Lụp Chim là dụ chim rừng vô cái Lụp, để
bắt bằng tay…
Cái Lụp được làm bằng kẻm, nhưng nhỏ hơn
cái Lồng, Lụp để chứa Chim Mồi và 2 bên
hay 1 bên Lụp, có lưới giăng dựng đứng,
lưới nầy để úp con chim rừng, gọi là Chim
Bổi.
Cái Lụp… có ăn tiền hay không là do “cây”
Cầu, đây là chổ cho chim rừng đứng, để nó…
kên vô chim mồi. Khi chim rừng “vô cầu” (đứng
trên cầu) thì cầu mới sụp, cầu sụp thì tấm
lưới ụp xuống, bao con chim rừng trong đó,
do đó, cầu nầy có tên, nghe… rất ê càng…
là Cầu Tử!
Khi chim rừng… muốn dưỡng già, hỏng lo đói
nữa… thì nó “bèn” đứng trên cầu tử…
Chỉ con chim nào… đẻ bộc điều, tốt “mã”
mới được làm Bổi, nó được ở Lồng Son và
được chủ Lụp cưng chìu như Trứng Mỏng, nên
ngày nào chim cũng được tắm… 1 lần, cơm
nước đầy đủ!!!
Còn một số chim rừng… xấu số, thì đám con
nít… dành nhau nuôi nấng…
Nhưng mà, bảo đảm, trước sau gì… chim hỏng
chết, cũng xẩy lồng, dông mất…
Một số nữa… tận số, thì vô bàn nhậu chu du…
miền lạc cảnh!!!
Lại cũng có khi, chim rừng “vô” cầu tử rồi,
nhưng chim chưa… tới số, nên cầu hỏng sụp!
Cầu Tử…(mà cũng) bị “kẹt” (nữa nè)… thế là
chim xẩy!!!-Ta nói… tiếc hùi hụi
luôn nha.
Chim rừng, có con khôn, đầu có sạn, biết…tẩy
hết ráo, nên nó hỏng thèm đậu cầu tử…
Nó nhè “chơi độc” đeo… quanh cái lụp...
Để thò mỏ cắn ”cho bằng được”… thằng ngu…
đi dụ nó dính lụp…))ó((…
Khi gặp con chim “có sạn” (trong đầu)…thì
dù, cái lụp có “nhạy” cách mấy, có “hây”
cở nào, thì cái Lụp Chiến vang danh…cũng
đành bó tay…chấm than!
Còn ngài chủ lụp, gặp cảnh đó, đành…khóc
mếu, chửi cái lụp mỏi miệng…=>)O?!O(=>>>
Và ổng “ợ ” con chim rừng kia…tôn nó làm
sư phụ…?<>?><>?...bởi nó khôn quá ể!!!
Dân (chơi) Lụp phải là dân…già đầu trong
nghề nuôi chim!!!
Nghĩa là “ổng” phải chơi chim lâu năm…thì
đầu mới có “sạn”, đầu có sạn là đầu sói,
đầu bị sói là đầu già, đầu già…là già đầu,
vậy thôi…hehehe…
Khi nói tới Dân Lụp thì…phải biết nha…=<><>$#$<><>=…
“nghề” lắm đó…!!!
Ổng (hiếm có bà nào chịu chơi lụp) nuôi
chim lu bù cốc trong nhà, từ hồi ổng còn
nhỏ lận.
Rồi khi có vợ, ổng vừa cày cuốc nuôi vợ
con, lại cũng…vừa nuôi chim…để giải trí!
Do đó, mới nói…cho nên, bà vợ…rầu lắm, mà
hỏng thèm nhằn, vì nhằn hoài…cũng vậy thôi!
Cũng do đó, đời ổng =>>> ổng nói, ổng
“chỉ” có 3 cái “phải lo”:
…1/ vừa lo mần ăn…=>$<= 2/ vừa lo nuôi
chim=>$<= 3/ vừa lo đi lụp…=>$ooo$!!!…
- ….
“lụp chim để giải khuây”…ổng ưa nói vậy đó,
thì bà vợ…đầu hàng, bó tay ổng luôn!
Chim bị Lụp là chim trống, cái thứ chim
trống…ưa đá nhau như gà nòi.
Chim trống, đá nhau để dành đồng, dành chổ
ăn, dành chim mái (hỏng ai nói Chim Cái)…vv…
Quí Độc giả thấy người ta bán chim lủ khủ…dài
đường dài xá…
Đó là những thứ chim dử như chằn tinh gấu
ngựa…nên mới bị dính lụp, tiêu tùng đời
trai!!!
