Khi có người nào làm chuyện bất nhân
thất đức, bà con rủa:
-
Cái ngử mạt hạng đó, nó thuộc về
trùng-dế…
-
Cái thứ đồ, bỏ xó-chó chê…
Chửi rủa như vậy, nghe thiệt là
sướng lổ tai, nhưng…
Nhưng cũng…tội cho con trùng con dế
lắm!
Nhứt là con Dế Đá, bởi nó là con vật
mà con nít rất mê, nhứt là “tới mùa
dế”. Đó là khi mưa xuống, cũng là
lúc nghỉ hè, nên học trò…bị quởn,
nên “lao vào” Đá Dế cho đã nư.
Mà cũng… hỏng biết sao kỳ (?!) thằng
“đực con” nào cũng mê dế, là sao…?!n(?!)ta?
Dế có nhiều loại: Dế Tiểu, Dế Cơm,
Dế Chó, Dế Nhủi và Dế Đá.
Dế Tiểu.
Là loại dế sống “gần gủi” với con
người, nhưng nó không…ra mặt, mà
sống âm thầm trong bóng tối, trong
hốc trong kẹt…trong nhà ta hay quanh
ta.
Dế Tiểu là dế nhỏ con, nhỏ cở cây
nhang, toàn thân màu trắng đục, với
2 cẳng sau hơi…bự bự, đã vậy còn có
hàng gai nhọn và rất bén trên đó.
Khi gặp chuyện…bất ổn, nó lấy 2 cẳng
sau để “phóng cái rẹt” thoát thân,
đố ai bắt kịp cho được…
Ban đêm ta nghe nó gáy “re re” ở
trong nhà, tại đít lu gạo hay trong
kẻ ván gỏ, là nó đó, chớ hỏng con
nào dám…sống chung mà còn “lên tiếng
gáy” với con người như vậy!
Dế Cơm.
Mưa xuống, đất ở sân quanh nhà mềm,
khi có cỏ mọc le the, là thấy hang
Dế Cơm đùng đất để đào hang, con nít
muốn bắt nó phải đào hay tốt nhứt là
xách gào nước “đổ hang dế” để dế sợ
ngộp mà trồi đầu lên, thế là tụi nó,
cứ thế mà thộp cổ, nhưng hỏng dể ăn!
Dế Cơm bự bằng ngón tay cái…người
lớn, có 2 cẳng sau lớn dình-dàng đầy
gai nhọn, thằng âm binh nào…hấp tấp,
thộp đầu, nó là bị nó…huỷnh giò,
“búng” 2 cẳng sau một phát là…chảy
máu tay ngay tại chổ, chớ nó hỏng
tha…
Dế Cơm (nghe nói chớ chưa ăn…hì hì)
có thể làm món “dế lăn bột” bằng
cách, bỏ đầu, rút ruột bỏ vô đó hột
đậu phọng rồi nhúng vô thau bột, đem
chiên giòn, nghe nói thằng mắc dịch
nhỏ nào, mà…ăn một lần là ghiền luôn.
Dế Chó bự con…cở Dế Đá, nhưng nó
hỏng có “nghề” Đá Lộn như Dế Đá.
Dế Chó còn gọi là Dế Mọi, thân nó có
màu…khó tả: Trăng-trắng, xám-đen-lợt
gần tiệp màu với màu của đất, Dế Chó
không đá-lộn ỳ xèo như Dế Than-Dế
Lửa, bắt Dế Chó, lớ quớ, có khi bị
nó cắn…đau như Chó Cắn =>>> nên nó
mới có tên là Dế Chó.
Ngón “cắn” của nó rất thần sầu,
nhanh như chớp, nhưng nó chỉ…cắn lộn
dành chổ ở và khi nó…cắn thắng đối
thủ, nó chỉ gáy…re re, re re…nghe
phát chán!
Tiếng gáy Dế Chó nghe hỏng khoái lổ
tay, Dế Chó để làm mồi nuôi chim con
là số dách!
