Tập Truyện BÁC BA PHI

 

 

   Ma Bình Thuận

Tập Truyện BÁC BA PHI
 
  

Buổi sáng bữa hổm...

Tại quán cà phê cháo lòng Bà Sáu Mập, Bác Bác Ba Phi đã kể chuyện Cọp Khánh Hòa.

Bữa sáng nay, cũng tại quán cháo... bữa hổm:

Thằng Tư Rèn húp sạch tô cháo lòng, mà trong bụng nó muốn hỏi chuyện Bác Ba, nhưng chưa dám và nó hỏng biết tính sao, thì Bác Ba Phi cũng ăn xong, rồi xỉa răng...

Ba Phi hút Thuốc Cái, quấn điếu bự, lại hút kinh niên, nên răng cỏ, đóng-khói đen hu, hàm răng...thì thiệt, nhưng răng hơi-hơi nhốm-chưng, nên bị lung-lơ, ba xí ba tú...như hàng rào ấp chiến lược...bị đào, nên kẻ răng mới...hít miếng lòng dai nhách vô đó.

Ba Phi...hả họng, khượi được miếng lòng, liền kéo ra nghe cái chạch, rỏ to, rồi quăng miếng lòng heo...nghe cái phịt, thiệt là...mất vệ sinh và con heo con chạy lại ăn liền, nên hỏng thấy cái gì trên nền quán cháo hết ráo...Xong xuôi đâu đó, Ba Phi hỏi Tư Rèn:

-  Mầy dòm tao cái gì, mà dòm dử vậy?

-  Tui đợi Bác Ba cạy xong kẽ răng...

-  Đợi chi vậy mậy, nói coi...Tư Rèn bậm gan hỏi liền:

-  Đợi Bác Ba kể tiếp chuyện Cọp Khánh Hòa.

-  ...tao kể rồi...

-  Hí hí...còn thiếu ”vế hai” trong câu Cọp Khánh Hòa-Ma Bình Thuận, đó ông.

-  ...)))o=>>>...rồi sao...=>>>

-  ...?!...hì hì...Bác Ba, biết...còn hỏi đố, kể tiếp đi mà!

Bác Ba Phi suy nghĩ hồi lâu, lấy tay gải ót mấy phát, im lặng một hơi, rồi nói:

-  Hể kể chuyện ”ma” là tao...bắt buộc, phải nói tới thầy bùa Hên, chịu hong?

-  Trời! Lại lảo Hên!!! Oãi quá, nhưng Bác Ba cứ kể, để tui, coi sao?

-  A-ha-ha...khục khục...khạc, phèo...à ùm...

Ba Phi tằng hắng hai ba phát, ho đi họ lại mấy tua=>>>rồi ôm ngực ”khạc-xịc” mấy lần, hỉ mủi tùm lum=>>>rồi...à ùm ú ớ=>>>rồi...nín khe luôn!

-  Héhé...Ba Phi ”nói rồi 3 phát”...rồi...rồi sao...zị chời??? Bà Sáu nói.

-  ...chưa nói được, để coi na...Ba Phi lấy tay gảy ót sồn sột, ra vẻ bối rối, Tư Rèn hỏi:

-  Ủa...ăn cháo lòng mà ”mắc xương” hả Bác Ba???

-  Hỏng có...

-  ...thì Bác Ba nói đi...

-  Tao nói ”khúc nào” bây giờ?!

-  ...nói tiếp cái khúc ”ma-bình-thựng”.

Thế là Bác Ba Phi móc đải thuốc rê, hai tay Ba Phi quấn, miệng nói:

-  Để coi...khi con Ma sổng chuồng, bà con (nhè) tìm bộ-ba trị cọp=>>>để trị ma.

-  Trời trời, vậy là trật cù chìa, thúi hẻo rồi.

-  Nghe tin ”mời trị ma”, thì ”bộ ba trị cọp” hết hồn, sợ quá, trốn về quê, để ẩn thân.

-  ...>>>...trời trời...sao kỳ vậy???

-  Bởi bộ ba trị cọp, nhưng lại...sợ ma...hì hì...

-  É é...kỳ nha...

-  Kỳ gì, nè Tư Rèn, trị cọp...hỏng giống trị ma...

-  Ờ ờ...hé hé...

-  Do không ai trị, nên con ma nó ”lộng”, người ta mới đồn rùm.

-  ...?!...cha chả...

-  Chuyện Ma Bình Thuận, bị đồn riết=>>>đồn tới xóm Ngả Ba Vàm...

Sau một hồi ngồi nói um-trời về chuyện Ma Bình Thuận, cả quán cháo im ru...nghe.

Ai nấy cũng ngở ngàng, hỏng biết chuyện Ma Bình Thuận...có thật hay không?!

