Vào một buổi sáng, Bác Ba kể chuyện tại quán
Bà Sáu Mập, như vầy:
-
Có lần tao bịnh, cái bụng…nó phình bằng cái
thúng gịa…
-
Ối chời chời…Bác Ba Phi mà mang cái thùng
nước lèo, thì thiệt là…chả ra cái thể thống
gì ráo nha…hehehe…
-
…thì kêu thầy bùa Hên…trị bịnh, dể ẹt mà…
-
Tìm thầy Hên hỏng ra…thiệt là phiền quá đổi…
-
… =>>…(O)…ooo>>>…
Nhận thấy…tất cả im re, Ba Phi khoái chí,
nói tía lia cái họng:
-
Thằng Đực chở tao đi nhà thương, tới chổ, nó
phải bợ phụ cái bụng tao…
-
Úy mèn…sau đó…
-
Cha bác sỉ thấy bụng tao…lảo dụi mắt mấy lần,
chắc chả hỏng ngờ, tao…vầy, mà mang cái bụng
chình ình…như con nít “mắc cam tích”.
-
Hì hì…
-
…lảo kéo áo tao lên, rồi lấy tay…chọt chọt
vô bụng, làm tao nhột thấy mồ tổ, chả nói: -
Già mà…làm bộ nhột?!
-
Bác Ba có…làm bộ hôn?
-
Nhột thiệt mà, nên tao giận dả,
tao nói một câu vô duyên thúi…
-
Bác Ba nói sao…mà thúi???
-
Thầy bà gì mà…già quá, sao không nghỉ hu (hưu)
cho rồi…
-
Trời…Bác Ba chê bác sỉ…ngang xương
vậy he…
-
Thằng chả nói, tui vầy mà già…nói
lộn, cho nói lại!!!
-
…?!...<<?!>>…?!
-
Tao nói: Mặt mày nhăn nheo, tướng
đi lọm thọm, ốm nhom ốm nhách…thì về vườn,
đuổi gà cho vợ, đi ông ơi…
-
Đúng, già thì về hu. Tư Rèn đồng ý
như vậy.
-
Chả nói: Tui chưa tới 40 mà.
-
Tao hỏi: Sao già dử vậy? Chả nói
nhỏ vô lổ tai tao:
Tại ham nhậu!
-
Tời tời…hehehe…
-
Tao hoảng hồn nói: Nhậu gì dử vậy,
bỏ bớt đi chớ? Chả nói: Đã…bỏ bớt từng thằng,
từng thằng…rồi đó đa…
-
Là sao?
-
Chả nói: Thường nhậu bốn thằng một
lít, một thằng sơ gan chết ngắc, còn ba,
cũng kêu một lít, lại một thằng nửa, hai
cẳng bị phù, rồi qua đời, còn lại hai thằng…lại
cũng kêu một lít…
-
Nhậu nhẹt gì kỳ cục quá? Tư Rèn
hiểu hỏng nổi luôn!
-
Lảo ta…gỏ bụng tao một hồi…rồi
chắc lưởi lắc đầu…
-
Rồi sao…
-
Chả nói nhỏ với tao: -
Thôi rồi,
bịnh nầy tui bó tay…
-
Ý chà chà…
-
Chả nói, bụng ông đương “nở lớn“,
nó sẻ…bể tè le bất tử…
-
Trời trời…
-
Bụng vầy chửa chiết…cái chi, ông
thèm gì, ăn cho đã, rồi “đi” cho ngọt!!!
-
Ối trời trời…vậy là Bác Ba…xong
hàng???
-
Thằng Đực nghe được, nó khóc hu hu,
rồi tức tốc bay vô, ôm tao dông ra xe, chở
thẳng về nhà…
-
…####$$$$....=>>>oooo…
-
Ông Sáu Hên nghe tin, vội vả…xuống
núi tìm tao…
-
Úi chà chà…hehehe…có thầy tới rồi
nhen…
-
Lảo Hên bước vô cửa…thấy cái bụng
tao, ổng cười ha hả liền:
-
Ba Phi bịnh như vầy thì “thầy chạy
tao hết thuốc chửa“ rồi đa…hehehe…
-
Ủa ủa…sao sao…thầy Hên…>>>???...
-
…rồi lảo Hên tự nhiên…chửi tao te
tua, giống quỉ hong???
-
Sao chửi…chửi sao…
-
Lảo chửi: - Cái thằng chuyên môn
nói dóc như mầy, tao phát sợ, nói dóc cái gì
mà, từ làng trên xóm dưới ai cũng biết,
thằng Tư Rèn còn…oãi mầy huống hồ tao! Bà
con đừng thương tiếc thằng Ba Phi nầy…
-
Khửa khửa khửa…Thầy Hên nói tiếp:
-
Nó nói, nó là cánh tay mặt của
thầy Sáu Hên…hỏng dám đâu!!!
-
Sao hỏng dám…
-
Tui “tu” trên rừng, nó tới canh
me, chờ tui chết…đặng nó đem chôn!
