Hồi xưa, hồi năm 1 ngàn 9 trăm… hồi đó,
lúc chưa có trồng trái chích ngừa…
Con nít nhỏ sanh ra rất dể bị bịnh đủ
thứ, có khi không sống nổi…
Do vậy, bà con cho là “khó nuôi” và khi
bị bịnh là phải “đi thầy” để trị.
Thầy trị bịnh là thầy thuốc nam, thầy
bùa, thầy pháp…
Con nít khó nuôi (người xưa đổ thừa) là
do “bị ông bà quở” hoặc bị yêu tinh…
chơi rắn mắt… ghẹo con nít cho vui (?!)
Vậy muốn… xí gạt ma quỉ, chỉ còn nước…
Là phải
đặt tên con cháu sao cho “xấu háy”… để
khỏi bị ma quỉ khuấy rầy.
Như tên: Đèo, Đẹt, Tèo, Cu, Hòn… để ma
quỉ “thấy gớm” hỏng dòm.
Hoặc tên: Bò, Trâu, Chó, Heo, Cóc, Ếch,
Nhái…vv… để khi gọi tên, ma quỉ “tưởng”
đó là “con vật” chở hỏng phải “con người”
nên… nó ngó lơ, vậy là thoát!!!
Quả thiệt
là khổ… cho hồi xưa…
Bởi cái tên… thất cười như vậy, nên con
nít “trộ tên nhau” có vần, có chữ:
(viết lòng
vòng một đổi, vậy là vô…ngàm nghe cái
cạch, để ba xạo được rồi)
Cóc, Ếch, Chàng Hiu, Nhái…là những sinh
vật Lưỡng Cư, vừa sống trên cạn vừa sống
dưới nước, nghĩa là chúng có 2 vòng đời…trong
cuộc đời: (kể từ từ từng con)
Cóc có khi
gọi là ông Thần Thừ, bởi con cóc nầy bự
hơn đồng loại.
Da Cốc xấu
xí xần xùi, có nổi mụt cộm cộm…như Mụt
Cốc, dòm thấy ghê lắm, nó lại ưa xì mủ
trắng…nhớt nhớt, đã vậy còn thêm có đốm
đỏ đỏ vàng vàng trên da, nếu ai…nhát gan,
dòm thấy con Cóc là…dùng-mình, hỏng dám
bóc, nói gì ăn thịt!
Cóc…có tài
“tiên-đón” {đón (đầu) trước} chuyện trời
mưa…
Nhưng nó…kín
tiếng hỏng nói, mà chỉ hầm hừ “nghiến
răng” để báo động trần gian.
Cho nên
mới có chuyện “cóc nghiến răng” =>>>…cóc
óc cẹt, cóc cẹt, cẹt…óc óc…
Khi bầy
Cốc ghiến răng rộ lên một hồi dài, thì
vài ba bửa là trời đổ mưa…
Cho nên
dân gian tôn cóc ta…lên tận mây xanh:
Con cóc là cậu ông trời.
Con Cốc
khi đi, chỉ nhảy từng bước ngắn dưới đất,
nó sống trong hóc kẹt trong nhà và nó ưa
trốn chổ mát ngoài vườn hay chui rút
dưới…cái gì có đậy bên trên…
Cốc đẻ
trứng, trứng Cốc giống hột é và trứng
xâu thành một dây dài như xâu chuổi
trong…hồ cá kiểng ngoài sân, dưới mương,
ao…trong mùa mưa.
Trứng nở
ra Nòng Nọc còn gọi là “cá nhái cóc”,
con nầy đen thui, lội nghẹt ao, cá hỏng
dám ăn, vì…cá biết mật Cốc rất độc, ăn
cá nhái cóc có mật, là thát…
Khi mọc
cẳng, nòng nọc cóc biến thành con cóc
con…bự cở hột gạo, ốm nhách, bò lổm ngổm,
y như hột gạo cháy đen…có gắn cái 4 chưn.
