NAM  TIẾN  ĐÔNG  HẢI
 
  Tại quán cháo lòng Bà Sáu mập, như mọi bửa, buổi sáng, Bác Ba Phi là khách tới trước tiên, và hối chủ quán nấu nước như giặc, nhưng bửa nay, hỏng hiểu sao, Ba Phi vắng mặt, nhưng hỏng ăn thua, vì “ Có mợ thì chợ cũng đông, còn vắng mợ, thì chợ  … cũng hỏng vắng hoe, bửa nào “, bởi vậy … quán Bà Sáu khách khứa cũng vô ra đen nghẹt, nói “ đen nghẹt “ là nói nghe cho xôm, chứ thật ra, khách “ mối quen “ chỉ đếm trên đầu ngón tay và hiếm khi quá 10 người cùng điểm tâm một lượt …
Ngồi cùng bàn với ông Chín Tiều là tay hớt tóc Hai Hùm, Tư Rèn, Sáu Đực, Năm Cá Trê…nghĩa là, ai cũng có nghề có ngõng đàng hoàng, ai cũng có “ đồng ra đồng vô “ấy vậy mà thỉnh thoảng, có người ăn cháo xong, tự nhiên tằng hắng một tiếng, và bà Sáu liền hiểu ý, ngó ra coi ai … lấy tay vẻ lên trời, cái vòng tròn, người ta thấy bà Sáu lui cui, khom lưng ghi vô cuốn sổ : sđ 1c ( sáu đực 1 Cháo ): động tác “ quơ trên trời “ đó, kêu là “ ăn ghi “. Cuối tuần trả tiền một lần và trả không thiếu một cắc … Có lần người ta thấy, mới tới thứ năm, mà bà Sáu ghi tên sáu Đực vô “ sổ phong thần “ tới số : sđ10c ; nghĩa là mới có bốn ngày, mà thiếu tới 10 tô cháo, ăn gì quá xá vậy trời ? Về sau người ta mới hiểu là Sáu Đực thua độ …đua xe lôi tới 10 tô cháo ! Bà Sáu rất kín tiếng và uy tín lắm, cuốn sổ phong thần đó, khó có ai dòm vô, mà nếu có ai lở dòm vô, cũng không biết bà ghi cái gì, vì Bà Sáu ghi toàn … ám số hay viết tắt rất khó đoán, có lần bà Sáu nói rằng, nếu cho bả làm ở ngân hàng Thụy Sỉ, thì mấy tay tham nhủng gởi tiền phẻ ru, vì bà “ biết bảo vệ thân chủ tới tận cùng “, chết bỏ hỏng khai … (?!) Vì làm ăn phải có uy tín !!!
Mãi nói dông dài, bây giờ tui …kể chuyện ông Chín Tiều, ông Chín nói :
-         Tụi bây nghe cha Sáu Hên nói dóc chuyện trên rừng hoài, lảo nói …dóc đó đa, giờ tới tao, tao nói chuyện ngoài đại dương nè …Tao kể là chắc cú !
-         Ông tính kể chuyện gì ?
-         Chuyện ông Cố Tổ tao …
-    Oãi quá! Thôi tui về, kẹt công chuyện quá, mệt !!! Tư Rèn muốn không nghe .
-         Sao tự nhiên lại … mệt mầy Tư ?
-         Chuyện ông Cố ông, ông kể cả trăm lần rồi, nhàm quá hén anh Sáu ?
Sáu Đực móc cuốn sổ tay trong túi áo, lật trang chót, đếm tới điếm lui rồi nói :
-         Ông Chín kể chuyện tiên tổ của …ông Cố ổng, ở gần nhà Võ Tòng, lần nầy nửa là đúng 108 lần ! Kể nhiều vậy mà chưa “ mòn “ hả ông ?! Nhàm quá !
-         Trời !!! Tao kể chuyện Cố Tổ tao, nhiều dử vậy mậy Sáu ? Mầy có đếm lộn hôn đó ?! Ông Chín rất …đổi ngạc nhiên ( !?)
Bà Sáu chủ quán thấy vậy, cũng … đếm trong sổ của mình, rồi la lên :
-         Trời !!! Tao cũng ghi nè, ghi sổ ông Sáu kể chuyện ông Cố ổng có …tám lần hà, vậy còn cả trăm lần kia, ông Sáu nói ở đâu vậy trời ??? Mầy có ghi lộn hôn Đực, tội cho ổng quá ?!
