Quán cà phê cháo lòng của Bà Sáu Mập mở cửa
khai trương đầu năm mới.
Khách khứa, thân chủ…chí cốt gì mà, đầu
năm tới quán “mở hàng” sao mà ít xịt…vậy
hỏng biết nửa! Một lúc sau, Sáu Đực chở
Tư Rèn tới, vừa bước vô quán, Tư Rèn…tỏ
ra lịch sự, chấp 2 tay lể phép:
- Tui thay mặt anh Sáu Xe Lôi, chúc
chủ quán phát tài, chúc ai “vô-quán-nầy”
cũng được tam-an, là “an-lộc///an-cư///an-lạc”…dài
dài bền bền…
- …?<>?<>!...hì hì…chủ quán cám ơn…phước
đức của quí khách quá xá…
- Còn tao, Ba Phi nè, mầy có…chúc
riêng hôn, hử???
- …ờ ờ…chúc Bác Ba mạnh giỏi, nhậu
giỏi, nói dóc cũng giỏi luôn!!!
- Cám ơn mầy, tao mạnh nhưng…hỏng
giỏi nhe!!!
- Còn nhậu nhẹt…cũng còn giỏi chớ?!
- …?><<>?....nhậu nhẹt, tao chỉ
“nhâm nhi” chớ “khỏng giỏi”…hì hì.
- Còn nói dóc, Bác Ba còn giỏi…hôn
đó?!
- He he he…tật tao, hể nói dóc =
<<< thì, trước sao, sau y vậy…khà khà…
Nói qua nói lại mấy câu, rồi hỏng ai nói
tiếp câu nào, nên trong quán im ru như
chổ không người, còn Bà Sáu chủ quán
nóng như hơ, cứ đi lên đi xuống liên tu…
Không-thời-gian nặng nề bao trùm quán
cháo, chổ đông người mà nghe lạnh tanh,
lạnh ngắt, thấy phát ghê luôn...Ngồi một
lúc, Sáu Đực bất chợt hỏi:
- Hôm Tết, Bác Ba tới Chúc-Tết thầy
bùa Hên mùng mấy đó?
- Mồng Một là tao với ông Chín tới
nhà thầy Hên (nhậu) chúc (chúc) liền…
- Có nhậu chai ba xi đế hạ thổ, của
ổng Cúng Tổ bửa 25 Tết hôn đó?
- Chai đó nhậu “đằm” lắm Bác Ba ơi…Tư
Rèn cho biết như vậy. Bác Ba Phi nói:
- Chai ba xi đế đó ổng “chơi” sạch
rồi…
- Hèn gì…>?!<…Tư Rèn nói.
- Gì đó mậy…?! Ba Phi lên tiếng
hỏi.
- Hôm Tết, ổng cho tụi tui nhậu
rượu dở òm, lạt nhách…mắc ớn quá.
- Đã vậy, ổng còn cho…uống cái ly
cụt chưn, thì…thiệt là tệ…(??!!)
Đầu năm đầu tháng Bác Ba Phi thấy Tư Rèn
Sáu Đực hùa nhau chê thầy bùa Hên tới
tấp, nghe phát mệt, cứ với cái điệu chê
liên tu nầy…thì kẹt cho thầy Hên rồi…
Đã vậy thôi sao, bà Sáu Mập còn vuốt
theo, nói:
- Chú Ba nó, kêu thầy Hên bỏ cái ly
cụt chưn, tui cho cái ly khác nè…xời!!!
Tới non nước nầy thì “tiu” thầy Hên rồi,
còn cái ly cụt chưn thầy Hên đang xài là
có “dụng ý”…,./.,//.//,,x,,=…nhưng ít ai
ngờ, giờ bị chê…
Rồi ổng còn bị chê cho uống rượu dở nửa,
thì lảo Hên sẻ tiêu dên bà dền cho coi,
do đó Bác Ba Phi phải tìm cách “xóa” cái
bị chê rậm rề đó…
- Ối chời chời, tại 2 thằng
bây…khỏng-xứng, để thầy bùa Hên đải “rụ
quí” đó đa.
