Vào một buổi sáng, tại quán cà
phê cháo lòng của bà Sáu mập ở
Ngả Ba Vàm.
Thằng Tư Rèn đang húp tô cháu
nóng, đột nhiên nó hỏi Bác Ba
Phi:
- Bác Ba,
tui tính ”hỏi-thiệt” nhưng sợ
Bác Ba trả lời trớt quớt, nên
tui còn e dè!
- Mầy...e dè
hỏi, thì tao…dè dặt trả lời, hỏi
đi!
- Giữa Ma và
Cọp, con nào, mà Bác Ba=>>>(ý
quên)=>>>người ta…sợ hơn?
- Tao sợ
ma...(=)...còn người ta sợ
cọp...(>>>)...
- ...?!...hí
hí...Bác Ba hỏng sợ cọp, hỉ?
- Tao hỏng
sợ!
- Sao hỏng
sợ cọp, Bác Ba hảy...bình tỉnh,
nói-thiệt cho con nghe...
- Nè...mầy
có nghe ”nhứt cọp khánh–hoà, nhì
ma bình-thuận”...hôn hả?
-
...(/|\*/|\*/|\)...=>>>...có,
nhưng khỏng rành.
- Khánh Hoà
là Nha Trang...
- Kể chuyện
đi mà...
- Chổ đó,
hồi nẳm, cọp không sợ người
ta!!!
- ....???...
- Khi ấy, xe
đò chở bạn hàng từ ngoại ô vô
Khánh Hòa..
- Bác Ba kể
chuyện cọp đi mà...
- ...cứ lai
tai, có ông cọp-bạch...nhảy lên
xe đò, mà hỏng ai hay, mầy tin
hôn Tư(?!)
- ...hả,
hả>>>???...cái...ca
cái...cái...mà cái...Tư Rèn bập
bử cà lăm lia chia, Ba Phi nói:
- Khi xe đò
vô chợ, người ta té ngữa, vì
trên mui xe, có ông cọp ngồi
cho-hỏ, ngáp gió trên đó,
thế...thế mới thắt họng heo, hết
ráo, đó Tư con!!!
- Trời
trời...mô phật!!!Bà Sáu chủ quán
hết hồn, rồi nói:
- Chú Ba
thân mến...nó ơi, có thì nói,
không có thì thôi...tui hỏng ép
nhe, hì hì...
-
...xời...cọp ngồi trên mui xe
đò...=>>>...ngồi để tế tổ nó?!
Tư Rèn đế thêm.
- Thiệt mà,
tao ”có sao nói vậy người
ơi”...hì hì. Bác Ba Phi nói vậy.
- Nó ngồi
trên mui xe đò, chi trời, chắc
ông cọp nầy...bị khùng?!
- Sức-mấy mà
khùng...
- Vậy, hà cớ
vì sao, ông cọp quá-giang xe đò
để vô chợ, nói coi ông?
- Chuyện dể
ẹt...=>>>...vì rừng bị phá
sạch...
- ...thì ờ
ờ...nhưng tại sao ”nó vô thành
phố”?!
- Sạch rừng,
nó đói, nó vô thành phố, để làm
”ăn mày chó”, chớ sao?
-
Hehehe...cọp mà ăn mày
chó...hìhì...
- Trời đất
ơi, ai dám cho tiền “ông ăn mày“
nầy, nè chời?
- ...<<<”cọp
biết vậy”>>>...nên ban đầu,
cọp...đi thử, sau đó, cọp đi
thiệt.
-
...<><>??<><>...là sao?!
- Tới chợ,
xe đò ngừng, cọp ta phóng xuống
đất...
- Úy mèn...
- Thấy
cọp...đi chợ, bà con la làng,
rồi hè nhau bỏ sạp, chạy muốn
sặt gạch...
- Í chu
choa...
- ...ông
cọp đi tà tà vô dãy sạp thịt bò,
mỗi sạp, ổng chơi một cục...
- Má ơi...
- ...no
bụng, ổng thót lên mui nằm ngơi,
để chờ xe đò...chở về quê, vậy
thôi!!!
- Trời
trời...nam mô từ bi, cứu độ
chúng sanh...nam mô...!!!
- Đó, thấy
hôn Tư Rèn, cọp...làm vậy, đâu
có gì, mà tao phải tè!?