Cho nên, bây giờ chim ta… đổ quạu, đứng…
la ó trong lồng…{!!!<>?><>???}...đó đa…
Con chim dùng để dụ chim rừng tới lụp là
Chim Mồi, muốn có con mồi “ưng ý” cũng
hỏng …đơn giản như thò tay lấy bịt thuốc
rê… rồi chẹt hộp quẹt là xong…
Ví dụ nhỏ về chim Hoành Hoạch.
Chim Hoành Hoạch cũng có mấy loại:
Hoành Hoạch Mồng, Hoành Hoạch Vàng, Hoành
Hoạch Mốc, Hoành Hoạch Chanh…
Hoành Hoạch Mồng (Chào Mào, Chóp Mào) có
chòm lông dài như cái mồng trên đầu…
Do đó, nó cũng có tên… tắt, kêu là Con
Mồng.
Muốn có Con Mồng chiến đấu để làm mồi thì:
1- Nuôi
chim con vừa mọc lông ống.
2- Nuôi
chim rừng “còn nhỏ” khi dính lụp, chim nhỏ
là chim có mỏ còn “miếng dầy” trắng dính
quanh mỏ, gọi là Con Bổi Non, rồi luyện
cho nó dạn, hỏng sợ…gia chủ.
3- Chim
già dính lụp, nhưng có giọng thanh, “líu”
nhiều, khi nó Líu, chim nuôi khác đứng kề,
nghe nó kêu…chim kia hỏng dám mở miệng,
đây là Con Mồi Chiến…
Khi đã ưng ý con chim nào, thì phải bỏ
công, bền chí, tập cho nó dạn, tập nó biết
ý chủ, khi chủ “ra hiệu” búng tay hay hút
gió, thì nó phải kêu… trả lời liền…(?!)
Tập rất khổ công, có khi tập cả năm trời…còn
bị thất bại…
Rồi còn phải tập nó đứng trong lụp, để nó
quen lụp…
Con chim mồi, dù có “hây” cách mấy đi nửa…
Nhưng cái Lụp mới là quyết định thành bại
trong nghề Lụp Chim…
Nhưng ta là dân chơi chim…văn nghệ văn
gừng, ta đừng…e ngại gì ráo nha…
Khi ta “nghĩ” con mồi có thể đi hành hiệp…thì
cứ ra tay, đừng e dè…mất hết nhuệ khí!!!
Hồi đó, chim Hoành Hoạch Mồng nhiều vô số
kể, cứ xách lụp đi, nghe chổ nào có con
Mồng kêu thì tấp vô…làm thử, đại khái như
sau:
Ngó một vòng, coi chổ nào có nhánh cây
ngang, cao vừa tầm cây sào, ta lấy lá cây
đó, giắt quanh cái lụp cho chim rừng…hỏng
để ý, nếu tiện, treo sát lưới, một hai
trái bình bát dây chín đỏ, ý là để…dụ nai
con Mồng rừng…tới đó tranh ăn…
Sau đó…ta de ra, kiếm chổ kín kín…ngồi
rình, nhưng coi chừng…chó sủa om sòm, bể
hết ráo!
Chim Hoành Hoạch rất nhạy tiếng kêu, khi
con mồi trong lụp kêu “róc-róc” là con ở
ngoài trả lời liền…rồi tức khắc nó bay tới,
nếu nó…ngu là nó bay vô đá liền, vì đó là
đất của nó…
Còn nếu nó bay tới, đứng xa xa dòm lại,
nhảy tới nhảy lui, mặc dù nó kêu om sòm,
thì đó là con “chim trận” (trận thượng),
tức là con nầy, một là nó khôn, hai là nó
bị…lụp hụt một hai lần rồi, ba là…($#(ooo)$#)…hỏng
biết tại sao nó nhác như thế, thôi thì…bó
tay chắc lưởi cho rồi(?!)
Gặp lúc nầy, nếu con mồi yếu bóng vía, có
thể đứng im, nín khe trong lụp, là “coi
như” thua…
Còn nếu con mồi…bảnh tỏn, cũng nhảy lộn
vòng lia lịa trong lụp, vì nó hỏng sợ, nên
nó cũng kêu rền trời, thế mà con chim trời
vẩn đứng xa xa dòm tới…thì…
- …làm
sao đây ta…???...
