Chuyện Lặt Vặt

 

   Mồi Thuốc 

Chuyện LẶT VẶT   -   Cốc Chủ
 
 
Bất cứ sinh vật nào cũng có “đồ ăn” riêng của nó:
Như Bò ăn cỏ, Dê ăn…lá so đủa, Heo ăn cám, Gà ăn lúa, Cọp ăn thịt…
Còn Cá thì ăn cào cào, trùng dế…
Những loại sinh vật kể trên (trừ con cá), hỏng ai điên “đi câu” bao giờ, bởi đâu có…ai khùng khùng…đi Câu Heo hay Câu Cọp nè?! (câu gà thì có nhe $$#$#$)
Duy chỉ có Sấu…thì “may ra” bị “mang tiếng câu” thôi:
-         Thằng ôn dật đó…$#$#$...%%...chỉ còn nước đem (làm mồi) câu sấu…!!!
Nhưng nếu…đem thằng ông cố đó “câu sấu”...(?@@@!) thì là…là…người ta =>>>
….hỏng biết có…móc lưởi câu vô lưng thằng quỉ đó hong…???<><>!!!...
Người ta câu cá tùm lum cả thế giới, mà hỏng nghe “con cá nó la đau họng” bao giờ!
Bi giờ, ta thử nghĩ tới cái cảnh “con người bị câu” =>>>>…xem sao?
Cái cảnh, nếu ta, ta là con người ta, “nhè”…Ăn Mồi(?!)
Nhưng trong Mồi có cái lưởi câu, rồi ta bị…giựt nghe cái…bặc =>$#$#$>
Lưởi câu móc xiêng qua gò má…của ta, rồi lú ra ngoài thì, quỉ thần thiên địa ơi…
Quớ bà tám (?$#) ???...bị dính mép rồi nè….thì thì…#@#@#@#(O)?!
Nghĩ “bậy bạ” vậy, mới…thấy “thương” con cá dính câu…(?!)
Vậy muốn hỏng xẩy, đi câu, cần phải có lưởi câu với cái “ngạnh” bén ngót!
Chỉ riêng ông Khương Tử Nha đi câu (nghe nói) bằng…lưởi câu thẳng(?!)
Câu vậy chắc là đâu có dính cá, nhưng lảo cứ câu dài dài trên bờ sông Vị, là sao?!
Cũng nghe nói Lảo Khương “câu thời câu vận”, nhưng “chắc chắn” lảo phải là dân “ghiền câu” cho nên “ngồi cốt” mới bền như vậy, ý ổng là…để xả ghiền!!!(?!)
Và rồi…dân-câu hậu-thế “kết luân” bừa bải:
-    Chắc chắc, hồi nhỏ…lảo đi câu, rồi bị ghiền…tới già!!!
Còn ta…
Ta là người phàm (phu) tục (t@u) đi câu, thì Lưởi Câu phải uốn theo “dọng hột xoài” đàng hoàng nha, như vậy mà còn…xẩy cá lia lịa đó đa!
Bây giờ nói tới…dân ghiền câu, đi Câu Cá Rô, chẳng hạn:
Khi người ta lấy “đồ ăn” của cá, móc vô thêm cái lưởi câu, để… dụ cho cá ăn, thì “hành động đó” gọi là Câu.
Còn “cục đồ ăn” có kèm…cái móc nhọn hoắt có ngạnh, thì “đặt tên” là Mồi.
Khi gọi là Mồi như vậy, (dân nhậu) nghe “khoái” chí tử nhen(?!) Vì sao? Vì…
Tiếng Mồi nghe loáng thoáng sao giống ”mồi nhậu” quá xá, mà đã là Mồi Nhậu thì…dân nhậu, ai nghe mà…hỏng ham, huống chi con cá ???!!!
Cho nên, rồi bởi vậy, con cá khi thấy Mồi là nó ăn…
Cá mà ăn mồi, thì…&*& #$#$#$…khửa khửa khửa..(?!)…dính cựa liền!!!
Nhưng mà, suy cho kỷ, nghĩ cho cùng, thì bà con chòm xóm…coi nè, gọi thế, thế thì  …con cá (nếu) nó biết…bị gài, nó có “rủa” tùm lum hong chớ???
Nói lòng vòng đã đời rồi, bây giờ nói vô chuyện Mồi cá rô.
Như Cá Rô thì Câu mồi (mắm) Thín, mồi trùng, dế, trứng kiến, nhọng ong…vv…
Nhưng dân câu (ai cũng có) cái bụng tham hết cở, muốn câu cá cho thật nhiều!!!
