Tập Truyện BÁC BA PHI

 

 

   Lý Do - Có Lý

Tập Truyện BÁC BA PHI
 
  
   
Lò Rèn của thằng Tư là chỗ (để) mọi người tới lui lia lịa, rồi còn vô-ra hà rầm:
Thiện hạ vô đó, chỉ để nói dóc, nói đã họng rồi đi ra… Rồi cũng có khi>>>…           
Đi đâu, ghé nói dóc, rồi đi tiếp…
Đi về, ghé lò rèn nói dóc, rồi về luôn, có khi về nhà rồi, buồn buồn… lại còn rãnh, thì ra lò tán dóc tiếp, cho đúng cái câu… hết sẩy:
                         Nhứt bến đò. Nhì lò rèn.  
Nghĩa là Bến Đò và Lò Rèn, là hai chỗ để thiên hạ tới lui dập dìu, để rồi báo hại=>>> cái bến - cái lò, mắc mớ gì, mà lại khơi khơi bị mang tiếng mang tai dài dài vậy chớ, chán thấy bà luôn!!! Và rồi…
Một bửa Bác Ba Phi ghé lò rèn, nhầm lúc thằng Tư Rèn mới mua về một mớ đồ vụn và đang lựa ra một đống…hằm bà lằn sắn cấu, đủ thứ hình thù, Bác Ba Phi tấp vô, cũng… bày đặt ngắm nghía, lựa thử, rồi dòm cái nầy, cầm cái kia.
Bất chợt Tư Rèn… liếc thấy Bác Ba Phi săm soi cái ống tuýp vàng vàng dài cỡ 1 phân tây và đang sỏ thử vô ngón áp út y như đeo nhẩn, Tư Rèn thấy lạ, mở lời:
-  Bác Ba già rồi, còn mê nhẩn hỉ, kỳ vậy trời???
-  Hỏng có nhen…hehehe…
-  …chớ ai đang đeo, đó ta…Tư Rèn nói vậy, Bác Ba Phi hỏng nghe, còn hỏi đố:
-  Tao đố mầy, cái khoen nầy là gì…hìhi…
-  …<>>>“ nhẩn bự để khoe của” đó nghen, tui biếu Bác Ba…đeo chơi.
-  Hìhì…mầy nói “nhẩn” làm tao chựt nhớ chiếc nhẩn của tao bị mất hồi nẩm.
-  Bác Ba kiếm được chưa?
-  Chưa, nhưng nó giống cái…đang đeo đây nè…héhé…
-  Đó là vỏ đạn đó ông.
-  Biết rồi mà, nhưng tao đeo vỏ đạn nầy, tao nhớ tới mấy con khỉ.
-  Gì kỳ vậy trời, Bác Ba đeo nhẩn…sao lại nhớ tới khỉ<><>ngộ he…
Tư Rèn hơi bị…bất ngờ, rồi hỏng hiểu sao, nó bèn…thắc mắc:
-  Mà nè, cứ nghe Bác Ba nói bắt đủ thứ con, mà hỏng nghe Bác Ba nói bắt con khỉ bao giờ? Sao kỳ vậy ông?! Hỏng lẻ…kỵ tuổi?
-  Chà chà…Nói tới khỉ, làm tao tiếc hùi hụi 1 lượng vàng của tao…Tổ bà nó!
-  ...?!... Í ẹ…lại vàng!!! Mà Bác Ba nè, sao ông chửi khỉ vậy chớ?
Bác Ba Phi chỉ cái ống màu vàng bằng đồng, đang đeo trong tay:
-  Nó bự cũng cở nầy, mà mất, uổng quá...1 lượng chẳn chòi mầy Tư…
-  Cái gì vậy? Tui hỏng hiểu…Bác Ba nói nghe coi.
- Ông Sáu Hên là thầy bùa, rồi còn “nấu cao khỉ”… nên ổng bắt khỉ…
-  Biết rồi…nói hoài.
-  Rồi “đùng một cái“ ổng nói với tao là ổng phải giải nghệ, bái sư…
-  Sao vậy???
-   …vì ổng hỏng dám vô rừng bẩy khỉ nửa, đó Tư con!
-  Vậy là ổng gặp…cái gì vậy?
-  Ổng gặp con lừ - ư (lười ươi, đười ươi) mới thấy mồ tổ chớ!
-  Nó ra làm sao mà sợ? Nó bự lắm hả Bác Ba?
- Nó giống con khỉ, lông lá xồm xàm, cao…3 thước 8…
-  Chết cha, ai gặp nó là tiêu dên, chớ gì, biết mà…
-  …gặp người nó không cắn, nó chỉ nắm tay thôi…hìhì…
-  Xời…vậy mà cũng kể, mệt quá…
-  Nè Tư con…rồi ông “bà ông vãi nó bắt” hay sao ấy…nó chỉ cười, nó cười hoài, đến khi mình…nôn ruột rồi chết(!?) Đơn giản vậy thôi nhe, vậy mà Thầy Sáu Hên lại tè nó!!! Í ẹ…rỏ là nhác!!!
-  Nhưng ông Thầy Sáu mình…bùa phép ngãi nghệ đầy mình mà?