Cóc mẹ
cũng như cóc con, nhảy (di chuyển) từng
nấc, vì 2 đùi sau nhỏ chéo…
Ếch là con
“gà đồng” ai cũng mê, nhứt là cặp đùi,
bởi đùi ếch…ăn vô đã họng!!!
Ăn đùi ếch
xong, mấy ông già xưa còn coi xương đùi
để…đón-mưa.
Hồi xưa,
mấy ông già coi xương đùi ếch để đoán
nắng mưa như sau:
Nếu ở 1/3
hai đầu xương, bên trong thâm đen thì
“mưa đầu và cuối tháng” .
Còn xương
bị đen (hỏng biết tại sao đen) 1/3 ở
giữa, thì mưa giữa tháng.
Đoán…chơi
chơi vậy, mà mưa…đúng y xương ếch báo
điềm, thế mới tài tình.
Còn món
“ếch xào lăng” hay “ếch nướng mọi” thì
ai mà hỏng khoái…chớ???
Đầu mùa
mưa “ếch bắt cặp” để đẻ trứng, lúc nầy
miệng ếch đực…ngậm câm, nhưng nó cố tình…phùng
họng (?) để phát ra tiếng kêu
“uềnh-oang” càng lớn càng tốt (nói theo
mấy…<?tay tổ!>…nói trây)…Đó là ổng đang…ra
sức, dụ khị bả đó nha.
Đó là nó
ra hiệu, để “mấy bả” biết chổ, rồi…tự
dấn thân, quả là…đã đíu thiệt!!!
Chuyện kín
mà nó la lớn chết bỏ, cho nên…bị lộ, vì
thế dân gian có câu:
“Con ếch nó chết (vì
cái) lổ miệng”.
Quỉ thần
thiên địa ơi…ta nói, ta la…
Con ếch nó
la lớn tới nổi, Cụ Tú Trần Tế Xương đang
đêm ngon giấc ngủ, vậy mà Cụ phải…giựt
mình nghe cái rốp…(trong 2 câu thơ)
Đêm đêm tiếng ếch bên tai.
Giật mình cứ tưởng tiếng ai gọi đò.
Do chuyện
“giựt mình” đó, bi giờ…(##@$$)...hơi
“thắc mắc” chút xí…(?>???<!!)
Là cái đêm
hôm đó, cái đêm ếch la lớn đó đó…
…(?!)…Cụ
Tú giật mình thức giấc, rồi hỏng biết Cụ…có
chịu khó xách đèn đi soi ếch để…làm mồi
nhậu hoặc giả, làm món “ếch kho xả nghệ”…để
ăn cơm hôn nửa(?!)
Vì Cụ
“không nói trong thơ” cho nên kẻ hậu bối…bối
rối, nhưng lại hỏng dám mạnh miệng hỏi
ai…(<><>?><???)...về cái vụ “ếch kêu đêm”…đó
đó.
Nếu đêm
đầu Cụ bỏ, đêm kế, Ếch khùng khùng kêu
nửa, thì Cụ có đi “tó” nó hong?
Chớ thịt
ếch mà làm…bất cứ món gì, nhậu vô, cũng
“bắt mồi” lắm Cụ Tú ơi…
Đang…gỏ
ngon trớn, kính Cụ Tú, cho kẻ hậu bối…thày
lay, vuốt đuôi ké mấy câu:
Ếch kia còn gọi “gà
đồng”
Chổ nầy nó rống, chổ
nọ nó la…
Đêm đêm nhậu huỷnh…(<>)…hỏng
lo giựt mình…(bài thơ cở…2 xu 8)
Con Ếch
lớn, nó bự cở cườm tay, nếu nó còn nhỏ,
nhỏ…cở Con Nhái, ai cũng biết đó là con
Ếch, bởi da nó…đen đen, chót mỏ hơi tà,
miệng nó rộng…như miệng ếch, đùi bự chà
bá, nó có thân hình bự…cót-sì-tô như lực
sỉ (còn nhái von von, thon thon)…
Trứng Ếch
đẻ nổi trên mặt nước từng mảng hai ba
chục trứng…
Trứng nở
ra con nòng nọc, khi nó lớn hết cở, cở
ngón tay.
