Ông
Chín Tiều, bạn nhậu chí cốt của Bác Ba Phi,
ổng là dân Hàng Xén lâu năm trong nghề bán
quán.
Tướng tá ổng, dòm thấy có vẻ mập mập, lại
hơi lùn lùn.
Hay là vì ổng… lùn, nên ngó sơ qua, thấy mập
mập, cũng nên…
Ông Chín thường nói, ổng lù khù, nhưng ổng
có ông Cù độ mạng.
Còn bà vợ, nhiều khi thấy cái lù khù đó… lại
bực mình:
- Tui bực ông thiệt… ông cứ lù khù… (lù
khù vác cái lu)
…. Hỏng lẽ bà Chín… tự nói mình (suông đuột)
như cái lu??!!
Bà Chín đâu có mập ù hay bự chảng như cái lu
(mái) 4 vú!!!
Thân hình Bà Chín “von von - ôm ốm“… như vậy
ông Chín mới “vác“ nổi chớ ?!
Hai ông bà thường “nói qua nói lại”… mà ai
nghe cũng “bù trơ bù trất“…
Thằng Tư Rèn và Sáu Đực nghe đầy lỗ tai
chuyện “lù khù và cái lu“ vì hai thằng ông
nội nầy tới nhà ông Chín Tiều hà rầm, rồi
còn vì:
Thằng chạy xe lôi ghé nghỉ mệt, đợi khách,
còn thằng ghé mua đồ rèn.
Tư Rèn, có lần, nói với Bác Ba Phi là nó…
thấy thương ông Chín Tiều; vì ổng… lù-đù
nghèo khổ, thấy tội quá, quanh năm suốt
tháng lẩn quẩn ở nhà, lâu lâu mới đi Saigon
“bổ thuốc“ rồi về… Bác Ba Phi liền cho Tư
Rèn biết:
- Ai nói với mầy là ổng nghèo, ổng là dân
lang bạc kỳ hồ… mua ve chai tứ xứ…
- Tưởng lang bang làm gì, nhè mua ve chai?!
- Đó đa… mua ve chai, mới là tay giang hồ
chính cống bà lang trọc nghe mậy!
- Giang hồ???
- Chớ sao, ổng mua ve chai từ đây ra Mỹ
Thuận tới Mỹ Tho, Bạc Liêu Bãi Xàu, Châu Đốc
Tân Châu, rồi qua tuốt bên Miên, mua dài từ
Soài Riêng Siêm Riệp vòng qua sông Tông Lê
Sáp, mò ra dòng Cữu Long Giang lên Sài Gòn,
rồi đi tàu thủy… về đây…!!!
- Quaaaááa…
- Ổng đi mua tà tà như vậy ròng rã 20 năm,
bởi vậy, cả bầu trời nầy ổng thụôc như lòng
bàn tay, nói mua ve chai thì không đúng,
phải nói ổng mua luôn tĩnh nước mắm thì đúng
hơn, ổng đi bộ giỏi… chằn ăn, chăn quấn luôn…
- Tĩnh nước mắm, làm sao… ôm đi ? Tĩnh đó
lớn, ôm 3 cái là hết thấy đường rồi?
- Đi mua tĩnh phải có đồ nghề: Đó là cây
đòn gánh, đầu đòn gánh phải có cái mấu lớn,
mỗi mấu cột một chục sợi dây dài 1 thước,
đầu tòn ten, cột cây chỏng để bỏ vô lòng
tĩnh…bmỗi lần gánh tối đa 20 cái tĩnh là
nặng thấy bà…Ban đầu ổng đi mua dạo, đi… rạc
cẳng, sau đó ổng nghĩ kế là nhờ mỗi xóm 1
người gom tĩnh dùm, cho ngưòi đó “ăn cò“: Cứ
50 cái tĩnh gom để tại nhà người ấy, ổng
“cho cò“ 1 cái rồi quy ra tiền bằng tiền mua
cái tĩnh đó, còn ”cò” = Còm-lách-song=tiếng
tây=tiền còm…
- Quá khôn…
- Ban đầu đi dạo mua, sau đó, ông Tiều đặt
“đại lý“ mua gom dùm, chỉ cần tới đại lý
“lấy hàng“ giao cho ghe chở đi Phan Thiết là
xong… chẳng bao lâu, với cách làm như vậy,
ông Tiều… ở không lụm bạc-cắc, nhưng, lúc đó
ổng giàu có nhứt vùng, giàu tàn cơn gió lốc!
