, vì tưởng tây bắt tao…
-
Trời trời…
-
Tao nghe tiếng ông cố Hên
nói, lảo thấy…tao chạy trước
tiên, còn người thì nói, nếu
tao bị bắt, thì cũng thấy,
vì đồng ruộng trống trơn…
-
Thì vậy…
-
Còn bà vợ tao, nói tao chậm
chạp quá, thế nào tao cũng
bị tây “rốp“ đi rồi!
-
Ối trời…
-
Thầy bùa Hên “làm tàng”…bàn,
là có thể Ba Phi bị…té giếng
cũng nên!!!
-
Trời đất cơi…
-
Rồi áp nhau đi dòm giếng!
-
Trời trời…
-
Hỏng lẻ tao lên tiếng...
nhưng khổ nổi, hỏng biết tao
ăn cái quái gì, mà nó…xổ ra
một đống, đựng cở một thau…(?!)
-
Khà khà…
-
Trong khi bà con…bó tay, thì
tao lò dò trở về…
-
…?!==><…><…+++=<<<…?!
-
Vợ tao “nổ” một câu, tao
nghe “nổ” con rái…
-
…câu gì, gọi là “nổ”…?!
-
…ông “chậm như rùa”.
-
Hehehe…
-
Đây là chuyện bí mật, mầy
dấu thầy Sáu Hên, đừng cho
lảo biết, nhen Tư.
-
Kêu tui dấu thầy Hên hả…ờ ờ…để
coi…
Tư Rèn ờ ờ kiểu nầy, thì
“chuyện bí mật” (thì hỏng
biết) nó có chịu dấu thầy
Hên hôn nửa, nhưng nghi là
nó không dấu được. Còn Hai
Hùm hỏi:
-
Hỏng lẻ Bác gái, hỏng thèm
“khen lẹ” một lần, để làm
thuốc?
-
Bả “khen lẹ hoài ” đó chớ!
Tư Rèn thắc mắc:
-
Chuyện gì
mà
“khen
lẹ
hoài” vậy chời???
-
…chuyện nhậu…
-
Úi chời chời!!!
-
…khửa
khửa khửa…