- Rượu gì…mà quí, để thầy
Hên…khổng-cho tụi tui uống, Bác Ba cho
biết coi.
- Rượu quí đó là Rượu Bùa…!!!
- Rượu Bùa là rượu gì…?<?<???
- Là rượu thầy Hên…tạo ra bằng bùa,
đựng trong hủ ngải…(?!)
- Ê ê…hehehe…Bác Ba tính nói dóc
hả, khó nhe, quá khó với Tư Rèn nhe…
- Tao uống Rượu Bùa của thầy Hên rồi
nha, tao báo cho tụi bây biết vậy nha.
- Hả…???...ca cái…cái cái mà thầy Hên
cho Bác Ba nhậu Rụ-Bùa rầu…>>>???
- Tao nhậu rầu nè bây…
- …?!...<<<<>?!...đầu năm Bác Ba tính
nói dóc…y như năm rồi hả…?!<>?!...
- Mầy chận họng tao, thì…thâu, tao
hỏng nói…
- Hì hì…chận sơ vậy mà “đầu năm” Bác
Ba giận lẩy thiệt he, Bác Ba kể coi…
- Có lần thầy Hên khoe với tao là ổng
chế được “rượu quí” để đải “khách quí”!
- …>>>…hí hí…///…ai là “khách quí” của
thầy Hên nè? Tư Rèn hỏi.
- Tao với ông Chín Tiều…hí hí…
- Còn tui, anh Sáu, chú Hai Hùm…là
gì…???
- Tụi bây…là khứa, chớ hỏng phải
khách…hehehe…
- …?!...vậy hả…rồi rồi…hehehe cho
qua…Bác Ba kể lại nghe chơi…
- Hai thằng tao tới, ổng
vô-bàn-ông-tà, lấy ra cái ly pha lê,
trong veo…
- Trời trời…nhậu rượu đế bằng ly pha
lê, đã nha…
- Đã con khỉ, đó là cái ly bị gảy chưn
mà 2 đứa bây chê hồi nảy đó.
- Ối chời…nó đó he…?!
- Ly gảy cẳng, nên không để đứng được,
cho nên, hể ly tới là phải “mấp“…
- Hehehe…
- Cái ly gảy cẳng mắc toi nầy, báo đời
lắm đó…(%$%)
- …ủa ủa…sao chưa thấy Bác Ba nói
chuyện “rượu bùa”…Sáu Đực hối.
- Đây nè, lúc đó, ông Hên móc
trong…lưng quần, lấy ra cái hủ ngải…
- Má ơi, thầy Hên lấy hủ ngải ra “nhá”
chi vậy trời?! Bà Sáu hết hồn.
- …(<>)x(><)…?!...<<…n…Tư Rèn cũng
hoảng vía, Ba Phi nói tiếp:
- …ổng cầm hủ ngải, hỏi tao với ông
Chín, muốn uống rượu màu gì…
- Trời !!! Rượu Màu thiệt hả ? Nhưng
rượu ở đâu?! Tư Rèn hỏi, Bác Ba Phi nói:
- Thầy ngải Hên, chỉ cái hủ ngải…trước
mặt tao, nói Nó trong nầy!!!
- Thầy bùa Sáu Hên tính “khè” Bác Ba
với ông Chín chớ gì?
- Khè ông nội táo á…Thấy hủ ngãi, tóc
ót tao dựng ngược, ông Chín mặt xanh
dờn, họng hả tát-hoát, tao thấy đóc dọng
ổng giựt giựt…
- Hehehe…
- Tao hỏi rượu ở trỏng hả, thầy Sáu
Hên chỉ vô hủ ngải, nói chắc lọi:
- Rượu ở trong hủ ngải nầy nè…
- …trời trời…
- Muốn uống bao nhiêu cũng có, muốn
màu gì cũng được. Thầy Hên nói.
- …<><>>>?!!!...