Nhưng Ba Phi cứ nói...chắc là có, thì bà Sáu chủ quán cháo, cải Ba Phi:

-  Đồn rùm, sao quán cháo hỏng nghe, ê-ê…mới sáng sớm, tính nói dóc hả? Tư Rèn nói:

-  Ờ ờ ”nhứt bến đò, nhì lò rèn” sao lò rèn con, cũng hỏng nghe?!Ba Phi nói tỉnh khô:

-  Người ta biết=>>>cái lò mầy với quán cháo nầy...sợ ma, nên ai dám đồn, mà nghe!

-  Vậy vậy, đồn sao=>>>bây giờ Bác Ba nói nghe chơi...

-  Đồn như vầy: Ở Bình Thuận có con Ma, gọi là ma-lai, nó ”mó” ai, thì khắc chết.

-  ...<><>>>>...

-  Vì vậy, lâu lâu, có người chết, rồi lại lâu lâu, cũng có thêm người chết, chết hoài...

-  Chết gì dử vậy, Bác Ba nói lý do coi?

-  Chết là do con ”ma-lai rút-ruột” ôn hoàn nầy gây ra, nếu ai đi cầu, mà không đào lổ lấp phân, nếu nó ăn được...là coi như, người đó bị teo ruột...ắt ngũm, đi tong...

-  Tời!!!

-  Cả làng hỏng dám ho, người ta cầu thầy pháp thầy bùa, nhưng thầy nào tới trị, thì trước sau gì, thầy cũng bị...thân bại danh liệt, còn nếu không, thì hỏng chết, cũng bị thương...

-  ...><...<>...í cha cha...”ớn đạn”...quá he...

-  Lúc đó, người ta quýnh quá, nhè thỉnh bộ ba trị cọp...tới trị ma, nên thất bại thảm hại.

-  ...sao vậy...?!

-  Vì trị cọp...hỏng giống trị ma, nên bộ ba...bỏ chạy tét ghèn, rồi mấy dả đồn rùm ben.

Bà Sáu thất vọng, nói:

-  Ối trời, ông nội thằng Hùm, tía thằng Hùm, thằng Hùm bỏ chạy, thì ai dám trị ma?

-  Để coi na...ờ ờ...Tía thằng Hùm...mách, cho biết=>>>...rằng, thì là...là, là...

-  ...là là...sao???

-  Ở xóm Ngả Ba Vàm, có Sáu Hên là thầy bùa dử, lảo già tay ấn, trừ tiệt quỉ mị tà ma!

Khi Bác Ba Phi nói tới thầy bùa trời gầm Sáu Hên, trong quán, ai nghe, cũng nín-địt.

Riêng Tư Rèn nó ”ghim” trong bụng, cái vụ ”thầy trị ma bình thuận” mà sao lại thân-bại danh-liệt, thì nó thấy ”ớn ăn” quá, nên nó...lo xa cho thầy bùa Hên, Tư Rèn nhắc lại:

-  Trị ma, mà thân bại danh liệt=>>>là sao, còn=>>>hỏng chết cũng bị thương=>>>cũng là sao, nói cho con nghe, để con ”đón vận mệnh” thầy bùa Hên coi, híhí...

Vậy là Tư Rèn, lo cho thầy Hên, nên hỏi kỷ quá xá. Ba Phi nói cho nó biết, như sau:

-  Thân-bại là vầy: Mấy ông thầy bùa kia, tới trị ma-bình-thuận, toàn là thầy dử, con quỉ 1 giò nào...nhúc nhích, là bị mấy thầy tó hết, để nhốt vô hủ, chật hủ, thì nhốt trong lu!

-  Ối trời...mấy ông thầy trị quỉ đó...dử thiệt...

-  Là thầy ”trị quỉ” nên, mấy ổng...khi dể ”con ma”...đó mới là ”sát số” mấy ổng(?!)

-  Nè...hởi chú Ba nó, nói chuyện ”thân bại” nghe chơi...híhí...Ba Phi nói tiếp:

-  Thân Bại là vầy nè...Khi tới, quí thầy lo ăn nhậu, cứ đòi mấy món ”ác chiến” như: Tiết canh heo rừng, sóc hầm tiêu, mễn nướng mở chày, cheo la-gu, kỳ đà rang muối, cóc kho xả ớt và nhái chiên rơm (xả)…với cháo bù tọt..vv và vv...

-  Tời tời...tòn-là món nhậu thứ dử...không hà...

-  Do ăn nhậu li bì, thầy bị “phá ruột“, nên ỉa chảy, ỉa lâu, nó lây qua ỉa kiết lỵ, rồi ỉa ra máu, rồi đi-không-nổi, quí-thầy ”bị 4 cái ỉa 2 cái rồi”, thì đành cuốn tượng, lết về quê!

