Vùng Chợ Lớn, bến sông nào cũng có nhiều
Kho, nhiều Vựa…
Đặt biệt Kho Gạo nào cũng có hai, ba “ông
già” Vác Kho… chai lưng “cầm chịch”.
Bây giờ, ông già ấy chỉ làm cái việc sắp
bao gạo vô cây, hỏng ai dám tranh dành
“ngôi vị” đó, nếu bữa nào ông già… ngơi ở
nhà, lão Chủ Kho… sính dính, lão liền cho
người chạy đi kiếm… ông già kia và chạy
như “chó đạp lửa” chớ hỏng giỡn chơi được
đâu!
Ông “già” nầy (cỡ 40 tuổi) rất có “uy” với
anh chị em vác kho, ổng biểu sao thì anh
em làm vậy và hỏng ai dám cãi lịnh lão…
lão làng!
Hầu hết Dân Vác Kho là “dân tản cư”… bất
đắc dĩ, phải “vác gạo nuôi thân”…
Dân Tản Cư chớ không phải “dân nhập cư”(để
kiếm ăn), ta phải hiểu rõ như vậy…
Vì chiến cuộc lan tràn, anh chị em phải bỏ
cha mẹ già, rời quê hương bổn thổ để… chạy
giặc… Thế thôi!!!
….=>>>>… Để rồi… trở thành “dân tản cư”…
thứ thiệt…& <o>>>…
… Mà không cần thổi kèn đánh trống múa mép
khua môi xưng hùng xưng bá!!!
Bà con lên Sàigon, đành phải sống tạm bợ
qua ngày và mong chờ cuộc chiến “yên yên”
thì về lại quê cũ làm ăn sinh sống…
Bởi ai cũng có nhà cửa ruộng vườn… từ thời
ông cố ông sơ để lại, cày cuốc quanh năm
muốn hỏng xuể, thì tội tình gì phải “ly
hương”… cho khổ tấm thân…!?
Nhưng mà “giặc” tới… liền liền, sợ “kham”
không nổi nữa và để cho “toàn mạng” thì
đành phải bỏ nhà cửa để “tản cư”… tạm tạm
một thời gian, rồi về…
Ý là vậy… Nhưng…
Khi cuộc chiến ngày càng dữ dội, thì bà
con tản cư ngày càng nhiều…
Khi tới Saigon , vì còn lạ nước lạ cái,
thì phải tìm người quen hay người… tản cư
đi trước để mong nhờ nương tựa tấm thân…
Một số người đi làm mướn làm thuê, người
có tiền thì mua xe xích lô đạp, đạp tà tà…
để kiếm cơm nuôi vợ con..
Nếu
bữa nào… mấy ông cố… đạp kha khá (cái tật
hỏng bỏ) là ngồi quán cóc vỉa hè, hú hí
vài ba ông… bạn hiền chí cốt, tụ lại… nói
dóc với chai ba xi đế, thêm con khô mực
nướng, để nhậu lai rai… rồi cứ… đía cà kê
dê ngỗng… cho đỡ buồn!
Mấy cha nội chạy xích lô… nhưng mấy chả
hay nói… như vầy:
-
Tao là tài xế… lái xe
”xôxíchle”… đó nha…
-
Còn tao… tao lái xe “dân biểu”…
được hông…?!
-
Còn tao, tao… chậm tiến, tao
chạy xích-lô, đạp…bậy bạ cho giãn gân giãn
cốt.
-
Tóm lại… tụi tao có “công ăn
việc làm” đàng hoàng…
-
Mầy là “nhà báo nói láo ăn tiền”…
hả con…???
-
Dạ… hỏng có…
Mấy chả nói vậy cho vui cửa vui nhà, chớ
đâu có… chết thằng tây nào… mà lo!!!
Rồi từ từ… mấy ông cố đó… làm dân Sàigòn
luôn, thế mới rối… sau nầy…
Còn số khác nữa, thì đi làm đủ thứ nghề,
để có miếng ăn… hòng cầm cự qua ngày.