-  Con lừ ư nó hỏng ngán bùa, bất chấp ngải…mới thắt họng ổng, đó Tư!
-  Rồi sao…
-  Bởi vậy, ông đã nghĩ ra cách, là khi vô rừng, hai tay ổng đeo hai ống tre, gặp nó, nó nắm tay ổng mà thật ra nó nắm cái ống tre, ổng nói với tao là…đợi nó cười ngất, ổng rút tay ra khỏi ống tre, chạy mất mà nó hỏng biết!!!
-  Ối trời…
-  Bị xí gạt hoài, nên nó tức, ổng cũng nói, có lần nó gặp ổng, khi nắm ống tre xong, nó cười…vô mặt ổng, hơi thở nó nóng tới độ tóc trán ổng cháy sạch bách, rồi mặt ổng nám đen hu, thấy phát khiếp luôn!!!(?!)
-…???...Ối trời, tè quá!!!
-  Ổng sợ xám hồn rồi…xỉu luôn, nó tưởng ổng chết, nó bỏ đi…
-  Như vậy đâu có ăn nhậu gì tới 1 lượng vàng của Bác Ba đâu nà?
-  Thì ờ...có nha, có thiệt nha…
-  Có thiệt thì=>>>Bác Ba kể tiếp coi…
- Nghe ổng nói…ớn quá, tao bèn đi coi thử, chớ tao sợ ổng nói dóc, để khè tao!!!
-  Hè hè… é é…Mà cái…cái mà…mà, cái Bác Ba, dám đi hong hé?!
- Dám chớ, nhầm nhò gì mậy, tao cũng đeo ống tre, nhưng trên tay còn chiếc nhẩn 1 lượng, vừa vô rừng, nó nhảy ra…chận đầu tao, ý cha cha…tao mất hồn đó Tư!!!
-  Ối ối…cời cất cơi…
-  Híhí…nó đứng cản đường…đã-đíu chưa Tư…hìhì…
-  Úi trời!!! Bác Ba, hỏng sợ, rồi tay cho nó nắm, phải hôn???
Bị hỏi tới tấp, Ba Phi…nóng gà, hỏi ngược:
-  Ai nói mầy tao đưa tay cho nó nắm, hử???
-  Tui đoán vậy mà, Bác Ba khai thiệt coi…híhí…
-  …?!>>>ca-ca cái-cái…cái mà tao bỏ giò lái, chạy đứng tóc luôn…huhu…!!!
-  Khửa khửa khửa…Bác Ba chạy thoát hén???
-  Thoát ông vãi mầy, tao vừa bỏ chạy, nó…chận cẳng, tao bị té nằm dài…hìhì…
-  Úi chời…rồi sau đó?
-  Con lừ-ư…nắm cổ, dựng tao đứng lên, mặt tao xanh lè…
-  ..vậy là Bác Ba…nhân đó, chạy thoát chớ gì, biết mà…
-  Chạy con khỉ, tao….cúm giò, đứng chết trân…hìhì…
-  Sao Bác Ba Phi, mà…dở ẹt vậy chớ???…>>>…Bị chê, Ba Phi nói luôn:
- Tao mà dở, tao…hoàn hồn, tao hùng dũng, đưa hai tay cho nó nắm…
-  Chà chà…Bác Ba gan dử he…
-  Xời…chuyện nhỏ, nhưng nó lại nhăn mặt, lắc đầu, hỏng nắm…
-  …?!...
-  Thấy vậy, tao tưởng nó ngu, tao phải lấy tay chỉ…vô ống tre, tao còn gỏ cọc cọc cho nó biết>>>Nắm ống tre đi con, nắm đi cho tao nhờ!!!
-  Ối chời chời…hehehe…mô phật.
-  Nhưng nó giả lơ, rồi trợn mắt, sau đó, nó khòm xuống, dòm lom lom vô chiếc nhẩn 1 lượng vàng khé của tao!
-  ..!(!?)?..Ối trời trời!!! Nó dòm…chí cốt vô chiếc nhẩn vàng hả?!?
-  Ừ ! Tao bèn…nắm tay nó để vô ống tre, ý là mầy cầm ống tre đi…đổ quỷ sứ!
-  Nó chịu nắm hôn?
-  Chịu chớ...Nhưng ống tre nó hỏng nắm, con bà nó, mà nó nhè…nó nắm thẳng vô chiếc nhẩn 1 lượng, mới…chết cha tao!!! Hu hu hu…
-  Hả??? Nó thộp chiếc nhẩn hả trời!!! Rồi rồi rồi…sau đó nó có cười hôn?
-  Nó cầm chiếc nhẩn xong, nó bèn hả họng cười ngất!!!
-  Nó cười thiệt hả…cười thiệt hôn ông?!
-  …ê…sao hỏi cái vụ cười hoài vậy mậy? Kỳ he...
-  … nó cười dử dội hôn?(??!!)
-  Nó cười vô mặt tao, tao nghe nôn ruột, nôn gan nghe Tư Rèn(?!)
-  Vậy Bác phải rút tay ra, để khỏi nôn ruột mà chết...chớ ông?
