Hè về… một thoáng hương xưa…
Hồi đó…
Con nít “tới tuổi đi học” =>>> “là
đi học”, chớ không có chuyện “phải-đi-học”.
Là bởi “chuyện đi học” là chuyện
đương nhiên, như “đói ăn-khát uống”
vậy!
Và khi cho con đi học thì cha mẹ
không tốn 1 xu để “đóng tiền trường”.
Tới ngày tựu trường, bà Má - thường
là Má - dắt con tới trường, gặp ông
Hiệu Trưởng để ghi tên vô Sổ Cái, là
“coi như” xong… dể ẹt.
Như vậy, là nó bây giờ là thằng Học
Trò Tiểu Học chánh cống con nai vàng
rồi đó.
Cho con đi học mà hỏng có đơn từ…
xin-xỏ gì ráo, chỉ cần cái Giấy Khai
Sanh.
Nếu chưa có giấy đó? Thì=>>>cũng vô
học luôn, còn giấy tờ từ từ nộp sau,
dể òm.
Ấy vậy mà có đứa, mãi tới năm Lớp
Nhứt, ba má nó mới “phải” nộp giấy
khai sanh, để trường làm Thẻ Học
Sinh để Đi Thi, nghĩa là Thẻ có dán
hình của nó hồi nhỏ.
Sau đó về già, nó dòm lại hình hồi
đó, nó thấy cái hình của nó, nó nói,
cái hình hồi nhỏ, sao giờ, nó thấy
cái bản mặt nó, sao có vẻ… ngu-ngu,
vậy hỏng biết nửa(?!)
Làm Thẻ Học Học để đi Thi, Thi vô Đệ
Thất, cũng “coi như”… dể ợt luôn.
Nếu nó thi rớt Đệ Thất Trường Công,
thì đi học Đệ Thất Trường Tư…dể quá
mà.
Úi chà… giấy tờ nộp trể như vậy,
cũng đâu có chết thằng tây nào, cho
cam…
Trở lại chuyện Trường Làng.
Đầu tiên là học Chử Cái ABCD… và đọc
là a, bê, cê, đê… chớ không ai dạy
học trò đọc bờ, cờ dờ… bao giờ, vậy
đó đa…
Học xong chử cái là “tập đồ” rồi
“tập viết”, rồi tới học toán “công
trừ nhơn chia” và phải học thuộc
lòng Bản Cữu Chương ở trang bìa sau
cuốn tập, rồi làm “toán đố”, rồi
viết Chính Tả, rồi phải làm “tập làm
văn”… vv… nhưng con nít hỏng có học
bù đầu.
Ối cha…rất nhiều cái “rồi” =>>> rồi…
cũng bởi lâu quá, nhớ hỏng…đủ, viết…
đại. Nhưng tựu trung, đại khái “học
vở lòng” rồi học lên nửa, nó là vậy,
cứ thế mà học.
Học “mới đầu” như vậy, gọi là “học
tiểu học”.
Học Tiểu Học là học từ Lớp Năm (tụi
nó gọi là Lớp Bét hay Lớp Chót), rồi
lên Lớp Tư, Lớp Ba, Lớp Nhì rồi tới
Lớp Nhứt là hết bậc tiểu học.
Nhưng thời thế… lộn tùng phèo, mới
lòi “cái chuyện lớp ba trường làng”…mắc
cười:
Ngẫm thấy hơi kỳ là:
Hỏng hiểu sao, cứ học hết Lớp Ba là
có “nhiều thằng” nghỉ luôn, hỏng học
nửa(?!)
Lại cũng… ngẫm thấy, nó có sự trùng
hợp lạ kỳ và cũng… hơi kỳ hơn nửa là:
Cho dù học theo “hệ nào”: Thì “cái
tên” Lớp Ba cũng có mặt trong 2 “hệ”
đó:
Tiểu Học 5 năm (Trung Học 7 năm) =>
Lớp Năm, Lớp Tư, Lớp Ba…vv… Đệ Thất…
Sau đó Bộ Giáo Duc thay hệ 12 năm=>
Lớp Một, Lớp Hai, Lớp Ba…vv… Lớp Sáu…
Thì “anh” Lớp Ba nhà ta… vưởn có mặt
trong Hai Hệ, còn kỳ là kỳ… ở 3 câu
sau:
Vì nó học hết Lớp Ba, nên “nó có
trình độ lớp ba” là dỉ nhiên rồi,
hỏng cải.