- Xời…vậy
cũng hỏi…
- Sao
sao…???
Thằng có kinh nghiệm xương máu, nghe hỏi,
nó cho biết liền:
- …gở
lụp đi chổ khác…đi cha nội…
- …((((???))))…uổng
quá…
- …xời…uổng
gì nè, vì “đeo theo” cũng…vậy thôi!
- …?!...tao
quyết theo…tới tận cùng bằng số…
- …>>>ooo….?!...(ngu
thiệt)
Nói sơ vậy, để ta dể…mường tượng rằng,
muốn bắt con chim rừng, đâu có dể…
Ta phải tập…tánh nhẩn, rồi phải…lỳ lợm, để
có thể…bò lết quết xảm…cả vài chục thước,
để rình coi chim vô lụp ra sao, hay nó cứ
đứng kêu miết bên ngoài, rồi tự hỏi…
- Sao
vậy ta…<><><>…???
Ta sẻ tức cành hông, giận trong bụng,
người ta lụp thấy phát ham, còn mình sao…thấy
gớm!!!
Khi ta…biết mình dở ẹt, thì đừng lo gì
nhiều…Chuyện đâu còn đó, sẻ có ngày…(###)
Ta nên…bình tỉnh, cứ nuôi con mồi tiếp tục,
đừng nảng chí anh hùng…
Rồi…thời gian sẻ trả lời, ta phải…nhứt
quyết thấy ghê vậy…mới được nha.
Và rồi…Cứ có dịp, thì đi lụp liền, hỏng
được làm biếng, vì làm biếng…hư thân…
Vì còn bởi, ta…ta đang luyện tay nghề…trong
tương lai, thì sá gì…thời gian…(?!<>)
Đi lụp…vài mùa, thì nghề dạy nghề, chớ
hỏng ai “hây từ trong bụng mẹ, hây ra”…
Coi sách thì coi, ai dạy thì nghe, ai chỉ
cũng học, nhưng chưa đủ đâu, sự đời…nó vậy,
chịu đi.
Sau đó nửa, khi có công mài sắt, ta…lăn
lộn chiến trường, thì có ngày…có chim vô
lụp…
Lần đầu trong đời, chứng kiến chim vô lụp,
ta mới thấy cái bụng…(nó nhỏ mà nghe)…nó
nổi lên…có cuộn có cuộn, nó…lộn xộn, tới
độ phèo phổi…quấn xà nùi, thở hỏng ra hơi
luôn…
Nó làm ta lo lắng, sợ sẩy, sơ lụp sập
trúng đầu chim, sợ mỏ chim bị dập…sợ đủ
thứ sợ…
Có thằng còn…rung tay, rung chưn nghe…lụp
cụp, muốn sụm…nửa đó, quí huynh…
Cộng…tất cả những “nổi” sợ đó, nó khiến ta
nuôi chim tiếp, o lại cái lụp, để đi lụp
tiếp…
Sau cùng, hỏng biết mấy “mùa lụp”…trôi
qua…
Ta cũng đình- huỳnh…ngồi quán ngồi lều
uống cà-phe, hút thuốc phì phà…
…Rồi lớn tiếng nói dóc…với thiên hạ về
chuyện lụp chim…khó trần ai khoai củ như
ai!!!
Khi ngồi lủ khủ trong quán cà phe, dân lụp
chim…cứ chim mà nói, nói hoài…hỏng hết:
- Con
Mồng ở chùa Tư Tiếu…khó ăn lắm nha…
- Tao
biết rồi…
- Á
á…phải con chim ở cây xoài sau chùa…???
Ta nghe bàn, ta…nói liền, hỏng e ngại gì
ráo:
- Đúng
chóc…
- Mầy
cũng “theo” nó hả…?!
- Cả
tuần rồi nha…
- Úi
chà…hỏng ngờ…
- Con
mồng đó…trận bà cố…
- Tao
công nhận…ê ê…bửa nào tao mầy đi nhen…
- Còn
hỏi…>>>ooo….
Thế là ta có bạn bè cùng nghề rồi đó và
tụi nó, cứ thế mà….rủ nhau đi lụp chí cốt…
Những thằng cùng hội cùng xuồng, hạp nhau,
ngồi quán, nói…nhây thấy ghê lắm…!!!
GÁC CU
Gác Cu là bẫy cu bằng cái Lụp.
