Tháng
năm, đầu mưa hưởn hưởn… nhớ bạn hiền…
Tui… oánh giây thép, rủ thằng bạn… ở trển
xuống đây chơi, sẳn dịp, kêu nó đem theo một
mớ báo cũ, để buồn buồn coi chơi, cho đỡ…
nhão cuộc đời…
Cũng bởi…. ở cái chỗ đèo heo hút gió
này…
Thì… ngày ngày làm bạn với
cái cuốc...
Và.... tối tối gió đồng thổi
rung vách lá….
Như vậy ... kể ra cũng buồn… buồn
chút chút…
Khi xuống thăm tui lần nầy, thằng bạn hiền…
biết khôn, có đem theo chai rượu Tây với 1
kilô tóp mỡ mua ở chợ Hốc Môn (mỡ “thắn” còn
xác là tóp mỡ) để làm mồi nhậu, nhậu đã đời,
còn dư một mớ tóp mỡ, tui trộn với rau Mù
Cua… để 2 thằng ăn cơm dằn bụng… để nó “chắc
bụng” mà an tâm… đi về…
Nhớ lại lần trước, nó xuống… thăm tui… với
“hai tay không” nên tui… bực, tui cự nó quá
xá, cự nó thẳng tay là bởi nó quên câu… dặn
của người xưa:
Khách đến nhà, không
trà thì rượu…
Đằng nầy, nó là khách đến nhà…. mà đi tay
không… (#$#$#$$$$)
Do đó, tui giận lẫy, tui… dũa nó te tua, vì
cái tội “hỏng thuộc bài”!!!...#(o)#()#....
Cho nên… cái bữa “nó đi 2 tay không“ tới nhà
tui, thì “chỉ tao với mầy”… hút thuốc, uống
chà-phe rồi về…(+<)))o(((>+)… chớ hỏng có
nhậu nhẹt gì ráo!!!
Lần nầy, nó… biết điều hơn một xí, là nó đem
theo chai rượu Tây =>>>
…=>>> do nhà máy rượu Bình Tây nấu… chớ rượu
tây rượu u gì là ham…!!!
Rượu Tây nầy… uống cũng đỡ đỡ, vì “rượu bình
tây đong đầy… dễ uống”…(?!)
Thằng bạn bồ tèo chí cốt nầy, lâu lâu nhớ
bạn, tới chơi một bữa… mai về…
oOo
Mấy bửa sau, tui buồn tình mở đống báo cũ ra
coi, coi đã một hồi…
… Tui mới tá hỏa tam tinh, liền la…
###()|||()<>>>>> (như chác-là)… trong bụng:
- Trời trời! Sao người ta nhận mình là con
cháu Bác Ba Phi nhiều dữ vậy???
Con cháu Bác Ba Phi chỉ ở lòng vòng đây thôi,
chứ đâu có ở khắp tứ xứ?!
Còn cuốn Sách Nói Dóc thì “ở đây”… mới có
thôi nha…
Sách Nói Dóc thì chỉ có mỗi một cuốn và tui
đang… cầm trong tay đây nè…!!!
Vậy sao báo đăng, nhiều người “có trong tay”
cuốn sách nói dóc đó chớ?
Trong báo có đăng Truyện Bác Ba Phi, lại
đăng bài dài dài…
Tui đọc riết, tui thấy… xạo quá, xạo bà cố
luôn nha…
Đã vậy, thằng cha viết “truyện nói dóc”… còn
viết quá lố nữa đó!
Nếu Bác Ba Phi… mà biết được, ổng cười cho
thúi đầu… chớ hỏng giỡn chơi đâu!!!
….. Như đăng cái truyện Bác Ba Phi vác vai
con sấu, người… nhẹ dạ dễ tin, nghe cũng
thấy xạo rồi, là bởi ổng làm sao mà vác nổi
con sấu bự tổ chảng cỡ đó được???
Cũng có thể, bữa đó…
Người ta thấy Bác Ba Phi vác cái thùng phuy…
để đựng mật khi đi ăn ong!
Vì Bác Ba… ổng nói, chỉ cần một ổ ong “nhỏ
thôi” là đầy thùng…
Bởi vậy, hỏng cần vác hai ba cái thùng cho
mệt thây…(??#$#$#???>>>)
Lúc ổng vác thùng mật về, vì trời trưa nắng
gắt, lại mệt, ổng ngồi nghỉ chưn giữa rừng
tràm, lại ngồi trên thùng phuy bên bờ sông,
nên người ta tưởng… ổng ngồi trên lưng con
sấu chăng? Thiệt là hỏng hiểu đặng…!!!
Hay… lại là… giữa trưa nắng chói hoa mắt,
người ta thấy ổng vác cái thùng phuy đầy mật,
lại tưởng đó là… con sấu, rồi đồn rùm lên,
nói ổng mạnh cỡ Hạng Võ:
- Con sấu nặng mấy tạ mà Bác Ba Phi vác đi
khơi khơi…
Bà con nói vậy… rồi báo đăng… thiệt là… quá
lắm lắm…
Hì hì… bữa đó… có tui, nên tui thấy rỏ ràng…=
>>>
….”Là tui thấy” Bác Ba Phi vác thùng phuy
mật, chớ ổng hỏng có vác con sấu nào… Chính
xác là như vậy, tui hỏng có… nói dóc đâu…!!!