Thấy hai thằng tao (mặt xanh lè) im re,
thầy Hên hể hả:
- Nè nha, bửa nay, thầy Ngải Sáu Hên
tui, sẻ…chìu tới bến!!!
- Ông cố ơi …&^%&%$abcdefghik…!!! Tư
Rèn xanh gân, Sáu Đực xám hồn.
- Ông Hên lấy giấy hồng đơn đỏ bịt
miệng hủ, rồi ổng lấy ngón trỏ dùi vô.
- Cời-cất-cơi…ổng chơi thiệt he… Tư Rèn
hết hồn. Ba Phi tiếp:
- Trong khi thầy ngải Hên thò tay ngoái
cái lổ…tao muốn đứng máu, còn mặt ông
Tiều chuyển từ vui vẻ sang bồn chồn,
xanh lè rồi tím ngắt, tao nghẹt
họng…định bỏ chạy, nhưng giò tao bị cóng
bà nó rồi Tư Rèn…(?!)
- …&*&*///…khửa khửa khửa…
- Thấy hủ ngải, tao quên ráo tên tuổi ,
tao điếng hồn, tao vói tay…bấm ông Chín
Tiều, ý là tao ra dấu…để vọt, rồi ổng
nhè hỏng hiểu ý tao, cho nên hai thằng
bèn “bấm qua bấm lại”…y như bấm cho có
chừng, chớ biết làm sao nửa Tư con?!
- …khà khà…hí hí…
- Con bà nó…huhu…tới non nước nầy, tao
khỏng-dám bỏ chạy nửa. Ba Phi nói.
- Sao “bác ba phi”…>>>…mà tệ quá vậy
Bác Ba…hé hé…
- Vì ông Hên đã ngoái xong cái lổ ở
miệng hủ…hu hu…thôi rồi bà hú!!!
Bà Sáu mập chủ quán nghe cho đã
rồi…tức mình, hỏi gặng:
- Sao lại “bấm qua bấm lại cho có
chừng“…mấy cha non làm gì kỳ vậy?
- Chớ tui đâu có biết ông Chín “bấm
lại” là ý ổng muốn nói: Ba Phi mầy ưng
uống màu gì, thì cứ nói cho thầy Hên
rót, tui nghe xong, tui khóc huhu…mà
hỏng có “và hu hu”…đó nha…hé hé(?!)
- Úi chời chời…Bác Ba khóc hoài hà…
- Tao…thần hồn nát thần tính, ngồi
chết trân, cứng mình cứng mẩy hết ráo…
- …???...<><>ooo<><>!!!...Thấy ai cũng
im re. Bác Ba Phi nói tiếp:
- Tưởng thầy ngải Hên hỏng thấy, ai
dè, ổng nói: Bấm tay nhau làm gì, uống
cứ uống, có chết…tao lo, thì hà cớ gì Ba
Phi mầy =>>>…lại lo sốt vó…xời!!!
- …khò khò…hehehe…Ông Hên cho biết:
- Ông Chín, đây là Bồ Đào Thiên Linh
Tửu, uống nó bổ…nháng lửa luôn đó…
- …>>>PPPtttGGG<<<…(tư rèn nghĩ tới vụ
phan thanh giản uống độc dược)
- Nè Ba Phi - thầy Hên nói - mầy nói
dóc riết, tao mệt mầy lắm rồi đa!!!
- Hé hé…chết chưa Bác Ba…khò khò…Tư
Rèn khoái chí tử cười khò khò.