-  Úi chà chà...hí hí...

-  Tao hỏi mầy=>>>thân hỏng bại, sao quí-thầy, đi-khỏng-nổi, phải lết...hé Tư con!?

-  Khửa khửa khửa...=>>>thế còn ”danh liệt” Bác Ba nói luôn coi, nghe đã-chỉ thiệt.

-  Sau đó, mấy ông thầy khác tới, cũng xưng là thầy-dử=>>>dử tới độ “thầy chạy“.

-  Hè hè...hí hí...tòn là thầy dử không hà, quá đã...

-  Quí-ổng cũng lập ”chay đàng” cũng gọi-hồn ”tróc-quỉ” tối trời tối đất 3 ngày 3 đêm.

-  Nhưng ở đây là ”con ma” nha Ba Phi, liệu mà nói. Bà Sáu nhắc chừng Ba Phi.

-  Ối tời tời...vậy là xí hụt, trật quẻ rồi he Bác Ba? Tư Rèn cũng rành, Ba Phi nói:

-  Mấy ông thầy dử...thầy chạy nầy, trước khi ra tay, cũng ăn nhậu tè le...để bắt trớn.

-  Ối trời...thầy bà gì mà ăn nhậu hà rầm, vậy trời?! Ba Phi nói:

-  Khi nhậu xừng-xừng, mấy ổng nói...nghe phát ham.

-  Gì đó...Ba Phi nói tiếp:

-  Đã là ”thầy” thì phải nhậu “bứt gân“ bợm nhậu, phải “dắt lổ tai“ dân nhậu hết ráo...

-  Con bà nó, tòn-là dân ”bợm bảy” không hà...Bà Sáu chửi sảng. Ba Phi cho biết:

-  Lúc quí-thầy sỉn-sỉn, bụng no nứt trứng, thầy dử...hìhì...cũng phải đi cầu, gặp đêm tối hu, nên thầy hỏng thấy đường, rồi gặp giờ xấu, nên thầy...té giếng.

-  Trời đất ơi...rồi kết cuộc nàm-thao...hehehe...

-  Thầy nầy, chỏng-khu cứu nạn thầy kia, nên sau cùng, quí thầy-dử...té giếng hết ráo!

-  Hí hí...nghe nó đã cách gì...Ba Phi nghe Tư Rèn...bộc bạch, rồi cho biết thêm:

-  Tới sáng, chiếu nhậu vắng hoe, tưởng thầy bùa mà bị ”ma-dấu”, nên bà con đi kiếm, hỏng ngờ, mấy...cha của tao, đứng lủ khủ dưới đáy giếng, khóc hu hu...như bị đỉa đeo!

-  Sao mấy thầy hỏng leo lên, giếng có “bực“ mà?! Tư Rèn tài lanh nói. Ba Phi cho biết:

-  Nè con, trên đầu của thầy, trong hông-giếng, có mấy con rắn mái gầm thò đầu, lè lưởi dòm xuống...nè Tư con, mầy leo lên...kiếm ăn!!!

-  Vậy là thấy ông cố tổ mấy ông thầy!

-  Dân làng nghe khóc văng vẳng, dòm-giếng, thấy quí thầy đang ngự lủ khủ ở...nớ.

-  Hí hí...

-  Thầy dử, mà khóc lóc...như con nít, tao hỏi mầy ”danh liệt“ hong chớ?!

-  Vậy là tanh banh thanh danh, còn thầy Hên mình...ngon ăn hong?

Ba Phi nói:

- Thầy bùa Hên ”đã từng nói nhỏ” cho tao biết=>>>ổng ”chỉ học” bắt quỉ, còn ma thì thầy Hên chê, ổng khỏng thèm học...(mới ra nông nổi)

-  Khò khò khò...

-  ...thế, thế bi giờ, mới...ế-cùm-cum thầy bùa Hên rồi đa...hìhì...

-  Khà khà khà...

-  Khi tao hay tin có người vô xóm Ngả Ba Vàm tầm-thầy-trị-ma, là tao nghi-nghi.

-  Bác Ba nghi cái gì...

-  Tao nghi là, họ sẻ đi tìm thầy bùa Hên...

-   ...(?!)<>(?!)...hí hí...

-  Khi ông Hên biết tin đó, lảo xanh hồn, vội tìm tao, nhờ tao vấn-kế cho ổng.

-  Hí hí...Bác Ba ”vấn” sao đây>>>...???

-  Con bà nó...tao chưa biết ”vấn thế nào” thì Tía mầy bàn: Ba thằng nên đi trốn!!!

-  Ối trời, Tía con cũng xía vô chuyện nầy, hả Bác Ba, ngộ quá xá!? Ba Phi nói:

-  Bởi vậy, Ba Phi...tao, mới...dám hô lớn: Đây là “bộ ba xóm vàm“...khà khà.