Những tay…đã lở câu dở, nhưng nói cho đở xệ là  “Tao hỏng có tay sát cá”…
Đã biết hỏng “sát cá” vậy mà “hắn” muốn bắt cá rô cho thật nhiều…
Thì…phải “mần sao đây”…?$#$#$#$???....
Những ông thần đó, hỏng chịu bó tay, “mấy tểnh” cứ nghe ngóng riết riết…
Rồi…nghe nói, hồi xưa…có cái chuyện “câu cá rô bằng Mồi Thuốc”.
Thế là …$$$#$#$@#@@@@....ra công đi hỏi han, năn nỉ ỉ ôi…&&&…để sưu tầm “bài thuốc câu cá rô”…để làm Mồi Thuốc…
Thuốc nầy là Thuốc Tán (nhuyễn) chế biến từ “thuốc bắc” gồm 8 Vị (tên thuốc)
Trong đó có vị (lâu quá, quên bà nó tên) hửi nghe…thum thũm, hình như là A-Quì (?)…còn “vị” khác có miếng mỏng mỏng, trắng trong và tên là…phiến phiến gì đó, còn nhớ, có vị toàn bột đỏ...tên là Hồng Hoàng(???)…
Tên thuốc ”tòn-là chử nho không hà” nên rất khó nhớ và chỉ ở tiệm Thuốc Bắc mới có bán, khi bán, ông chủ tiệm…cẩn thận cân bằng cân Tiểu Ly.
Thuốc thang gì mà, nó…mắc muốn thắc họng, nhưng cũng phải “ráng”…nhín tiền nhậu mà mua, chớ biết sao giờ?!
Gặp lúc…sa cơ, kẹt đạn, hết gió, thì rủ vài thằng hùn tiền, để lên tiệm thuốc Bắc “bổ” một toa, rồi về…mò mẩm, chế biến “mồi thuốc”…cả tháng ròng, với hy vọng tràn trề, là để câu cá rô cho đã nư…!!!
Thằng nào cũng “hy vọng tràn trề”, có thằng còn tính…dạy học trò nửa kia…
Nhưng bị thất bại…hoàn-tàn, rồi…ngậm đắng nuốt cay, để…nghiên-cú tiếp.
Sau đó, sau cả mấy tháng lao tâm khổ tứ, tốn quá xá tiền, còn bị vợ nhằn, má la, tía…xách cây rượt và rồi…ông bà cho, hay gặp hên sao đó…(?!)
Cuối cùng cũng…mò ra Bài Thuốc sau đây:
Bài Thuốc nầy gọi là Mồi Thuốc Câu Cá Rô.
Quí Vị nào “muốn” câu loại mồi…sắp khui ra sau đây, thì “lo” đi là vừa…
Mồi câu nầy “bảo đảm” cái đìa có bao nhiêu cá rô, thì “lụm sạch” hết ráo luôn(?!)
Là bởi “khi ấy” đi câu cá rô…
Chủ đìa…tưởng bở, thấy thằng ông cố…cà lơ phất phơ xin câu đìa, ổng thấy “tội nghiệp”quá, liền đồng ý cho “câu vài con văn nghệ”…
Nhưng mà, khi thấy “thằng quỉ đó”giựt cá rô đìa dử quá, thì lảo chủ đìa…nóng ruột, rồi tìm cách…đuổi thẳng tay mà ổng “hỏng sợ mích lòng” gì ráo…(kể chuyện nè)
-         Chú em mầy ở đâu đó?
-         Dạ ở Sè-Gòn…
-         Đi câu cá rô lâu chưa con?!
-         Dạ mới câu lai rai…
-         …$#$#$@#@@@....ba xạo quá nha…
-         Dạ dạ…xạo sao ạ…
-         Thấy mầy…cà lơ, tao tưởng tay ngang, ai dè…
-         …??!!$$$$<<<O>>>…
-         Thôi, đi chổ khác, câu đi…tía non!!!
-         Dà dà…
-         Ê ê…câu mồi gì mà “nhạy dử” vậy mậy…?!
-         Dạ dạ…
-         Mầy nói thiệt, tao cho câu tiếp…
-         Cho “ngoại” Cục Mồi nè…
-         Ờ ờ…khửa khửa khửa…$%$%$%...nó đây he?! (giọng cười nghe ứa gan)
-         Nó đó ông….
-         Mồi gì đây con? (nghe ngọt xớt nha)
-         Dà dà, mồi dử nầy, kêu nghe “cho có gió” là Mồi Thuốc.