Nòng nọc
nầy cũng làm Mồi cho cá lóc, cá rô…
Nòng nọc
mọc cẳng, rồi…thụt đuôi, chớ hỏng rụng,
thế là con ếch ra đời.
Chàng Hiu
có cặp giò…xương xẩu và thân mình ốm
nhách (ốm như chàng hiu).
Bàn chưn
và tay nó ở đầu ngón to bè như cái quạt,
lại…nhám xàm, dính như keo, nên chàng
hiu leo cây số một và nó chỉ sống trên
cây, trên lá chớ không bao giờ chàng hiu
xuống đất sống như ếch nhái bao giờ.
Khi thấy
chàng hiu “đi” trên lá cây mà…(...<#*@*tv#%#>…)
nói là “ếch cây”…thì bó tay với mấy ông
mấy bà đó luôn.
Chàng Hiu (đặt biệt) chỉ đẻ trứng trong
bọc bọt trắng, bọc treo tòn ten trên
chót ngọn cây, mà ngọn cây nầy…phải thò
ra mặt nước của cái ao hay vũng nước ở
dưới, nó phải “me” chổ đẻ như vậy, để
khi trứng nở là con “cá nhái” (nòng nọc
chàng hiu) rớt thẳng xuống nước, quả là
chàng hiu cũng…khá đó…
Còn nếu
không có cây để đẻ, thì chàng hiu đẻ
trứng trong cỏ, sát mép nước của cái ao
hay mương, nó “tính trước” rồi, từ khi
đẻ trứng, trứng nở thành nòng nọc, thì
mực nước nước ao “phải ở nguyên chổ” củ,
nếu không, con nòng nọc sẻ chết khô dưới
đất.
Khi nòng
nọc thụt đuôi, mọc cẳng, thì mực nước ao…mới
dám dâng lên hay rút thấp xuống, nghĩa
là chàng hiu…biết trước thời tiết mưa
nắng, nó giỏi quá…
Chàng hiu
ăn ngủ trên cây, ban ngày nó trốn trên
lá hay nằm dài theo chổ khuất để nghỉ
ngơi, ban đêm mới đi kiếm ăn…
Chiều chạng vạng tối, chàng hiu nhảy
khỏi chổ ngủ…=>>>…
Hồi xưa, bà con “uống nước lu” bằng cái
Gáo Dừa có tra cáng, lu nước để trước
nhà trên chẻn ba cây mì, kế bên lu có
trồng cái cây, để móc cái gáo…
Con nít ăn
cơm chiều xong…ba chớp ba nháng lấy gáo
mút nước uống, thì…đùng một cái, con
chàng hiu quỉ sứ nhảy…bổ vô mặt, một tay
nó bấu vô sống mủi, tay kia rớ vô màng
tan, còn cẳng nọ thì ịn vô miệng, cẳng
kia ôm gò má…nghe lạnh ngắt, thế là con
nít hay người yếu bóng vía phải…nhảy
dựng la làng!!!
Chàng Hiu
chơi kiểu bất ngờ đó, thì cho dù là tề
thiên, cũng…phải té ghế, chớ ở đó mà
hỏng sợ yêu quái….như tôn ngộ không…(?!)
Còn nếu
thấy chàng hiu co ro ngủ trên tàu lá
chuối, thằng ông cố nhỏ thò tay bắt nó…thì
y như rằng, chàng hiu sẻ…đái vô mặt bằng
một tia nước trong veo…
Ối chà…chàng
hiu…chơi độc thiệt…(!?!<><>???)