-  Ồi trời trời!!! Lại thêm một ”bộ ba” nửa hả trời, mô phật(?!?)

-  Biết còn hỏi đố...

-  Rồi sau đó, Tía con...tính sao?!

-  Tía mầy về nhà lục tủ, gom tiền, má mầy hỏi, tía mầy hỏng nói, làm má mầy giận, vậy là má mầy...coi như, xí bùm bum tía mầy!

-  Trời!!! Còn Bác Ba?

-  Tao về nhà gom đồ xong, thì lảo Hên lót tót chạy tới, lảo hối tao đi như chạy giặc!

-  Ông Hên làm gì dử vậy chớ?

-  Chớ chậm trể, người ta tới, mời thầy bùa Hên đi ”trị ma”...thì ổng có nước cắn lưởi.

Bà Sáu chủ quán, nảy giờ ở dưới bếp nghe hết ráo, nên nói lớn:

-  Xời, khi khổng khi không, ba cha ra đi, bỏ xứ...xời...Ba Phi...né nghe cái ót:

-  Sao là ”đi bỏ xứ”, tui tính đi tới ”khung trời tăng nhơn phú”...

-  Úi chời...=>>>”khung trời tăng nhơn phú” nghe nên thơ quá hén...

-  Ừ vậy đó...hìhì...

-  ...=>>>tới ”khung trời ấy” thăm ai vậy chú Ba Phi?

-  Thăm thằng em út Tám Nhểu.

-  Bác Tám ở đâu? Tư Rèn hỏi.

-  Tám Nhểu ở gần Cầu Bến Nọc, xứ Gò Công Trao Trảo, miệt Thủ Đức...(***)

-  Úi tời...Bác Tám Nhểu, có nói dóc dử hôn, Bác Ba Phi khai thiệt coi...hì hì...

-  Thằng Tám Nhểu nói dóc...tàn canh bí đao, y xì như tao...hì hì...

-  Khửa khửa khửa...

-  Bộ Ba đi lên Miền-Tăng-Nhơn-Phú bằng cái gì!

-  Đi xe lửa lên SaiGon, rồi từ SaiGon, đi xe đò lên Thủ Đức...dể ẹt hà!!!

-  Lâu lâu ”đi thầy gòn” một phát, đã nhen...!!! Từ Rèn nói vậy.

Nghe khen, Ba Phi khoái tỉ, xì ra một chuyện...=>>>nghe ”mê-thu” như vầy:

-  Khi ngồi xe lửa, ”bộ ba” nghe đồn, là ở Trảng Bom...có mỏ vàng!!!

-  Trời!!! Tư Rèn kêu trời. Ba Phi nói luôn:

-  Nghe vậy, tao nói, sẻ đào vàng để làm giàu, tía mầy mê quá, liền kêu một lít đế với một lạng tép-mở, để ba thằng nhậu…ăn mừng trước!

-  Trời trời, chưa chi đã nhậu ăn mừng...

-  ...quá đã, kể tiếp coi chú Ba. Ba Phi kể liền:

-  Nhậu đả-chỉ xong, ”bộ ba” nằm ngơi, nhè...ngủ quên, mới thắc họng!!!

-  Úi chời...

-  ...con bà nó...khi xe lửa chạy tới ga Tháp Chàm Phan Rang, lảo soát vé, kêu dậy, chửi rủa một tăng, rồi đuổi xuống ga, như đuổi tà!!!

-  Cha chả...mấy ông ăn nhậu gì...mà bầy hầy quá! Ba Phi kể tiếp:

-  Trong khi đó, mấy ông Bình Thuận khổng tìm được thầy trị ma=>>>cũng đi xe lửa về quê, rồi cũng xuống ga=>>>cùng lượt với tụi tao=>>>đả-đíu chưa nè!!!

-  Úi chời chời...

-  Mấy cha đó, thấy tụi tao bị đuổi, mấy ổng thấy tội nghiệp, bèn hỏi thăm qua lại, mới lòi ra, là mấy ổng vô Ngã Ba Vàm, tìm thầy bùa Sáu Hên...chết tổ hôn Tư?

-  Ối ối...

-  Bây giờ...mới thắt họng nè Tư Rèn ơi...huhu và huhu...Ba Phi rên thấy thương luôn.

-  Trời!!! Lưới trời lồng lộng khó thoát, he???

-  Nói vậy nghe hỏng vui mậy! Đó chỉ là “trời xui đất khiến“…thôi nhé!

