Tập Truyện BÁC BA PHI

 

 

 

 

     Đồ Cổ 

Tập Truyện BÁC BA PHI
 
 
         

Ông Chín Tiều bi giờ đang bán tạp hoá…

Nhưng trước kia, ông từng mua ve chai, sắt vụn…nhưng cũng mua luôn “đồ xưa“ gồm : bình, chậu, tộ sành, chén sứ, dỉa, thố, đồng hồ kiểng…

Tóm lại, cái gì gọi là “đồ xưa” ông Tiều đều mua hết ráo…để rồi sau đó, ổng bán lại cho những “tay chơi” hay những ai say mê sưu tầm đồ cổ…

Tuy nhiên, có những món “gọi là thậm cổ“ ông Tiều nhứt định không bán, ông nói “để coi chơi“, nhưng thực chất là ổng “me” con dao…để “xắt” cho ngọt…(?!)

Bà vợ đâu có biết “giá trị đổ cổ” con cóc khô gì, nên nhằn lên nhằn xuống, vì ổng để “đồ cổ” chật nhà, khi biết vậy…ổng im re, cười cười hỏng nói tiếng nào…

   Là bởi lâu lâu, ổng “chém“ vài tay sưu tầm đồ cổ…với cái giá trên trời…

Còn Bà Chín, vợ ông thì không cần biết “giá cả” gì hết, hể có ai mua…là bán quách cho xong, vì cho là “đồ lâm vố“, củ mèm, xấu quắc, bán mẹ nó cho rồi!

Có lần ông Sáu Hên cho ông Chín Tiều coi cái hủ đựng ngải, thầy Sáu Hên nói cái hủ nầy thuộc loại cổ, thậm chí…vào hàng “tối cổ” vì nó có từ thời nhà Tống bên tàu, mà nhà Tống cách nay gần cả ngàn năm, nghe mà…muốn phát bịnh luôn!!!

Cha chả, như vậy là cổ quá xá cở rồi, đồ mà cổ như vậy, trị giá bạc vạn như chơi…Bán 1 món là giàu…khẳm trời khẳm đất!

Lúc đó, giá lúa có hai ba cắc 1 giạ mà bán cái hủ nhỏ xíu đó được cả chục ngàn đồng, thì… còn trời đất nào vô đây mà kể nửa chớ?!

Ông Chín Tiều, lúc đó, nhớ mang máng là hình như ổng còn giử lại vài cái hủ nho nhỏ, xinh xinh, giống cái hủ ngải ông thầy Sáu Hên…

Nên hôm nay, Ông Chín Tiều lục tung đống đồ xưa, để tìm cái hủ có màu của trái măng cụt, mà ổng mua với giá bèo của thằng chận (chặn) trâu nó lượm ở miểu ông Tà hồi năm nẩm, hay là ổng lượm ở gốc da, ngả ba ông Địa gì đó…mà bây giờ ổng cũng hỏng nhớ nửa…

Ông Chín Tiều dọn ra một đống hủ bình dỉa xưa…đem ra trước nhà, ngồi lựa ra, săm soi từng cái…để rồi rị mọ chùi cọ kỷ lưởng…

   Thằng Tư Rèn đi chợ mua đồ làm nghề, thấy vậy ghé vô, chống nạnh, nó hỏi sốc:

-   Tìm gì vậy ông Sáu, hỏng lẻ ông cất…vàng ở trỏng…rồi quên??!!

-   Mầy biết cái gì đây hôn ? Ông Chín cho Tư Rèn coi cái hủ.

-   Xời ! Đó là cái “hủ - chình – tương” nhà tui cả đống.(cái chình đựng tương hột)

-   Còn cái nầy…

-   Đó là Ông Vôi, ông Chín cất đồ…ma nầy…làm gì cho chật nhà?!

-   Còn cái nầy, đố mầy biết…

-  Cái Nhạu-Rượu đó đa, trong “Khay Trầu Rượu“ có cái nhạu nầy với ba cái “Chung Mắt Bò“ dùng trong đám cưới…xời…tui rành sáu câu ông ơi!

