Heo còn gọi là Lợn...=>>>
Rồi thì, trên đời có Bánh Da
Lợn, nhưng hỏng thấy Bánh Da
Heo, ngộ vậy đó(?!)
Heo có nhiều ”thứ” =>>>đó là Thứ
lớn con, Thứ nhỏ con, Thứ heo
lai...
Cũng lại có nhiều ”tên”:
Như Heo Ta...trong nước, có Tên:
Heo Cỏ, Heo Mọi, heo Thuộc
Nhiêu...
Heo Tây (nhập nội) thì có:
Giọt-sai (Yorkshire) trắng ,
Đu-róc (Duroc) đốm đen...
Heo Lai là loại heo ”nằm
giữa”...giữa ta và tây.
Tây nói ở đây là phương tây, chớ
hỏng phải Pháp Quốc – Phú lảng
sa...
Về cái vụ heo-lai nầy, heo cũng
có tên riêng, như heo Bồ Xụ, Heo
Vuông...vv...
Ngoài ra...nửa và ”rất” bất
ngờ...lớn, là cũng còn có 1 loại
heo...>>>...
Mà bấy lâu nay, bà con trong dân
gian, chỉ nghe ”nói tên” chớ
hỏng ai thấy nó.
Tưởng nó bị lãng quên, mất dấu,
nhưng mà, nó còn ”sống sót” trên
thế gian nầy:
Đó là con Heo Ột (nói tắt là Con
Ột) như câu chuyện của BBP sau
đây:
oOo
Thời gian gần đây...
Bác Ba Phi đi đâu mất
tiêu...đúng 7 ngày, nghĩa là ”đi
cả tuần lể hỏng dìa”, vậy nên,
không ai thấy ông thần nước mặn
Ba Phi tới quán cháo...
Bửa sáng nay Bác Ba Phi...đùng
một cái, tới quán cháo lòng Bà
Sáu mập uống cà phê.
Và thấy con heo nhỏ đi lòng
vòng:
Con heo nầy, tướng nhỏ
lắc-choắc, mỏ nhọn như mỏ chuột
Cống Nhum, lông đen thưa rỉnh,
lưng quằng, với cái bụng ỉn tròn
tròn, thòng là-xà gần sát mặt
đất, dòm phát mệt!
Khi nó đi...thấy nó lè phè, ai
cũng nghĩ con heo trời ơi nầy,
nó sẻ làm biếng tổ cha và với
cái mỏ nhọn như vầy...là nó sẻ
ủi tanh banh và đào hang đào lổ
bấy nhầy!
Hỏng hiểu sao, mặt heo dòm
thấy...tiếu lâm hết biết, với
cặp mắt liếc ngang toàn tròng
trắng, thì thấy nó rất...láo cá
chó, còn tướng đi
cà-nê-chủng-chịnh...bất cần đời
của nó.
Do đó, ai dòm con heo, cũng thấy
nó nho nhỏ, rất dể thương, nhưng
cũng rất thất cười.
Bác Ba Phi ngồi chồm hổm dưới
đất, để ”me” con heo đi qua, nó
đi tới, đứng lại, rồi liếc ngang
Ba Phi...bằng 1 con mắt và với
thái độ e dè...chừng mực, Ba Phi
nói liền:
-
Ủa? Chị Sáu chủ quán cháo
mà cũng ”sanh-chứng” nuôi heo
he!?
-
Cháo ế, đổ bỏ mang tội
chết, Bà Sáu nói, tui phải nuôi
heo cho nó ăn đồ thừa...
-
Ở đâu...mà chị tầm ra con
heo, coi bộ...láo cá nầy?
-
Thằng Đực với thằng Tư
Rèn mua dùm...Ba Phi nói liền:
-
Con heo ôn hoàn hột vịt
lộn nầy, nó ủi tàn gia chu lục,
cho coi...(?!)
-
...(?!)...Bà Sáu nín
thinh. Ba Phi vẩn còn ngồi đó
dòm con heo...
