Tập Truyện BÁC BA PHI

 

 

 

 

         Chuyện Khó Tin  

Tập Truyện BÁC BA PHI
 
 
      
… Người ta thấy…
Sau một ngày chạy xe lôi…mệt thấy mồ, Sáu Đực quay xe về sớm, vợ tưởng… mệt, lo nấu cơm, để Sáu Đực ăn sớm rồi còn nghỉ ngơi…
Nhưng mà…
…. Xe vừa ngừng, Sáu Đực bỏ xe, chạy vội qua nhà ông Chín Tiều, mượn mấy cuốn truyện tàu, rồi bay qua nhà Bác Ba Phi, mượn mấy cuốn sách về chuyện đường rừng… sau đó… ôm đống sách… chạy như bay về nhà…
Thấy vợ hối ăn cơm quá xá, Sáu Xe Lôi đành dằn bụng vài hột qua loa, rồi nằm coi sách khơi khơi, coi một lèo, từ chiều tối tới khuya…
Bà vợ rất thắc mắc (vì biết tánh) nhưng không dám nói, vì (nhiều lần) khi đương coi sách, mà vợ nói chót chét… là có chuyện ngay…
Bởi Sáu Đực mang tiếng là… Quạu Như Trâu!
Sáng hôm sau, tại quán cháo lòng bà Sáu Mập đầu vàm, Sáu Đực ngừng xe trước quán, lúc nầy bá quan văn võ đủ mặt, Ba Phi vô quán sau cùng và khách khứa, kẻ ăn cháo, người uống chà-phe, như mọi ngày, chớ hỏng có gì lạ…
Trong quán, ai cũng thấy Sáu Đực ngồi “đực mặt“ ra, có vẻ trầm ngâm xa vắng. Sau cùng, có lẽ… ấm ức quá, chịu hỏng thấu, Sáu Đực nói với Bác Ba Phi:
-         Bác Ba, tui coi sách trọn đêm, mà hỏng thấy… có gì liên quan tới tui nha(?!)
-         Trời đất!!! Mầy tìm trong sách… cái gì ở trỏng chớ??!!
-         Thấy Bà Chín nói chuyện, Bác Ba… khen, nên tui… hỏng chịu thua, tui bèn coi sách, bữa nay tui tính, tui nói…tới tui, nhưng tui ngại quá!
-         Mầy nói đi… có gì tao phụ. Ba Phi nhử Sáu Đực.
-         Ba tui nói, má tui mang bầu tui, mà nói là “có chửa trâu“ là sao Bác Ba?
-         Trời…sao mầy hỏi vậy…?!
-         Bởi tui nghe…ba tiếng “ngu như trâu”…là tui nhột quá hà!!!
-         Con Người mang bầu 9 tháng 10 ngày thì sanh, còn Con Trâu, nó mang bầu tới 12, 13 tháng mới đẻ…
-         Ờ ờ…vậy sao…
-         Còn mầy, má mầy mang bầu…dai tới 14 tháng, nên gọi là “có chửa trâu“…
-         Ờ ờ…vậy he…
-         Nè Sáu…cho mầy hay, bởi mầy…sanh già như vậy, nên mầy khôn muốn thấy…ông bà ông vãi tao luôn…(?!)
-         Hả…hả…ờ ờ…hehehe…cái cái…cái mà =>>> tui khôn dử dội hả?!
Nghe Bác Ba Phi…khen khôn dử dằn, Sáu Đực khoái chí quá xá…
Thấy vậy, Bác Ba Phi nói luôn một hơi:
-         Lể đầy tháng, mầy cầm tiền, lại cầm “giấy lớn”…mới thắc họng tao!
-         Úi chời…hé hé…
-         …mầy lớn như thổi, chậm nói, nhưng mầy phá…cò can luôn…
-         Hì hì…
-         Nè…Sáu Đực, mầy có “ tay nghệ…sởi” nửa nha…
-         Hả…cá cá…cái cái…mà …tay nghệ…sơ…sởi…là sao =>>>…???...
-         Qua nhà tao, mầy lấy cây cò, mầy kéo ò e…tao nghe phát ghiền luôn!
-         Thiệt vậy hả Bác Ba…?#$#$%$%=>>> (quá đã nha)
-         Thấy vậy, tao lấy cây ghi ta phím lõm, tao với mầy…hoà tấu bản Văn Thiên Tường ngọt xớt luôn đó…
-         Cời cất cơi...!!! Bà Sáu Mập, hết hồn nói ngọng, Ba Phi hỏi luôn:
-         Vậy…mầy thấy, mầy… khôn dử tợn hôn Đực…!?