Nhưng những Thằng Lớp Ba nầy, khi mả
tổ nó phát, rồi nó nhè, nó… quên
lững, là nó mới học hết Lớp Ba
Trường Làng… Thế mới phiền thiên hạ.
oOo
Học xong Lớp Nhứt có thi-cử đàng
hoàng, là Đi Thi để lấy Bằng Tiểu
Học.
Có Bằng Tiểu Học, nếu “đi xin việc
làm” là dể ợt, vì có Bằng Cấp hẳn
hoi đề huề.
Hồi đó, vậy là ngon quá rồi đó.
Cũng bởi nó có “thi thiệt” nên nó
đường hoàng, ngồi kể “chuyện đi thi”
om sòm.
Vì nó…đã từng nhận Phiếu Báo Danh,
đã từng “ngồi phòng thi”, từng rung
rẩy “mở đề thi”, từng sợ hỏng đủ giờ,
rồi còn… sợ mấy ông Giám Khảo khó
tánh, sợ thi rớt, sợ…sợ…thấy mồ tổ
luôn, từng…lo thấy bà, chớ ở đó mà
lơ tơ mơ…mà được à?
Nó có Bằng Tiểu Học lận lưng hẳn hẹ,
chớ hỏng phải “chuyện đùa” đâu nha.
Sau đó, nếu nó học nửa thì học lớp
Đệ Thất-Lục-Ngủ-Tứ-Tam-Nhị-Nhất.
Nhứt là nếu thi-tuyển, mà đậu vô Đệ
Thất Trường Công, nghĩa là học 7 năm
trung học, mà Tía Má hỏng tốn 1 xu
ten nào, thì là…bá chấy con bù chét
lửa quá xá…
Học tới Đệ Nhất là hết bậc Trung Học
Đệ Nhất Cấp, thì phải thi Tú Tài…là
chắc cú.
Khi đã có cái bằng Tú Tài vắt vai,
thì vô Đại Học, học nghe cái…óttttt
luôn!!!
oOo
Trong làng có trường Tiểu Học…
Trường cất mái ngói, ngói Âm Dương,
là miếng ngói cong, cái úp xuống,
cái ngửa lên, còn ngói Vảy Cá là
miếng ngói giống vảy con cá, hay
ngói tây còn gọi là Ngói Móc, là
ngói “có cái gù” để móc miếng ngói
vô đòn tay cho khỏi tuột…
Trường học thì thường dùng ngói âm
dương.Trong lớp, trai gái học chung,
nhưng ngồi 2 dảy bàn riêng, cách
nhau bởi con đường đi, con gái đi
học ít, còn con trai đi học nhiều,
nhưng lớp vẩn cứ chia 2, rồi cũng
bởi…cậy nhiều, nên tụi con trai hay
chơi trò “chó hùa”, nghĩa là…1 thằng
làm, 8 thằng hùa theo, thế mới rối
hung…
Đó là lúc mấy thằng âm binh cà chớn
hay bắt thằn-lằn, chuột-con,
dế-nhủi…để lén lén bỏ vô túi áo “con
người ta”, gọi là để “ghẹo bà chằn
cho vui”…mới thắc họng heo.
Con bà nó, cái đám âm binh cứ hè
nhau nhát tụi con gái miết miết, ý
là để cho tụi con gái sợ…thấy bà
chơi, thế nên tụi con trai, mới ói
hò he…với mấy bả!!!
Do tụi con gái cũng “âm binh”: Đó là
mấy nhỏ tìm cách “trét mắt mèo bàn
Thầy” để trả…thù tụi con trai (nhưng
thầy hỏng biết, nên Thầy cho quì gối
nửa lớp con trai) thì tụi nó, tụi
đực rựa (nói-hỏng-phải-nói) bị tụi
con gái chơi khăm, cũng đáng lắm…
Chớ hỏng có chi, mà tụi nó rên với
xiết hoài, hén, hén mấy…bà già trầu
mắc dịch?!