Dế Nhủi.
Loại nầy bự bằng Dế Chó, nhưng thân
dài hơn một xí, đặt biệt nó có 2
cẳng trước là cặp càng to tổ nái,
dùng để đào…đường hầm và nó chỉ đi
trong đường hầm sát mặt đất…
Dế Nhủi nó “trốn chui trốn nhủi” nên
rất…nhát gan, ban ngày sống trong
đường hầm, chỉ tới ban đêm mới bò ra
ngoài, rồi…nổi hứng bay đi chu du
trong thiên hạ, do đó, lâu lâu, trời
vừa sụp tối, nhà lên đèn, thỉnh
thoảng ta thấy Dế Nhủi…bay lòng vòng
rồi bò lổm ngổm dưới nền nhà, là vậy.
Ở sân đất, sáng ra, mặt sân chi chít
dấu “đường đào”, ấy là “đường đi”
của con Dế Nhủi. Nếu bắt nó nắm gọn
trong tay, thằng quỉ nào…gan, để cho
nó…banh kẻ tay tìm đường thoát, mà
chịu được, hỏng nhột tay, thì…mới
gọi là gan: Gan cùng mình!
Dế Nhủi có đội cánh…có vẻ hỏng cân
xứng, nhưng nó bay thì hết phản, là
bởi…quê nó ở nông thôn, thế mà tối,
nó bay…ra tuốt cột đèn SàiGon để
thấy cảnh “Sàigon hoa lệ về đêm”…để
rồi bị mấy thằng quỉ nhỏ sàigon bắt
được, chỉ nuôi chơi, vì thấy “con gì
có cặp cẳng trước dòm ngộ ngộ” và do
có cặp càng dị hụ, lại ưa “banh kẻ
tay”…do vậy, tụi nó chơi độc là xí
gạt con gái, cho con dế vô tay con
nhỏ nào là đứa đó…có nước la làng!
Dế Đá… (có 2 thứ: Dế Than và Dế
Lửa)
Nói là Dế Đá, chứ thật ra là dế…Cắn
Lộn, chớ dế đâu có đá…như bò đá!!!
Đây là loại dế mà thằng con nít nào
(hồi xưa) cũng khoái, cho dù thằng
đó ở thành thị hay nông thôn, là bởi
loại dế nầy Đá Lộn…tàn canh bí đao,
đá nhau gảy giò, còn đá!
Nói là “đá dế” chớ thật ra là nó
“cắn nhau” bằng cặp càng dử tợn…như
càng dế…
Chưa thấy thằng âm binh nào gan,
bằng cách…cho dế cắn tay nó…>?><?><???
Ở thành thị, tụi nó bắt dế về đêm ở…trụ
đèn đường, gọi là Dế Bay.
Cứ tính rồi nghĩ coi…
Dế sanh ra và lớn lên ở ruộng đồng
nông thôn, khi “lột xác” và mọc cánh,
nó bay từ đồng ruộng ra thị-thiềng
bởi ánh đèn phố thị, thì thấy, con
dế nó bay đâu có dở xí nào.
Loại “dế bay” nầy, đá hỏng dử,
thường…nhát hít, bởi, vừa đụng trận,
cặp càng rung rung, chưa cắn, là
chạy te te…nên hỏng biết con nào
thắng, là bởi 2 con cũng gáy om sòm!
Do đó, thằng cu nhỏ nào “me” trụ đèn,
để bắt dế đá, rất rành chuyện nầy…
Cũng…do đó, bà con nông dân biết
được cái tệ (lậu) của “dế trụ đèn”…con
nít ít ham, cho nên bà con “vùng ven”
như Bà Điểm Hốc Môn hay Đức Hòa Đức
Huệ mới bắt dế từ quê đem bán…để
hòng “móc hầu bao” của tụi con nít
thị-thiềng.