Sáu Đực chở Tư Rèn ghé vô quán
cháo, nghe Ba Phi hỏi chuyện con
heo, mà Ba Phi có vẻ...lơ tơ mơ
về con heo nầy, đã vậy, rồi còn
hỏi ”ai tầm ra nó” nửa,
thì...coi bộ, Ba Phi hơi...ngờ
nghệch, hỏng biết gì ráo, thì
chết rồi nhen, Tư Rèn Sáu Đực
thấy rỏ:
Ba Phi lại thò tay rà rà, tính
”gải bụng” của nó nửa, thì quả
tó, bửa nay là ”ngày đẹp trời”
và ”giờ” cũng tốt luôn, nên Tư
Rèn liền chọt lưng, rồi nháy mắt
với Sáu Đực, nói:
-
Nè Bác Ba, tui với anh
Sáu, kiếm...muốn lòi mắt ếch,
mới tầm ra con heo nầy đó.
-
Heo gì mà nhỏ chéo, vậy
Tư? Úi chà, quả là Ba Phi lơ tơ
mơ thiệt, Tư Rèn nói liền:
-
Đây là con Heo Vuông, gốc
Heo Mọi, ở miệt Cái Lậy-Cái
Bè...nó khôn bà cố!!!
-
...(?!)<>(???)<>(!!!)...Ba Phi
nghe xong, hình như chửi lầm
bầm, nghe hỏng rỏ.
Tư Rèn tỏ ra rành rẻ nói vậy,
rồi Sáu Đực...nheo mắt, liếc xéo
Tư Rèn, nói rỏ thêm:
-
Con heo nầy biết ”coi
nhà” như chó Phú Quốc, nha Bác
Ba, nó đó nha, nó đó, hì hì.
-
Tụi bây rành rẻ quá he...
Sáu Đực thấy Ba Phi nói....xụi
lơ, nên hứng chí, lấy tay che
miệng, nói nhỏ:
-
...suỵt-suỵt....giống heo
nầy, nó có biệt tài...nhớ mặt
đó, Bác Ba...hảy coi chừng!!!
-
Con heo ”nhớ mặt” làm
con cóc khô gì chớ? Ba Phi ngạc
nhiên, Sáu Đực nói liền:
-
Nó ”nhớ mặt ai thiếu
tiền”=>>>nếu chủ kêu nó...đi
đòi, ai hẹn, là nó cắn te tua!
-
Vậy là chị Sáu có
”dân-mặt-rô” chuyên đi đòi nợ
rồi đa =>>>...hên thiệt, ta
ơi!!!
-
Hên cái gì chời??? Bà Sáu
hỏng hiểu. Sáu Đực...xước móng,
nói luôn:
-
Bà Sáu có con heo đi
đòi...tiền nhậu thiếu, Bà cứ
ngồi quán, khỏe re thu tiền...
-
Vậy sao, quá
đã...hởi=>>>bá quan dân
nhậu...coi chừng nè...khè khè...
Bà Sáu nói.
-
Úi chời chời...má ơi,
thấy ghê quá, ứ hự bà hư. Bác Ba
Phi té ngữa, mất hồn luôn.
-
Lảo thầy bùa Hên kỳ
nầy…hìhì...te tua với con heo
nhe...Sáu Đực chêm vô thêm.
-
Gì đó Sáu Đực? Bác Ba Phi
ngạc nhiên.
-
Nếu ông Hên còn tái diển
thiếu tiền xe
lôi...khekhekhe...là tui nhờ con
heo đi đòi!
Bà Sáu...nghe vậy coi bộ được
được, nên nói hùa theo luôn:
-
...ối, thầy bà gì mà
thiếu dai như đỉa đói!
Với cái điệu nầy, thì thầy Hên
tận số tới nơi, nên Bác Ba Phi
bèn gở-ghẻ cho thầy Hên:
-
Thầy Hên đang ế độ...Bà
Sáu nóng gà, hỏi gắt:
-
...?!...ế độ, sao ổng
nhậu liên tu, hử...?!
-
...thì thì...chị
nhơn-nhơn cho ổng chút xí coi.
-
Nhơn cái gì, tui ”nhơn”
hoài, tui...sập tiệm sao?!