- Bây giờ,
mấy ông cọp, còn đi xe đò vô
thành phố ăn thịt bò, hôn đó?
- Hết rồi...
- Bộ người
ta giết hết cọp rồi hả?
- Không ai
giết...thế...thế mới rối ”chuyện
bác ba phi”...
- Héhé...Vậy
sao cọp...bỏ phố, đi luôn?
- Là bởi có
”thầy trị cọp” tới trị...
- Úi chà
chà...có thầy tới trị, thì Bác
Ba kể nghe đi...Tư Rèn khoái
chí.
-
...?/!/?...(Bà Sáu hết ý, im ru,
hỏng hỏi tạt ngang) Ba Phi khoái
chí tử, kể tiếp:
- Ý thầy tới
trị cọp, là...để cứu nhân độ
thế, để...để đức cho con, đó
Tư!!!
Khi nghe nói ”cứu nhân độ thế”
Tư Rèn biết ”là ai” rồi, nên nó
chận họng Ba Phi:
-
...>>>cú-nhân-độ-thế>>>thì đích
thị là lảo Sáu Hên, chớ ai, biết
mà, phải hôn?
- Trật lất
rồi con...
-
...<>?><>?>>...Ủa...???
- Nè, cho
mầy hây, tốp-thầy nầy, có tới 3
ông lựng-nghen, hỏng bở đâu!!!
- Trị cọp,
mà đi một lượt, tới 3 ông thầy,
thì quả là, cọp khánh hòa...hết
số!
- Tao cho
mầy biết, trong 3 thầy đó, có 1
ông-thầy 10 tuổi...là giỏi trần
ai khoai củ!
-
...?<!>?...có ông thầy 10
tuổi...hí hí...thiệt hôn đó???
Bà Sáu hỏng tin.
- Hì
hì...thiệt mà...
- Úi chà
chà...tính nói dóc qua mặt con
già nầy, hả Ba Phi, khó
nhe...hehehe.
- Con hơi
nghi-nghi, vậy Bác Ba nói cho
thiệt-rỏ, để con tỏ, được hong?
- Hí hí...Ba
ông thầy nầy, trị cọp ”truyền tử
lưu tôn”...=>>> trọn ”ba
đời”...còn trị!
- Úi chà
chà...trị cọp, mà cũng trị ”gia
truyền” hỉ???
- Bác Ba nói
rỏ-rỏ về ”ông thầy nhỏ”
coi...con mê ổng quá...
- Ông thầy
10 tuổi...khoe rằng, khi đi săn
cọp, ông Nội...cỏng nó theo...
- Má
ơi...cõng thằng 10 tuổi đi săn
cọp>>>...phải hôn, phải
hôn...hehehe...
- Phải
mà!!!...ta nói, ta la...nó nhỏ
xí vậy, mà nó hạ được ông cọp bự
chà bá...
- Bự chà
bá...là bự bao lớn?
- Bự chà
bá...là cọp cao 2 thước, dài 2
sải tay, nặng...2 lần 2 tạ...
- Ối
chà...cọp 400 ký...Bác Ba nếu,
nói lộn, cho nói lại...
- Tao nói
vậy, mầy hỏng tin, thì hỏi thầy
Sáu Hên...
- Hì
hì...vậy là ông thầy nhỏ ”chiến”
quá he, còn hai ông kia là ai?
Bác Ba Phi nín thinh, bà Sáu đi
xuống bếp, Ba Phi...nói nhỏ với
Tư Rèn:
- Hai ông
kia là Ông Nội với Ba nó, nó
nói: Đó là “bộ ba” thợ săn vang
danh...phãn tiền chi hậu!(?!)(ý
nói là ”vô tiền khoáng hậu”)
- Thằng nhỏ
10 tuổi, mà giỏi hơn ông Nội với
Ba nó, phải vậy hôn?
- Thằng quỉ
nhỏ nầy, nó nói, nó giỏi, tới
độ...thầy phải chạy.
-
Hìhì...“thằng nhỏ“ đó, nó giờ,
chắc lên bậc thầy rồi?
- Đúng, nó
đang làm ”thầy” đó Tư.
- Ý...ý
ý...ííi...làm thầy gì đó Bác Ba?
- ...làm
Thầy Hù...
- Quá đã!!!
Bác Ba dắt con tới, để con...thọ
giáo ông Thầy Hù coi, được hong
hé?