Mấy bà bán dế, bỏ cả chung cả trăm
con dế vô thùng cây, căng lưới mành
mành, để con nít dòm vô cho rỏ…để
tụi nó…phát ghiền.
Mấy bà đó chở thùng dế sau xe đạp,
đạp vô Saigon để bán cho mấy ông…cố
nhỏ thành thị, để tụi nó Đá Dế…cho
giải khuây, bởi “nghỉ hè” là nghỉ
học, nghỉ phẻ-ru bà-rù…
…Trời vừa tảng sáng là Xe Dế vô tới
Sài Gòn…
Xe Dế dừng trước cửa trường học hay
đường vô chợ búa…{sao gọi là chợ-búa?!}
“Hàng năm cứ vào đầu mưa”…
Thế nào cũng thấy “xe dế” đậu chần
dần ở những chổ đông người và tại đó
phát ra tiếng dế trống đua nhau gáy…rân
trời rân đất, làm con nít lớp nhì…nghe
phát nôn.
Xe Dế dừng trong chốc lác là tụi nó…<///>…bu
đầy:
Thằng thì…gí con mắt sát thùng dế để
coi cho rỏ con dế bên trong.
Thằng thì, sụng chưng, tay chống gối,
dòm chí sỉ vô thùng để lựa con dế
lửa ưng ý.
Thằng thì chấp tay sau đít, đứng xa
dòm vô thùng dế, ý nó làm vậy, là để
so sánh từng con trong thùng, để nó
mua…cho khỏi lầm con dế dở, tụi nó
kỷ…mắc ớn quá!
Thùng dế…
Thùng nầy, cái khung được đóng bằng
cây dầu vuông cở ngón tay, đáy thùng
làm bằng thiếc, có rải lên rất nhiều
cỏ, để cho dế ăn, có chổ để dế uống
nước.
Bao quanh thùng là tấm lưới mành
mành (loại chống muổi)…mới cáu, bên
hông thùng, có treo một mớ “hộp”
giấy để đựng dế bán.
Hộp Đựng Dế là miếng tập học trò xếp
3, rồi cho 2 đầu giấy lồng vô, ở
giữa có khoét cái lổ, muốn đựng dế
thì “thổi” vô cái lổ, hộp giấy…phình
lên giống chiếc xe tăng, và con dế
yên tâm nằm trong đó và nó cứ…tự do
chạy vòng vòng ở trỏng!!!
Mặt trên thùng dế có nấp đậy, làm
cửa, để mở ra, bắt dế bán cho tụi nó…
Trong thùng có cở 1 hai trăm con dế
trống với một mớ dế mái đang chạy
tùm lum.
Cho nên âm thanh dế gáy hấp dẩn…con
nít vang động tưng bừng phát ra từ
thùng dế:
Con thì gáy rét rét khơi khơi, con
thì đương đá lộn, có con rượt nhau ì
xèo, dòm đã lắm.
Nếu…để ý và thằng nào bình tỉnh dòm
kỷ, thì thấy có con dế trống…kè-rè
theo con dế mái để “chút chịt”…úi
chà chà…đó là lúc chàng dế…đang dụ
“bà mợ” đó đa…
Có con vừa chút-chịt, vừa lú ”cục
ngự” sau đít, giống như hột mè tròn
trắng-phíu!!!
Hồi đó-đó, mấy bà bán dế, cũng bán
giá…vừa vừa, vừa túi tiền nhịn ăn
sáng của tụi nó:
Một đồng 1 con dế trống nhỏ, con
trống nhỏ nầy nằm…ở ngăn lớn trong
thùng dế.
Ba đồng 1 con dế trống bự kền, loại
nầy ít, nên nằm trong…ngăn nhỏ của
thùng.