-         Lộn cái gì được, buồn buồn, ổng tới lò thằng Tư kể, để ổng khoe dòng họ ổng ở gần xóm …Võ Tòng ( trong chuyện Thuỷ Hử – 108 anh hùng Lương Sơn Bạc ) Tui nghe ổng kể, chuyện tiên tổ ông cố ổng, học lóm Vỏ Tòng cái nghề đánh cọp, kể hoài, nhàm tới độ … tui thuộc lòng vỏ nghệ, nếu bây giờ, có con cọp nào làn chàn ở đây, là tui giết nó chỉ … bằng một ngón tay !
-         Nhưng hôm nay mầy … hố to rồi con, tao kể chuyện ông Cố tao : “ thượng hải xuôi nam “, chớ hỏng phải oánh cọp … hé hé … Ông Chín Tiều khoái chí !
-         Truyện Tàu nửa chớ gì, phải hôn, biết mà ? Tư Rèn hỏi .
-         Không, truyện Ông Cố tao xuôi nam, đi tìm lẻ sống, giờ vầy … thôi, mầy về làm cái cuốc cho tao đi Tư …
-          !?… mai làm, ông làm gì gấp dử vậy ? Để tui nghe chút chớ ?
Vậy là thằng Tư Rèn nhứt định ngồi nghe, chớ không chịu về rồi đa …
-         Ông Cố ông xuôi nam băng rừng lội bộ cực khổ trần ai chớ gì ? Hai Hùm nói.
-         Không, ổng đi bằng đường biển bây ơi, đi bằng bè tre cả mấy năm trời mới tới chổ, nhưng bà Cố tao lại hỏng muốn vô đất liền vội, muốn ở trên bè tre trên biển thêm một thời gian, để “ kiếm thêm được đồng nào hay đồng đó “ !
-         Trôi bè trên biển, dở sống dở chết mà còn “ kiếm thêm “ gì nửa hả trời ?!
-         Thằng Tư mầy la trời như bộng vậy mậy, để tao kể cái đã: suốt cả năm trời bè tre trôi tà tà trên biển, tự nhiên ở góc bè, có một mụt măng, bằng ngón cẳng cái lú lên khơi khơi vậy hà ! (??!)
-         Măng tre nầy là của bè tre hả ?
-         Ừ ! Mụt măng đó càng ngày càng lớn lên, quá đã quây ơi, rồi nó nhảy măng lia lịa, cả năm sau, ở góc bè tre trôi trên biển, tự nhiên … có một bụi tre lớn chà bá um tùm !
-         …!!! ???... Hỏng ai hiểu gì ráo … Ông Chín nói luôn :
-         Bà Cố tao thấy vậy, hàng ngày …xắn măng phơi khô, mấy năm sau, số măng khô đó nặng cả … mấy tấn ! Bởi vậy, ông Cố kêu, bà đâu chịu vô đất liền, vì đang … làm ăn được mà, vô đất liền mần chi, cứ ở trên biển tà tà …để kiếm chút cháo chớ ụa ??!!
-         Ê ê … nói dóc hả, bè tre trên biển … mà có măng ?
-         Thằng ngu, tao hỏi mầy, bụi tre sau nhà mầy bây giờ, là bụi tre gì ?
-         Tre tàu !
-         Đó ! Ông Cố tao đem tre đó vô đây trồng, thiên hạ thấy măng tre của ông Tàu luộc ăn  ngon, nên gọi tắt là tre TÀU! (??!!) Đúng hôn ? ( Ối trời !!! )
-         …???... Úi chà …Ông Bành tổ ơi , ghé đây nghe nè ….hehehe …
-         Chưa hết đâu, trên đường “ nam tiến đông hải “ ổng còn đem theo cặp vịt để đẻ trứng ăn lai rai, ăn không hết, trứng nở cả bầy, khi tấp vô đất liền, ổng cho vịt lên bờ, đẻ tùm lum, bà con tới mua vịt ÔNG TÀU BÁN, sau gọi tắt là VỊT TÀU ! Là loại vịt có màu lông đen xám trắng trộn lộn lại, vịt mầy đang nuôi đó
-         He he he !!! …Ở trên biển mấy năm, mà vịt đẻ nhiều vậy chớ … hả ông ?!
-         Nghe nói dăm bảy năm, hay có thể hơn, hoặc hơn nửa ! Hỏng chừng !!!
-         Sống trên bè tre dăm bảy năm trên biển ?! Chắc uống nước biển trừ cơm ?