- Mầy biết
“thầy hù“ đó, là ai hong, mà đòi
thọ giáo?
- Hong!!!
- Tao cho
mầy biết ”nghề thầy hù”...để mầy
rầu thúi ruột non!!!
- Ông Thầy
Hù…làm nghề gì nè!?
- Thầy Hù
làm nghề hớt tóc.
- ...ai
dệ???
- Thằng Hùm.
- Trời! Mô
phật!!!
- Chịu học
”thầy hù” hong, Tư con?
- Thôi
thôi!!!...Bể ổng quá!!!
- Hehehe...
Bà Sáu Mập, chủ quán cháo lòng,
đã đi xuống bếp, lo làm quần
quật ở đó, vậy mà cứ vảnh lổ
tai, nên nghe hết ráo, giờ hơi
quởn, từ dưới bếp, nói vọng lên:
- Lại cũng
thằng Hùm, cái thằng trời gầm
đó, có gì mà cọp phải tè nó ta?!
-
...?!...Bác Ba Phi im re, bà Sáu
vừa đi lên, vừa hối:
- Đâu chú Ba
kể chuyện ”bộ ba” trị cọp khánh
hoà coi…Ba Phi nói luôn:
- Lúc “ba
ông thầy“ tới Khánh Hòa, thì
thằng Hùm 10 tuổi, tui đặt tên
vầy cho gọn: Ông nội nó là ông
Một, tía nó là ông Hai, nó là
ông Ba!
-
Hehehe...chú Hai Hùm là Ông Ba
hả...?!
- Ừ vậy đó
nha...Khà khà...khi ”bộ ba” tới,
bà con xóm chợ biết tin, liền
bày tiệc ”nhậu ăn mừng” liền
nhen, ta nói, ta la...ăn nhậu
chí tử suốt ba ngày đêm...
- Úy chu
choa...
- Nhậu...hết
ngày thứ ba, ông Một (ông nội
hai hùm) say bí tỉ, nằm
cò-queo....
- ...khửa
khửa khửa, rồi sao
nửa...>>>...nói cho trôi
nhen...Bà Sáu nói vậy.
- Ông Một,
liền giao “chuyện trị cọp“ cho
ông Hai, là tía thằng hùm.
- Nói tiếp
đi...hỏng ai cản họng đâu...hé
hé...Nghe vậy, Bác Ba Phi nói ào
ào luôn:
- Ông Hai
ngồi giữa chợ, đía rân trời về
tài trị thú dử của bộ-ba, ông
Hai nói rỏ:
- Khi “bộ
ba” nầy, tới đâu, thì thú dử ùa
chạy, giống như gió lùa, thổi lá
mùa thu!
-
...>>>?><?<<<////>>>...(nổ
hơn lụ-đạn sét)
Thấy...cũng im re, Ba Phi nói
tiếp:
- Bà con
nghe vậy, hỏng biết nói
sao...cho vừa, ông Hai, là Tía
thằng Hùm, nói tiếp:
- Rồi...bà
con sẻ thấy...ối trời...“cọp
khánh hoà“...là cái thá gì, mà
bà con sợ chớ, có ”bộ
ba”...hiện-hữu ở đây, bà con
hỏng nên...lo thêm nhen, hỏng
nên!
Bổng có tiếng xì xầm, xì xào,
nhưng nghe rất rỏ, phát ra từ
trong đám đông:
- Hai cha ăn
nhậu đã đời, cứ nói trỏng, chớ
có thấy trò trống gì đâu, rồi
đây, cũng giống như mấy...cha
trước, nữa đêm cuốn tượng trốn
mất cho coi…Ông khác nói tiếp:
- Tốp thợ
nầy: Một ông thì già khú đế, hút
thuốc vấn, ốm nhách, hỏng còn
cái răng làm thuốc, đã vậy, còn
uống rượu như hủ chìm, xời, tui
mô phật ổng luôn...
Thấy ông Hai nín khe, bà con áp
nhau, nói...cho đã bản họng:
- Ổng nói là
“bộ ba“ mà có thằng nhỏ “đi-ỉa
hỏng biết đường dìa“ cha mẹ ơi,
thúi hẻo.
- Ối trời,
bà Tám nè, ổng nói ”bộ ba”...mà
coi bộ-tịt nầy, tui...mắc ói
cách gì!!!