Báo nhè đăng, ổng vác nguyên con sấu là… nói
lố quá cỡ thợ mộc rồi…
Báo đăng… rành rành như vầy:
…”Bác Ba Phi vác con sấu bự bằng bộ ván, dài
4 thước”…(?!)
Đăng vậy là… xạo, xạo quá nha…
Chớ thật ra, sấu ở chỗ nầy, nó bự…“em em”...
Bộ Ván Gõ thôi…
… Mà ván gõ ở đây 1 Bộ có… 4 tấm, mỗi tấm có
bề ngang là 1 thước…
Giờ thì… so sánh đi…=>>>…
…=>>>… Báo đăng con sấu dài 4 thước, bự bằng
4 tấm ván…
- Vậy là con sấu… vuông hả trời??!!… hì
hì…
oOo
Báo còn đăng trong sách nói dóc…. nói là sâu
“xứ ba phi”… bự như con heo…
Xời… sâu gì lớn dữ vậy, chắc là nói dóc thôi…
Hay là…
Cũng có thể là chữ viết trong cuốn sách… xưa
đó, bị lem mực, rồi nhè đọc (con) sâu thành
(con) sấu? Thiệt là… tai hại quá chừng!!!
… Ý mà mà… cũng… xạo luôn, sâu gì bự đến
phải vác nè?
Chớ sâu rừng tràm, con nào lớn lắm, cũng chỉ…
xấp xỉ bắp vế là cùng!
Vì tui đã từng làm… chuồng cho Bác Ba Phi
nhốt mấy chục con sâu… nên tui rành!
Sở dĩ Bác Ba… phải nhốt sâu trong chuồng là
do…
Ổng “thủ”… để bữa nào lỡ… la-dô hết pin,
hỏng nghe “cải lương trực tiếp truyền thanh”
được… thì ngồi nghe…sâu kêu ọt ẹt… thấy cũng
… đỡ ghiền…!!!(?!)
Báo còn đăng truyện Bác Ba Phi Bẫy Cọp nữa
nha…
Trời trời… Bác Ba Phi sao dám bẫy cọp chớ ?
Bộ… mấy chả tính giỡn chơi chắc?
Tui còn nhớ…
Bữa đó, Bác Ba Phi… ổng kêu đau lưng, sai
tui chèo ghe đi mua lít đế, để ổng đi bắt
Cắc Kè về ngâm với Trái Nhàu… để làm rượu
thuốc.
Như các bạn biết, bắt cắc kè là vòng cổ… dể
ẹt… như bắt cắc ké vậy…
Bác Ba Phi cầm vòng đi một vòng xa lắc,
không có con cắc kè nào, lưng lại đau, ổng
bèn ngồi nghỉ dưới gốc tràm, vì sợ muỗi cắn,
ổng bèn lên chẻn hai ngồi, rồi thả hai giò
tòn ten, bỗng con cọp từ xa đi tới, ổng bèn
rút cặp giò lên và nghĩ bụng:
- Sẵn đây… mình thử cái “vòng cắc ké”…
coi nó có chắc hong…
Chờ cọp đi ngang gốc cây, Bác Ba Phi thò
vòng xuống “me” cho cái vòng lọt vô cổ cọp…
rồi giựt thử… (me là canh me)
Cái vòng hỏng đứt…!!!
Nên làm con cọp… hỏng giò, rồi nó bị nghẹt
cổ treo tòn ten, cọp dãy dụa ì xèo, đợi cọp
mệt, Bác Ba tuột xuống…
Rồi nhẹ re, dắt con cọp đi… te te một nước,
về cột con cọp ở gốc cây sau hè!
Tui cặp nách lít rượu đế, chạy vô thấy con
cọp, tui chết xững:
- Trời !!! Ông cọp! Còn ông Ba Phi đâu
???
Ổng lú đầu ra, cười hề hề:
- Tao đây !!! Mầy mua một lít đế… ngâm
con cọp sao đủ?
Bác Ba Phi ngoắc tôi lại:
- Mầy lại đây coi, con cọp này đang cho
con bú…
- Giờ tính sao đây Bác ?
- Bắt nó chi mày ơi? Thả ra cho nó nuôi
con…
Đó… chuyện chỉ có thế…
Vậy mà mấy cha nhà báo… nhè thổi phòng lên
cho dữ…để bán báo đó nhen…
Báo còn đăng rõ ràng…
“Nào là con cọp đó dài hơn ba thước, nặng 5
tạ 8, có tới 7 cái vú và chỉ có 3 cẳng lại…
hỏng có đuôi, còn răng thì rụng hết ráo…vv…”
Báo đăng vậy mà bà con áp nhau mua coi rần
rần…
Bởi bà con biết đó là chuyện vui…
Coi chuyện vui… để cho vui cửa vui nhà…
Cũng bởi 1 tràng cười bằng 10 thang thuốc bổ…
chớ mập béo gì mà lo….
Tóm lại, Truyện Bác Ba Phi… là truyện Nói
Dóc Tổ…
Chàng Hiu
374