Cái nào thằng Tư Rèn “cũng biết” lại còn nói rành sáu câu vọng cổ, làm ông Tiều cảm thấy…tự ái nghề nghiệp (mua ve chai) nổi lên đùng đùng, ổng liền lựa cái bình xưa, cái thứ “lạ gắt củ kiệu“ để hỏi thằng Tư Rèn ba trợn, cho nó đớ lưởi…

-   Còn cái nầy nè…bì…bì bình gì đây? Tao đố mầy, có giỏi thì nói coi na…

Thằng Tư Rèn cầm cái bình da tráng men trắng đục, nứt rạng da rắn, vẻ phong cảnh màu xanh có hình cây tùng với một ông ngồi câu dưới gốc, Tư Rèn xoay tới xoay lui, nheo một mắt nhìn vô ruột bình, nó đưa lên trời, hạ xuống, nhìn ngang…hình như thằng Tư đang tìm…lổ mọt trong đáy bình để chê hay sao ấy, bất chợt nó dòm thấy cái…thẹo trầy men ở hong bình, nó tài lanh, nói:

-   Cái bình nầy bị khờn miệng, trầy bên hong, chúng tỏ bình nầy có người xài rồi   nè, vậy đích thị cái bình nầy là…đổ củ mèm…đó ông..hehehe…

-   Giỏi quá he…

-   Còn hình vẻ ông ngồi câu là ông Khương Tử Nha chớ ai vô đây???

-   Lại giỏi nửa rồi!?

-   Ông Khương Thượng ngồi câu bên sông Vị…để chờ thời, lúc đó ổng đã 72 tuổi rồi nha, tui…”biết hết ráo”…nghen ông Chín…hehehe…

-   Giỏi dử đa …

 Nghe thằng Tư thợ rèn…trời gầm nói “biết hết ráo“, làm ông Chín Tiều cảm thấy…hơi bị “sốc“ trong bụng, đã vậy, Tư Rèn ta còn nói “bình nầy có người xài rồi“…thì thì…vậy là thằng khùng nầy…nó ngon, sẻ… kẹt với ổng cho mà xem.

-   Mầy nói cái bình nầy “có người xài rồi”…phải hôn?

-   Chắc cú !

-   Vậy thì ai xài nè…ai xài vậy ta…ai xài đó mậy…???...#$#$...Khà khà…

Đúng như ông Chín…tiên liệu…là Tư Rèn bị “kẹt” thẳng tay rồi:

-   Trời trời…sao lại hỏi tui ?!

-   …chết cha chưa con, chớ ở đó mà mầy “biết hết” nhe…hehehe…

-   Ông Chín biết ai xài hôn…mà cười he he với tui?

-   Tao biết sáu câu luôn đó nha…hì hì…

-   Ai xài cái bình này…ông nói tui nghe thử…

-   Người xài đó là tay thầy chùa…ăn thịt chó Lổ Trí Thâm…

-   Úy mèn chèn đéc ơi…hehehe…tui hỏng ngờ luôn…mộ phật…

-   …tao kêu chả là…Ngài Lổ Sự Phụ…đó mầy…(?!)

-   Trời !!! Lổ Trí Thâm…là ông ở trong truyện Thủy Hử hả?

-   Chớ còn ở đâu nửa…hả Tư con…

-   Ê ê…tính nói dóc hả ông, làm sao ông “biết” Lổ Sư Phụ xài cái bình nầy?!

-   Tao biết rành chớ mậy…

-  Ông nói phải có căn cơ chứng tích đàng hoàn hẳn hoi…đó nhe…é é…

-   Phẻ thôi mà…hehehe…

Ông Chín Tiều vô nhà lấy 1 trong 4 tờ tranh “Tứ Thời“ (loại tranh giấy 4 tấm rời, mỗi tấm kích cở 40 phân x 1 thước, loại treo đứng trên vách) đem ra, ngồi xuống, banh giấy rồi vổ vai Tư Rèn, ổng chỉ vô hình vẻ, nói:

-    Mầy thấy hình ông…ngoại đầu trọc…ở trong tờ nầy hong…đó là ông gì?