-  Khửa khửa khửa…

Nói tới đây, y như rằng, Bác Ba Phi lấy đải thuốc, móc cục Thuốc Cái, quấn 1 điếu, bập một hơi…mấy bập, chu mỏ, xả khói, như khói xe lửa, rồi nói tiếp một hơi dài:

-  Khi biết chuyện “tìm thầy“ nầy: ông Hên tá hoả, tía mầy xanh gân, tao thì thần hồn nát thần tính! Tao cũng hỏi qua-loa lấy lệ, về chuyện ma-cỏ, thì mấy ông đó, cho biết rõ:

-  Con ma bình thuận đã “tiển” về quê…câu cá, cả chục ông thầy rồi, thời may, nhờ “bộ ba trừ cọp khánh hòa” thày lay, xí xọn, cho biết=>>>còn 1 thầy dử nửa, giỏi gấp 10…

-  …híhí…Ba Phi nói tiếp:

-  Bộ ba trị cọp cho biết thêm: Ông thầy bùa, mặc dù…nhỏ con, nhưng chơi toàn bùa miên ngải thái, còn tà ma quỉ quái hay con khỉ gì, lảo ta cũng nhốt vô hủ ráo nạo…

-  Úi chà, con hỏng ngờ tài nghệ của thầy Hên…vang vội tới đó!!! Ba Phi nói tiếp:

-  Mấy ông đó “cảnh cáo tao”: Hảy coi chừng thằng “tay mặt“ của ông thầy bùa…nhỏ con, thằng-tay-mặt nầy…nói dóc tàn canh gió lốc, còn dặn tao…lại phải để ý thêm ông thần…sồn sồn thứ ba, ông cố nầy già hơn thằng nói dóc một xí, lại còn ăn nhậu bạt mạng tứ phương, lì hơn trâu, uống rượu như hủ chìm, ẩn hiện như ma như quỉ, ổng nhậu vô 1 xị…là coi trời bằng hột tiêu?!

-  Hỏng lẻ ông “sồn sồn“ nầy là Tía con?

-  Chứ ai vô đây, biết còn hỏi đố mậy?!

-  Úi chời chời…

-  Mấy ông đi tầm-thầy-trị-ma nói thêm: Bà con xứ Bình Thuận đang…sợ ma, muốn dọn nhà bỏ xóm, dân tình khổ quá, chưa biết tính sao…tao nóng ruột, nói đại:

-  Mấy ông có tin là bộ-ba tui, trị nổi con ma đó hong?! Mấy ổng nói:

-  Ối xời! Bộ Ba...cái cù loi...=>>>mấy ổng khi-dể vậy đó=>>>tử-cưởng hong Tư?!

-  Hehehe...

-  Một ông già khác...bất chợt, khều tao ra chổ khác, nói nhỏ:

-  Mấy ông là ai, ở đâu tới, tới đây làm gì?

-  Ý chà chà, hỏi vậy, Bác Ba...biết trả lời sao?

-  Ông ứng bà hành, bửa đó, tao nói...y như tỉu-thiết:

-  Bác Ba nói lại coi...híhí...Ba Phi nói:

-  Đừng hỏi tụi tui là ai, cũng đừng nên biết tụi tui từ đâu tới, cũng hỏng nên tìm hiểu, tụi tui tới đây để làm gì, cứ mặc kệ tía ba thằng tui, vậy được hong, mấy cha(?!)

-  Cời cất cơi...sao ”bộ ba” của Bác Ba, tính trừ ma, mà lại giấu tông tích???

-  Là bởi, con ma đó linh lắm, nó biết ai trị nó, thì nó cho ngũm cù đèo trước!

-  Ối...Bác Ba tính-tón như thần...

Tao kéo tay ông đó, tới bên ông Hên, tao nói nhỏ:

-  Thầy Hên nè, ông nầy nhờ mình trị ma, mà sợ tụi mình...bỏ chạy mất guốc! Tía mầy nghe được, nóng mặt nói luôn, hỏng ngại miệng:

-  Gỉỉỉỉỉ??? Tụi tui mà sợ, mấy thằng nầy mà sợ ma, hỏng dám sợ đâu... 

-  Công nhận, Tía con dử thiệt...Ba Phi nói tiếp, Tía Tư Rèn nói như vầy:

-  Tui vô một xị=>>>gặp trâu điên, tui còn dám dăng tay chận đầu nửa là...ối nhằm nhè gì tui chớ, nè...con quỉ 8 giò, tui coi như pha, chớ ở đó mà lo, ma với cỏ cóc ken!!!

-  Tía con ăn nói dử dằn vậy hả?

-  Chớ sao!

-  Tía con, quá đã...hí hí...Bác Ba Phi nói tiếp như vầy với Tư Rèn:

-  Ông già bình thuận đó, nói lúc trước, có một ông thầy nói còn dử hơn Tía mầy, nhưng khi thầy đụng trận, con ma âm binh đó, nó biến thành con quỉ 1 giò...