Phải phân ra “lớn nhỏ” rồi để riêng,
nếu không, tụi nó, con nào…ỷ lớn, sẻ
đá thằng nhỏ, hỏng gảy cẳng thì cũng
sứt càng, hay mẻ đầu, đứt râu…đời là
vậy, liệu mà lo nhen…
Khi bán, bà bán không phân biệt Dế
Than hay Dế Lửa, mà cứ phân loại lớn
nhỏ mà thôi.
… Nhắc 1 xí “chuyện dế” năm xưa của
học trò nhỏ Saigon…
Nhưng cũng…nhắc 1 chút “chuyện năm
xưa” so sánh chơi cho vui…để đở nhão.
Bánh Mì Saigon…hồi đó, được nướng
bằng lò than, cục bột được cân chính
xác là 80 gờ ram, còn mì gói giấy
hiệu “tôm-cua” của Thiên Hương và
Vifon thì cân đúng 83 gờ ram, ý là:
Gói mì gói, thì nặng…tương đối…với ổ
bánh mì (?!) (vì bánh mì có trước)
(Nhớ là, lúc ấy, quên năm nào, hai
hảng Thiên Hương và Vifon…kiện nhau
về gói mì không cân đúng 83 gram, có
hảng (quên là hàng nào) bìa gói mì (mì
gói giấy) in là 83 gram, nhưng khi
cân thì chỉ có 81 gram, nghĩa là “nó
ăn gian 2 gram 1 gói”…
Thế là…vì cạnh tranh, cho nên “hảng
mì ăn gian” thua kiện và phải bồi
thường:
Bằng cách “bán mì mấy tháng hỏng lấy
tiền” nhưng tiền bán đó, để cho quỷ
của Hội Dục Anh hay hội gì đó, lâu
quá quên rồi, như vậy, hồi đó, chơi
ăn gian…thì thấy mẹ liền!!!
Cho nên hỏng…thằng nào buôn bán mà
dám hó hé…gian với lận…)
Với 80 gram bột mì sống, khi chín,
nó thành ổ bánh mì, bán 2 tít (2
đồng).
Đây là loại bánh mì được bán dạo
trên xe đạp chạy rong, bánh để trong
cần xé, mà bên dưới có lò than, và
rao…”bánh mì nóng dòn, bánh mì…đêêêê”.
Nếu ổ bánh mì, bán “cắt hai” (tính 1
đồng) thì bà bán phải “cắt xéo” chớ
không ai “cắt ngang” bao giờ, do đó,
dòm nửa ổ cắt xéo, mà…thấy cũng bự
bự!!!
Nếu ông thần nước mặn nhỏ, mê dế đá…phải
nhín tiền bánh mì, thì nó mua nửa ổ
bánh-mì-không, rồi nó “kêu” bà bán
xẻ dùm và xịt “một ít” nước tương vô
đó:
-
Bà Sáu…xịt xí nước tương…dùm
con.
-
…Ờ…ê ê…ăn nửa ổ bánh không,
để dành tiền mua dế hả con…
-
…hì hì…bà lở xịt, bà xịt
nước tương Con Mèo…cho ngon nha…
-
…<><>…cái thằng…
Bà bán bánh mì tuy nói “cái thằng”
là…giận trong bụng, nhưng bà Sáu vẩn
xịt nước tương (hiệu) Con Mèo cho nó
ăn…cho thơm miệng!
-
Còn
mầy, sao con…(?!)…ăn bánh mì hôn. Bà
Sáu hỏi thằng khác.
Thằng âm binh nầy nín khe, móc trong
túi áo ra cái hộp giấy đựng dế vừa
mua, nói:
-
Mua
con dế-cồ 1 giò nè bà…tui hết tiền
rầu bà Sáu ơ…(dế cồ=dế bự kềnh)
-
Úi
chời, mầy nhịn đói để lấy tiền mua
dế, sao khờ vậy con…
-
…?!<>!?=>>>…tui mà khờ, còn lâu…hí
hí…
-
Sao
hỏng khờ, nói tao nghe…
-
Ông
thần 1 giò nầy mà “ăn” thằng Tèo Lự
là nó chung tui tô hủ tiếu, đó nha.