-         …???@@@@###$$$$....!!!??? (nín khe luôn)
-         …(((((((oooo…(chờ trả lời)
-         …khà khà…Mồi Thuốc, thì mầy…đi chổ khác mà câu…
-         …?!...=>>>>….
-         Tao hỏng cho mầy câu nửa, đi đi…
Vậy là chủ đìa…đuổi thẳng tay, hỏng cho câu tiếp!!!
Đó đó…thấy cái “huy lực” của Mồi Thuốc” chưa nè…
Bây giờ…đã tới lúc, mở Bí Kíp (Thất Truyền) (?!)…khui ra hết ráo…
Mồi Thuốc là nói cho hoa hòe hoa sói, đó thôi!!!
Chớ nói…trắng trợn ra, thì mồi nầy, gọi đúng tên là Mồi Chuột…
Mồi Chuột là mồi được làm bằng Thịt Chuột, vậy thôi…
Nhưng mà…có một thời, dân câu rô dấu nhau, còn hơn “mèo dấu...c”vậy…
Thằng nào làm mồi được, nó “lên gân”, nó nói năng…như thần như thánh.
Còn thằng nào có tật…nịnh, để xin mồi, coi nó (cũng) như thánh như thần(?!)
Đi đâu, nó cũng…bô bô cái miệng, nhưng hỏng thèm “dạy” ai…xí nào…
                                  oOo
Mời Quí Chư Vị Đọc Giả Bà Con….mê câu cá rô, thưởng lảm cách “mần” mồi…
Đầu tiên phải lo trước những thứ sau đây:
1- Một con chuột bằng cườm tay, còn sống.
2- Một xị Dầu Phọng thứ thiệt origin, hỏng pha cái gì vô đó.
    Dầu Phọng là dầu ép ra từ hột đậu phọng luộc, còn xác khô gọi là Bánh Dầu, dùng   để làm phân thuốc Gò (Vấp) hồi xưa…
3- Bốn hột Thù Đủ Tía (thầu dầu)
    Chọn loại cây có đọt Trắng, trái Thù Đủ Tía mọc ở nách lá và có chùm trái, có vỏ gai giống trái chôm chôm, một trái có 3 hột, đập hột, bỏ vỏ, lấy cơm trắng bên trong…
4- Ba Hủ Chao loại nhỏ, loại hủ bằng chai…ve chai, có nấp đậy kín…
5- Một trái Gòn khô, Gòn nầy dùng làm gối nằm…
Cách làm (chế biến) Mồi Thuốc:
Bầm con chuột trên tấm thớt sạch cho thật nhuyễn, không bỏ thứ gì của con chuột…
Muốn biết nhuyễn đúng chưa, lấy lưởi câu rô móc vô cục thịt bằm, kéo ra, thịt còn dính gọn trong “dọng” của lưởi câu là đúng…Kế đó…
Lấy trái gòn khô, cạy vỏ, lấy 3 tép (cuộn) bông gòn, xé đều, rải ra đống thịt chuột rồi bằm nhẹ tay tiếp, ý là cho bông gòn trộn đều, lấy lưởi câu móc vô cục thịt, kéo lưởi ra, thịt dính theo lưởi câu một cục, cở cục mồi trứng kiến…
Ta bóp nhẹ, vắt thử cục mồi coi nằm gọn chưa, nếu chưa…thì bằm tiếp, lưu ý, bằm nhẹ tay, coi chừng đứt bông gòn…
Trộn gòn vô thịt bằm, ý là để móc mồi…mau như chớp, vậy mà…
Kế đến, bỏ mồi bằm vô ½ hủ chao, ém kỷ cho bằng mặt, đánh dấu cái “chớn” của mồi và đem phơi ngoài nắng trảng cở 2 hay 3 ngày, tùy nắng nhiều hay ít, cái vụ phơi nắng nầy quyết định thành bại đây nha Bà Con, ráng lưu ý chuyện phơi nắng nầy.
Khi thấy “mồi dậy” (vừa chươn lên) trong hủ keo, lên quá cái “chớn” cở 1/3 của hủ…
Lấy chảo đang sử dụng của gia đình ( đừng sợ dơ) đổ dầu phọng vô và cho bên bếp than, nhớ là bếp than, chớ không phải bếp dầu hay bếp gas…