Trường tiểu học mái lợp ngón “âm
dương” nền gạch tàu, tường xi-măng
xây cao đờ-mi, phần trên có chấn
song cho ánh sáng vô lớp, để học trò
thấy đường “chép bản”, cũng bởi ánh
sáng…đủ xài, cho nên học trò nhỏ
xưa…hỏng thèm mang kiếng cận.
Ở trường tiểu học (nầy) có 2 Lớp
Nhì, ông thầy (tên) Đặng (quên họ)
dạy Lớp Nhì 2.
Hỏng hiểu sao, cái lớp Nhì 2 năm đó,
học trò…tòn-là-ba-trợn-không-hà(?!)
Tụi nó có cái tật hỏng ai chịu thấu,
đó là tật…“con nít mà láo cá chó”!!!
Xời, con nít mà bày đặt uống cà phê
đen, rồi còn hút thơm “ra khói lổ
mủi” nửa chớ!
Học trò nói ở đây, là tính luôn tụi
con gái, đó nhen. Bởi mấy bả…đâu có
hiền dịu gì, mấy bả cũng thuộc hệ
phái “trật búa-sút rìu”(thế mới sống
thọ với tụi con trai)
Mấy “nhỏ đó” hồi xưa, đâu có bà nào
vừa, thì, giờ…ngu sao, mà hỏng tính
vô chớ?!
Đầu năm học, ông thầy Đặng bị “tụi
học trò” (hu hu…Thầy cứ nghĩ là con
trai mới dám) trét mắc mèo ở ghế
ngồi, làm cho Thầy ngứa…thấy mồ tổ,
phải đốt lửa hơ.
Học trò chơi vậy, thì quỉ với
ma…khoái quá, nên kéo vô hạng thứ 3
=> là vậy đó.
Cả nửa lớp con trai, hu hu…bị Thầy
cho quì gối, để Thầy tìm thủ phạm,
nhưng làm sao Thầy tìm cho ra,
hởi…mấy bà?!? Rồi chuyện đó, cũng đi
vô dỉ vảng năm đó…
Tới chừng về già, gặp lại “mấy bà”
lớp nhì 2, mấy bả khai cái vụ trét
mắc mèo ghế Thầy Đặng là do mấy
bả…ra tay, úi cha mẹ ơi…tám ơi, khổ
quá tám à…!!!
oOo
Năm đó, Thầy Đặng vừa dính mắc
mèo…xong, thì kế liền đó, là tới Mùa
Dế.
Học trò tiểu học trường làng, ôm bồi
đệm, có thằng đi học hỏng mang dép.
Khi tới “mùa nào” thì tụi nó cũng
chơi đủ, hỏng sót: Mùa bắn đạn thì
túi đầy đạn chai, nên cái áo bị xệ 1
bên, mùa bông vụ thì thằng nào cũng
có 1 cái thủ bủ, nếu tới mùa đánh
đáo, thẩy lổ, thì trong túi
rũng-rẻng tiền cắc, cộng thêm “đồng
chì” nặng trìu-trịu nằm trong túi,
dòm thấy là biết dân chơi…thiện
chiến liền!
Tới Mùa Dế thì trong túi “phải” có
dế, hỏng có dế, thấy nó “thíu-thíu”
khó chịu lắm.
Bây giờ xin phép, kể chuyện Mùa Dế
Năm Xưa, để mua vui Quí Độc Giả:
Hàng ngày, khi học trò vô lớp, ông
Thầy ngồi bàn buya-rô ngó xuống, cứ
nghe…lai rai, có tiếng dế chút chịt
hay gáy rét rét nho nhỏ ở chổ nầy,
chổ nọ, chổ kia…
Ông Thầy ban đầu, cứ tưởng dế gáy
ngoài sân, hay ở đâu đó, nên hỏng để
ý…
Ông Thầy lớp nhì, cứ ngồi nghe dế
gáy “quen tai” cả tuần như vậy.