-  Tời tời...Ba Phi nói tiếp:

-  Chỉ 1 giò thôi, vậy mà, nó rượt lảo thầy đó chạy…té hầm, bà con tưởng ông thầy qui tiên rồi, mộ phật!!! Ông già khác, đứng kề bên, nói thêm:

-  Nè nè...tui nói 3 ông đừng buồn: Ông ốm nhom, ông Hên đó Tư, ông ốm nầy mà thầy bà gì trời? Xin lổi, còn ông sồn sồn kia; là Tía mầy đó, lảo nầy gan góc gì mà ca với kệ, còn ông, là tao đó Tư, ông đó nói như vầy=>>>xin lổi, tui nói cho ông biết, tui chắc cú là ông nói dóc tàn canh bí đao, tui...nghía là biết, tui bảo đảm vậy luôn!!!

-  Úi trời trời! Mới gặp, mà ông đó, đã ”thấy” Bác Ba nói dóc, hả trời!?

-  ...ai biết đâu nà, hìhì...Bà Sáu thấy Ba Phi cười hìhì, thì nóng gà, hét:

-  ...nè...nè, gặp người lạ, mà Bác Ba Phi ”trổ tài” làm chi, sao ngu vậy chớ?

-  Kệ tui nhe, tui nói dóc, cũng hỏng có chết thằng tây nào nhe...héhé...

-  Rồi sau đó? Tư Rèn hỏi tiếp. Ba Phi nói:

-  Mấy ông đó bỏ đi, vì khi-dể tụi tao ra mặt, ông Hên với tía mầy nóng như hơ, nên quyết lòng triệt con ”ma bình thuận”, để mấy ông đó, biết tài nghệ thầy Hên...siu tới bực nào!

-  Quá đã, cứ hể hỏng ai chịu thua là con mê rồi!

-  Hì hì...Ba thằng tao bàn tính, nếu con ma đó tinh ranh, thì tụi tao chơi kiểu khác…nó sẻ bó tay, chịu chết, tao bảo đảm luôn, đó Tư...(?!)

-  Bác Ba...chơi kiểu gì???

-  Tao dụng-kế Tôn Ngô, là lấy kế Tôn Tẩn với Ngô Khởi, tao...gộp làm một, thì chỉ có ...tề thiên thòng xuống, thì may ra, mới cứu nổi con ma thần sầu nầy(?!)

-  Bác Ba ”gộp-kế” cách nào, chỉ con, để con học lóm, được hôn?

-  Tao gộp “điệu hổ ly sơn kế“ vô “ve sầu thoát xác kế“ với một xí “dương đông kích tây kế“, cho mầy hay, chơi kế-gộp nầy, thì Lốc Cốc Tử Tiên Sanh, nếu...biết, cũng bó tay.

Bà Sáu chủ quán nghe Ba Phi nói tía lia, nhưng nghe...chả ra làm sao, liền hỏi gắt:

-  Tóm lại, là “bộ ba“ của Bác Ba Phi...làm cái giống gì, ở ngoải, hè?

-  ...híhí...giả bộ đi ăn mày...=>>>...để dương đông kích tây!!!

-  Tời tời!!! Dồn cục kế độc trong binh pháp Tôn Ngô, nghe thấy ghê, tưởng sao: Cả đám đi ăn mày!? Con nghe, con nói thiệt luôn, là con “oải” Bác Ba quá nha.

-  Mầy sao lộn xộn quá! Tao kể tiếp nè…

Bà Sáu nghe cho đã, bất ngờ, nói vọng lên từ dưới bếp:

-  Giỏi quá he, nói lòng vòng...thì cũng đi ăn mày, xời! Bà Sáu nói sóc tiếp:

-  Sao hỏng đi mua ve chai cho có vẻ quí-sờ-tộc, hay văn minh chút chút, là mua tỉn dạo lòng vòng, rồi ra Phan Thiết bán lại cho hảng nước mắm?

-  Ờ ờ…Sao Bác Ba hỏng mua dạo tỉn nước mắm? Bác Ba vụng tính quá! Theo con, con mua tỉn nước mắm, đem giao cho chành, ăn tiền cò là xong!

-  Tao nói cho mầy với chị Sáu nghe mà chán: Tỉn nước mắm ở đây, ông Chín Tiều thầu mua hết rồi! Mối ruột của ổng mà!

-  Trời đất, ông Chín Tiều cũng thò tay ra tới ngoải hả trời? Tư Rèn có vẻ thất vọng, sau đó, nó nói:

-  Nhưng mà, có cái nầy, con nói Bác Ba đừng buồn, mà dù Bác Ba có buồn...thì thây kệ Bác Ba, Bác Ba có chửi...con cũng nói, bực mình quá mà!!!

-  ???…ý cha cha…bực cái gì, nói tao coi...

