Người “ phàm “ nghe tới
“ dây tử thần “ là hồn vía lên mây xanh, hồi
còn là học trò học dè, tui cũng có nghe lai
rai chuyện “ đi dây tử thần “ của mấy cha BĐQ
ở Dục Mỹ- Nha Trang, nhưng hỏng rỏ … Bây giờ
đây, “ không nghe “ nửa, mà là “ thấy rỏ ràng
nó “ ở Trường Bộ Binh-Thủ Đức …Không thấy
suông, cho vui, mà còn phải tham gia nửa ! Và
phải leo cho bằng được nửa cà, chớ hỏng phải
giởn chơi ù ơ dí dầu cầu váng lung lay
Vào một ngày trong 9 tháng Quân Trường, ngày
đó là ngày có trời trong vắt, không mưa, gió
riu riu, rất thuận tiện trong chuyện leo dây
tử thần . Và, tui, hồi nhỏ, từng leo cây sơn
cao cả chục thước để nhảy xuống sông trong
những buổi trưa hè, từng leo nhiều cây cau lảo,
ốm nhom, “ cao mút mây xanh “ để bắt ổ sáo ổ
cưởng con, mới mọc lông ống, đem về nuôi …Nghĩa
là chuyện leo trèo, leo cao cở nào, cũng là “
chuyện nhỏ - hỏng thành vấn đề “ … Nhưng, hôm
đó, ngồi dòm tấm tường cao ngất, cao chót vót,
có căng sợi dây thòng oằn oại qua cái ao, thì
: Thành “ vấn đề “ rỏ ràng, hỏng giởn, chuyện
nầy … hỏng nhỏ chút nào !!! Gió chiều thổi tạt
thang dây vô bìa tường cao, lòng tui đâm ra
…co thắt xốn xang ! Và loa kêu : SVSQ chuẩn bị
leo tường trong bài học “ dây tử thần “… hảy
chuẩn bị …
Có hơn chục thằng đi thẳng tới bức tường, mà
trong cuốn Kỹ Yếu An Lộc 471,có in hình, rỏ
rành rạnh …Tui thuộc tốp sau, coi như ngồi coi
chơi, thấy bạn bè tụi nó leo thang trật vuột,
tui chê . Thấy tụi nó, nắm dây, đu tòn ten…
rồi tự nhiên “bay“ xỉa xuống đất, tụi lạnh
xương sườn, lạnh ngắt hà! Và, hỏi thằng ngồi
kề bên:
- Sao, thấy ngán hôn mậy ?
- Ối …nhằm nhò gì ba cái lẻ tẻ đó, còn mầy, ớn
hôn con ?!
Thấy nó nói cứng khừ, tui cũng nói rất ngon :
- Cơm sườn !!!
Có ngu như bò, tui mới nói mình sợ !!! Rồi
cũng tới tốp tụi tui, chạy đâu cho thoát,
thằng “ hỏng nhằm nhò “ đi trước, tui đi sau,
đi tới thang dây, nó leo trước, tui sau, sau
tui có thêm 2 thằng . Vì là thang dây, hỏng
phải thang cây, nên 4 thằng đu lên, dây nặng
nó thòng, nó xếp lại xẹp lép, nó xiết tay và
cẳng cứng ngắt, khi cố lấy tay ra để phăng lên
rất khó, rất đau, tui la :

- Tụi bây lộn xộn, dây ép chặt cẳng tao …
- Nó ép cẳng mầy, chắc nó tha cẳng tao ?!
- Từ từ coi, từ từ …
- Thằng mắc dịch nào chơi ác… rung dây vậy bây
??
- Tụi bây giởn, đứt dây té thấy mẹ bây giờ .
- Ai giởn ? Mầy đui, hỏng thấy gió thổi hả con
?
- …!!!???... ừ, gió ghê quá à ơi …
Rồi thì cũng leo tới đỉnh, ngồi chờ để tới
phiên xuống. Ngồi trên cao, nhìn tứ phương …
Thấy tụi nó ôm rỏ rẻ ( ròng rọc ) máng vô dây
cáp và bay xuống ào ào .
Tới lúc nầy, tui thấy hỏng có gì là quang
trọng, dễ ợt . Và khi tui cho hai tay nắm cứng
rỏ rẻ, tui phóng ra (ý ẹ), rồi tuột theo sợi
dây cáp, thả tay rớt xuống nước, phẻ ru, rớt
đứng, cẳng mang giày, còn có quần "tra-di lính",
nên hỏng … đau !
Nhớ hồi nhỏ, nhảy cây sơn khô ở bìa sông, vì
rút dò, nên " bàn tọa " của tui nện vô mặt
nước sông, đau mông thấy ông cố! Cũng bởi " ở
truồng tắm sông " đó nhe …
Giờ kể lại, thấy nhẹ re, so với lúc leo tảng
đá bự, láng o, cao 3 thước, lúc hành quân, thì
đi dây tử thần vậy, còn sướng hơn nhiều…
Đúng là dây tử thần để nhát " người phàm yếu
bóng vía ", đó đa !
Chàng Hiu
374