Nhưng đi cướp giật, lường gạt hay làm
chuyện bất lương, thì không ai thèm…
Vì làm những chuyện đó “sẽ mang tội lút
đầu” con cháu nó lãnh hậu quả thê lương…
Và bà con… còn “rủa” nặng thậm tệ:
- Đó là quân khốn nạn, cái thứ chó má…
là cặn bã của xã hội văn minh…
Và kết luận luôn:
-
Cái đám cô hồn các đản đó… phải
bỏ tù hết ráo…!!!
-
Nếu cần… tao xử tử hình tụi đó
luôn… cho gọn…(?!)
Còn bà con nào muốn có tiền chi dụng, thì
chỉ còn nước vác gạo “tay làm hàm nhai”
Do đất Saigon có nhiều kho vựa cất dọc
theo sông rạch, cho nên người ta… cũng bắt
chước… sống chen chúc nhau dọc theo kênh
rạch… cho đông vui, khỏi buồn!!!
Bởi vậy nhà cửa chốn nầy mọc lên san sát,
chật hẹp, tù túng… coi ra rất tạm bợ…
….=>>>> để rồi… “bị mang tiếng là khu nhà
ổ chuột”…(?!)
(nên nhớ là chuột đâu có làm ổ chùm nhum
ken dầy cả chục ổ một chỗ)
Khi mấy “cha nào nội” nào đó, chưa thấy
“quan tài tản cư”… thì cứ thử tưởng tượng
đi… để rồi “đổ lệ” dùm cho hoàn cảnh của
“dân tản cư”…
Nè…. trong khi mấy cha (có ruộng đất nhà
cửa hẳn hẹ) mà… đành phải thắt ruột bỏ quê,
tản cư lên Sàigòn lánh nạn chiến tranh,
khi ấy, mấy cha hỏng quen ai, mấy cha đang
cô thân độc mã, tứ cố vô thân… thì cuộc
sống mấy cha ra sao, nhà cửa… ra sao… =>>>
mà bày đặt=>>>…=….>>>>>&&&&…. Nói là “khu
nhà ổ chuột”?!
Nói vậy, nghe hỏng… thông nhĩ tí nào…
Bởi bà con tản cư, đâu ai muốn sống… kiểu
nhà như vậy… Phải hôn…???
oOo
Buổi chiều, khi “hết giờ làm việc” tại kho
gao, thì dân vác kho… nhà ai nấy về…
Thằng Tư Lùn rời kho về nhà, trên tay… ôm
nải chuối già, cuốc bộ tà tà như những
người vác kho khác.
Khi đi ngang qua quán cháo lòng Bà Sáu, bả
nói cà rởn:
-
Xe đâu hỏng đi, đi bộ mậy Tư…?!
Thằng Tư Lùn nói liền:
-
….?!?!?...“Đi bộ ngộ hơn đi xe”…(?!)
-
Ối chà… hehehe…
-
Hì hì…
-
Tao nói… ”Đi xe nó le hơn đi bộ”…đ
ó nha…
-
Đi xe… ai ôm nải chuối…?
-
Ối trời… mồ tổ mầy…
Về tới nhà, Tư Lùn mới biết, vợ nó vừa…
tiếp nhận thêm hai người bà con của nó
“vừa tản cư lên Saigon”… từ ngày hôm qua,
là do “kiếm nhà anh Tư Lùn muốn hụt hơi”
mất hết một ngày, kiếm muốn đui con mắt,
bây giờ mới thấy…
Ba anh em tay bắt mặt mừng…
Như “thường lệ” Tư lùn xăn xái đi mua xị
đế với 1 lạng tóp mỡ… để nhậu cho vui…
Còn vợ Tư lùn… móc túi nó lấy tiền (vừa
lãnh ở kho gạo) chạy đi mua gạo và đồ ăn
cho bữa cơm chiều, rồi còn phải mua thuốc
cho con, nên bữa ăn… hơi bị hẻo.