-  Bác Ba dở tệ, đụng chuyện bí, cứ làm ăn mày, sao hỏng làm...cái khác?

-  Ừ, Ba Phi làm ăn mày kỳ cục quá mậy Tư? Bà Sáu nói theo. Ba Phi nóng mặt:

-  Làm cái khác, là làm cái giống gì, mầy nói tao nghe thử, hử??!!

-  Làm người đui!!! Bà Sáu hỏng chịu, nói:

-  Trời...Tư ơi Tư, mầy bày cho Ba Phi làm người đui, thì còn ra cái thể thống gì?

-  Chớ con bực Bác Ba cứ làm ăn mày hoài! Đui thử một lần, coi được hong?

Ba Phi nghĩ thầm trong bụng: Đúng là mình cứ hể ”bị bí” là làm ăn mày, thôi được…

-  Nè Tư, tụi tao tính làm thằng đui, còn làm ăn mày, là do tía mầy chỉ vẻ, đó đa.

-  Sao???

-  Tía mầy nghe tao bàn làm thằng đui, thì ổng xanh gân…

-  Sao...ậy???

-  Ổng nói, tao xúi bậy, lở tổ trác, bị đui luôn=>>>thì có nuớc đi ăn mày=>>>vậy thà làm ăn mày trước=>>>thì sướng hơn...hehehe...

-  Trời!!!

-  Sau đó, tía mầy sợ đui thiệt, ổng trốn về quê…

-  Ủa ủa...

-  Tía mầy...chơi độc, trốn mất, bỏ lại hai thằng tao, bơ vơ nơi xứ lạ, quê người!

-  …!?!...

-  Sau đó, tao biểu ông Hên đóng vai thằng đui…

-  Còn Bác Ba?

-  Tao làm thằng thấy đường!!!

-  Trời! Nhưng sao Bác không đui cho trọn gói?!

-  Tao phải thấy đường để dắt thằng đui đi chớ ụa! Nhưng mà Tư ơi, hai thằng đương mạnh giỏi, mà đi xin ăn, tao cảm thấy nhục nhả gia tiên quá cở!

-  …?!?...Vậy có đi ăn mày hôn...

-  Thầy Hên “cứu nhân độ thế“ thì phải hy sanh bổn mạng nhe, đời mà!

-  Bác Ba đui làm sao...cho Bà Sáu bằng lòng, chớ đui mà con mắt hí hí, ai tin?

-  Ai nói mầy...hí hí, tao cho ông Sáu Hên đui thiệt luôn!

-  Trời trời...làm sao...để đui?

-  Tao lấy mủ xoài trộn với mủ (cây) sung…

-  Là loại “mủ cây“ Bác Ba chỉ con, để trét trên nhánh cây cho chim dính cẳng?

-  Ờ! Tao trét ngử đó vô mắt lảo Hên, hai mí nó dính cứng ngắt, tao dắt lảo ra chợ, bà con tưởng ông Hên đui giả, áp nhau banh mắt, coi có đui thiệt...mới cho tiền!

-  Banh nổi hong?

-  Banh ra sao nổi? Bửa đó, lảo Hên chịu đau, còn...tao lượm tiền trong lon sửa bò!!!

-  Vậy là trúng mánh rồi.

-  Không ai nghi đui-giả, đúng là chơi kế độc, thì con ma bình-thựng...tận số rồi.

-  Tao dắt ông Hên đi một vòng...thám thính, rồi về, lúc về, ổng đá vô cục đá, nên tróc cha nó móng cẳng, tới nhà, thầy Hên banh thử mí mắt, thì…chết cha mồ tổ rồi.

-  Sao...sao...!?!

-  Ông Hên banh muốn tét mí mắt, mà nó...hỏng nhả, lảo Hên chửi tao quá ể!

-  Chửi Bác Ba hả, chửi sao, nói nghe...

-  Chủi vầy: Tao đui luôn là mầy chết cha với tao, mầy nói dóc, làm tao tiêu dên...hu hu...=>>>...mắc toi mầy, suôn dịch mầy, bà xẹt cho...suôn toi mầy luôn...huhu.

Tự nảy giờ Bà Sáu nghe, mà nóng ruột dùm cho ông Sáu Hên:

-  Cẳng chim dính mủ, gở hỏng ra, thì mắt ông Hên banh sao nổi, nè trời, rồi sao...

-  Tui định mua…lưởi lam cạo râu, về rọc!

-  Trời!

-  Ông Hên nghe vậy, chửi tui quá trời luôn!

-  Chửi nửa hả? Chửi sao?

-  Mầy là thằng tàn ác, mắt tao mầy trét mủ cây, rồi lấy lưởi lam, tính rọc cái rẹt là xong hử, tao chết á hả, tao thành con quỉ 1 giò, tao trù ẻo mầy, cho mầy què giò...hu hu…

-  Anh Sáu bình tỉnh, Ba Phi nói, từ từ mình tìm cách gở.