-    Ông thầy chùa…

-    Đúng ! Mầy giỏi ! Đố mầy, ông thầy chùa nầy là ai???

-    Trời trời…ai biết đâu nà…Ai đó ông Chín…?

-    Đó là ông thầy chùa Lổ Trí Thâm…đó mày…khe khe khe…(?!)

-    Trời đất cơi…=>>>???<<ç…má ơi…

-     …nè Tư Rèn, bên hông thằng chả đeo cái bình nè, thấy hôn..hehehe…

-     Thấy…

-    …mầy thấy, mà thấy “cái gì” nè…?!

-    …thì thì…ờ ờ…tui thấy…ca cái…cái cái…???

-    …cái cái…bình chả đeo…nó giống y…cha chang…cái bình của tao…hì hì!

-    …ủa ủa…???...#$#$<><()()))…ca cái…cái…(((=>…???

-    …khà khà, tóm lại…Lổ Trí Thâm “đeo bên hông” cái bình của tao!!!

-     Má ơi…^&%$?>< !!!...Ối…chời chời…hehehe…

-   Cái bình mà Lổ Sư Phụ…đeo năm xưa, bây giờ nó nằm chình ình trước…mặt mầy nè Tư Rèn…khe khe khe…Nó đó con…Nó nè con…

-   …*&^!$#@$……(&)>>>>>…??!!…

-   Cái bình của tao, bi–giờ, có giá cở…tám cái lò rèn còm…của mầy đó nhen…

-   Úy mèn…ooooo…<<<=100n = $$$$$ =>>>…(khẩm địa he???)

-   …ê ê…tao đang có…mấy chục cái bình loại nầy…nghen con!!!

Với “chứng cớ” rành rành như vậy, thằng Tư Rèn cứng họng, nó hỏng ngờ cái bình rượu mà Lổ Trí Thâm đeo…lâu bên hông…bị mòn có thẹo…hồi đó, mà bi giờ còn “tồn tại” tại nhà ông Chín Tiều (?!)…thiệt là kỳ dị lạ thường…

Nhưng Tư Rèn chưa chịu thua ngang xương:

-   Í ẹ…nó là hình vẻ trong tranh ông ơi, hình vẻ, chớ đâu phải bình thiệt…!?

-   Hình vẻ hả?...Ừ thì đúng rồi…!!!

-   …ừ đúng rồi…thì sao nè….hehehe…

-  Tao hỏi mầy…tại sao tay hoạ sỉ không vẻ cái bình…kiểu khác, mà vẻ đúng y chang…cái bình của tao nè…mầy nói coi…hí hí….!!!

-   …%%%%%*****…Ca ca…ca cái…mà cái…cái…(cứng họng luôn)

Với “vật chứng rành rạnh” và ”lập luận cứng khừ” của ông Chín Tiều, Tư Rèn…chỉ còn nước trợn trắng con mắt…bó tay, căm họng, hết cải nổi, ông Tiều nhân đó, bèn…ủi tới tấp, ủi tè le, ủi tiếp luôn:

   -    Nè…tao hỏi mầy…Không có “thiệt” thì làm sao “vẻ”…(?!)

   -    …thì thì…

   -    …thì thì…đúng là cái bình của tao nó xưa…tàn nhẩn rồi nè…(?!)

   -     …????...

   -   ….hí hí…tao giàu quá hớp…tao giàu điên, giàu khùng…rồi nhen!!!

Ông Chín Tiều “lập luận vô cùng sắc sảo“, ổng đưa ra bằng chứng…cụ thể rỏ ràng, ông Chín Tiều nói…ẩu bán mạng sì cút, cho nên thằng Tư Rèn cải hỏng lại, chịu im re, nghĩa là nó… tin thiệt rồi nè…ông bà ông vải ơi !!!