Nòng nọc
chàng hiu, trời sanh, nó “làm mồi” cho
cá, cho nên…
Mấy ông
thợ Câu Cắm đi vớt “cá nhái” (nòng nọc
chàng hiu) làm mồi câu cá lóc gọi là
“mồi chạy”, mồi sống nầy rất nhại với cá
lóc…
Nhái Bầu
là loại nhái nhỏ cở ngón tay, da nhám
xàm, dai nhách…
Nhái Bầu
nó…biết, nó không phải là Đồ Ăn của…ai,
cho nên tối ngày nó…nằm phè cánh nhạn,
dăng cẳng dăng tay nổi lềnh bềnh trên
mặt nước, nếu…quởn thì rượt cắn con nhái
bầu khác để dành lảnh địa hoặc…ra uy
nhái, cho xôm!
Đặt biệt,
hiếm ai thấy trứng hay nòng nọc Nhái Bầu…
Nhái Bầu
so tỷ lệ với nhái khác, thì nó rất ít…nhưng
rất dử, dử như cọp.
Mùa nắng
Nhái Bầu vùi thân sâu xuống cát, lúc nầy,
da nó mềm, dẻo, dai…
Nếu moi lổ
gặp nó, nó nhắm mắt, thụt đầu như cục
Kẹo Ú tráng bột, mềm mềm…
Mưa xuống
thì Nhái Bầu thót lên ruộng để rong chơi!
Loài Nhái,
ngoài Nhái Bầu còn có thêm:
Là loại
nhái bự con, cở ngón cẳng cái, da có màu
xanh xanh, bụng trắng hếu, trên lưng có
sọc trắng kéo dài từ mỏ tới chót đít…
Mấy ông đi
câu ếch…thất bát, câu luôn nhái sọc để
gở gạc, bị…con nít quở:
-
Ai lại câu
nhái ăn thịt…hả ông?
-
Tầm bậy nà,
đây là con Bù Tọt đó bây…
-
…?<>?...Bù
Tọt…???...(bù niển, bù mắt, bù cào)…>>>…tụi
con bù trất…
Sở dỉ con nít…quở ăn thịt nhái, là bởi
có ai ăn thịt nhái bao giờ đâu…
…Ấy ấy,
cái hồi củi cân, gạo sổ, thì quơ quào,
tó được con gì, thì “rốp” con nấy.
Chớ nhứt
định…hỏng ai ngu, chịu nhịn đói để chết,
chết đói thấy ghê lắm.…
Cho nên
đêm đêm ra đồng soi ếch, nhái…để bán lấy
tiền mua gạo…
Nhưng mà,
bắt ếch riết…ếch hết, phải bắt tới nhái…
Nhưng ăn
nhái, cũng phải nói trớ…cho đở kỳ cục,
vậy là tên Bù Tọt…chào đời.
Mấy ông
mần-tập-đòn nông nghiệp, sau một ngày
cuốc đất…cho giản gân…
Chiều về
hay lật đất cày để tìm mồi nhậu, nhưng…chỉ
toàn gặp nhái là nhái…
Úi chà chà…kệ
bà…nhầm nhò gì ba cái lẻ tẻ đó:
Cứ bắt
nhái nướng nguyên con ngay bờ ruộng, gọi
là món Nhái Nướng Mọi…khà khà… thế là có
mồi và mấy ổng cứ ngồi góc bờ…nhậu đại
cho vui qua ngày.
Gặp cái
lúc gạo hỏng có…để nấu rượu đế, nên rượu
được nấu bằng “bọt mía” có pha an-col,
rượu nầy…bụng đói, uống vô…hỏng sình
cũng sọp, hỏng sọp cũng phù giò…rồi đi
xà lỉa, nhưng hỏng chết ngay…
Mấy ông
thần đó, nhậu miết, chiều nào cũng “ba
ngù”…lết về nhà, vợ cằn nhằn luôn miệng,
biết thân biết phận mình, chàng ta lặng
lẻ nằm vỏng…thở nhè nhẹ, nín khe chịu
trận, mặc cho vợ…nói dai, chàng vẩn im
re…vợ chịu hết nổi, hỏi:
-
Nhậu hoài,
hỏng bỏ được hả?
-
Hì hì…”Những
lúc say sưa, cũng muốn chừa”
-
…?#?$?<o>?...sao hỏng chừa?!