Tới khi có thằng cất trong túi con
dế (trong) hột xoài, rồi nhè bị Thầy
kêu lên bàn buya-rô để “trả bài” bửa
đó nửa, thì…giờ xấu điểm danh tụi nó
rồi.
Thằng học trò…ngoan của Thầy, đang
“khoanh tay trả bài” răn-rắc-răn
rắc, thì…mọi chuyện đổ bể hết ráo,
đổ nợ tùm lùm luôn, là bởi:
Nó đương khoanh tay trước ngực,
ngước mắt ngó lên mái ngói để nhớ
bài, thì…con dế hột xoài âm binh đó,
bửa đó, mắc cái giống gì, mà nó cứ
chút-chịt đều đều trong túi quần xà
lỏn của nó, thế…thế là “lòi đom”,
thế mới thấy ông bà ông vải tổ nó!
Ông Thầy tà tà rời bàn, rồi dở vạt
áo nó, nghiêng đầu nghe chổ “u một
cục” trong túi quần xà lỏn, má
ơi…hehe…còn con dế bị bà hành, nó cứ
túc liên tu ở trỏng.
Thấy cảnh tượng…ghê hồn đó, tụi ở
dưới…nín thở qua cầu, rung lập cập
dùm nó!
Ông Thầy liền thò tay vô túi quần
nó, rút ra cái hột xoài khô, còn con
dế vẩn cứ gáy trong đó, còn ở dưới
lớp, mấy con dế ôn hoàn hột vịt lộn,
hỏng hiểu sao, tụi nó lại đua
nhau…chút chịt, lại gáy rét rét đều
đều dài dài bền bền…Tới non nước nầy
thì…
Tức khắc, Thầy ra lịnh tụi con trai,
phải đem nộp dế lên bàn Thầy, hỏng
cho sót 1 ai.
Bị ông Thầy “kêu” nộp dế bất tử kiểu
nầy, quả là học trò lớp nhì “ná thở”
hết trơn.
Bây giờ đây, trên bàn buya-rô của
ông Thầy Lớp Nhì 2…năm ấy:
Toàn bộ học trò lớp nhì, đều thấy có
sự “hiện hình” của 5 Cái Hột Xoài
trên bàn thầy, thế mới…thắt họng
heo.
Hởi ơi…Năm con Dế Hột Xoài nằm chình
ình trên bàn Thầy, thì tụi học trò,
làm sao…trớ nổi mà trớ, vậy là “vô
phương” (cứu
chửa)
rồi. Nên tụi nó rên thấy thương:
-
Chết bà rồi…tụi
bây ơi…huhu…
-
Mụ nội cũng đội
chuối khô…
-
Thầy hỏng cho
quì, tao cùi.
-
…(ooo))))…(hỏng
nghe tiếng thằng nào nói nửa)
Mấy thằng “nộp dế” xong, về bàn,
khoanh tay trên bàn, ngồi ngó lên
mà…chết đứng!
Lúc đó, ruột gan tụi nó…cứ lộn tùng
phèo, cần cổ nghẹt cứng, thở hỏng ra
hơi, có thằng lấy tay xoa xoa cái
đầu gối cỏn, hít hà, rầu thúi ruột,
mà hỏng đứa nào…dám nói tiếng nào,
tụi nó…nín thở, rung gân, ngồi im
chờ cơn bão ụp xuống!!!
Trong lúc học trò lớp nhì…chìm trong
cơn hoạn nạn thập tử///nhứt sanh,
thì mèn ơi!
Ông Hiệu Trưởng bất chợt bước vô
thăm lớp, thì hởi ơi…khác nào nhà
sập tới nơi.
Tụi nó tá hỏa tam tinh, thần hồn nát
thần tính, nói nhỏ rí:
-
Má ơi, tiêu tán
thòn rầu…huhu…
-
Suỵt suỵt…đừng
la lớn…
-
Thế nào cũng quì
gối nửa, cho coi…huhu…
-
Thấy mẹ tụi mình
rầu nè…huhu…
-
….o(((((o((((ooo…Im ru, con muổi bay
cũng nghe rỏ.