-         Trời đất ơi, Tư Rèn nói, Anh Sáu chơi ngọt cây cò lúc chưa biết nói, hả trời!
Bà Sáu thấy vậy…đặt câu hỏi:
-         Hỏng lẻ thằng Đực là…Thần Đồng???
Bác Ba Phi…kết luận chắc cú:
-         Đúng, nó là “thần đồng”…hehehe. (chận trâu “lâu năm” cũng là thần đồng)
-         …Ý ẹ….Mô phật…sống khôn thát linh…tui nam mô luôn…!!!
Thấy Tư Rèn, bà Sáu Mập…phục tài Sáu Đực sát đất, Bác Ba Phi…hỏng dấu, khai luôn ngọn ngành…chuyện xưa, như vầy:
-    Còn cái nầy, mới rùng rợn nè…
-         Bác Ba nói luôn đi, đừng ngại…
-         Thằng Đực lúc nhỏ, nó nhậu rượu đế ve – kiu luôn, nó nhậu dử dằn, nhậu tới độ chằn ăn…chăn quấn nghen quây…
-         Nhậu bi nhiu…mà “chằn”…phải quấn chăn…???
-         Cho mầy hay, dân nhậu…lầy, đều bị thằng Đực “vắt lổ tai“ hết ráo!
-         Xời xời…ai mà…nhậu bết bát vậy cà?!
-         Anh Hai Bàu, tới tao, Ba Phi, rồi tới Tư Thùng, Năm Lít, Sáu Xị, Bảy Ly, Tám Nhễu, sau cùng là thằng Chín Bay Hơi…
-         Cái gì mà…bàu phi thùng lít xị ly nhễu rồi…bay hơi, nghe “ớn đạn” thiệt…
Bà Sáu Mập nghe…một dây của “tiến trình…tiệm cận mặt đất”…trong cái Hybebol…của thợ nhậu, bả thất kinh…xám hồn!
Bác Ba Phi đánh lưởi…rét một cái, nói tỉnh rụi:
-         Rrreeeẹẹttttt …. Bào–Phi-Thùng–Lít–Xị–Ly- Nhễu rồi Bay Hơi…chơi sạch bách hết rượu…oằn oại, chưa về, nhậu vậy, gọi là “nhậu–lầy“!!! (?!)
-         …??!!...+=.///{o}||||=><><>… Cả quán tá hỏa tam tinh, im ru…
-         Dân nhậu-lầy cở đó, mà còn bị thằng Đực “vắt lổ tai” hết ráo đó nhe!
-         Dử vậy anh Sáu ? Tư Rèn giựt mình.
-         Tao mà mậy…hehehe!!! Sáu Đực nở lổ mủi, Ba Phi tiếp:
-         Tía thằng Đực đi ăn đám giổ, thường cỏng nó theo để nhậu…rước…
-         Nhậu…rứ rứ…rước…là sao ?! Quá đã, nói nghe…
-         Lúc nhậu, tía cho nó ngồi trong lòng, ly rượu đế tới tua ông gìa, là thằng Đực…thay mặt tía, nốc cạn…
-         Úi chà chà…tời tời…hehehe…
-         Lúc đám giổ tàn, cả đám ngũm cù đèo, huỹnh xà lai, đi xà nẹo, còn cha con thằng Đực, tỉnh rụi…phẻ re như bò kéo xe…
-         …???!!!&*&*=>>>)(!)(=>>>…
-         Trong lúc nhậu, chủ nhà cho nó cái cẳng gà…đưa cay, thằng Đực hỏng chịu, nó chỉ…cái đùi gà!
-         Ối chời…vậy là…mầy khôn dử đa…!!!
-         …mầy khôn như “thần đồng” nghe Đực…
-         Tui đâu có ngu mà ăn cẳng gà, Tào Tháo còn…ợ cẳng gà mà?
-         Nè…Đực, mầy nhậu giỏi, lại còn thông minh…tót chúng nửa chớ…
-         Sáu Đực…tui, hẻ hẻ…còn “tót chúng” nửa hả Bác Ba, quá đã nha…
-         Cuốn sách chử nho Tam Thiên Tự – ba ngàn chử – mầy thuộc hết ráo nghe Đực, tao chạy tét mầy luôn…Bác Ba Phi cho biết vậy:
     Bà Sáu hỏng tin, còn Tư Rèn…thách thức Sáu Xe Lôi:
-         Nói “sách Nho ba ngàn chử“ nghe chơi…coi anh Sáu …Tư Rèn nói.
-         Tao…hơi quên rồi, Bác Ba nói sơ coi…Sáu Đực lại nhờ Ba Phi nhắc lớp.