Tư Rèn im lặng, ngồi lựa bình tiếp trong đống “đồ cổ“, bất chợt nó cầm cái dỉa cở 1 tấc tây bề kính, đưa lên trời, chu mỏ thổi bụi, rồi…nhổ nước miếng ra bàn tay, chùi lia lịa vô mặt dỉa cho sạch bụi, xong, nó đưa lên trời, rồi nheo mắt coi kỷ đã đời, nó còn lật qua lật lại coi tiếp, ông Chín Tiều thấy vậy hỏi sốc:

-   Trời đất ơi…mầy tìm…lổ mọt nửa hả Tư con ???

-   …?###....???...

-   Con mọt nào…gặm nổi cái dỉa của tao, mà mày tìm cho mất công?!

-   Ông Chín thấy cái hình ở giửa cái dỉa nầy chưa?

-   Hình gì đó, nói coi Tư…

-   Nó vẻ cục đá xanh, hai bên có hai ông ngồi đâu mặt, dòm nhau gầm ghè…thiếu điều oánh lộn, tui đố ông Chín…ai đó…???

Tới phiên ông Chín cầm dỉa lên, săm soi, tới bây giờ ông mới có dịp coi hình nầy, chứ từ lúc mua về tới giờ, ông còn không nhớ mua nó ở đâu nửa…chứ đừng nói coi hình cho biết…nó vẻ như thế nào…

Bây giờ thằng ôn dịch Tư Rèn…chơi độc…nhè hỏi ngược…thì…

Chà chà…quả là ông Tiều khó trả lời rồi nghen và Tư Rèn…bèn dồn ông Chín:

-   Sao ông Chín? Vẻ sự tích gì ? Nói tui nghe coi…hé hé…

-   Thì ừ…à …ậy ậy…để coi na…à …è …Ừ, mầy giỏi, mầy nói…tao nghe thử…

-   Đó là vẻ sự tích “hai ông tiên đánh cờ”…

-   Tiên nào oánh cờ?! Nói nghe coi…

-   Đúng ra…tui phải nói là “Họa Lưởng Nhân Kỳ Thủ“ (?!)

-   Thì cũng được…nhưng Hai Người này là ai ? Nói lẹ mầy…

Ông Chín hỏi tới tấp, như là muốn…đè cổ thằng Tư vô cục đá trong dỉa...

-   Từ từ…hai ông nầy, để coi…là ông Trần Đoàn đánh cờ với ông Triệu Khuông Dẩn chớ ai vô đây, dòm hình thấy mặt “bậm trợn“ là biết ngay, tui rành quá mà…

-   Giỏi quá he …ai nói với mầy, hình vẻ…là hai cha đó?!

-  Đây nè, sự tích trong truyện tàu: Ông Trần Đoàn là Tiên nên biết lão Triệu Khuông Dẩn sau nầy sẻ làm vua đất nầy, vì lão Triệu có mạng “chánh vì vương“  nhưng mà lão Triệu Khuôn Dẩn hiện đang nghèo sặc máu họng, tánh tình thay đổi thất thường, sáng nắng chiều mưa, giờ đang cầu bơ cầu bất, thất nghiệp lòi con mắt, nhưng lại ghiền cờ tướng…

-   Cha chả ..??!!&^%$...ý cha cha…###?@!)!!!...=>>>...biết hết hả con…?!

-   Hì hì…Để tui…giải tiếp, lão Trần Đoàn nghỉ bụng: Muốn an toàn bổn mạng Tu Tiên sau nầy, bi giờ nên…dụ khị lão Triệu đánh cờ…ăn tiền…

-    …=>>>$$$<<<???...

-   Nhưng Khuông Dẩn kiết xác, hỏng chơi, lão Trần Đoàn nói nghe như đùa: Không tiền thì, thì…Mầy cứ bán đại cái núi nầy cho Tao, rồi Mầy lấy tiền bán núi đó…chơi cờ ăn tiền với Tao, chớ Mầy có…rụng sợi lông chưn gì mà Mầy…lo con bò trắng răng…hả Triệu Khuông Dẫn!?

-   …mầy nói, tao nghe cũng hay hay nhe Tư Rèn…Ông Tiều khen Tư Rèn.