Tụi cướp nghe tin, liền (canh) me ổng…
- Me chi vậy trời?!
- Tụi nó chờ ổng trên đường để cướp tiền…
- Ứ hự…
- Nhầm nhè gì! Ổng gom tiền bạc đó, đi mua
“đồ-xưa“… Tụi nó gặp ổng… chỉa dao, lục túi,
mở tụn đệm, không thấy tiền gì ráo, nhưng
thấy mấy hũ ngải, tụi nó hoảng hồn bỏ chạy,
sau đó gặp ổng, tụi nó xin ổng tha cái… mạng
còm!
- …??@@@@@????
- Mầy thấy hũ ngải có linh hôn chớ ? Bởi
vậy, ổng mới mua hũ lủ khủ…
- Mua chi vậy trời?
- Mầy thiệt là ngu, ổng có bạc ngàn, ổng
mua… rẻ chỉ vài cái hũ nhỏ, cở hũ đựng ngải
thì ai biết chớ? Hỏng lẻ tụi cướp lại cướp
cái hũ ngải? Tụi nó nghe ngải là chạy dài,
thành ra ổng đem về nhà “đồ cổ”, nó trị giá
1 hũ, bạc vạn như chơi…
- Quá xá cỡ he …
- Nhưng khổ nỗi bà vợ đâu biết “ẩn ý“ đó,
nên khi ổng đi cả tháng trời, tiền đem về…
ít xịt, y như đi mua bán ve chai, còn có
thêm mấy cái hũ cũ mèm, bà vợ khóc ròng, la
làng… chửi ổng tanh bành té bẹ…
- …??...
- Bây giờ đống hũ đó, ai “nài” mua, ổng sẽ…
hét với cái giá trên trời, chê mắc bỏ đi,
mai mốt mò tới, ổng hết …gấp đôi!!!… Đồ cổ
là vậy đó mậy !
- Ai mua cái đồ trời ơi đó? Người ta chỉ
mua: Tô, chén, dỉa, bình… ai đi mua hũ ngải
trời gầm đó bao giờ?
- Đó đó… cái đó mới hiếm nhe… Mầy nghe tin
nầy chưa? Có cha hoạ sĩ, vẽ bức tranh khi
còn sống, bán vài đồng hỏng ai thèm mua,
nhưng khi chả qua đời, bức tranh đó thiên hạ
tranh mua với giá mấy chục triệu Mỹ Kim nhe…
- Hoạ sĩ… ngũm củ tỏi, tranh ấy mới cao
giá?
- Chớ sao…
- Còn ông Chín? Hỏng lẻ hiên hạ đợi ổng
chết… rồi hủ đó, mới có giá cao?
- Hỏng phải… bây giờ ổng sống kham khổ chờ
thời, vậy mới là… diệu kế!
- … là sao???…<>???... hỏng hiểu???
- Thứ nhứt, bây giờ không ai chơi ngải,
nên hũ hỏng có, nên nó khan hiếm tối đa, mấy
nhà khảo cổ “rồi đây” sẽ tìm mua hũ ngải…
với bất cứ giá nào…
- Ý ẹ… khùng!!!
- Ê ê… để nghiên cứu coi “hồi xưa“ nhân
loại dùng chất gì… để làm ra ngải mà linh
thấy ghê vậy…
- Úi chà chà… coi chừng “có lý”…
- … y như bây giờ mấy ông “khảo cổ gia“
đang nghiên cứu xác ướp Ai Cập vậy mà, còn
phải kể đến dân chơi đồ cổ, ráng mua hũ xưa,
để “đọ men” cho biết … xưa cỡ nào… Ổng Chín
Tiều lo xa nên lưu trữ hũ ngải để “hậu thân“…
- Lo hậu thân???