- Lảo già
sỉn nầy, lảo nói dóc cho sướng
lổ miệng, chớ hỏng thấy lảo làm
gì, công nhận lảo nầy...(là tía
thằng Hùm)...thả bom dử dội
thiệt...Bà khác nói tiếp:
- Ông địa
ơi, chả nói, chả hạ cọp, dể hơn
hạ chuột, ý ẹ...cha nầy là tía
thằng nhỏ, thì “tội nghiệp cho
thằng nhỏ“ quá đi...huhu...Bà
con...hỏng tha, lại nói tiếp:
- Còn thằng
nhỏ đi đâu, sao tui hỏng thấy?
- Chắc nó tụ
tập, để “đánh đáo nhảy dây” đâu
đó, chớ gì?!
- Hai ông
già đem thằng con nít...bỏ chợ
rồi đa!!! Mô phật.
Bác Ba Phi kể tiếp:
Kẻ bàn ra người tán vô, tía
thằng Hùm nghe nhột chịu muốn
hỏng thấu, giận trong bụng nhưng
đành giã điếc, bỏ qua cho êm
chuyện, rồi tía nó nói, như nói
giởn chơi:
- Tui với
ông nội nó, truyền thụ cho cháu
hết nghề rồi...ối chà...chuyện
cọp beo xứ nầy, hỏng cần 2 thằng
già nầy ra tay, chỉ “một thằng
nhỏ“ cũng đủ.
-
...=>>>ooo<<<=...Thấy bà con im
ru, tía Hai Hùm, nói chắc như
bắp:
- Bà con
khỏi lo cho nó, còn tui...cứ nằm
khễnh uống rượu=>>>đợi tin, bà
con yên chí về nhà ăn hút, rồi
ngủ nghê cho phẻ, mọi sự có Bộ
Ba tui lo!!!
- Thôi đi
ông cố ơi!!! Khổ lắm nha...Bà
con nói tiếp:
- Cả chục
ông thầy dử, đều trốn ráo, giờ
thằng nhỏ...tò tí te đó hả, í ẹ,
hỏng dám đâu!
Ba Phi đang nói ngon trớn tới
đây, bà Sáu, bất ngờ...tằng
hắng:
-
Ahaha…chuyện của thằng Hùm, Ba
Phi nói...vừa vừa thôi, được
hong, hé?
- Bác Ba nói
chú Hai giỏi thấy bà cố, nói
vậy...hơi lố nhen. Ba Phi nói
tỉnh queo:
- Chuyện tao
nói=>>>là tao nói=>>>tao nói
tiếp đây: Khi tía thằng Hùm ngồi
đía, ổng nghía ra xa, thấy thằng
Hùm đang ì ạch...lôi ông cọp
bạch, lảo nói tỉnh rụi:
- Bà
con...có ai quởn hôn đó?
-
...<|||>???>>>///...gỉỉỉỉ...
- Nếu ai
rãnh, thì phụ thằng con tui, đi
lôi ông cọp về, coi na…
- Thôi đi
cha nội ơi!!! Bà con nghe tía
thằng Hùm nói vậy bèn gắt:
- Ông nổ
banh nhà lồng chợ rồi! Thôi nhe,
mệt cha quá!
Ba Phi thấy bà Sáu, Tư Rèn cười
mỉm-chi-cọp, liền nói luôn:
- Lúc đó, bà
con không thèm ngó ra sau lưng,
cứ áp nhau cười hì hì, tía thằng
Hùm giận rung, lảo đứng dậy, hét
lớn:
- Tui giận
lắm nhe...hạ cọp xong mà không
phụ kéo về là sao, nói tui nghe
thử!?
- Nhưng cọp
đâu mà hạ, cha nội ơi...thôi đi.
- ...mệt ông
quá, hỏng lẻ ông nói dóc...tới
khi cọp chết?
- Tui hỏng
dám nói dóc đâu nhe…Tía Hai Hùm
nói thiệt vậy. Ba Phi nói tiếp:
- Thằng Hùm
bỏ cọp đang lôi, chạy tới chổ
tía nó, la lớn:
- Sao Tía
hỏng kêu bà con tới phụ kéo về?!
- Ủa??? Tư
Rèn nói: - Chú Hai Hùm hạ cọp
thiệt hả?
- Xời
xời...biêt còn hỏi đố, hả con!?