-  Chớ sao? Tao nhẹ nhàng rút tay ra, tao vọt gấp...
-   ...<><><>>>>???...xời...chạy hoài vậy ???
-  Chạy một mạch, tao mới tá hỏa tam tinh, rồi tao giựt mình...nghe cái cốp!!!
-  Sao Bác Ba giựt mình dử vậy???
-  Là bởi, con lừ-ư đang cầm trong tay nó...chiếc nhẩn 1 lượng của tao, nè trời!!!
- Úi chà chà...vậy là tán gia bại sản...Bác Ba hả?
-  Biết còn hỏi đố hả mậy...hehehe...
-  ...quá đã, kể tiếp nghe coi...
- ...híhí...nó cầm chiếc nhẩn là nó tận số rồi, đã chỉ thiệt.
-  ... ?!...///...???<<<???...rồi sao nửa, nói coi...
-  ...tao chạy te về nhà lấy dây...
-  Sao Bác Ba...chạy về lấy dây, chi vậy trời???
Tư Rèn hỏi tùm lum, Ba Phi...khỏng trả lời rỏ ràng, nói ào ào..hỏng kịp thở :
- Tao ôm tới đống dây, nó vẩn còn híp mắt cười vang, tao vội vàng len lén, lấy dây cột vô cẳng nó, đầu dây kia, tao cột vô tản đá!
-  ...quỉ thần ơi, chơi kỳ vậy Bác Ba ???
-   Tao cột cẳng, vậy là mụ nội nó cũng đội chuối khô đi bán cà rem cây!!!
-   Hehehe...kế độc thiệt nhen...
-  ...xong xuôi tao chạy về kêu ông Sáu Hên...
-  Vậy là Bác Ba tính...tó con lừ ư...?!
-  Tao nhứt định bắt nó, để cho thầy Hên...nấu cao khỉ !!!
-   Ối chời chời...
-  Khi tao với Sáu Hên tới nơi, mới biết, nó bưng cục đá tảng đó đi mất!
-  Úi chời chời !!! Cục đá lớn chớ Bác Ba?
-  Bự cở...em-em cái lò rèn mầy! Tao thấy vậy, tao bèn hởi ơi...
-  Còn ông thầy ngải Sáu Hên?
-  Ổng xanh mặt, nói cục đá bự như vầy, nó còn ôm nổi thì, mấy cái bẩy cò ke của ổng mà nhầm nhò quái gì? Sau đó, tao với ổng cẩn thận đi tìm bẩy, tìm hoài hỏng gặp cái nào... Hai thằng rầu muốn thúi ruột luôn!
-  Rồi hai ông bỏ về khơi khơi à?
- Tiếc của, hai thằng kiếm tiếp...Sau cùng, tụi tao thấy một đống 6 cái bẩy, bị sợi dây của tao cột nó, giờ nó lấy, nó bó 6 cái bẩy lại nhe, trên đống bẩy đó, nó còn dằn lên trên 6 cục đá...
-  Con lừ-ư quá dử!...Mà...ủa ủa, nó dằn 6 cục đá chi vậy cà?! Kỳ cục he!!!
-  Chớ mày không biết...ý ngầm của nó là sao à?
-  Ý tứ gì cái thứ đồ khỉ đó? Mà ý gì nè???
- Ý nó cho biết, bẩy đó là...bẩy của thầy ngải 6 Hên, nó...nể hủ ngãi, nên nó không phá banh đó nha mậy? Giờ nó chỉ...dằn-đá, là dằn-mặt sơ sịa thôi nhe!
Thằng Tư Rèn ngạc nhiên quá cở:
-  Hả hả??? Nó mà biết...danh chơi ngãi của...ông thần Hên?! Má ơi...
-  Đây nè, làm cái bẩy rất kỳ công, nó...không bẻ, là HÊN lắm, quá hên...
-  Con đồng ý với Bác Ba, nó hỏng bẻ bẩy...đúng là quá hên, hên hết cở luôn...
- ... ?nó gom bẩy lại, rồi dằn lên trên đó SÁU cục ĐÁ...
-  Nó làm vậy...chi vậy ta...hỉ?!
-  Nó cho biết: Đó là bẩy của thầy SÁU THẠCH HÊN.
- Trời đất cơi!!! Y như trong kinh! Hehehe...Còn chiếc nhẩn của Bác Ba?
- Nó tịch thu, hỏng trả...(!?)
-  Úy mèn!!! Hehehe!!!...Hẻ hẻ hẻ...
-  Cho nên bi-giờ, tao ghét, tao...hỏng thèm đeo nhẩn luôn!!!
-  Trời trời...khửa khửa khửa...
-  Mắc dịch mầy Tư!!!
-   He he he...
-   É é ...(??///!!)!!! 


                                   
Chàng Hiu 374

TRANG CHÍNH

Copyright by anloc471.com 2009. All Rights Reserved. Design  Ngoc 341