- Mầy muốn lo hậu thân hong, tao chỉ cách
mầy lo, chỉ đi…. lượm là có…
- ….Lụm gì vậy trời ?
- Bình vôi !!!
- Trời ..?! Ở đâu ?
- Thiếu gì ở ngả ba, ngả bảy, cứ lượm về,
để dành là…hốt bạc nghe con!
- …?!!^%$&*&^%$$$...nghe khoái mà…hỏng
hiểu…
- Để mầy coi, bây giờ hiếm ai ăn trầu, rồi
sẻ không ai ăn nửa, bình vôi sẻ không còn,
sau nầy, mấy nhà khảo cổ muốn nghiên cứu về
“sâu răng”, sẻ nghiên cứu răng của mấy bà
già ăn trầu…
- Chi ậy…
- Là bởi mấy “bà già trầu” không có nhổ
răng!
- Gì…xà quây xà quây…kỳ vậy ?
- Người ta sẻ khảo nghiệm, coi trong trầu
có chất gì mà sâu hỏng dám rớ tới “răng cổ “
mà trong răng cổ, có…dính vôi cổ, người ta
sẻ tìm “vôi cổ“ mà “vôi cổ“ chỉ có ở “bình
vôi cổ“ mà bình vôi cổ lại chỉ “tồn tại“ ở
ngã ba cây da ông tà…mà bình vôi tại ngả ba,
thằng Tư Rèn mầy…gom sạch về nhà hết rồi…
- Tui chưa lụm!!!
- Thì đi lụm…Họ sẻ tới nhà mầy năn nỉ để
mua, năn nỉ khóc luôn nhe…Lúc đó mầy tha hồ
hét, chém ngọt tay nhưng…họ phải lạy mà mua…
- Mắc quá người ta không mua sao?
- Xời xời…không mua hả? Lấy đâu mà nghiên…kú
chớ, đành phải…lạy lục với mầy để mua cho
bằng được, rồi tên tuổi thầy Tư Rèn…bắt đầu
nổi tiếng là “dân chơi đồ cổ”…nhen…hé hé…hể
nổi tiếng là tiền đi sau…
- Quá đã…?!^%$$$%%%10$x10n…(khẩm địa)
Ông Chín Tiều đi ngang, nghe Bác Ba Phi oang
oang, bước vô, Tư Rèn nói ngay:
- Ông Chín giàu quá xá rồi nè, ông “giàu
ngầm“ hả ông …Đã nhen…
- Giàu có gì mầy ơi, bán hàng xén, cụm nụm
dư chút đỉnh, chớ có gì nhiều!
- Ông có 1 đống hủ ngải cất sau hè, Bác Ba
nói bán là khẩm bạc, vậy mà ông làm bộ…rên
với tui hoài!
- Mầy nói dóc gì đó Ba Phi…
- Tui nói cho nó nghe, anh có cái bình
“đời Tống“ bên Tàu, xưa lắm…
- Bác Ba nói cái bình đó lảo sư phụ Lỗ Trí
Thâm từng…đeo bên mình khi đi hành hiệp,
đúng hôn? Ông ngoại thầy chùa ăn thịt chó
trong Thuỷ Hử đó mà…
- Ủa??? Tao có cái bình rượu của Lổ Trí
Thâm đeo bẹ sườn hả Ba Phi?
- Chớ gì nửa, bình “gốm tống” chánh gốc bà
lang trọc nha…có giá lắm đó, cất kỷ, coi
chừng ăn trộm nó rinh…
- Ừ ừ…
- Tui báo cho ông biết, Tư Rèn nầy cũng…sắp
giàu khẳn địa đa, tui giàu không phải vì mấy
cái “bình rượu, bình trà” đời
Tống-Minh-Nguyên, mà giàu vì mấy chục cái
“bình vôi”…đó nhé…ha ha ha…quá đã...