-
Sao vậy
cà...(?)<<”!”>>(?)...Ba Phi ngạc
nhiên, Bà Sáu nói rỏ:
-
Lảo Hên yếu-gió, thì
nhậu, cứ để cho ”người ta” trả,
đằng nầy=>>>...
-
...!!<>??...đằng nầy,
sao?!? Ba Phi hỏi gặng, Bà Sáu
xổ luôn:
-
Đằng nầy, người ta trả,
Sáu Hên cản, rồi kêu tui ”ghi
sổ” cho ổng, ói máu hong?!
-
Gì kỳ vậy chời???...Tư
Rèn hết hồn. Bà Sáu tiếp:
-
Kỳ gì..ngừ-ta biết ổng
mậu-lúi, mà ngừ-ta...vờ, để ổng
ghi sổ, dị hụ thiệt.
-
Thằng mắc dịch nào chơi
kỳ-cào vậy trời?!...Ba Phi thắc
mắc.
-
Để thầy Hên ghi sổ...vậy,
vậy ”ngừ-ta” cà chớn quá thể? Bà
Sáu nói vậy đó.
-
Ngừ-Ta là ai vậy, thằng
nào nhậu mà để ông Hên trả, đúng
là ba trợn, thằng
nào vậy chị Sáu, nói cho
tui biết coi??? Ba Phi thắc mắc
nửa.
-
Ba Phi còn hỏi “ngừ-ta”
là ai hả...=>>>ê ê...biết, còn
làm bộ hỏi đố, nửa he?!?
-
Tui hỏi thiệt, đâu, thằng
nào cà chớn...Ba Phi vẩn cứ thắc
mắc, bà Sáu nói lớn:
-
Thằng Ba Phi cà
chớn...!!!
Nghe xong, Ba Phi tự nhiên mắc
chứng cà lăm:
-
...=>>>ca ca cái, cái
mà...tui đây, hả
chời...huhu...ổng ghi sổ mấy
tăng?
-
Một tăng.
-
Trời! Vậy
giờ…hehehe...giờ tui trả đủ
nè…chịu hong Bà???
-
Chú quán không lấy tiền
Ba Phi, tao sai con Heo Vuông,
đi đòi tiền thầy Hên!
-
Nhưng con heo nầy, biết
gì? Ba Phi hỏng tin, Bà Sáu nói
ngon lành:
-
Con heo “nhớ
mặt”…>?>?>?...ai hẹn, tao
biểu…nó cắn=>>>để dằn mặt!!!
Chuyện ông Hên thiếu nợ. Con heo
đi đòi. Ba Phi trả tiền thế. Bà
Sáu không thèm…
Ta nói, ta la…làm cho không khí
quán cà phê cháo lòng “sôi sục”
chịu khổng-muốn-thấu.
Tư Rèn nghe…mà khoái trong bụng,
dù nó tình-thương mến-thương với
Sáu Hên, nhưng lại khoái nghe
ông Hên “bị“, nhứt là bị chửi,
rồi giờ, coi chừng ổng…bị heo
cắn!
Cái thằng kỳ cục quá ể…
Khi quan sát con heo nầy, thấy
nó bình thường như mọi con heo
khác, không ai tin con heo vá
đen nầy, nó “nhớ mặt” rồi còn
“biết giử nhà như chó”, tóm lại,
hỏng ai tin!!!
Ba Phi ngồi tần ngần hồi lâu,
lấy tay gải ót, miệng nhăn nhăn
và cảm thấy…nó thấm cách
gì…(=>>>)…Rồi…năm-mừ-mừ-lăm…20
giây sau, bất chợt, Ba Phi nói:
-
Tao thấy con heo nầy, vậy
là còn dở ẹt…và ẹt ẹt, đó Tư
con!!!
-
Bác Ba có thấy con heo
nào hơn nó, cho biết coi, đừng
dấu tui…hé hé.
Bửa nay…tốt trời, gặp Tư Rèn nói
thách, Ba Phi nói liền:
-
Con heo tao…rành, nó
thuộc hàng sư tổ của con heo Bà
Sáu nuôi…
-
Bác Ba…gành hả, có gảnh
hôn, kể nghe…híhí…
Bác Ba Phi bèn kể câu chuyện sau
đây:
-
Tao kể chuyện nầy, là do
ông Hên có dính…tới heo, đó Tư!