-         Đó là: Thiên là trời, địa là đất, cử là cất, tồn là còn, tôn là con, tử là cháu…mầy thuộc tới mấy chử chót là: Cảnh Răn, Ác dử, Tự chử, Từ TờHết!!!
Bà Sáu Mập nghe Ba Phi nói Sáu Đực cái gì cũng hơn thiện hạ, hỏng lẻ Sáu Đực là…Thần Đồng thiệt, bà Sáu…còn mờ-ớ, bèn hỏi Ba Phi:
-         Thằng Đực là Thần Đồng, sao tui hỏng thấy cha con nó cày cuốc gì…
-         Nó biết chử Nho – Ba Phi nói – nên cha con nó…đi đọc Bia Đá kiếm ăn, rồi còn mấy tấm liễng bị mọt đục, chử còn chử mất, gặp thằng Đực là nó đọc vanh vách ro ro luôn…
-         Biết hả, đọc nghe chơi ta…
     Nghe vậy, tức thì Sáu Đực…trổ tài “sổ nho” liền 1 câu:
-         Dể ẹt : Thượng điền tích thủy hạ điền khan…
-         Là sao ? Biết giải hôn đó ? Tư Rèn hỏi, Sáu Đực nói luôn:
-         Là…ruộng trên có nước, ruộng dưới khô rang…dể ẹt đó mầy…!!!
-         Hỏng lẻ anh Sáu thuộc chỉ…nhiu đó…? Sáu Đực tiếp liền:
-         …Tam thập nhi lập, Tứ thập nhi bất hoặt, Ngủ thập tri thiên mệnh…à à à…
-         Mới có ngủ thập là 50…hỏng lẻ chết yểu ? Tư Rèn hỏi, Sáu Đực tiếp…
-         Lục thập lảo hà nhi, thất thập cổ lai hy (Sáu Đực chế thêm)…rồi rồi bát thập … hỏng có chi, tới cữu thập…thập, thập mả bành ky…(?####!)
-         …???((((o)))….!!!...hết rồi he…???
-         Còn nửa nhe…Nào là “Hàm huyết phún nhơn, tiên ô kỷ khẩu“ rồi còn nào…là thì…là là…Cháy nhà ra mặt chuột (!?) Vậy…được hong Tư ??!!
-         Ủa ? Hình như mấy câu trên, tui nghe ông Hên, nói hà rầm nhen…
-         Tao còn một bụng chử nho nghe Tư, muốn tao…xổ thêm hong? Cần gì ông Hên mậy? Xời…cái lảo Hên??? (Sáu Đực…hỏng ngán thầy Hên!!!)
-         …?!>>…
Bà Sáu chủ quán, lui cui nấu nướng, nảy giờ nghe Sáu Đực xổ nho… chùm, nghe phát ngợp và bả cũng hỏng ngờ Sáu Đực, tuy là dân chạy xe lôi, mà chử nho cũng chứa cả bụng! Tè quá! Bả tằng hắng mấy phát, Bà Sáu đi lên…rồi đi xuống…đi tới chổ ngồi Ba Phi…thắc mắc:
-         Chú Ba nó, thằng Đực học chử nho tới…đầy bụng, thầy nào dạy đó…???
-         …Thầy Sáu Hên !!!
-         Úi chà chà…cũng cha nội Sáu Hên???...Uý trời....Mô phật ổng luôn!!!
-         He he he…má ơi…
-         Nè, nhờ có thằng Đực…mở hàng…nhẹ bóng vía, nên lúc đó…đệ tử ghi danh học thầy Hên…tăng 100%…nghen!
-         Trời đất quỉ thần ơi…ai dám tới nhà ông cố Hên học chử Nho, để rồi…học trò tăng tới 100%...vậy chời!?
-         Ừ…ta nói…học trò…nó “tăng” thấy ghê lắm đó…
-         Tăng 100% là tăng mấy chục vậy chú…!?
-         Gì mấy chục…???
-         Chứ tăng…nhiu nè…?
-         ….tăng…một thằng…thôi nha!!!
-         Trời trời…!!! Mà ủa…vậy là sao?
-         Là vì, không ai học thầy Hên, chỉ có thằng Đực học, vậy là …học trò tăng 100%...chớ còn gì nửa…He he he…
-         Cha chả …í  ẹ …Ối trời !!! He he he…
-         Sau đó, sự “tăng trưởng”...giảm xuống đờ-mi, chỉ còn 50 % thôi nhen…
-         Sao còn 50…vậy trời ???
-         Là bởi thằng Đực…bửa học bửa nghỉ…