Cả lớp ồn như cái chợ, giờ im phăng
phắt, không gian ngừng trôi, im lặng
như tờ.
Ông Hiệu Trưởng (HT) vừa bước vô cửa
lớp, bất chợt…đứng sửng lại, khi dòm
thấy một mớ hột xoài khô trên bàn
ông Thầy lớp nhì, ông HT vội lấy
tay…dụi mắt hai ba lần để dòm cho
kỷ, rồi ông HT tự nhiên, hỏng hiểu
sao, nhè ngó xuống lớp…=>>>
Cái lớp có những con tim bé
bỏng…đang xanh hồn bạt vía, rồi ổng
bất ngờ lên tiếng:
-
…?!...ủa ủa…cái gì đây he…?!
Ông Hiệu Trưởng thấy hột xoài, hỏi
vậy.
-
Dạ thưa, đó là
Dế Hột Xoài…Ông Thầy trả lời ngon ơ,
tụi nó mừng quá xá.
-
Cái
gỉỉỉỉ…?>?>?...Ông HTrưởng hỏng hiểu
gì hết, thế mới chết một cửa tứ.
Ông
Hiệu Trưởng bước vội tới bàn Thầy,
ông Thầy vội đứng dậy. Ông HT liền
lấy tay cầm cái hột xoài khô, rồi
đưa sát lổ tai…lắc-lắc để nghe thử,
rồi lại đưa lên tận mí mắt, nheo
nheo…dòm kỷ, ổng lật qua, lật lại,
hai ba lần, rồi…ngạc nhiên, hỏi
tiếp:
-
Chuyện gì…mà
tòn-là hột xoài khô, nhẹ hửng, vậy
cà…!?><?>>>???
-
Dạ thưa ông HT,
đó là hột xoài đựng dế. Một thằng
học trò “gan đởm” trả lời.
-
…Gỉỉỉ…?>?>????
Ông HT hỏng hiểu gì ráo.
-
Dạ dạ…hột xoài
đó là Dế Hột Xoài…Ông Thầy nói thêm
cho rỏ.
-
…?(&><&)!...<^>…(dịch
ẩu là
ngộ he) Ông HTrưởng quá đổi ngạc
nhiên.
-
…?!...(((o)))…
-
Thế, thế…đem dế
lên bàn Thầy, làm chi, chớ ?!? Ông
Hiệu Trưởng lại thắc mắc.
-
Dà
dà…?!=>>>ooo))))…a cái, cái…>>>…Ông
Thầy lớp nhì 2, bị ngọng tại chổ.
Ông Thầy Lớp Nhì đang đứng…chết
sửng, học trò nhỏ, dòm lên…thấy hết
ráo.
Tức thì tụi nó, là đám “âm binh” (kể
luôn tụi con gái)…”cho nên” âm binh
có nhiều “quỉ kế”…mà ”thầy của âm
binh”…còn bó tay trong cái vụ “trét
mắc mèo”!!!
Thì giờ đây, âm binh phải lanh
tay…ra mặt, để thế-mệnh ông Thầy,
khi Thầy gặp cơn hoạn nạn bất tử.
Khi Thầy còn đang ở cửa…thập tử nhứt
sanh, mà Trò không ra tay cứu Thầy,
thì chờ khi nào? Thế là tụi nó “ra
tay” ngay tức khắc:
Tụi nó liền dang lưng ra chịu trận,
để mong Thầy thoát thân trong đường
tơ kẻ tóc:
-
Dạ thưa ông Hiệu
Trưởng, tụi con, cho Thầy dế, để
Thầy cho con…(của
thầy)
-
Hả,,,?>!!! Tụi
nó nói, mà ông HT…hiểu hỏng kịp,
thằng khác phải nói lại:
-
Dạ dạ…tụi con
cho dế, để Thầy đem về, cho con Thầy
chơi…ạ.
-
…?!...ờ ờ…vậy
sao…Ông HT bây giờ…mới chịu hiểu,
khổ quá đi thôi.