-   Lão Khuông Dẩn nghĩ thầm: Núi non nầy đâu phải của ông của cha gì…mà mình tiếc, cha Trần Đoàn nầy khùng rồi…hehehe…tự nhiên kêu mình bán núi cho chả, rồi lấy tiền bỏ túi, quá đã, nếu chơi cờ…ăn chả nửa, thì vốn…tự nhiên nhân đôi, khi đó mình tha hồ du hí du sơn…còn nếu có thua, thì nhầm nhò gì, vì “cốt khỉ quờn cốt khỉ” vậy thôi…hé hé…ngu gì hỏng bán, bịnh gì cử nè…?!

-   Khà khà…tiếp nửa mầy…

-  Thế là hai bên…giao kèo đánh cờ, với điều kiện, ăn bàn nào chung tiền bàn nấy, Lão Khuông Dẩn nghĩ vậy càng hay, đã được tiền mà còn được…xả ghiền cờ! Nhứt cử lưởng tiện, của trên trời…hé hé…chơi luôn, chơi xả láng sáng về sớm…

-   Mầy nói đại coi…ăn hay thua?

-  Để tui kể từ từ…có tiền rồi, hai tay nhập cuộc, chơi cờ ăn “bặt – cú” từng bàn một, ai thua, chung tiền răn rắc liền, hai bên chơi ngang ngữa, chơi một lèo tới ba ngày ba đêm, mà…tui không thấy ai ăn uống gì ráo nghen…

-   Sao mầy biết ? Ê ê…đặt điều mậy, sao là chơi “ba ngày đêm” hỏng ăn uống!?

-  …chớ…chớ…ở trong dỉa, tui không thấy vẻ đứa tiểu đồng đứng hầu, vậy tui hỏi ông, ai đem đồ cho ăn…mà hỏng nhịn đói…hehehe…

-   …%^&^%$()o()ooo…Ờ ờ….Có lý…

-   Cái phép “chơi cờ độ“ là không rời bàn, mà không rời bàn, không có ai đứng kề bên tiếp tế đồ ăn…thì lấy gì ăn, mà hỏng ăn thì… nhịn đói ? Đúng hôn ông?

-   Rồi rồi, cho qua…

-   Sau đó, vì Lão Khuông Dẩn có “mạng vì vương“ nên Trần Đoàn dù giỏi cờ cách mấy cũng khó mà thắng…

-   Hì hì…

-  Cho nên Lảo Trần Đoàn bèn chơi…mánh, là vừa chơi cờ…vừa ếm bùa Lổ Ban, làm cho Khuông Dẩn nhứt đầu nhứt óc, mắt mờ tay rung, thua sạch túi…

-   Trời đất…

   -   …sau cùng, Triệu Khuông Dẩn, phủi tay…đứng dậy, đi te te xuống núi.

-   …??!!...>>>>????....

-   Nhưng…Trần Đoàn bèn kéo tay Khuông Dẩn trở lại…

-  Sao vậy Tư Rèn…???

-  …Bởi vì, nếu để lão Triệu…bị thua, lảo sẻ tự ái, thì “kẹt đạn” về sau này, bèn nói : Ngài dù thua…(kêu Ngài, vì sợ sau này Khuông Dẩn lên mần vua, nhắc lại chuyện…kêu “mầy-tao” thuở trước thì…thấy ông bà ông vãi)…Thưa Ngài, tôi trọng nể Ngài như bực quân vương, Ngài nên bỏ qua cho, kẻ hèn nầy xin Ngài…đã cho, thì cho…cho trót…

-   Cái gì…kiu Ngài…kỳ cục vậy trời ??? Khuông Dẩn hết hồn…

-   …. Ngài bán cái núi cho ”tui”, thì Ngài phải làm giấy…hẳn hòi, để tui…an tâm làm chủ cái núi…nầy đi!!!…Khuông Dẩn nói:

-   …(?!?!^%&^%$) …“bán miệng” được rồi, khỏi làm giấy tờ gì cho mệt xác, nhưng bụng Khuông Dẩn lại nghĩ…mình là thằng…cùi bắp, cuốc bộ bá vơ, đói no bất chợt…mà có người kêu là Ngài, thì mình…tiếc gì mà không làm giấy…cho nở mày nở mặt…trong chốc lát chớ?