-         Ối trời !!!...vậy là…vẩn tăng 50% chớ….Hehehe….Khụ khụ…
-         Ê …Sáu Đực, sao làm biếng vậy mậy…
-         Sao tui làm biếng “kỳ - cào”…vậy Bác Ba?
Sáu Đực…không thể trả lời được, liền…đi hỏi Ba Phi, Bà Sáu hối thúc tiếp:
-         Sao làm biếng, nói coi…
-         Thầy Hên cho đệ tử mài…nghệ, để bóp…cổ gà nòi, tay thằng Đực bị nghệ ăn lở téc léc, chụi hỏng thấu…
     Nghe Bác Ba Phi nói đúng y chang như vậy, Sáu Đực…nhớ liền:
-         Ừ, đúng rồi, thầy Hên cho mài…nghệ bóp (cổ) gà đá, bởi vậy, học…chưa tròn tháng, là tui trốn mất…
-         Vậy là, thầy Hên chưa dạy chử chử “nhứt” (-) cho mầy…
Bà Sáu ý muốn nói “nhứt tự vi sư, bán tự cũng vi sư”…Sáu Đực nói:
-         …ừ ừ…nửa chử cũng chưa học…sau đó thì sao…tui quên rồi Bác Ba.(?)
-         À à…Ba mầy, biểu tao tìm thầy khác, để làm quân sư cho mầy, như Lưu Bị có Khổng Minh, Tôn Quyền có Chu Du vậy…
-         Gồi gồi…sau đó…
-         Sau đó, tao lên đường, tìm thầy để dạy dổ mầy…
-         Ủa…tui có thầy dạy đàng hoàng hả ? Sáu Đực ngạc nhiên quá xá!
-         …vì chuyện “tìm - thầy - khác“ cho mầy, mà ông Hên lại giận hờn tao…
-         Sao vậy?
-         Ổng nói, ổng…quyết lòng…làm thầy thằng Đực…
-         ???...<=>…!!!
-         Thầy bùa Hên nói, có thầy “tại chổ” mà hỏng biết xài…
-         Ý ẹ…hehehe…
-         ….rồi ổng chửi tao, nói tao chỉ biết…nói dóc, biết 1 mà hỏng biết 2….
Bà Sáu chủ quán, nghe không sót câu chuyện, bây giờ lên tiếng:
-         Ông Hên làm thầy, học trò có nước…ngu như trâu!!!
-         Hì hì…cũng bởi thầy Hên sợ “miệng đời”…nói ổng dạy trò ngu như trâu…
-         …???////####....Ooooo=>>>
-         ….do đó, thầy bùa Hên bèn…kể câu chuyện sau đây:
-         …???...chuyện gì nửa đây?
-         Ông thầy bùa Hên…kể truyện tàu! Ba Phi nói.
-         Nửa !!! Hở ra là truyện tàu ! Bà Sáu bực mình…
-         Ông Hên kể là: Hồi thời Xuân Thu Chiến Quốc bên tàu, cách nay hơn 2.000 năm, chính xác là năm 318 trước Công Nguyên…nghen chị Sáu…
-         Chà…đó là năm “trừ“ 318 phải hôn ? Bà Sáu Mập tỏ ra cũng…khá!
-         Năm 318 trước Công nguyên đó, nước Tần tính đem quân đánh nướcYên, cha nội Yên Chiêu Vương oản hồn, gỏ cửa tay…hiền sỉ là Quách Què, hỏng phải Quách Hòe bị Bao Công xử nhe…nhờ chỉ kế chống Tần, chính tay Quách Què nầy cũng…bắt chước thầy Hên, kể một chuyện cho Vua nghe…
-         Kể lẹ lẹ đi…
-         Là hồi xưa có ông vua, muốn mua con ngựa thiên lý, nhưng cả mấy năm mà mua chưa được, bổng có một vị đại thần xin đi mua, ông…ngoại đại thần đó, đi mấy tháng trời, rồi mua về…một bộ xương ngựa giá 500 lượng vàng!
-         Trời đất !!! Cha …nầy điên!
-         Ừ… thấy vậy, ông vua muốn phát khùng, bèn hỏi:
-         Ai cho phép nhà ngươi lấy tiền kho đi mua xương ngựa, Trẫm cần con Thiên Lý Mã sống nhăn nghe chưa?
-         Thì đó…đây nè, bộ xương khô, mà Bệ hạ…dám mua 500 lượng, thì huống hồ con ngựa sống…thì…(???)…mua giá cao cở nào?(?!)