-
Ối chời chời…
-
Nè bà con, Ba Phi…làm bộ, chớ bịnh
hoạn gì, nó nói dóc đó, đừng tin…
-
Hả…??? Bác Ba Phi tiếp tục nói rần
rần:
-
Nè Tư Rèn, lúc đó, thằng Đực khóc
rống, thằng Hùm thì nín thinh, tao liếc sơ…thấy
nó ngồi nghe ông Hên chửi tao, mà nó lại
nhịp nhịp cặp dò…Còn mầy nửa, nè Tư Rèn, tao
bịnh nặng…sao mầy hỏng tới thăm, hẻ Tư, tệ
quá con…
-
Hả ??? Ủa…bịnh hồi nào ??? Tư Rèn
chới với. Bác Ba Phi nói tiếp:
-
Sau đó, ông Hên kêu Sáu Đực, chặt
cho ổng bốn cây tre, chẻ hai, thụt mắt, đặng
làm cái máng xối, nối thẳng ra sông…
-
Chi vậy trời?
-
Tao hoảng hồn, hỏi làm máng xối
chi vậy anh Sáu? Chả nói luôn: Để trị bịnh!!!
-
Ý ý…
-
Tao nói…sao trị kỳ vậy, lảo Hên
nói:
-
Nói dóc như mầy, tao phải trị như
vầy…mầy mới “thấm“…
-
Úi trời…má ơi…Tư Rèn than trời, Ba
Phi, thấy vậy, nói lảo nói như vầy:
-
Tao muốn bỏ cho mầy chết, nhưng
nếu mầy chết…tao nhậu với ai…hu hu…
-
Ối chà…
-
Hu hu…tao mắc “đi tu” vắng nhà,
không ai…coi chừng mầy, để mầy ăn nhậu bê
tha, mới ra nông nổi...hu hu…Hỏng biết tao
cứu được mầy hôn nửa?!
-
Bác bịnh gì, mà thầy Hên, còn…nghi
tài trị bịnh của ổng?
-
Ai biết đâu nà…
-
Rồi thầy Hên trị bịnh làm sao, nói
nghe…
-
Ổng cột tao…vô chẻn ba cây bần sau
nhà, lảo lấy mền quấn kín tao, rồi cho tao
uống thuốc…do ổng bào chế đó Tư…
-
Thầy bùa Hên cột Bác Ba trên cây…???
-
… vậy đó nha…hì hì…thầy bùa Hên…thọc
cây tre chẻ dưới mông, rồi dặn tao, khi nghe…nhột
đít, thì rề đít vô máng tre, rồi ổng biểu
tao cứ chờ…
-
…?!...gì kỳ vậy trời…?!
-
Chờ từ sáng tới chiều, rồi từ
chiều cho tới tối, tao hỏng thấy gì lạ…
-
…??///000…/)/)/)??....
-
Lúc trời xụp tối, bổng tao chột
dạ, tao rề mông vô máng tre, là nó ào ào…tuôn
ra như suối…
-
Cái gì…tuôn ra vậy trời?
-
Lải Kim chớ gì nửa, lải kim nó
tuôn ra theo máng tre xuống sông, gặp nước
lạnh, bầy lải giải giụa, làm sôi động một
khúc sông!
-
Trời đất ơi…
-
…không biết lải kim loại gì, nó bự
bằng con lươn, vàng khè, dài cả thước…
-
Trời !!!...Nói dóc ông ơi !!!
-
Mầy hỏng tin, hỏi ông Sáu Hên coi…
-
Hé hé…
-
Ổng bắt cả chục con, chờ tao hết
bịnh là làm thịt, nhậu…ăn mừng…hehehe.
-
Thầy Hên…nhậu lải???
-
Chớ ông Hên bịnh gì…cử nè?
-
… ???>>>*iii*<<<!!!
-
Thầy bùa Hên luộc con “lải–lươn“…rồi
chiên xù, làm mồi…
-
Xạo! Lải mà nhậu, nghe mắc ói luôn…
Ông Sáu Hên bước vô, nghe ba chớp ba nháng,
rồi quen tật…nói luôn:
-
Chiên xù, nhậu mới…bắt mồi chớ ụa…
-
Ông Sáu sổ lải cho Bác Ba, đúng
hôn?
-
Đúng bon…
-
Nhưng ông Sáu nói coi, sao con lải
kim gì mà bự cở con lươn!
-
Nè Tư con, tao “thư“ một bầy lươn
vô bụng Ba Phi đó mầy…
-
Ối chời chời!!! Ông “thư“ Bác Ba,
ông Sáu…nở lòng nào???
-
Nở con khỉ!? Ba Phi nói dóc, tao
chịu hỏng thấu, là tao “thư“, vậy thôi!
-
Sao ông…hỏng thư một nùi tóc???
-
Thư tóc, làm sao…làm mồi mậy…hehehe
Giờ thứ 25…
Tư Rèn nghe thầy Hên ăn nhậu kiểu đó, nó…bó
tay thầy Hên luôn.
Giờ thứ 25…5 phút sau…
Tư Rèn khều vai Bác Ba Phi, hỏi gắt một câu:
-
Bị “thư” như vậy, Bác Ba Phi bỏ tật nói dóc
hôn đó?
-
Tao hỏng bỏ !!!
-
Trời !!!
-
Hehehe…
Chàng Hiu
374