Tư lùn hỏi 2 thằng bà con tản cư:
-
Sao =>>>… tụi bây lên đây… ông
già tía của tao, phẻ hong…
-
Bác Hai khỏe, anh Tư khỏi lo…
-
Còn hai thằng bây…=>>>>…???
-
Giặc “quánh” quá xá, ông già tui,
kêu lên nhà anh… lánh nạn…
-
Ối trời… tao nghèo thấy tổ đây…
lấy gì sống?!
-
Anh Tư xin cho tụi tui… vác gạo
được hôn?
-
Ừ thì được… nhưng mà… nhà tao
chật quá…
-
Xời… ăn nhiều, chớ ngủ bao nhiêu
mà lo, anh Tư…(?!)
-
… nhà sàn… cao chưn của tao, chỉ
rộng… đủ cái giường, thì làm sao…?!
-
Thì tụi tụi làm nhà sàn… đâu đít
vô nhà anh, được hong…???
-
Dể quá mà… phải hong…???
-
…???Oooo))))))))… (im ru
bà rù)
Nói
là “nhà” nhưng thật ra, đó là cái “giàn
bầu một mái” được nối vô dẫy nhà sàn đã có
sẵn từ trước, thành dẫy nhà… cao cẳng thụt
ló men theo bờ kinh…
Nhà sàn nào cũng… xêm xêm như nhau, hình
như là sống ở đó… là phải cất nhà như vậy,
không thể cất khác đi được…?!
Và… cũng hình như “định mệnh đã an bài”
cách sống như vậy rồi chăng???
Nhà Tư Lùn… cũng vậy, cũng có… cả chục cây
cừ tràm đóng xuống bờ sình, sàn… nhà sàn
là mấy tấm ván ép cũ, vách nhà là mấy tấm
cót tre, mái nhà “lợp tôn ve chai” có lủng
lỗ-chỗ… mấy cái lỗ lớn…
… Và ”cũng hình như” mấy cái lỗ thủng ấy,
Tư Lùn… lợi dụng, để Tư lùn… dể thấy chòm
“sao cày” trên trời... lúc nửa đêm về sáng
??? =>>>#$#$(){}[]”*/*!!!
Mùa nắng, nhà Tư Lùn có một mớ “trứng
ngỗng” chạy từ mặt đất… để lên vách cót.
Ở ngoài dòm vô, tưởng Tư Lùn… chơi sang…
rọi đèn bóng ban ngày…!!!
Mùa mưa, bên dưới mái “cái thum ngàn sao”
ấy, phải treo thêm tấm bạt cũ, để gia chủ
lợi dụng… nước của trời để uống, vậy là
khỏi tốn tiền “mua nước ngọt”, lợi thiệt
nha!!!
Cái nhà… mái lủng, cũng có cái lợi chút
chút… như vậy đó…>>>>$$$$$<<<…
Căn nhà rộng… đủ để cái giường đơn… nhưng
hỏng có giường, hai vợ chồng Tư Lùn với
đứa con 3 tuổi ngủ trên sàn nhà… cho mát
cái lưng, lại “có lợi” nữa rồi!!!
Thằng Tư Lùn… không chịu làm nhà có cửa,
nó cứ để trống hoắc cho gió tháng nắng, tự
do thổi từ đồng trống lùa vô ào ào… cho
mát, để dể ngủ trưa, đã thiệt…
Nhờ có gió thổi hà rầm, thằng Tư… không
khi nào mua quạt máy… cho hao điện…
Tư Lùn tính vậy… cũng có lý, kể ra Tư Lùn…
cầy cầy vậy, mà cũng… lanh quá xá!
Đường… lên nhà Tư Lùn là 3 cây tràm nối
sàn nhà với bờ sông…
Còn cơm thì nấu trên bờ sông, để… nhờ gió
đồng thổi khói… cho khỏi cay mắt…
Vợ Tư lùn nói… nhờ có gió trời thổi dùm…
kể ra, nấu cơm cũng phẻ…
… Quả là ở nhà sàn bờ sông… lợi lộc đủ
điều!!!