-         Ý mầy cho rằng đói khát ? Hỏng dám đói đâu con, ông Cố tao, ổng đem theo cái kiếng lúp, ở không làm gì, hàng ngày ông bà lấy kiếng “ rọi “ vô chai -  nước - biển, ánh sáng gom vô chai, làm cho nước biển sôi bốc hơi, ông Cố cho hơi đó qua bình cổ cong như nấu rượu, cuối cùng, hơi nước tụ lại thành giọt, nhễu ra… thế là có nước ngọt nghen quây ! Có nước ngọt là có tất cả nghe, bắt cá biển, luộc nước ngọt, ăn ngán luôn …Vậy được hôn Tư con ?!
-         Củi đâu mà luộc cá ? Thằng Tư hỏi thiệt là … gắt củ kiệu .
-         Trời ! Tao nói rồi, lấy kiếng lúp “ hứng ánh sáng “ mặt trời, rồi rọi vô chai nước biển là nó sôi mà !
-         Biết bao giờ nước mới sôi ???
-         Chớ ở không, suốt ngày trên bè làm gì, mà hỏng rọi kiếng, để kiếm cái ăn cho khỏi đói, hả ? Mầy làm biếng vừa vừa vậy mậy ? Mầy cứ chận họng tao hoài nhe … đã vậy, ông bà Cố Tổ tao còn đổi món : ban đêm bắt mực, ban ngày phơi khô, rồi …rảnh quá,  nướng khô mực, nhai lai rai,  được hông mậy Tư ?
-         Được !!!
-         Làm sao nướng, mầy nói tao nghe thử ?
-         Rọi kiếng !!!
-         Ờ … mầy giỏi rồi đó ! Ở biển không chết đói, mà còn có thịt chim ăn, để đổi món cho ngon miệng nửa nè, thế mới là . .. loạ chớ, he he he  !!!
-         Chim biển bay ngang , nó dòm xuống, thấy trên biển có cái bè, trên bè có hai mạng già ngồi ngáp gió, nên chim nó … lé mắt, té xuống, rồi bắt ??? Bà Sáu Mập nghe cho đã đời, rồi giờ, nói xỏ vô hông …
-         Không ! Tụi chim, tối bu lại ngủ tạm … trên bụi tre tàu ở góc bè, không bắt ăn thịt là ngu !!! Chim nhiều tới độ, ông bà Cố Tổ ăn thịt riết, ngán, bỏ thịt, chỉ ăn cái mề chim thôi ! Mần thịt con chim chỉ ăn cái mề … hà, vậy được hong ta ??
Sáu Đực nghe ông Chín nói một hồi, chịu … hỏng thấu, bèn nói :
-         Tụi định hỏi ông cái nầy, nhưng sợ ông chửi, nói tui hỏi “ sóc “ ! Nhưng … bây giờ, ông chửi, tui cũng hỏi, mà hỏi sóc bẹ sườn nhe …
-         Mầy hỏi cái gì, mà sợ tao … bị sóc bẹ sườn ? Cho mầy hỏi đó !
-         Trên bè, ông Cố Tổ của ông, đem theo bao nhiêu  cục gạch ???
-         Ông Cố Tổ tao đem theo gạch tế … tổ ông nội tao á ! Ạ Ạ …ý là mầy muốn nói “ gạch tàu “ chớ gì ? Cái nầy về sau, ổng lên Lái Thiêu làm thợ, rồi mới có …chuyện gạch tàu ! Tao trả lời vậy, mầy hài lòng chưa, hả ??? Mầy để tao kể, mầy mà còn tìm cách hỏi “ tàu “ mà thành tào lao, là coi chừng cái cù chỏ của tao, nó thọt vô mỏ mầy, nghe chưa, thằng mắc dịch ?
-         Ông Cố ông cứ thả trôi, bắt chim ăn thịt, không chèo chống gì sao ? Sáu Đực hỏng ngán cái cù - loi ông Chín, bèn hỏi tiếp, ý là làm khó ông Chín chơi …
-         Chèo làm gì cho mệt, cứ “ gió mùa đông bắc “ trôi xuống, rồi tới gió tây nam thổi lên ,ông bà cứ yên tâm ở trên bè mà … sản - xứt của cải vật chất ! Có bão cũng hỏng ngán, ông bà Cố lấy dây lạt tre, cột cứng eo ếch của mình vô bè tre là xong … Nói nghe ngon vậy chớ, có lúc gặp bão lớn nó nhồi, cũng muốn ói cơm luôn nhe ! Đã vậy, lâu lâu, có lẻ do ảnh hưởng của dòng hải lưu “gơn –strim “gì đó, cho nên bè tre bị “ hút “ trôi ra hải phận quốc tế, ông bà Cố, do đó, được dịp  buôn bán rần rần … với tàu buôn, tàu hàng, khắp thế giới nghe chưa !