-
Lại ông thầy Hên, mệt quá
nha, nhưng
kệ bà...Bác Ba cứ kể nghe…
-
Chuyện xảy ra quá lâu, mà
có lẻ, cũng hỏng lâu, có thể
thằng Tư Rèn biết…
-
Mầy biết hong Tư Rèn?
Bà Sáu hỏi.
-
Chuyện gì mới được
chớ...nhè hỏi con ngang xương,
đâu Bác Ba kể coi.
-
...đâu nà...để coi na,
lúc đó, tao cho lảo Sáu Hên con
heo nhỏ, nó nhỏ tới nổi...nằm
gọn trong lòng bàn tay, tóm lại
là con heo...nó bự bằng cườm
tay, mầy biết mà Tư?
-
Chuyện thầy Hên nuôi heo,
tui hỏng biết gì nhe.Tư Rèn hết
hồn, thanh minh lia lịa.
-
Dóc hay thiệt vậy chú Ba?
-
Thiệt mà…(<><>)???(((…
-
Ủa? Sao tui hỏng nghe Bác
Ba kể lần nào vậy cà. Sáu Đực
nói.
-
Tao kể hà rầm, tụi bây
chê, hỏng thèm nghe, bây giờ,
tao hỏng thèm kể nửa, tao dìa!
-
…(((o(((o…quán im re, sợ
Bác Ba Phi bỏ về, Tư Rèn nói
xuôi theo, để nhử Ba Phi:
-
Vậy bây giờ Bác Ba kể đi,
chuyện nào…có dính tới thầy bùa
Hên, thì kể.
-
…chuyện nào có dính tới
thầy Hên, đây trời?! Ba Phi
“lại” chới với…lảng ồ.
Tư Rèn muốn làm khó Bác Ba Phi,
kêu ổng kể tiếp chuyện con heo
nửa…mới ngặt cho.
-
Bác Ba phải kể “chuyện
heo” nha, kể đi, chịu hong?
-
Ờ ờ…héhé…kể chuyện heo,
mà phải-có dính-dáp với thầy
ngải Hên, mới được…
-
Ừ vậy đi. Bà Sáu nói
theo. Ba Phi than thở thấy
thương:
-
Í cha cha…chuyện heo mà
“phải
còn
có” dính tới thầy
Hên…?!<>?!>>>???...
Ba Phi ngồi thừ lừ, nín thinh,
chưa biết…ráp thầy Hên với con
heo ra sao, cho ổn.
-
Sao hỉ…đi mới có 7
ngày…mà bí rị he Bác Ba Phi, bí
he…hé hé…
-
Bửa nay hỏng phải “ngày
rằm”, cũng hỏng phải “ngày kỵ”
gì nhe…hehehe…
Hồi lâu sau, Ba Phi…nhớ chuyện
xưa:
-
…nè tụ-bây, tao kể cái
hồi, tao với thầy Hên lên Lộc
Ninh, Hớn Quảng, núi Bà Rá, Bà
Thúng…gì đó. Tư Rèn nhắc lớp:
-
Bác Ba với thầy Hên…phá
sơn lâm, mà nhè…phá nát núi Bà
Thúng, phải hong?
-
Thằng Tư Rèn nhớ giỏi quá
he…
-
Kể tiếp đi Bác Ba.
Bác Ba Phi sửa tướng ngồi, móc
bịt thuốc cái, quấn một điếu,
bập mấy phát, nói:
-
Lúc…ở trển, tao quen ông
Thượng, ông nầy là bạn ông Lào,
ông Lào có ông thầy là ông Miến,
ông Miến tu ở Ấn Độ, rồi mò qua
Népan, gặp lúc…quởn, lảo leo lên
dải Hy Mả Lạp Sơn, để tu tiên
tiếp tục…
-
Cái gì lung tung quá…còn
thầy Hên đâu???