-
Xời…tưởng
gì!?
-
Tô hủ
tiếu 5 đồng, đó bà…hehehe…
-
Giỏi…
Sau đó, sáng…ngày mai.
-
Sao
mặt mầy bí-xị vậy con?!
-
Tui bị
thua thằng Tèo Lự…
-
Thấy hong, tao nói mà, nè nè…mầy
“muốn” có con dế dử tợn hôn, tao chỉ!?
-
Bà Sáu
hỏi vậy…”nghe kỳ”…
-
Nè…mầy
rủ tụi nó về quê bắt dế…là chắc như
bắp!
-
Ừ ừ…vậy
mà quên…cám ơn Bà Sáu…hehehe…
Thế là thằng bị thua trận Đá Dế,
cùng mấy thằng…âm binh nhỏ gần chợ
Vườn Chuối, xóm Bàn Cờ…ùn ùn về quê
của thằng bạn…bồ tèo của nó, để bắt
dế đồng tận tay!
Bắt Dế…=>>>…vầy là, khỏi tốn tiền
mua, nghĩa là…có tiền ăn bánh mì rồi
nè.
Dế…ở đâu mà bắt?
Đây nè, đầu mưa, khi cỏ non bắt đầu
lên xanh ruộng đồng là…y như rằng
“dể” ở đâu…hỏng biết, sáng ra nghe
tụi dế trống áp nhau gáy….ngộp trời!!!
Dể ăn nhứt là dở chiếc chiếu củ, cạy
đất cày…vv…là thấy dế ngay. Ở những
chổ nầy dế đá sống cả bầy chung với
dế mái, dế chó…(hỏng có dế cơm, dể
nhủi ở đây đâu)
Nhưng những con dế sống “thành bầy”
như vầy, tụi nó…đá lộn dở ẹt!!!
Muốn có dế chiến, dế dử, phải tìm dế
“mồ côi” =>>>…sống riêng, cô độc
>>>…
Muốn vậy, thì phải rình <><>>>>…để
mà bắt…thế mới gai.
Buổi sáng sớm trời se lạnh, cỏ còn
ướt sương đêm ngoài đồng, lúc nầy dế
gáy tùm lum chổ, con càng lớn, tiếng
gáy càng to, cứ nghe…gáy ồ ề…là con
lớn chà bá!!!
Hồi đó, giờ nhớ lại…
Bắt dế buổi sáng… khổ trần ai, khổ
nhứt là sương ướt cẳng, lạnh ngắt…
Dế Gáy rất khó rình, từ xa nghe
tiếng gáy rét-rét…nặng nặng ồ ồ…là
con Dế Cồ.
Phải nhóng lổ tai, dùng hết 72 thần
công lực để “tìm nó” (định vị)…nhưng…
Tiếng dế gáy vang rất xa, nhưng càng
tới gần, hình như nó… vẩn còn xa xa,
có khi tới…thiệt gần, nhưng chưa
thấy nó, nó nhè nín gáy, bực ơi là
bực!
Tướng đi của thằng “rình dế”…dòm
thấy biết liền:
Lưng nó cong cong, đi cẳng không,
cặp giò tong teo đi nhè nhẹ như bị
bịnh cúm lâu ngày, bàn cẳng thì đưa
lên, nhưng khi thò xuống, thì cố
gắng cho… ngon cẳng cái chọt nhẹ
xuống trước chổ cỏ rậm, y như mấy
cha đi lính hành quân sợ “đạp mìn”…hìhì…
Đi “gò” từng bước 1 như vậy, cẩn
thận hết biết như vậy, nhưng mà, khi
“gọi là tới gần đụng” thì con dế hết
gáy, thì “coi như” trớt quớt rồi,
thế là “giận rung luôn”(?!)