-   …hehehe…

-    Lảo Khuông bèn đòi lấy giấy ra viết, nhưng Trần Đoàn cầm cục đất nói, giấy tờ chi cho rờm rà, Ngài cầm cục đất nầy viết bừa vô cục đá bàn cờ là xong, Khuông Dẩn nói…đơn giản vậy he và viết vô cục đá câu : Tôi, Triệu Khuông Dẩn đồng ý bán núi nầy cho Trần Đoàn, quyết không đòi lại…ký tên Khuông Dẩn…

-   Hé hé …>?>?>?<><?...má ơi…viết bằng cục đất hả…?!

-  Cục đất viết vô đá nên nét chử rớt hết ráo, chỉ còn mờ mờ, vậy mà lảo Trần Đoàn…khoái chí, còn Triệu Khuông Dẩn nghĩ bụng:

-  Lảo nầy khùng, khùng quá xá, rồi lặng lẻ…cười hì hì…đi te rẹt…xuống núi.

Nhưng vì có “Mạng–Chánh-Vì-Vương” nên nét chử ngày càng lộ rỏ, càng khằng sâu vô đá, cho nên thấy rỏ ràng từng nét một…

Đợi Khuôn Dẩn đi xa xa, Trần Đoàn xoa tay, bụm miệng cười hí hí, nói nhỏ rí:

-   …Giờ mình phẻ gà rồi nha…Đồ Thằng Khùng!!!

-    Triệu Khuông Dẩn sau nầy mần vua, là Tống Thái Tổ, đúng không Tư Rèn?

-   Đúng vậy, khi mần vua xong, Khuông Dẩn cởi ngựa đi kinh lý lòng vòng và khi đi ngang núi Trần Đoàn, nhưng vua Tống lại quên chuyện bán núi năm xưa…

-    …??!!...

-   Vua Tống đứng dòm lên thấy có cái Cốc ở trển, vua rống họng la om sòm…nhưng chờ hoài không thấy ai ra nghinh tiếp, quá giận, vua Tống bèn phi ngựa ào ào lên núi để hỏi tội khi quân…

-   Tời tời…chết là cái chắc…

-   …con ngựa chạy chưa tới ngỏ, Trần Đoàn ngồi trong Cốc, hét vọng ra:

-   Ai cả gan…dám xâm nhập lảnh địa của Mổ…đóóóóó…???

-   Ta là Vua Tống Thái Tổ đây, tất cả đất đai núi non nầy là của ta, sao ngươi dám hàm hồ nói là của ngươi…hửử ử ử…???

Trần Đoàn bước ra, chỉ vô cục đá:

    -   …chịu khó…lại đây coi “cái nầy” nè…ông cố…

    -    Gỉ ỉ ỉ ỉ ỉ… Vua Tống ngạc nhiên, Trần Đoàn tiếp:

    -    …đất nầy là của ta, ai xâm phạm…ta đập gãy giò…

    -    Ta là vua nè, đui hả…

    -    …vua hả…lại đây coi…

Triệu Khuông Dẩn xuống long mã tới coi, thấy rỏ…quả là nét chử mình viết, đã bán cái núi nầy cho Trần Đoàn rồi, cũng bởi… quân tử nhứt ngôn… cho nên…

    -    Sao…??? Trần Đoàn hỏi.

    -    Sao là sao…??? Vua trả lời.

    -    Đi xuống núi ngay…

    -    Ờ…thì…thì…

    -    …còn thì thì…tính lỳ lợm hả…???

   Trần Đoàn… nóng gà, vói tay, rút cây chống cửa, rồi xuống tấn, liền chấp hai tay, quơ cây chống cửa… nghe cái ào...

   Triệu Khuông Dẩn…mất hồn, phóng lên ngựa, chạy bay xuống núi mất dạng!!!