Ba Phi nghe Tư Rèn cười vậy, nhưng…nín
khe giả điếc, rồi tỉnh bơ nói tiếp:
- Thầy Hên nói: Giờ vầy, mầy ưng màu
gì, xanh đỏ hay vàng, đưa ly tao rót…
Bà Sáu Mập thấy Bác Ba Phi kể chuyện,
mà lưng rịnh mồ hôi ướt áo chèn nhẹt,
cái áo nó hít sát vô lưng mà Ba Phi…hỏng
biết. Bà Sáu cười hì hì:
- Chết chưa, Ba Phi nói dóc cho cố,
ông Hên để ý là khó sống đa…hehehe…
- Tui cứng họng, Ba Phi tiếp, bèn đưa
đẩy với thầy Hên: Thì cứ…à ừm…“tiên chủ
hậu khách“ mới phải, tui nói vậy đúng
hôn chị Sáu chủ quán? Bà Sáu nói:
- Chú Ba nói vậy mới trúng phép nhậu
chớ…
Nghe Bà Sáu nói vậy, Bác Ba Phi rất…hài
lòng, rồi nói tiếp:
- Hay vầy…hehehe…nên ưu tiên cho…khách
lớn tuổi, thôi ông Chín “lượm“ trước đi,
tui nhỏ tuổi hơn, uống sau, hề gì…
- Hé hé…giờ ai…thí mạng cùi uống trước
nè, hé? Tư Rèn khoái chí. Ba Phi nói:
- Ê Tư, tao “bách xê cái ly mắc toi
đó“ (sic) cho lảo Chín Tiều nghe mậy…
- …&&&&…=>>>|||||||…tính né-đạn hả Bác
Ba….khà khà…
- Nhưng ác nổi, tao cầm “cái ly cụt
chưn” đưa qua ông Chín, ổng hỏng cầm ly,
đã vậy, ổng còn…tréo hai tay ra sau
lưng, rồi ỉnh bụng, nghiêng đầu…để né!!!
- Né hả, dể ẹt, Bác Ba cứ để cái ly
trước mặt ổng là xong…
- Để…con cóc khô, cái ly gảy cẳng, để
xuống nó ngã lăn cù…kỳ lắm!!!
- Ối chà chà…khửa khửa khửa…
- Ông Chín…cứ né ngữa ra sau riết, mới
thấy bà tao…Ba Phi nói.
- Gồi gồi…
- …nên tay tao cứ cầm cái ly cụt
cẳng…mới chết cha tao. Lúc đó ông Tiều
nói:
- Thầy ngải rót cho thằng âm binh Ba
Phi màu vàng đi, màu vàng là màu của
vua, mầy là vua nói dóc, uống màu vàng
đi mầy, ê ê…tính né đạn hả…hehehe…
- Quá đã …đã và và…Bác Ba uống chớ…???
- Tao đá vô họng mầy nhe Tư Rèn, ở đó
mà “đã“ rồi còn “và và”…(?!)
- Chớ sao giờ ? Hỏng lẻ Bác Ba bỏ ly
xuống?
- Thì…hết cửa chạy, tao đành để thầy
Sáu Hên rót vô chớ sao!?
- …hì hì…
- Ông Hên kêu tao hạ cái ly sát đất,
nắm ly cho chắc, ổng kê hủ ngải vô miệng
ly, chổ cái lổ giấy rách, ông búng cái
“cóc” vô hủ ngãi, tức thì hủ chảy ra
nước vàng khé, trong veo…như rượu
mạc-ten, tao thấy phát ham
nha…(>>>?!<<<)
- Ối chà…vậy mà còn “ham” he…?!
- …ổng từ từ kéo cái hủ lên cao,
để…một vệt vàng tuột xuống, rồi bất ngờ,
thầy Hên hạ hủ xuống sát miệng ly là ly
đầy tràn, hỏng nhểu ra ngoài một giọt!!!
- Quá đã, thầy Hên quả là…cao thủ vỏ
lâm ngủ bá!!!
Lúc nầy Ba Phi bị…bí rị, thở hỏng ra
hơi, mà Tư Rèn lại khen thầy Hên nức nở.
Bổng Bác Ba Phi…thấy ghét Tư Rèn, nên
hỏi ngược cho bỏ ghét:
- Ê ê…mầy biết “ngủ bá” là gì hôn mà
“ba đía” trước mặt tao?