Lúc ấy, tụi nó nói là gặp “giờ xấu”,
còn thằng ưa cá độ, thì nói “bà hỏng
độ”
Có thằng còn…đổ thừa, là do thằng đó…
ở dơ, nên con dế nghe mùi… rồi nín
gáy, cha chả…!!!<><>(*)<><??? Nói
niết (bạn bè) vậy mà cũng nói được,
nè…giời!!!
Chứ thật ra, do
“kinh-nghiệm-xương-máu”…nên biết:
Con dế nằm sát đất, nó sẻ thấy cái
dáng sừng sửng của thằng…rình, bóng
đó cắt sắc nét trên nền trời sáng,
vậy là nó chạy vô hang, chở hỏng có
con dế nào nghe nổi cái mùi…thúi của
thằng ở dơ mà lại…đi bắt nó, nên nó
sợ thúi, nó trốn mất…
Hồi nhỏ cứ tưởng vậy và mải…về già,
mới nghiệm ra…Con bà nó…hehehe…
Sau cả tiếng đồng hồ rình rập cẩn
thận, tụi nó…về tay không, vì nắng
lên dế hết “gáy sáng”, nghĩa là dế
chung vô hang để “nghỉ ngơi”, tụi nó
bàn vậy đó.
Thế là “thế cờ bắt dế” chuyển sang
thế khác, đó là “bắt dế chút-chịt”
=>>>là sao?
Nắng lên, cở 10 sáng, do kinh nghiệp
rình…dai, tụi nó mới biết, lúc nầy
mấy anh chàng dế trống bắt đầu…o mèo.
Tụi nó biết rỏ, khi dế chút-chịt,
nếu tụi nó rình, thì đi nhẹ tới chổ
rồi, mà con dế trống vẩn say mê…rê
rê cái đít tới “bà mợ”, rồi còn nhịp…nhẹ
nhẹ đôi cánh, để có âm thanh=>>>”chịt-chịt-chét-chịt-chịt…”
thế mới đổ nợ con dế!
Lần đi bắt “dế chút chịt” nầy, tụi
nó cầm theo cái cuốc để đào hang dế.
Hang Dế thật ra là Hang Còng, con
Còng đào hang vô bờ ruộng trong
tháng mưa, rồi bây giờ cũng là chổ ở
của con còng trong mùa nắng.
Hang đó, giờ đây cũng có thể là Dế ở
chung với Còng, hay Còng sống chung
với Rắn, hoặc giả…tè hơn, là Hang
Rắn 100%…tụi nó biết vậy, chớ sao
không!
Mấy thằng oắc con Lớp Nhì 2 trường
Bàn Cờ…hùng hùng hổ hổ hè nhau vác
cuốc ra đồng tìm hang dế, coi có vẻ…tự
tin dử lắm, bởi bạn nó ở đây chỉ nó
hết ráo rồi…
Ra bờ đám ruộng hồi sáng…bắt hụt,
tụi nó vạch cỏ, thấy ngay cái hang
bự tổ nái!
Thế là mấy ông thần nhỏ…mừng-húm,
thằng chỏng mong đào bờ, miệng hét:
-
Nó nè
bây, tao đố, tao đố nó…hí hí…(ý là
“đố” con dế chạy thoát nó được)
-
Hèhè…mụ
nậu con dế cũng đậu chuối khô…hén
bây?