Còn gọi là Lụp Cu
Con (chim
tên)
Cu.
…???...Úi chời…hỏng biết, ai đặt tên chim,
cái tên “nghe kỳ cục” thấy mồ!?><>?><>?...
Bởi trong dân gian, người đời rất…mắc cở
miệng, khi nói tiếng “cu”?!
Nhưng mà “tên cử chử đọc”…chớ làm sao…nói
trớ đi được?!
Rào trước đón sau rồi, thì bây giờ…cứ thế
mà nói, hỏng lo tục - tẹc gì ráo:
Chim trời có Con Cu, Con Cò, Con Két, Con
Quạ…
“Chim trời cá nước, ai bắt được nấy ăn”.
Dân gian cho biết như vậy đó.
Con Cò nói là Con Cò, chớ hỏng ai nói “con
chim cò” hoặc con “chim” két…vv…
Thì bây giờ…Con Cu cứ nói là Con Cu…(bịnh
gì cử nè)…?!(#@#@)()()...???
Con Cu (quả là…nghe kỳ thiệt) cũng có 2
loại: Cu Xanh và Cu Cườm(Cu Đất).
Cu Xanh…là loại chim có lông toàn xanh, đi
từng bầy, có khi cả trăm con, bay rợp trời.
Chổ nào trồng bắp mà có Cu Xanh bay vòng
vòng…thám thính, thì hảy liệu mà lo.
Khi trái bắp có hột, nếu bầy Cu Xanh đáp
xuống…thì tanh banh đám bắp liền…
Cu Đất hay Cu Cườm, gọi Cu Cườm vì cổ nó,
có lông trắng đen “chấm hột cườm” bao
quanh cổ, Cu Đất ít khi bay thành bầy năm
ba con, mà nó chỉ đi lẻ hay từng cặp một.
Cu Đất thường xuống đất để kiếm ăn…(cũng
nghe nói nó mê ăn đất…gò mối?!)
Cu Đất rất hung tợn, vườn tre hay khoảng
đất vườn nào có cặp Cu Đất ở, thì biết
liền…
Bởi tới giờ trưa thanh vắng, ngày nào cũng
vậy <<< mắc ông mắc cha gì>>>…
Nó cứ róng họng gù “cúc-cu-cu” trong hàng
tre, nghe buồn…thấy ông bà ông vải luôn!
Một Cặp Cu làm vua một vùng.
Khi có Cu Trống nào khác tới đó, cất tiếng
Gù, thì con trống chủ vườn, nhứt định…hỏng
tha…
Nó bay thẳng tới anh chàng “lạ” đá liền,
Cu Đá rất dử, khi lâm trận, hai con đá xà
nẹo, có khi rớt xuống đất vẩn còn quần
nhau dồn cục, lông bay tơi tả…
Thường thì Con Cu…xâm nhập bị thua…
Khi đã có biên cương bờ cỏi hẳn hẹ rồi thì
tới mùa, cặp cu làm ổ để đẻ trứng…
Úi chà chà…<OOO>…trong đời trời đất…=>>>xxxxx….
Trong loài chim, chỉ có Cu Cườm là…làm
biếng nhớt thây trong chuyện “đẻ chửa cho
vợ”!
Nó biết…tật nó làm biếng kinh niên, nên nó
hỏng dám làm ổ trên cây tre cao, vì nó sợ…
Nó sợ làm trên cao…gió thổi bay mất ổ, lấy
gì nối dỏi tông đường? Ngẫm ra nó cũng
khôn!!!
Trên đời “chuyện đẻ chửa” là chuyện hệ
trọng, vậy mà Con Cu nó rất…bầy hầy.
Nó kiếm bụi tre…chọn cây thấp thấp, rồi
chọn chổ mắt tre có chùm nhánh xòe ra…coi
bộ hơi…chắc-chắc, là nó tha vài ba cọng
rác, là nhánh cây nhỏ…lót ổ sơ sịa, rồi đẻ
vô đó 2 trứng…
Khi Cu đẻ trứng, ai đứng dưới đất dòm lên
ổ cũng…thấy trứng hết ráo…
Là bởi Cu Đất lót ổ…thưa rỉnh, ổ đẻ gì mà
dòm giống cái rổ sảo trẹt lét, bự cở bàn
tay xòe…
Ông thần nào muối nuôi Cu con, thì…me cái
ổ cu nầy…
Khi trứng nở…cũng biết, rồi khi lông ống
ra…cũng rành…
Chờ lông ống vừa nở đầu thì lấy thang tre,
leo lên hốt lẹ…
Khi bắt, để ý cái Đầu con chim con, con
nào đầu lớn hơn là con trống, bắt về nuôi
và chừa con đầu nhỏ, là con mái lại ổ, để
dụ…mùa sau, cu làm ổ, ta bắt tiếp!