-
Từ từ…Ông Miến tu trên
dãy Hy Mã Lạp Sơn, ở đó có ngọn
Everest cao 8.848m, nhưng ông
Miến tu ngay độ cao 8.000 thước
chẳn, tu một thời gian...lạnh
quá, chịu hỏng thấu, thầy Miến
trốn về quê, bị chòm xóm chọc
quê, thấy nhột, ông ta bỏ xứ, đi
mất…
-
Trời!!! Y như trong kinh!
-
Rồi khi tao với Sáu Hên
đi lạc ở núi Bà Thúng, bị đói
nhăn răng, sắp…tử nạn sa tràng,
thì…ông bà độ, cho tụi tao gặp
ông thầy Miến đó…
-
Ủa ủa…Bác Ba bị đói hả,
quá đã, nhưng thầy Hên có ngải
dử, sao lại đói, tệ vậy?
-
Củ ngãi hộ thân của thầy
Hên bị con nhím ăn mất, không
còn bửu bối…để thủ thân, tụi tao
sợ xanh gân đó Tư…tội nghiệp,
hong mậy?
-
Khửa khửa khửa…
-
Đêm, thầy Hên…sợ ma, còn
ngày…tao sợ cọp, tụi tao cứ ngồi
bó rọ, nên đói sặc máu!
-
Khửa khửa khửa!!! Nghe
giọng cười khó ưa 2 lần của Tư
Rèn, Ba Phi chửi sảng:
-
Ông cố nội mầy Tư Rèn!!!
Nhưng Tư Rèn vui vẻ nói tiếp:
-
…?!...híhí…ở rừng để bị
đói là dở, quá dở, thịt rừng
thiếu gì…
-
…>>>đói lâu…mới biết,
chốn nầy, không con gì dám ở,
nên rừng núi vắng hoe, con ve
cũng hỏng dám hó hé, còn cắc ké
ở tuốt trên cao, làm sao tao
bắt, hử Tư Rèn!?!
-
…?!(((///)))...??!!
-
Khi định…cạp vỏ cây, thì
tụi tao gặp ông thầy Miến...
-
Thầy Miến làm gì ở đó?
-
Ổng...đương chế biến
dầu-cù-là...mới thấy
ghê...hìhì...
-
Hehehe...dầu cù Mac-Phsu
xanh xanh, dùng để
xức-rúng...chớ gì?
-
Ờ...nó đó Tư, ổng dắt tao
với thầy Hên về Cốc của ổng, lúc
đó, tao ”mới biết tại sao” rừng
rú mà vắng hoe, không có con gì
dám sống!
-
....???...!!!...???...sao
dị chời?!
-
Rừng rú vắng hoe, là do 2
con heo quỉ sứ của thầy Miến
đương nuôi!!!
-
...>>>...ở rừng, ổng nuôi
Heo Mọi, mà ”quỉ sứ” con cóc khô
gì?
-
Tầm bậy, sao là Heo Mọi
chớ, cho mầy hay, đó là con Heo
Ột.
-
...?!<<<...Heo
Ột...>>>???
-
Quỉ thần ơi...có con Heo
Ột...=>>>...thiệt hả
trời...>?>???...
-
Ối chời chời, sao mầy
đa-nghi-như-tào-tháo vậy
mậy...hỏng nên nghen.
-
Vậy kể nghe...Ba Phi nói
liền:
-
Con Ột nầy, bự cở bắp
chuối, nặng 8 ký, ứng với ”bát
cân” của bùa Bát Quái(?!)
-
Con-ột-nặng-8-ký=>>>là
”con heo chưa lẻ bầy”, chớ gì,
biết mà...hé hé.
Thấy Sáu Đực nghi ngờ, hỏng tin,
Bác Ba Phi giải thích...cho rỏ:
-
Tầm bậy không hà, Heo Ột
là con Heo Già 20 tuổi=>>>mà
nặng 8 ký đúng!!!
-
Ối chời...con heo sống 20
năm, nặng 8 ký=>>>là Heo
Ột...!!!(”má
ơi”)???
-
Hèhè...>>>...dính cựa rồi
hé Bác Ba, ráng kể...cho ra Con
Hột coi na, héhé...
-
Con Ột mỏ nhọn, hai con
đều mang cặp nanh vàng khè, vãnh
lên, bén ngót...