-
Ê ê…hỏng
chắc ăn đâu, coi chừng hang rắn…
-
Ê…hù
hả con…
-
Xời…ở
đó mà nói, tao đào nè…ò e rô be đánh
đu…ù ú u…
Đường bờ ruộng rất cứng, vì bờ đi
lâu năm bị “dẻ”, còn hang còng thì
nằm sát mặt đất ruộng, cho nên tụi
nó, nói là “đào” chứ thật ra là “moi
bờ”…
Cái cuốc bự, đào ngang miệng hang,
cái hang bự cở cườm tay, tụi nó chia
nhau moi-hang-dế, vừa sâu độ 2 gang
tay là…cái cuốc hết cuốc được…hehehe…
Thế là…bó tay, vì cái cuốc có cái
lưởi bự, nên không thể đào sâu-hóm
được…
Thế là một thằng…nảy ý, xúi thằng
khác chạy về nhà xách gàu nước (cở 8
lít) chạy xuống ruộng dể “chế hang
dế”, đó là ý của thằng mà tụi đặt
tên là “khổng minh con”, bởi thằng
nầy “giỏi” đủ thứ chuyện…của tụi con
nít bày ra…
Hì hụt chế nước cho ngập hang, con
Dế Than bự chà bá vừa lú đầu…cho tụi
nó thấy thì…hởi ơi…hết nước gào!!!
Con dế…thở được, hết sợ ngộp, rồi dế
thấy tụi nó, nên dế…chạy vô hang trở
lại:
-
Thộp
nó lẹ…
-
Ý ẹ…nó
chạy vô mau quá…
-
Mầy
chậm rì, dở ẹt…
-
Tao
biểu lấy cây chọt-hang-dế…
-
…chí
phải, làm lẹ.
-
Ờ ờ…thằng
khổng-minh-con, mầy luôn đúng he…
-
Tao mà
mậy…”khỉnh-mông”…là tao nè…hehehe…
Tụi nó chạy vô hàng rào tre, bẻ một
nhánh dài, thế là hì hụt chọt hang
dế liền.
-
Chọt
nhẹ nhẹ, hỏng thôi…bể bụng con dế…
-
Lẹ mậy….
-
Từ từ…ê
ê…tao nghe mềm mềm…
-
Hé hé…trúng
con dế rồi đó…quá đã tám ơi…
-
Khe
khe…mụ nội mầy cũng đội chuối khô
với tao, hởi con dế thân yêu…híhí…
Quả là tụi nó chắc-mẩm hốt được “ông
thần than” rồi đây nhen, cơ khổ hông
nè?!
Một thằng chỏng khu chọt hang, ba
thằng kia chồm hổm thủ thế, lỏ mắt,
nghiêng đầu dòm kỷ, để “me” con dế
chạy ra, me thế nầy, thì…ông nội con
dế cũng tiu-dên!!!
Bốn thằng ôn hoàn hột vịt lộn đang
lóng ngóng ở cửa hang, thì…đùng một
cái…
Má ơi…hu hu…có con rắn bằng ngón tay
cái, phóng ra nghe cái ào!!!
Bốn thằng…bật ngữa ra sau, mặt xanh
lè, đớ lưởi…hehehe…
Không ai bảo ai, mạnh thằng nào nấy
chạy, chạy hết ga, dòm thấy thương
luôn!
Chớ bình thường…dể hôn, tụi nó…gan
lắm đó, là bởi:
Chuột con mới đẻ còn đỏ lòm, má nó
sợ…thấy mồ tổ, vậy mà nó dám…nắm 1
lượt tới ba bốn con trong tay…để
nhát má nó, vậy nó…gan hong nè?
Tụi nó còn dám bắt thằn lằn…đi nhát
tụi con gái, tụi nó…gan bà cố, thế
mà “mới” thấy con rắn, tụi nó tởn
thần hồn…ngậm câm hỏng kịp ú ớ, rồi
tung chạy trối chết, kỳ cục hôn chớ?!
Khi 4 ông cố nhỏ chạy đứng tóc tới
đám ruộng khác mới hoàn hồn, đứng
lại, hét:
-
Có
thằng nào bị rắn cắn hong bây?
-
Hỏng
có…
-
Thấy
mẹ rồi…làm sao tới đó lấy cái cuốc,
hả khổng minh con…?!
-
Thì bi
giờ tới lấy…lo gì.
-
Ê ê…coi
chừng con rắn nó “me”…
-
Me ông
nội mầy, tao đi nè…
Thằng khổng minh con nói vậy…là nói,
chớ nó đi lấy cái cuốc là do…tự ái
con nít, chớ thật ra…nó sợ gần té
đái, là bởi, nó hỏng biết con rắn
chạy ra…là con rắn gì.