- Xời, Ngủ Bá là 5 đời “bá” thời Xuân
Thu bên tàu là: Tề Hoàn Công, Tấn Văn
Công, Tần Mục Công, Tống Tương Công, Sở
Trang Công…chớ ai nè…hehehe…
- Mầy giỏi quá he…
- Hì hì…Tư Rèn “là tui” đây nhe…hé
hé…Bác Ba kể tiếp chuyện đi…
- Tao nói tới đâu rồi Tư Rèn ?!<>?!
Nghe Tư Rèn nói trúng truyện tàu, Bác Ba
Phi…hết hồn, nên quên lửng câu chuyện
đang nói…(?!).
- Ùi chà…Bác Ba kể tới lúc…ly rượu nổi
bọt vàng khé…
- …>>>@<=>…>>>>…Ba Phi im ru.
- Ủa ủa…sao khựng ngang xương vậy
cà…Sáu Đực thắt mắc.
- Ờ ờ…lảo Sáu Hên cười khà khà rót
rượu, mà lòng tao teo thắt lá gan, ước
gì lúc đó, tao có cặp cánh mọc lẹ sau
lưng!!! Ông Chín Tiều hối tao dồn dập:
- Uống lẹ Ba Phi, sao mầy khựng ngang
vậy? Ê, ê…sách xưa có câu, nói-gằng:
Thượng điền títtt-thỷỷỷ hạ điền khan,
nghĩa-gà: Guộng trên có nước, nhưng
mà…guộng dứ khô-gang…đó nghen!!! Húp lẹ
coi…
- A cái…cái mà mà…ca cái cái…tao cà
lâm nghe Tư Ghèn. Ông Tiều nói:
- Guộng tao đang thiếu nước, mầy hỏng
thấy…sao mà chập chờn, hử?!
- Lẹ lẹ Ba Phi, tao đang “khô“, uống
lẹ, để tới tao coi. Sáu Hên cũng hối.
- Khửa khửa khửa…Bà Sáu cười sóc hong
Ba Phi.
- Bác Ba uống hôn? Tư Rèn hỏi.
- Hỏng lẻ bỏ?! Tao cảm thấy…nháng
lửa đầy mình, tao vội nhớ ông bà ông vải
tám đời vương, bụng tao tự nhiên sôi lên
ùn ụt, cổ họng đắng nghét, khô khốc…ý
cha cha…(?!)…mắt tao ngó “cung cách“ hai
ngón tay…của tao bợ ly rượu “rất điệu
nghệ“ của mình, mà…lòng tao đau, dạ tao
thắt!!!
- Ối ối…
- …tao từ từ đưa ly “rượu ngải“ ngang
tầm mắt, thấy nó vàng chóe, trong veo,
bọt xì nổ lóc chóc quanh miệng ly, tao
hạ nhẹ xuống mủi, hỉnh hỉnh…hưởi thử,
thấy nó phảng phất mùi “bồ đào tữu“ thì
phải…(?!)
- …>*>*>*<<<&<&<&…(đứng hiểu lầm, hơi
ngải đó đa)
- Tao vội hả họng ngữa lên trời, đổ
thẳng ly rượu vô, ngậm miệng, nuốt
nghe…cái ực, hỏng ngờ cổ họng khô queo
từ nảy giờ, bi giờ, bị nghẹt cứng, mớ
rượu nằm chận ngang cổ họng, mắt tao
trợn trắng luôn!!!
- Trời đất ơi, sao vậy…dính bùa rồi
hả???
- Tao bị ”nghẹn rượu” đó đa…
- Thánh thần thổ địa ơi…nghẹn gì hỏng
nghẹn, nhè đi nghẹn-gụ…???!!!