Nuôi cu con rất…mệt, phải nhai Gạo Lức hay
hột Bông Cỏ trong họng, rồi cho chim con
thò mỏ vô đó…để chim rút đồ ăn như cha mẹ
của chúng…
Nuôi vậy chừng hơn một tháng, vì còn tùy
chim con mình nuôi, nó…siêng mổ hay làm
biếng, vì có con, chỉ đòi…cho ăn bằng
miệng hoài mà hỏng chịu mổ.
…Coi chừng, đây là “của hiếm” đó nha.
Khi ấy, lo trước cho nó cái lồng…đó mấy
ông ơi…
Rồi chim lớn lên, ta tập búng tay hay hút
gió, để tập chim nghe lời, để gù hay gáy…
Khi Cu biết nghe lời ta, làm theo ý ta…thì
còn gì “sung sướng” cho bằng nè…
Cũng bởi “tay ngang” dể có mấy mạng…nói
chuyện với chim…?!?>?>?>?...
Sau cùng, cũng kiếm cái Lụp, để đi Gác Cu…cho
khổ cực, để biết đá biết vàng với người ta…
Đi Lụp Cu cũng…na ná như Lụp Con Mồng hay
những loài chim khác…
Nghĩa là cũng…rình mò, bò lết…nín thở chờ
lụp sập, bất kể dưới chưn…có ổ kiến lửa!!!
Cứ…bỏ nhà, đi Gác Cu…riết riết…
Rồi khi quởn, đi uống cà phê, ngồi quán
ngồi liều, nghe bạn bè nói tới nói lui, để
mà…học lóm.
Vừa học lóm vừa lụp cu chí cốt đều đều…thì
thế nào…cũng có ngày giỏi…hì hì…
Rồi, khi cho rằng…mình giỏi, thì…”nên” nổ
lụ - đạn…cho thằng mê nuôi cu, để nó nghe
cho sướng lổ tai, rồi…rồi còn rủ rê nó đi
Lụp Cu…để nó bắt chước…ây thòng…(ông thầy)
Cứ thế, cứ thế…mà lây cái bịnh Gác Cu…qua
thằng khác, rồi nó…cũng giống như ta!!!
Thiệt là…quá cở thợ mộc, là có người
“ghiền” tới độ, hỏng đi Gác Cu…nó ngứa tay…(?!)
Cho dù vợ…la, má…chửi, hỏng màng…
Hể tới chủ nhật là chàng…Gác Cu.
Gác Cu…hỏng tốn đồng xu…
Có khi thộp được Con Cu…hết ý…hì hì…
Vì sao có người “lậm” vô chuyện Gác Cu như
vậy?
Vì sao…???>>>???...
Hỏng ai biết được…))))o><><>…
Nhưng trong dân gian có câu…
Trong đời có 4 cái ngu:
Làm mai, gánh nợ, gác cu, cầm chầu…
Vậy là Gác Cu…nó đứng, tới hạng thứ ba, đó
hén!!! Ối xời…hỏng nhầm nhò gì…
Bởi là…hạng ba…cũng là “hạng” của học trò…đứng
sau quỉ với ma…khà khà khà…
Mình đi Gác Cu…cho phỉ chí tang bồng hồ
thỉ…>>>…nam nhi trái…(?!)
(cũng biết) Cái Lụp Cu…là cái nợ đời…(?!)<><>>>>???
Biết vậy, nhưng mà…thây kệ bà nó, mình đi
“gác cu văn nghệ” (?!) chớ mập béo gì mà
lo…
Vì…rằng thì là….là là…
Tui ngu…
Tui đi Gác Cu.
Ai khôn hỏng gác…
Nhậu…cu, tui hỏng mời…
Ráng chịu, đừng có trách tui…hì hì…
{=>>…bài nầy…gở ghẻ, bào-chuốt…(?!)…
….(nói dóc dùm)…cho mấy…“tay tổ phe mình”…
….Vì mấy ổng nói nghe phát ham, nhưng…=>>>
gác cu…dở ẹt hà}
Chàng Hiu 374