- Mầy nói gì với Tư Rèn vậy Ba Phi? Tư Rèn
nói liền:
- Hỏi
Bác Ba làm gì, đây nè: Tui quyết định su-tầm
bình vôi, rồi sau đó, bán cho mấy cha chơi
đổ cổ với giá trên mây xanh…Hí hí…lụm bậy bạ
mà bán giá cao nghe cũng…đở nhão…Mà nè, hai
ông đừng xì chuyện nầy nghe chưa, để tui làm
giàu mình ên…cho oai nghen, lúc đó: “Tui
giàu mà chòm xóm hỏng hay, tui ăn thịt thúng
mà thắp dầu thùng” Hai ông chờ tui chút xí
nha…quá đã, quá đã…
Tư Rèn vội bỏ đi ra sau hè, Ba Phi và ông
Chín nghe khua lụp cụp đàng sau:
- Nó làm gì ngoài đó vậy trời…
- Hình như tiếng lựa chén bát, hỏng lẻ nó…dọn
cơm?!
- Ba Phi, mầy…nói dóc với nó cái giống gì
nảy giờ?
- Tui…sạo về đồ cổ, cho nó mê, để…nó hết
chê ông!
- Ối trời…He he he…
Tư Rèn bưng một…thúng bình vôi rị mọ bước
ra:
- Nghe đây, nghe đây, đổ cổ quá xá…xưa đây,
bình vôi xưa đây…
- Úi chời…
- Bác Ba…nữa thúng bình vôi nầy giá bao
nhiêu, để tui “lo hậu sự“…
- Trời!!! Ở đâu mà dử thần ôn vậy Tư?
- Su–tầm ở ngã ba, gốc da, ngã bảy…
- Cha chả…Còn quên cái nầy nửa, quí lắm,
chỉ mình tui có thôi nhe…
Thằng Tư Rèn vội vả bỏ đi xuống nhà dưới,
ra sau hè…Ba Phi nhột hối:
- Ông Sáu tụi mình về mau, nó ra nó hỏi
nửa, thì có nước…ngáp gió đa…
Hai ông vừa dọm đi, Tư Rèn bước ra, mặt nhăn
nhăn, hai tay chấp sau lưng hình như đang
giấu cái gì:
- Đố Bác Ba với Ông Chín, cái nầy của ai
và “đồ cổ“ nầy nó cổ cở nào?
- Gì mậy, đưa coi.
Ba Phi cầm miếng sắt mỏng dánh hình thù cong
cong như cái liềm, nhưng nhỏ hơn cái phản cỏ,
sét rẹt, bị mẻ nham nhở te tua…ông Chín Tiều
nói:
- Cái gì vậy Ba Phi?
- Cái gì đây Bác Ba, hé hé…đố Bác Ba, nói
coi!
- Tao coi bộ cái nầy giống cây…dao găm lưỡi
cong của Thành Cát Tư Hản…
- Như vậy nó đâu có xưa Bác Ba? Tư Rèn
hỏng bằng lòng.
- Đời Thành Cát Tư Hản mà hỏng xưa? Cách
nay cả ngàn năm nghe mậy!
- Xời!!! Vậy mà xưa, cái của tui xưa hơn
nhiều, quá xưa, xưa…tới độ, tui chịu hỏng
nổi luôn nhe!
- Thôi tao đi về, về anh Chín…
- Sao lại về? Cái cong cong nầy của tui có
từ hồi… tạo thiên lập địa nha…
- Má ơi…hehehe…gì xưa dử vậy mậy? Cái gì
đó…!!!<><>???
- Đó là… lưởi tầm sét của Thiên Lôi!!!
- Qu…aaa…Thôi tụi tao đi…dzề nghen…
Nói xong 2 ông cố già ngoe nguẩy bỏ đi lẹ
lẹ, Tư Rèn…nói vói theo thiệt lớn:
- Bác Ba “khè đồ cổ“ tui hả…>>>???
- …?!<>??...rồi sao???
- Tui khè lại “lưởi tầm sét”…chứ thôi à…
- …(*) = o >(<)(,,,)///…x>?n…(đồ ba
trợn)
Không biết Bác Ba Phi có nghe rỏ hong,
chớ tiếng cười nầy bự lắm:
- Khửa khửa khửa…
- Mắc dịch mầy Tư Rèn…
- Hehehe…
- …???...
Chàng Hiu
374