   Vua Tống chạy xuống tới chưn núi mới hoàn hồn, vì…xí nửa là tiêu dên rồi…

   Vua chống nạnh hai tay…ngó lên…miệng câm như hến…giận ứa gan…

   Còn trong bụng thì chửi thề…ta bà ha thế giới…mà hỏng ai nghe…

Bà vợ ông Chín Tiều nghe thằng Tư đía om sòm cả buổi, bây giờ tò mò, bước ra, Tư Rèn bèn…nói tiếp:

-    Nhà ông Chín chứa toàn đồ cổ không hà…bán khẩm tiền nha…

-   Tư…Tư…Bà Chín Tiều nói – Tao thấy mầy rành “Đồ Cổ”…vậy chớ “tranh vẻ lâu năm”….có “Cổ” hôn con?

-    Tranh hả ? Trời…càng lâu, càng cổ, càng có giá, càng bán, càng giàu…

-    Vậy tao cũng có tấm “tranh cổ” nè…

-    Tranh nào cổ…???

-    Tranh “sự tích đánh cọp”…

-   …?!...###...z > z ó>…ở đâu…ai đánh cọp…???

Vợ ông Chín Tiều chỉ tấm tranh trên vách. Tư Rèn ngó lên tấm tranh:

    -   Ủa ủa…??? Sao tranh đề tên Vỏ Tiều ?! Vỏ Tòng mới đánh cọp chớ?!!

    -   …&*&*&**&***…(chết cha, banh chành) Ông Chín…mất hồn nghĩ bụng…

    Thằng Tư Rèn nói tía lia:

    -   Tui nhớ trong Thủy Hử đâu có cha nào tên Vỏ Tiều…?!

    -   …=>>>))))o((((… má ơi…!!! Ông Tiều…rên trong bụng.

    Tư Rèn…thắc mắc, nó…tự hỏi, rồi nói luôn:

    -    Hỏng lẻ Vỏ Tòng có…em tên Vỏ Tiều??!!

    Ông Chín Tiều…chửi thầm: - Ông cố nội mầy Tư Rèn….(######)

    Bà Chín lại…tâm hơ tâm hất, vô tình, hỏi thằng Tư Rèn:

    -    Mầy coi truyện tàu, mầy “có quên”…hôn mậy Tư…

    -   Tui rành Thủy Hử, sao tui hỏng biết…thằng em Vỏ Tiều vậy cà!?

   Ông Chín…Vỏ Tiều…cảm thấy nhột trong bụng quá xá cở, nghĩ thầm:

-   Thằng mắc dịch Ba Phi “sửa tranh“ quả là tại hại thiệt tình! Còn con mẹ vợ lại tào lao xí xọn…điên khùng nhè khui ra, thằng Tư Rèn cà chớn, nó…mà nhớ, thì thì…trời trời…có nước ăn cám sú…chớ hỏng chơi…

Do đó ông Chín Tiều tìm cách…đuổi Tư Rèn về:

-   Ê Tư…trưa rồi, mầy về nấu cơm đi, tao kỵ nói…cọp-cọp trong nhà lắm…

-   Ủa…??###?!...

-   Ủa gì ? Tao tự nhiên đau bụng quá, mầy về mau coi…

  Tư Rèn đành phải…tiu nghỉu ra về, ông Tiều…liền cười hì hì, quay vô nhà:

-   Bà còn nói về “tấm tranh con cọp” nửa…là tui thoi vô mặt nghe chưa?

-   Kỳ…ậy …???

-   Kỳ hả ? Ba Phi sửa tranh, nhưng tui “đội quần“…bà hỏng nhớ hả…?!

-   À à…nhớ rồi…tui nhớ rồi…hehehe…tui im re…im re …

-   Vầy thì tốt….Khè khè…Phẻ !!!

-   Vẩn còn ...bí mật hoàn-tàn nha ông…hì hì…

-    …?!...#%$%$,,,…!!!

-    ….####,,,,…?!


                                   
Chàng Hiu 374

     

TRANG CHÍNH

Copyright by anloc471.com 2009. All Rights Reserved. Design  Ngoc 341