Đổ dầu phọng vô chảo, để lửa riu riu cho dầu nóng từ từ…Khi thấy có bọt nhỏ xíu từ đáy chảo rỉ rả nổi lên, ta bỏ ngay vô chảo 4 hột điều dầu, hột sẻ chìm xuống chảo và nổi bọt tứ tung xung quanh, ta…phải canh chừng, khi hột điều vừa nổi lên mặt chảo, ta vớt ra ngay, đừng cho khét, nhắc chảo xuống để nguội từ từ…
Bây giờ, sau khi phơi cho “mồi dậy” đúng ý rồi, ta liền…nhanh tay mở nấp hủ mồi bằm…))))?!((((…thì…úi chà chà…*&*&*&*>>>>Ooooooo….
Nghe mùi chuột chương sình…túa ra, là cha mẹ vợ con bạn bè chòm xóm…thế nào cũng hè nhau…chởi bới cho đã cái họng, vì…nó thúi quá xá nha!!!
Thịt chuột mà…chịu thúi…thì phải biết, nó thúi tới…óc o nha bà con!!!
Nhưng khi đổ dầu cho ngập thịt, thì mùi thúi biến mất tức thì…y như có phép tiên vậy.
Đừng sợ thúi, hảy lấy ngón tay trộn cho dầu thắm đều khắp, nếu thấy dầu lưn, đổ thêm cao hơn thịt nửa lóng tay…
Sau đó đem hủ mồi phơi tiếp trong nắng giống y phơi Chanh Muối vậy.
Hôm sau, lúc phơi tới trưa, coi mồi có “chương lên” nửa không…
Nếu mồi còn chương lên cở 1/3 của lần chương trước (hỏng nói “thịt sình”) là trúng bài rồi, bà con yên chí đi…bởi nó “đúng y như trong kinh”
Đem “hủ ngải” vô nhà, để chổ mát mẻ thoáng khí.
Nếu mồi còn tiếp tục chương lên nửa, thì…trật rồi, phải bỏ hết và làm lại từ đầu!!!
Bây giờ, nói về cách đem mồi đi câu rô…
Phải làm đúng lời dặn, làm sai, cá hỏng ăn, thì “đau khổ” còn hơn bị bịnh trỉ!
Phải tìm cho ra con “ốc ngao”.
Đó là vỏ con ốc nghêu, loại bên ngoài vỏ nổi từng hàng như mái ngói, lấy cục mồi nhỏ bỏ vô vỏ ốc để cầm tay, khi câu cá rô…
Phải xài vỏ ốc nháp xàm nầy để khi câu, vì có dầu, trơn tay…sẻ không bị rớt…
Ngoài cái vụ “khỏi rớt mồi” còn “cái gì nửa” thì…hỏng biết…Vì nếu dựng mồi trong “cái khác”…thì cá hỏng bao giờ ăn, chỉ có con Bù Niển, Cua…nó mê!!!
Lưu ý, mồi nầy câu chổ “nước đứng” như đâp đìa ao, hỏng được câu “nước chảy”…
Tới chổ câu, lấy lưởi câu móc vô ngao mồi, rứt lên 1 cục, lấy tay vắt nhẹ, thả xuống nước, bèo sẻ vẹt ra 1 vùng tròn…thế là chuẩn bị bắt cá nha…
Hướng dẩn cách làm mồi như trên là “đúng bài”. Nhưng…
Nhưng chưa chắc “làm mồi” lần đầu tiên mà thành công.
Quí Vị…ghiền câu rô đừng nảng lòng…
Vì thất bại…thì làm lại, rồi..lại làm lại, làm hoài…chỉ tốn công chút xí thôi mà…
Có người làm cả chục lần hoặc hơn, nhưng cũng hỏng nên thân đó nhen.
Mần Mồi…nó giống như học vỏ…ở lò Thiếu Lâm Tự vậy, học trò học rất nhiều, nhưng…múa vỏ như Lý Tiểu Long, đâu có được mấy ngoe đâu, phải hôn?
Nhưng mà biết đâu, chính Quí Vị là Chàng Lý…thì sao nè, ráng lên…
Nếu…ông bà cho, Quí Vị làm trúng, thì xin chúc mừng.
Và cũng có lời…chia buồn với mấy con cá rô!!!


                                   
Chàng Hiu 374 

     

TRANG CHÍNH

Copyright by anloc471.com 2009. All Rights Reserved. Design Ngoc341