-
Rồi sao???
-
Con Ột ôn vật đó, cứ
ngước mỏ dòm lảo Hên, mà nó...lơ
tao, ngộ hôn Tư?!
-
...?!...
-
Giờ nói lại...khó mà tin,
nhưng ”sự thật, vẫn là sự thật
trắng trợn”!!!
-
Cái gì là...thật trắng
trợn??? Bà Sáu nhấn mạnh.
-
Cặp Nanh Con Ột dài quá
hớp: Từ mỏ chỉa lên, rồi cong
qua lưng, lại quáu tới như râu
rồng, nanh bén ”hai mép” như
lưởi kiếm, thiệt là quái lạ!!!
-
...(?!)...
-
Tóm lại, con heo dài 2
gang, mà nanh dài 4 tất!!!
-
Ối trời trời...nanh Con
Ột...bự tản thần hồn, vậy he???
Tư Rèn hết hồn.
-
Ừ...vậy đó Tư, tao dòm
tao dởn-óc...đó nha!
-
Nghe Bác Ba nói, con cũng
nổi-gió-hột cùng mình, nè...kỳ
hôn, hí hí...
-
Con Ột có tướng tá dị hụ,
lại dử như chằn, nên thú rừng
hoảng hồn kinh, bỏ đi hết ráo!
-
...>>>ooo<<<...Tất cả im
ru, thấy...coi bộ được được, Ba
Phi nói ngọt luôn:
-
Ông Miến nói Con Ột ổng
nuôi là heo Bồ-Tạ, nó nặng 8 tạ
chẳn.
-
Hehehe...Tư Rèn chắc
khoái chí tử, nên cười he he,
còn Sáu Đực thì nói:
-
Xí...xí-phan, xí,
xí...tui nhắc nhỏ Bác Ba nhe,
chịu hong?
-
Cứ nhắc...
-
Hồi nảy Bác Ba nói Heo
Ột, nặng 8 ký, bây giờ nói, Nó
là heo Bồ Tạ nặng 8 tạ...hí
hí...Bác Ba có quên, nói lộn,
cho nói lại, nói lại đi
ông...hìhì...
-
Từ từ mầy Sáu, chuyện đâu
còn đó, để tao kể, rồi mầy biết
tại sao 8 tạ, còn 8 ký!
-
hì hì...kể tiếp đi...
-
Ông thầy Miến nói, khi
ổng tụng kinh, để luyện ”bát âm
tàng hình kinh”(?!)ổng hỏng hiểu
sao, hai con Bồ Tạ 8 tạ...bỏ ăn,
cứ khoái nằm nghe kinh và nghe
riết riết...
-
...?!...Oooo>>>...
-
Sợ nó chết, mỗi ngày ổng
phải ”bóp ngải” cho nó, rồi cho
nó uống...dầu cù là!!!
-
Ý ý...dầu cù là chỉ để
xức rúng...sao lại cho uống
chớ???
-
Đó đó...tại vậy nó mới
teo...híhí...
-
Ý cha cha...rồi sao...?!
-
Con Bồ Tạ uống dầu cù là
dài hạn, nên...nó teo nhách, còn
8 ký=>>>...
-
Tui hỏng tin...
-
Hìhì...tao tin, còn mầy
hỏng tin, kệ bà mầy, héhé.
-
?>?>???...nam mô...thánh
thần thiên địa ơi...nghe ”ớn ăn”
quá cở!!! Ba Phi nói:
-
Ổng nói, con Heo Bồ Tạ,
nó ”nhẹ-thể” hết 792 ký=>>>thì
nó thành con Heo Ột.
Khi nghe Ba Phi nói con heo 8 tạ
nhẹ thể 792 ký, Sáu Đực móc lò
Ba Phi, nói liền:
-
Úi chà...tại-hạ
kính-chào-Sư-Huynh-Ột 8 ký...cho
bắt tay cái coi, hìhì...
Sáu Đực móc vô bẹ sườn nghe cái
”cụp” như vậy, nhưng Bác Ba
Phi...vờ, nói tiếp:
-
Híhí...thầy Miến còn
”nói-nhỏ” với tao là...=>>>...