… Rồi bây giờ thêm 2 nhơn mạng nữa đây…
Vợ Tư ta đi chợ về và bữa cơm chiều dọn ra
trong cái nhà… không có cửa…
Mâm cơm 5 miệng ăn, gồm có một giỏ cá nục
4 con, một đĩa rau luộc với tộ mắm kho và
một tô nước mắm đăm tỏi ớt cay sè, kèm
chén muối ớt nặn chanh…
Ý là để cho bữa cơm có chua, có mặn, có
cai, như vậy… ăn cho ngon miệng.
Bốn cái đầu cá nục, bốn người lớn ăn trước
tiên và thằng con trai Tư Lùn… quả là có
phước, khi 1 mình nó… cháp hết 4 con cá
nục, còn vợ Tư lùn thì ăn hết 4 bộ xương…
Bữa cơm… quả là đạm bạc, dù đạm bạc, nhưng
cũng có đủ “thịt cá rau dưa mắm muối” đàng
hoàng như ai…
Thà ăn “đạm bạc” như vậy, còn hơn ăn mì
gói… ngâm nước nóng…
Ăn cơm xong, Tư Lùn… còn bày đặt chơi xôm,
là cho cả nhà ăn “la sét”...
Tư Lùn, quả là… cái thằng “nghèo mà chơi
sang”…
Là bởi nó cho ăn la sét… 1 lần… hết bà nó
nải chuối…!!!
Đó là nải chuối già… chín quá hốp, mà bà
bán chuối ở cửa kho, vừa… cho hồi nãy!
Nghèo gì mặc kệ, ăn cơm xong, có “la sét
tráng miệng” là “sang cả” dữ rồi!!!
Ăn cơm xong, nó nói:
- … Ăn cơm rồi… mà hỏng hút thuốc, thì…
cái chua miệng lè chịu hỏng nổi…
Nhưng mà, ngặt cái là Tư Lùn chê thuốc
thơm Ruby… vì hút hay bị ho…(?!)
Do đó, nó chỉ hút “thuốc cái” Gò Vấp nặng
trịch… cho thơm râu mà thôi…
Thuốc Cái không có điếu vấn sẵn, muốn hút
phải “bóc, lăng, se” bằng tay…
Vợ Tư Lùn hửi riết khói thuốc cái… hôi
rình muốn ói, vợ nó chịu hỏng thấu luôn!!!
Tư Lùn biết vậy, nhưng nó… cứ hút, còn vợ…
cũng hỏng dám cằn nhằn tiếng nào!
Kể ra, Tư Lùn… cũng có uy lực… làm chồng!!!
Còn vợ Tư Lùn… kể ra, cũng dễ tánh, biết
chìu chồng…
Bữa cơm gần tàn…
Tư Lùn ăn chén cuối cùng, nó “và” một “và
cơm”… Chưa nhai…
Nó bất chợt ngó mông ra cánh đồng quận 8,
nó thấy ở phía xa xa, có cánh cò chiều bay
lảng đảng dăm bảy con, xen lẫn gió đồng
thổi ù ơ… từng đợt một…
Và… xa xa xí nữa, ở tận chân trời, có ẩn
hiện đám mây đen…
Đám mây đen… làm nó bận tâm…
Tư Lùn… rầu trong bụng, nhưng nói lớn:
-
Trời mưa không thể vác kho (thì
tiền không có) nghen hai thằng bây…
Hai thằng bà con nó… ngồi đó nín thinh…
Nhưng mà…
Tư Lùn không biết rằng, đó là cơn bão lớn,
đang hình thành…
Viết vài hàng sơ sài bên trên…
Để nói về chuyện kho, chuyện vựa của
Saigon năm xưa…
Chàng Hiu 374