Phải biết “là con rắn gì” thì mới an
tâm, cũng bởi nó bị con rắn Hổ Ngựa
rượt 1 lần rồi…nên nó nhớ tới bây
giờ, hỏng dám quên!!!
Lần đó, năm rồi, mùa dế như vầy, thì
đó, thằng “khổng minh” mắc phong đó,
nó bị:
Ông thần khổng minh con, chiều đó
đang đi rình con dế chút chịt, nó
không để ý là có con rắn Hổ Ngựa
đang nuốt con nhái nhưng chưa xong,
chàng ta lò dò đi tới, cứ lo vểnh lổ
tai để “định vị” tiếng dế, nên hỏng
thấy con nhái nằm…lọt 1 cẳng trong
miệng rắn, mà nhè con nhái lại…sợ
con người, nên con nhái liền…nhảy
khỏi miệng rắn.
Con rắn…nổi khùng, vì mất bị “mỏ ăn”
nên rắn rượt cái thằng phá đám…hehehe…
Con rắn Hổ Ngựa là con rắn…dài, bằng
ngón tay, ốm nhách, da màu…hơi xanh
xanh, gần sống lưng có 2 sợi chỉ đỏ
kéo dài từ đầu tới đuôi như Dây
Cương con Ngựa…
Nên nó có tên rắn Hổ Ngựa, rắn mà
chạy…như ngựa thì phải biết nhe…
Thằng “khỉnh-mong” bị rắn rượt một
lần và nó làm-gan…bi giờ, ý là để
lấy oai chơi, chớ thật ra nó rung
trong bụng thấy mồ tổ, nhưng…hỏng ai
thấy, đó thôi…
Lúc nầy, nó tức anh ách, là “phải
chi hồi nảy” nó “thấy rỏ” con rắn đó,
nếu nó là Rắn Nước (cắn hỏng chết)
thì nó…rượt, nó bắt sống con rắn
nước, thì tụi nó mà hỏng tè nó…là nó
cùi, nhưng…bi giờ dù hỏng biết con
rắn đó là rắn gì thì…cũng phải=>>>
Thằng khỉnh-mong hùng dũng đi tới,
nhưng…nếu ai chơi cắc cớ, nhè ho một
tiếng là nó…té lăn cù xỉu ngay tại
chổ, bảo đảm vậy luôn…(?!)
Cuối cùng con rắn mắc toi cũng trốn
mất, 4 thằng…cố tình tìm, nhưng tìm
hỏng ra…
Như vậy là bửa nay “cơm ghe bè bạn”
đi đào dế, thế là
trớt quớt rồi…
Cuối cùng thì…thời gian trả lời =>>>
là tụi nó bắt dế cũng kha khá…
Sau đó, tụi nó đem dế về chợ Bàn Cờ
khoe rùm trời, con nít xóm đó bu đen
nghẹt…
Sau rốt, tụi nó tính tới chuyện “bán
dế đồng” để kiếm tiền…ăn chơi cho
đã-chỉ!
Ý nầy là của thằng quỉ nhỏ “khỉnh
mông” bày vẻ, nó nói:
-
Tụi mình bán dế, để lấy tiền coi hát
bóng rạp Nam Quang hé…?
-
…ê ê… ăn hủ tiếu mì nửa nha…
-
…hí hí…quá
dử!!!
-
…nếu…còn dư, thì Đá Banh Bàn thả cửa,
chịu hong?
-
Bịnh
gì cử nè…khà khà…
Mùa hè năm đó, tụi nó bán dế, rồi…ăn
chơi, thiệt là “đã đời vân tiên”
luôn!!!
NĂM
MỚI CHÚC QUÍ ĐỘC GIẢ ĐƯỢC NHIỀU TAM AN