-
Hì hì…”Muốn
chừa, nhưng tánh lại hay ưa”
-
…hé hé…”Hay
ưa, tới nổi không chừa được”
- …khò khò…”Chừa được, nhưng mà…cũng
chẳng chừa”
-
Hây quá
he…ông đem sư tổ Nguyễn Khuyến ra “khè”
tui đó hả…?>????...
-
Ông ăn
nhậu li-bì, bê tha, sẻ hư đời, cho coi.
-
…Hì hì…<><>…”Say
sưa nghĩ cũng hư đời”
-
Biết vậy
là tốt…mô phật…
-
…hí hí….<><>…”Hư
thời hư vậy, say thì cứ say”
-
Ối tời tời…say
miết hỏng sợ ngừ-ta-cừ…hả…>?>?>???
-
Khà khà…<><>…”Đất
say đất cũng lăng quay.
Trời
say mặt ổng đỏ gay, ai cừ” (Thơ Say-Tản
Đà)
-
Ối chà chà…<>?!<>…ông
lỳ như vậy, bây giờ tui hỏi ông…
-
…///…&^%$#@!)(*)=>>>…=/o/=…<<<…(nghe
chửi nháng lửa)…
Mấy tay
nhậu đó, bị vợ nhằn miết, nghĩ lại…cũng
sợ “nổ gan” thì chết…
Mấy chàng
bèn bỏ rượu đế, để uống Bia Lên Cơn…thì
còn quá tổ hơn nửa…
Trời trời…thôi
rồi, vậy thì…rồi đời cô-lụ…mấy ông ơi!!!
Là loại
nhái chuyên sống trên ruộng…có nước,
loại nầy cở ngón tay, làm mồi câu cắm là…nó
đó. Nó sống trên khô, khi có động là
phóng xuống nước trốn, rồi lên khô nằm.
Là loại
nhái nhỏ, cở ngón út, loại nầy sống lẩn
trong cỏ, trong liếp rau trên đất ẩm,
hỏng thèm trốn dưới nước và nó “nhiều
như ruồi”.
Ta thấy
bầy cò trắng đi theo bầy trâu hay bò ăn
cỏ, để bắt nhái…là nhái ruồi nầy.
Còn 1 con
lưởng cư nửa, đó là con Ểnh Ương.
Ểnh Ương
là con lớn họng, bởi đầu mưa, nó “bắt
cập” để đẻ trứng, nó vừa lo bắt cặp, vừa
la “uềnh-oang” dậy xóm, bể làng…
Con Ềnh
Ương có cái bụng phình bự…như ểnh ương,
do đó khi nó gặp rắn, nó không chạy rẹt
rẹt chết bỏ để trốn như ếch hay nhái, mà
nó đứng lại…kênh-sì-bo, nó gồng 4 cẳng,
nâng mình lên, rồi phình bụng đứng đó,
hỏng đi. Nó dử vậy đó.
Nếu con
rắn…khờ cắn nó, nó phình cái bụng bự
kềnh, còn cái cẳng nó có chút tí, nên
rắn hỏng có chổ để cắn, bèn cạp trật
vuột vô cái bụng nhớt lầy, đồng thời
nhớt nầy dính vô họng rắn như keo, thế
là rắn ta cà mỏ để chùi nhớt xuống đất
và rút êm, còn ểnh ương xọp bụng, tà tà
bò đi…một cách ngang nhiên, nó…thiệt là
“gân” quá cở.
Ểnh Ương
sống trên cạn, có khi nó leo cây tìm
bọng cây để trú nắng.
Thường thì
nó vùi sâu thân dưới đất xốp để sống qua
mùa khô.
Bên trên
là nói sơ qua về loài Lưởng Cư…
Mổi loài đều có cách sống khác nhau, mặc
dù đẻ trứng rồi tới nòng nọc…
Quởn quởn…nhớ chuyện, đía bậy cho vui
cửa vui nhà, chớ mập béo gì cho cam.
NĂM
MỚI CHÚC QUÍ ĐỘC GIẢ ĐƯỢC NHIỀU TAM AN