-  Gở ông nội mầy...huhu và huhu...Húhú...

-  Rồi sau đó? Bà Sáu hỏi.

-  Bà con tưởng...oánh lộn, ào tới coi, tui hoản hồn kinh, cỏng thầy Hên chạy mất…

-  Cỏng thầy Hên chạy đi đâu, nói mau???

Ba Phi...nghía ra, thấy Sáu Hên tà tà đi tới, nên không biết nói cỏng thầy hên...chạy sao cho có “văn minh“ một xí. Rồi cũng bởi thấy thầy Hên, nên thằng Tư Rèn hỏi dồn:

-  Bác Ba cỏng ông Sáu chạy đi đâu? Sáu Hên bước tới, Tư Rèn hỏi luôn:

-  Ông Sáu, Bác Ba nói, cỏng ông Sáu, vậy mà có cỏng hong? Sáu Hên nói bừa:

-  ...hì hì...cỏng hà rầm...nhưng tao huỹnh hồi nào, mà cỏng tao nửa đó, hả Ba Phi?

-  Thì thì…ca ca...cái cái...Thấy Ba Phi cà lăm, thầy Hên nói...có vẻ căng:

-  Tao kiếm mầy thấy bà, té ra mầy nói dóc ở đây, Ba Phi mầy...làm khổ tao với thằng Hùm, mầy thiệt là báo hại, tụi tao...quá khổ với mầy!!!

-  Chuyện gì vậy ông Sáu? Tư Rèn hỏi, thầy Hên nói:

-  Ba Phi phải về ngay bây giờ, về ngay tức khắc, mầy quá lắm rồi, về ngay...

-  Có chuyện gì vậy ông Sáu? Bà Sáu Mập lo lắng. Sáu Hên càng nói, càng làm cho sự việc trở nên to tát khôn lường:

-  Nếu không có chuyện tối hệ trọng, tui đâu có rảnh để đi kiếm thằng mắc dịch nầy, mầy về ngay Ba Phi, chờ lâu, tao không bảo đảm...tánh mạng đâu nhen.

-  Chuyện gì mà...nghe thấy ớn quá cở vậy chời...!?!? Ba Phi hết hồn.

-  Mầy về, khắc biết, mầy tận số rồi Ba Phi…

-  Thôi chú Ba về đi, coi có chuyện gì!

Sáu Hên nắm tay Ba Phi chạy ào ra khỏi quán, phải nó rỏ, là chạy toé khói, coi bộ chuyện nầy lớn lao thiệt tình, Sáu Hên mệt thở muốn hỏng ra hơi, Ba Phi mắt đổ hào quang, cũng thấy rung trong bụng, đang chạy, Ba Phi kêu ngừng, bèn hỏi:

-  Chuyện gì vậy, nói lẹ coi, tui rung quá...

-  Chuyện quan trọng, Sáu Hên nói, không có mầy, ắt không xong!

-  Mà chuyện gì mới được chớ?

-  Thằng Hùm đợi mầy ở nhà tao, phải về ngay…kẻo muộn!!!

-  Chuyện gì vậy trời, chuyện gì vậy anh Sáu? Tui rung quá…

-  Thằng ngu thiệt tình, mầy hỏng biết chuyện gì mà thằng Hùm chờ mầy?

-  Thiệt tình, hỏng biết, tui biết, tui...cùi liền…

-  He he he...

-  Ca ca...cái gì, mà thằng Hùm chờ tui??? Ba Phi tình thiệt, hỏi thiệt. Sáu Hên nói thiệt:

-  NHẬU !!!

-  Má ơi...

-  Muốn nhậu...đủ tay, tao kiếm mầy mệt quá.

-  Hehehe...

(Do vậy, do thầy bùa Hên...sợ đui, nên thầy Hên chưa trị được Ma Bình Thuận...

Chớ nếu không=>>>?!>>>biết đâu chừng>>>...vậy cho nên, tới bây giờ...

Chuyện Ma Bình Thuận, vẩn còn ”tiếng”...=>>>là vậy đó...?!)

--------------Chú thích (***)

Quí Độc Giả muốn biết Bác Tám Nhểu, em út Bác Ba Phi...nói dóc cở nào, thì...

Xin vô đề mục Buồn Vui Quân Trường trong trang Web nầy.

Tựa bài nằm trong phần Ngư Tiều Canh Mục, đó là Canh: Bài Lảo Nông.

Và...coi thêm bài Đánh Cờ, khắc rỏ Bác Tám, em Bác Ba Phi.


                                   
Chàng Hiu 374

TRANG CHÍNH

Copyright by anloc471.com 2009. All Rights Reserved. Design  Ngoc 341