-
Ổng ”nói nhỏ” nhưng Bác
Ba ”nói lớn” coi...Ba Phi ”nói
lớn” liền:
-
Nếu ổng tụng 15 năm nửa, thì con
Heo Ột, nó tóp lại...bằng con
chuột xạ.
-
Khửa khửa khửa...
-
...?>?>!!!><!?...má
ơi...kinh tụng ”bát âm tàng
hình” linh dử, quá...hé???
-
Ổng nói thêm, là nếu ổng
tụng thêm, là nó...tàng hình,
mất dấu luôn đó Tư...
-
...(>)...(<)...quỉ thần
thiên địa ơi, con nghe, mà muốn
rụng rúng luôn...đó nhaaa!!!
-
Tao nói tóm lại, là bi
giờ, 2 Con Ột nhỏ chéo, nhưng nó
dử tàn canh gió lốc...(?!)
-
Biết rồi, nói hoài...
-
Lúc tao gặp, ổng nói, ổng
nuôi Cặp Ột đã 20 năm chẳn!
-
Biết rồi, nói hoài...
-
Hí hí...vậy đó Tư...
-
Xin phép Bác Ba cho con
hỏi nhỏ một xí, được hong?
-
Tính ”lộn xộn” gì nửa đó
mậy? Nói coi...
-
Ông thầy-miến nuôi 2 con
heo 20 năm...hìhì...vậy nó ỉa
cức, rồi cức...(xin
lổi nói tục)
-
Tao hỏng thấy cức-đái gì
ráo nhe...
-
Ngộ he...?>?>???...
-
Là bởi...khi nó ỉa, nó
quay đầu, dùng cặp nanh ”đánh”
cho cục cức văng tưng...
-
Ối chời chời...Thấy Tư
Rèn chới vơi, Ba Phi...tấp luôn:
-
Hehehe...cức Con Ột ”sò
lọn” cứng ngắt như cức dê, nên
khi nó ”tán” cức bay trúng cây
rừng...tróc vỏ, rồi cức heo bay
tùm lum trong rừng, nên chim
chóc, cắc ké kỳ nhông, rồi nai
mển cheo....vv...tưởng ai bắn
đạn ”đum đum” nên tụi nó hết
hồn, trốn sạch!
-
...vậy đó he...?!<>!?>>>
-
Ừ vậy đó Tư con...hiểu
hong...>>>mậy?
-
Hiểu hiểu...
Khi bị hỏi gặng ”hiểu hong” Tư
Rèn nhanh nhẩu nói ”hiểu” để
khỏi bị Ba Phi chửi ngu!
-
Giờ mầy còn thắc mắc gì,
cứ hỏi...
-
Con heo biết nghe ”kinh
bát âm” thiệt hôn đó Bác Ba?
-
Ừ thì nó ”nghe
kinh”...rồi sao nè?
-
Quỉ thần ơi, Heo Ột nghe
”kinh bát âm tàng hình” chắc nó
có bùa phép gì đây hé?!
-
Tao hỏng biết, nhưng ổng
nói, con Ột không sợ cọp, vì có
lần, hai Con Ột đánh cọp, ổng
kể, tao nghe mà tao muốn hỏng
tin...=>>>...nhưng tao cũng phải
tin nhen…
-
…???…Bác Ba kể coi...
-
Ông Miến kể: Bửa đó, trời
vừa sụp tối, trăng đã lên rồi,
mặt trăng tròn, to và đỏ…
-
Câu nầy nghe quen
quen…Sáu Đực nói, Ba Phi không
thèm để ý. Kể luôn:
-
Ông Miến nói, ổng vừa
“lên đèn” thì nghe nhiều tiếng
gầm vang dội, vậy là cọp tính
tới nhà rình heo, ổng vô nhà thủ
cây chỉa một răng, gọi “cây
độc“, ngồi chờ, ổng nói con gì
bị dính một mủi độc của ổng,
là…coi như bà hú!