- Ối chời chời!!! Mặc cho Tư Rèn hết
hồn, Bác Ba Phi, tỉnh rụi nói tiếp:
- Nghẹn rượu nó đau cần cổ còn hơn
nghẹn bánh “thửng”! Tao…muốn sùi bọt
mép, tao vội lấy tay vổ vô ngực, rượu
nhè nhẹ trôi xuống từ từ trong thực
quản, bổng có mùi thơm phảng phất đâu
đây, tao tưởng tao “rồi đời“ rồi…nhè tao
bổng thấy…ngon ngon, lúc đó, như vừa
thoát chết, tao mần thơ 3 xu liền…
- Thơ…ga - sao? Đọc nghe…
- “Huỳnh đào hạ thổ, ly…hương tữu…
Cạn chén huỳnh tương, khẩn chiu
– mồi”…(chử chiu hỏng có ê)
- He he he…Hỏng lo nghẹn, đi lo “đưa
cay” rồi hà…hé hé…
- Nghe Bác Ba tả, ban đầu tui thấy
chết như không vậy hè, uống rượu gì mà
như uống độc dược, thấy ghê quá …Rồi sau
đó…
- Miệng tao “chấp chấp“ rồi thưởng
thức “cái hơi hớm” của rượu quí, bụng
thầm tiếc rẻ, vì lở…nuốt trộng, giờ uổng
quá, hỏng lẻ xin thêm…ly nửa???
- Ồi tời tời…hí hí…mô phật ông
luôn…!!!
- Tao liền…tiển cái ly cụt giò mắc toi
đó cho ông Chín Tiều, Ổng Chín hỏi thăm.
- Sao mày? Ngon chớ? Đừng làm tao “dội
bàn nạo“ nhe?!
- Ngon mà…Ông Chín nói:
- Tao thấy mầy…nuốt rượu, như nuốt
thuốc trừ sâu, thấy phát ghê!!!
Thấy hai thằng tao…nhợn tới nhợn lui như
vậy, Thầy Hên nói:
- Uống Rượu Bùa của Thầy Sáu Hên mà Ba
Phi nó làm như uống bùa mê thuốc lú…Mai
mốt đòi uống nửa là hỏng còn đâu nhe,
chớ ở đó mà lợn cợn, tầm ruồng…Lẹ lên
ông Chín, thầy Hên tui bị…hạ điền khô,
rồi nè…khà khà.
Thầy Hên trách Bác Ba Phi…lỳ đòn mà nhác
gan, bất chợt thầy Hên hối:
- …rồi rồi, ông Chín đưa ly đây, màu
gì, xanh nghen, đây là “màu lưu linh
tửu“ nghe chưa, uống vô là…vạn thiên
muôn tuổi, sống nhăn sống nhích luôn…
- Cải lảo huờn đồng chớ gì? Tư Rèn
hỏi. Bác Ba Phi nói:
- Chưa biết được, ông Tiều…cẩn thận, lể
phép cầm cái ly bằng hai tay, trân trọng
đưa qua ông Sáu Hên, tao thấy cặp mắt
ông Chín dòm thẳng vô hủ…ngãi, tròng đen
đấu dính vô sống mủi, ngó thấy kỳ cục
quá, thầy Sáu Hên kêu hạ ly xuống đất
như tao hồi nảy, rồi kê miệng hủ vô ly,
rượu chảy ra xanh lè, ổng nâng hủ lên
cao hết với tay, trong ly, màu xanh
thiên thanh dâng lên vừa chí miệng ly là
hủ rượu ngừng chảy, ông Sáu Hên hạ tay
xuống, tài tình như hát xiệc, trong ly,
bọt túa lên vung chùng óng ánh màu đọt
chuối…tao vội khòm qua hưởi thử…
- …trời trời…
- Tao thò mủi…sát vô bọt, hưởi thử,
nhưng hỏng nghe mùi gì…Tao kể nghe dài
dòng, nhưng sự việc xảy ra trong tíc
tắc, rất khó tin, nghen Tư Rèn!
- Ông Chín dám uống hong?