Đột nhiên không-thời-gian 3,4D lớp
nhì…chìm trong im ắng cở 30 giây,
rồi có tiếng xì xào dưới lớp hồi
lâu…Bất chợt một thằng đứng lên, lên
tiếng…rỏ to:
-
Nếu ông HT…muốn,
tụi con chia 2 số dế cho ông HT…
-
Có 5 con dế,
chia ông HT 3 con, Thầy con 2 con.
Một thằng tày lanh nói đại.
-
…chia vậy được
hôn, ông HT…ạ…??? Thằng khác tiếp
lời.
-
Hì hì…thiệt hong
đó, bây…(?!)...Ông HTrưởng vui lòng,
hỏi thiệt như vậy.
-
…?!...dà dà…nếu
Thầy con đồng ý, thì tụi con đồng ý…
Như…gần chìm, nhè vớ được cái phao
cứu sinh, ông Thầy Lớp Nhì 2 nói
lớn:
-
Khà khà…Thầy
đồng ý “chia dế” với ông Hiệu
Trưởng, đó mấy em.
Một thằng quỉ nhỏ, là “thằng gan”
(bị tụi kia xúi quẩy) nó đã chơi dại
nhiều phen.
Bấy giờ, thầy-trò đang ở vào thế
“gọng kềm” và đang bế tắc, tụi nó
lại “xúi tểnh nửa”, cũng bởi chứng
nào tật nấy, nên tểnh tỏ ra “hỏng
sợ” ông Hiệu Trưởng gì ráo:
Nó liền rời bàn, bước lên bàn
buya-rô, nó lấy 3 hột xoài khô bỏ…vô
tay ông HT, nhưng ông HT phủi tay,
hỏng lấy, rồi ổng chấp 2 tay sau
lưng…để né tay nó!!!
Nó thấy vậy, liền nhét 3 hột xoài đó
vô túi quần tây của ông HT, mà ông
HT đành lòng…im re, tụi kia dòm lên,
rồi…nhận thấy, thằng nầy đúng là
“dân xâm mình”.
Tiện tay, nó xô lưng, lấy 2 tay…đẩy
đít ông HT ra khỏi cửa lớp ngay tức
khắc!!!
Ông HT được…dịp đi, thế là ông HT…đi
luôn mất dạng!!!
Quả là học trò lớp nhì, bửa nay…gặp
hên, nên cả bầy…hú hồn, hú vía om
sòm!!!
Cả Lớp Nhì 2 tới giờ phút nầy…vẩn
ngở ngàng, vẩn im lặng như tờ, vì
“sự việc” diển tiến…tính ra hỏng kịp,
lẹ hết hồn luôn.
Nghĩa là…ông HT lặng lẻ ra khỏi Lớp
Nhì với 3 Con Dế Hột Xoài trong túi
quần, cho nên cả Lớp Nhì 2, con trai
cũng như con gái, như vừa…bứt dây
cột cổ, mừng quýnh…
Vừa thoát nạn, thì…cơ khổ hong, có
chuyện phân bì liền:
-
Tụi bây xúi tao
cho 3 hột, là Thầy mình…bị lổ?
-
Sao lổ…
-
Ông HT có 1
“thằng con”, còn Thầy mình có tới 2
thằng…
-
Sao mầy biết…
-
Tao là cháu ông Hiệu Trưởng nè bây…hé
hé…
-
…ối tời tời
-
…hehehe…
Tuần sau, sau đó…
Ông HTrưởng đem vô trường, cho Lớp
Nhì 2…nguyên 1 trái mít bự chà bá…
Giờ ra chơi bửa đó, tụi Lớp Nhì 2 ăn
mít chín, tay dính mủ, dơ hầy…
Nhưng mà mỗi đứa chỉ ăn có hai múi,
là hết trơn trái mít, ăn ít hỏng đã
bản họng.
Năm đó, tòn-bộ học trò Lớp Nhì 2, sỉ
số 52…lên Lớp Nhứt hết ráo…
Đã thiệt…!!!
NĂM
MỚI CHÚC QUÍ ĐỘC GIẢ ĐƯỢC NHIỀU TAM AN