-
…(?!)…>>>tòn là thứ dử
không hà….Ông Miến nói tiếp vói
tao:
-
Hai con Ột tà tà đi ra,
ông Miến hết hồn, kêu vô, hai
con heo…giả lơ, nó ra nằm kích
hai góc nhà, nghe hơi heo, cọp
lò mò tới, một con Ột chạy ra…dụ
cọp, kêu ột ột…
-
…(((ooo)))(((…quán xá im
ru…Ba Phi hứng chí kể tiếp:
-
Còn con Ột kia, đi bọc ra
sau đít cọp, khi hai con Ột nằm
thủ…thẳng hàng, con Ột trước đầu
cọp, quơ cẳng trước…ra dấu, 3
phần trăm giây đồng hồ sau, con
Ột phía sau bay thẳng vô đít
cọp, cặp nanh độc con Ột đực,
lia một phát, thì hai hòn con
cọp văng xuống đất, con cọp dựng
ngược, tính tháo thân, thì con
Ột trước, liền bay thẳng vô bụng
cọp, lia cặp nanh thần, làm tét
da bụng, tao kết luận, ruột cọp
xổ một đống, tử vong!!!
-
Quỉ thần ơi…
-
…=>>>kể thì dong dài, chứ
lúc xảy ra, nó nhanh không quá 3
giây đồng hồ!
-
…!!!###^*^*^*,,,,???...(nghe
lơ-càng, hết ráo) Ba Phi khoái
quá cở, cho biết:
-
….con
cọp xụm bà chè, nằm bật
ngữa...như con rùa lật ngữa!!!
-
Quaaaa...ááá…
-
Đó, con Heo Ột dử như bà
chằn, nên tụi tao....đói dài là
vậy đó đa...hehehe...
-
Ủa ủa…sao hỏng thấy Bác
Ba nói tới ông Sáu Hên he...sao
vậy ông?
-
Thầy Hên nghe thầy Miến
kể, rồi khen Heo Ột hết lời, làm
ổng nực trong bụng...
-
Úi chà...thầy Hên mà
”nực”...là có chiện lớn
rồi...rồi sau đó...?!
-
Ông Hên tức tốc đi tìm
con Heo Vuông thần sầu, để so
tài với con Heo Ột quỉ khốc, chớ
sao nửa, biết còn hỏi đố!?
-
Thầy Hên kiếm được Heo
Vuông thứ dử đó hong? Tư Rèn
hỏi.
-
Trớt quớt...mới ngặc cho
ổng...(+!+///)...(<>>>>)...(mà
cũng kẹt cho tao)
-
Sao vậy?! Sáu Đực hỏi, Ba
Phi nói:
-
Thầy Hên nói con Heo
Vuông đó, bị thằng ôn hoàn Đực
”cưởm đi” mất rồi.
-
Ủa ủa...hả hả...chết
chết...Sáu Đực giựt thịt. Ba Phi
nói tiếp:
-
Thầy Hên còn nói, bà Sáu
Mập đang nuôi con Heo Vuông đó,
sẻ biết tay ổng...
-
Chết cha mồ tổ rồi, thầy
Hên biết tui nuôi hả? Bà Sáu hết
hồn.
-
Biết còn hỏi đố, thầy
Hên sẻ tìm Bà Sáu cho coi, tui
bảo đãm luôn. Ba Phi nói vậy.
-
Tại thằng Đực với Tư Rèn
bán heo cho tui, tui vô
can...huhu...Bà Sáu chối
bai-bải.
Bà Sáu thanh minh, lại thanh
nga, còn 2 ông thần kia...thầy
đổ bóng, bóng đổ thầy:
-
Tại mầy đó Tư Rèn...
-
Sao lại tại tui, tại
Anh...
-
Tại tao hả, tại mầy...
-
Tại Bà Sáu đòi nuôi
heo...
-
Đòi nuôi...ông vải mầy,
tại mầy xúi...Bà Sáu né đòn.
-
Huhu...Tư Rèn khóc rống.
-
Thầy Sáu Hên mà chịu ra
tay, thì 10 chết 9, tao bảo đảm
luôn...Ba Phi hù tới tấp.
-
Hu hu hu...
...và...hu hu...
-
Khóc ké hả con...
-
...?!...khóc thiệt
mà...hu hu...
-
Khửa khửa khửa...