- Tao thấy ổng chần chừ, mép miệng giựt
giựt tỏ ra e ngại, tay rung rung, làm
cái ly gảy cẳng chao rượu, lắc lư, ổng
“than”:
- …úi chà chà…khổ tui quá nè…
- Ông Hên la: Cắt cổ hơn đổ rượu nhe
ông Chín, tao thấy vậy bèn
lụm-nho-ế…chọi tá lả âm binh:
“Thượng điền…ngập
thuỷ, chủ điền than…
Hạ điền cạn
nước…chủ cũng than“ ?! Hehehe…
Nghe xong bài thơ…chủ điền, ông Chín
Tiều, nóng mặt, chửi tùm lum:
- Tao chọt vô họng mầy, chớ ở đó mà
“đầu năm đầu tháng” mần thơ…ngạo tao
nhen!!! Tao nhậu nè, nhậu như Ba Phi
hồi nảy là…nhậu hổn, tao nhậu…riu riu
mới điệu nghệ giang hồ nè…Tui vô nè thầy
ngải trời thần 6 Hên, tui vô nè…
- Bác Ba…tả kỷ kỷ…xí
coi,,,hehehe,,,>>>…
- Ông Tiều nhắm mắt, chu mỏ, đưa cặp
môi vô ly, ổng mút mép ly nhè nhẹ, ly
bổng phát ra tiếng kêu chíu chíu như
chim hót, được chút xíu, ổng dừng, ngậm
rượu trong họng cộng với nước miếng…một
búng, ổng bậm môi, phùng má, thụt qua
thụt lại như xúc miệng, cho hơi rượu
xông lên lổ mủi, sau đó ổng nuốt từ từ,
mở mắt ra và hả họng….khà, trái cổ giựt
giựt, rồi ”khặc” một tiếng rỏ to!!!
- …!!!...
- Nè thầy Sáu, rượu nầy ngon quá cở đó
ông…Ông Chín khen, Sáu Hên nói:
- Chứ sao…=>>> “bồ đào thiên linh tữu“
đó, khó mà luyện, nếu yếu bùa…
- Ông Chín Tiều hả họng, trút hết chút
rượu còn lại, trao ly cho thầy Hên, rồi
hai tay chống càm, nhướng mỏ, nuốt từ từ,
như để hưởng hết cái tinh tuý đậm đà của
Bồ Đào Thiên Linh Tửu, để cho nó ngấm
dần dần trong bao tử…Tao dòm không chớp
mắt, sau đó ổng nuốt…nghe cái ực, chu mỏ
lên trời, môi dưới chìa ra, bất chợt
miệng ông Tiều “khạch” một tiếng, ra
điều quá đã…Ông Chín nói liền:
- Gụ-xanh…quá trời ngon, nhưng sao
rượu nó có mùi…khét khét vậy hởi ông Sáu
Hên thầy ngải trời gầm?!
- Đó là tại…hơi lố lửa thôi, hề gì,
tới tao nhen Ba Phi, tao chơi “màu tím
hoa sim” cho văn nghệ chút xúi nhe…Ông
Sáu hả họng, đổ hết hủ rượu vô họng, còn
lắt lắt cho sạch giọt cuối cùng, nuốt
cái ực, ổng khè…khè mấy cái, nói:
- Rượu “hạ thổ bách nhựt” uống vô nghe
thâm trầm…quá cở thợ mộc!!!
- Vậy rượu trong hủ…ngải, đâu còn nửa
hẻ…??? Tư Rèn hỏi, Ba Phi nói:
- Nói thật nhe, ông Hên uống hết ráo,
tao mừng còn hơn bà cố sống dậy, tao ngó
ông Chín, ông Chín ngó tao, tao thấy…nhẹ
cả người, rồi cùng nhau cười hỉ hả…
- …?!...///…?!...
- Hết rượu, 2 thằng liền ăn chim rô ti,
nhai xương dòn rụm luôn…
- Bác Ba…lo ăn, hỏng nhậu nửa hả? Tư
Rèn thắc mắc, Bác Ba Phi nói:
- Thầy Hên vô lấy…hủ khác…
- Rồi sao…
- Hai thằng tao…dọt mất!!!
- Hehehe…
Chàng Hiu
374