Ba Phi nói. Bấy giờ tía thằng
Hùm nói:
- Bà con đi
kéo ông cọp về coi, tui ngồi
chờ, đi đi…
Nghỉ xả hơi một chút, Ba Phi
tiếp :
- Sau đó con
cọp bạch được kéo vô chợ, đi đầu
là thằng Hùm nghen quây.
- Chà chà…
- Lúc nầy
ông nội thằng Hùm tỉnh rượu,
đang khật khừ, cười hì hì nói:
- Cháu nội
của ông...quả là giỏi-giỏi…
Ba Phi nói tiếp: Bà con tới coi
cọp bạch đông như kiến, trầm trồ
khen ngơi hết lời, thì, thằng
Hùm thọc tay vô túi, lấy ra
”một-bụm-lớn” nào là răng, móng,
râu cọp...
- Ê ê…hạ 1
con, mà sao chú Hai có tới ”một
bụm lớn”...tính nói dóc hả???
- Thằng Hùm
hạ một bầy cọp lận đó Tư
Rèn...hehehe...
- Tời ơi
tời...chú Hai 10 tuổi mà hạ được
một bầy cọp....?<>?...
- Ừ...vậy đó
Tư!!!
- Bác Ba
nói, thì con nghe rỏ, nhưng con
thấy...bị sóc, cái sóc, nó sóc
thẳng vô bẹ sườn số 8 nghe cái
ứ, lận đó.
- Ý ý...làm
sao thằng Hùm 10 tuổi hạ một bầy
cọp được chớ, nói coi?!
- Xời...nó
ngồi chẻn ba, cọp đi bên dưới,
nó thổi phi tiêu có tẩm thuốc
mê, cọp xỉu, rồi nó lấy kềm, rút
móng bẻ răng nhổ râu...nguyên
bầy, thế là có ”một bụm”, dể òm.
- Ối chời…y
như trong kinh...
- Còn ông
cọp bạch, chúa bầy, thằng Hùm
kéo về, để làm bằng chứng, đó
đa…
Ba Phi cho biết tiếp: Sau đó,
con cọp chúa, tỉnh dậy, dương
vai, đứng ngáp hai ba phát, bà
con hoảng hồn kinh, tung chạy xì
khói, la làng ỏm tỏi...
-
...?!...Ba Phi nói rỏ:
- Bà con sợ
cọp, nên trốn ráo, ”khiến” phố
xá vắng hoe...
- Còn ông
cọp...
- Ông
cọp...chợt thấy Bộ-Ba, nó hết
vía, rồi nó...làm bộ đi cà nhắc,
để đi vô rừng…
- Sau đó?
- Sau đó,
con cọp-bạch già đời, biết gặp
đối thủ...nặng ký, nên nó dắt
bầy đi mất.
- ...>>>...
- ...bi
giờ...>>>cọp khánh hòa còn
tiếng, nhưng hỏng còn
”miếng”...đó đa(?!)
- Khửa khửa
khửa...Ba Phi nghe tiếng cười,
hỏng nhột, rồi cho biết:
- Ta nói, ta
la, lúc đó ”bộ ba” uy danh
ngang-ngữa với ba ông ”phước lộc
thọ”, hì hì.
- Úi
chời..hí hí...
- Ấy vậy mà
bộ-ba rần rộ uy danh thế, thế
mà...âm thầm dắt nhau trốn ráo,
tin hong?!
- Sao trốn?
- Bộ Ba...sợ
cọp trả thù!
- Ối trời
trời...rồi gia đình chú Hai trốn
về đâu...
- Tao đố
mầy, cha con thằng Hùm đi đâu?
- Ai biết
nà...
- Khi ông
nội nó mất, cha con Hai Hùm vô ở
Lộc Ninh Hớn Quản Bà Rá...
- Rồi sao
chú Hai về đây?
- Lúc...ở
trển, Hai Hùm nghe đồn, có Bác
Ba Phi nói dóc thầy
chạy...hehehe...
- ....chà
chà...
- Hai Hùm
hỏng tin, nên nó tới xóm
Vàm...làm bộ hớt tóc, để dò la,
coi thử...
- Úi chời
chời...
- Bi giờ Hai
Hùm ”tin” là Bác Ba Phi nói dóc
tản thần hồn chưa?
- ...nó tin
như sấm.
- Khửa khửa
khửa...
-
...hehehe...
.