-         …?? =>>>…@$$$$$>>>>$...n….
-         Quả nhiên, chưa đầy một tháng, thiên hạ ùn ùn dắt ngựa tới bán rần rần…
-         Cha chả … he he he…tiếp coi…
-         Tay Quách Què kể chuyện xong, nói với Vua: - Bây giờ, Bệ hạ muốn tìm người  tài, thì xin bắt đầu…từ kẻ hèn Quách Què nầy nè…(?!)
Vua Chiêu Vương nói:
-    Nhưng “sự học” của khanh…xin lổi, tệ…thấy bà cố luôn, hỏng lẻ, khanh hỏng    biết mình….ngu như trâu he?!  Quách Què…bào chuốc:
-         Đó…chính là…đó đó, hạ thần biết mình…dốt, đã vậy còn…tham lam, thế mà Bệ hạ…còn xài, thì huống hồ người giỏi?
-         Hehehe…Tư Rèn cười he he…khoái chí…
Ba Phi kể tiếp:
-         Quả nhiên, khi thiên hạ biết ông vua dùng tay Quách Què…ngu như trâu…để làm thầy, thì thiên hạ…khôn, mò tới…quá xá đông!!!
     Nghe vậy, Bà Sáu nói:
-         Ý cha cha ! Lảo Sáu Hên nói cho cố, ý là để làm thầy thằng Đực đây mà…
-         Tui tóm lại…ông Hên làm thầy thằng Đực!!!
-         Ối ối …Chết một cửa tứ…Sao chú Ba không cản Thầy bùa Hên?
-         Sao lại không, tui kêu ổng ra sau hè nói nhỏ : Không ai ép anh làm thầy thằng Đực nghen, anh liệu-liệu mà tính…
-         Ổng Hên nói sao…???
-         Tui nói chưa dứt lời, ổng la như cháy nhà:
-         Cái gỉ.ỉ.ỉ.ỉ…Ý mầy nói tao ngu (mới làm thầy 6 Đực)…xời, tao mà ngu ??!!
-         Rồi rồi…thầy Hên có nói gì thêm…hôôônnnn???
-         Ổng chửi tui =>>> Ba Phi, mầy mới…ngu, đã ngu còn…nói dóc, mầy nói dóc riết, tao ”hải” mầy luôn, giờ mầy tính làm…kỳ đà cản mủi hả…Xời…!!!
-         …?!>>…<<?!...
-         Tui chưa kịp nói, ổng la tiếp:
-         Mầy cản tao “làm thầy thằng Đực”…là mầy bậy bạ quá nha…(?!)
-         Sao sao…???=>>>…
-         …nó là…cọng mầm sáng chói, nếu mai…mốt, Sáu Đực…thui chột tài năng là lổi của mầy, tội mầy, tao “dán” vô…sử, để nó…lu lu lu…lu cái gì đây ta..(???)…À à…lu xú vạn niên…nghe chưa, thằng Ba Phi mắc dịch…(!)
-         Sau đó, ông Hên…?
-         …mần thầy Sáu Đực!!!
-         Ối trời…hehehe…
-         Ê ê …Sáu Đực, học thầy Hên… “thành tài” chớ mậy ? Bà Sáu hỏi.
-         Cha cha…tui khó nói quá! Sáu Đực tự nhiên…ngọng ngang xương.
-         Thì mầy nói coi, dấu tao chi hả, mập béo gì con???
-         Hu hu…và…hu hu….
-         Mầy nín…nín khóc coi…việc gì mà khóc chớ???
Ba Phi nói liền:
-   Không hiểu thầy Hên dạy cái gì, mà thằng Đực chạy xe lôi tới tận bi giờ…
-         Ủa ủa ???
-         …!?...
-         Hả ??? Trời trời !!! Mô phật!!!
Bà Sáu kêu trời đã đời, rồi…tình thiệt, hỏi thiệt luôn:
-         Phải vậy hôn Đực ?
Sáu Đực…phát thinh đổ quạu bất tử, liền nạt ngang:
-         …hỏng thấy hả…
-         Mầy quạu như trâu…!!!
-         He he he…
-         Hu hu…..


                                   
Chàng Hiu 374

     

TRANG CHÍNH

Copyright by anloc471.com 2009. All Rights Reserved. Design  Ngoc 341