-         Ổng bán cái giống gì vậy trời ??? Hẻ hẻ hẻ ??? Nói nghe … hehehe …
-         Măng khô, mực khô, mề chim khô …để ngâm rượu, có lần có cục “ hương xạ “ của cá nhà táng trôi vô, ổng lượm, ổng bán với số tiền lớn quá hớp ! Sau đó ổng đổi ra tiền vàng Mể Tây Cơ, nếu không bị bão đánh đứt dây, làm rớt tụng tiền vàng xuống biển, thì ông Cố Tổ tao giàu,  không  ai chịu thấu bây ơi !
Bây giờ Năm Cá Trê tính “ kể tủ đứng vô họng “ nên mới lên tiếng hỏi :
-         Tới lúc rớt tụng tiền vàng xuống biển là năm thứ mấy ông Cố ông sống trên bè?
-         Tía tao nói: ông Nội tao kể lại không rỏ: nói lúc được tám năm lúc thì mười tám năm, ông Cố trôi lên trôi xuống cả chục năm trên biển nghĩ cũng oãi chè đậu !
-         Rồi tấp vô đâu trong đất liền, hỏng lẻ ở miết trên biển, sống vô gia cư, tử vô địa tán? Ông nói cho suông nghe, nói khơi khơi là không xong với tui đâu nhe …
-         Để coi na – ông Chín nghe Năm Cá Trê …hăm doạ, hơi ngán, nói luôn – tao nghe nói … tấp vô cái Vũng ! (??!!)
-         Giiiiiỉỉỉỉ…. Tấp vô cái Vũng, ngộ he … ???!!!
-         Ông bà Cố tao cặm sào trong cái Vũng đó, rồi buôn bán măng khô, khè khè …
-         Hỏng có cái gì gọi là “ măng khô tàu “ hết ông Chín kính mến ơi, thằng Tư Rèn trộ ông Chín, kỳ nầy ông hố rồi, làm gì có “ măng tàu “ để Ông … chơi ác, đẻ ra hai tiếng “ tre tàu “ … hé hé !
-         Mầy hay quá he, ông Cố tao buôn bán ba bốn  năm mà chưa hết măng khô, tàu buôn trên thế giới ra vô ào ạt, bởi vậy chổ đó, là chổ, có “ cái Vũng ông Tàu bán măng “ sau đó người ta gọi tắt là “ Vũng Tàu “ !!! (??) Rồi áp nhau, mùa hè, người ta đi tắm biển ngoài “ Cấp “ đó, mầy hiểu chưa Tư ? Khé khé …
Bà Sáu mập nghe xong, hết hồn, mặt mày xanh lè, hoảng hồn kinh :
-         Uý trời ! Ra vậy he ??? Giờ tui mới biết … Hùm, mầy biết chuyện nầy hôn ?
-         Tui biết … chết liền !
Mặc cho ai nói ngã nói nghiêng, ông Chín Tiều tỉnh bơ nói tiếp :
-         Thiên hạ thấy Ông tui bán coi bộ khá, áp nhau chui vô cả bầy, rồi dành chổ, gây lộn om sòm, ông bực, ổng bỏ, ổng đi chổ khác làm ăn …Ổng chèo bè vô tiếp về nam, quẹo vô con sông vắng lặng như tờ, trên bờ cọp ở tùm lum, dưới sông sấu bò tới tấp, bởi vậy, ổng sợ cọp, ổng bày đồ khô ra, ổng bán trên lòng sông, ngồi cả tháng, không ai dám tới mua, ế khứa, sau đó ổng nản chí bỏ đi, bởi vậy về sau, lâu lắm, người ta gọi con sông : Có ông Tàu bán ế giửa Lòng sông … là sông Lòng Tàu !!! Rỏ chưa ?... ( Úy mèn, thiệt là trời ơi đất hởi, nè trời )
Thằng Tư nghe ông Chín nói chuyện “ chết tên “ thành địa danh, nó bậm gan, nói đại với ông Chín, mà không sợ ổng phiền :
-         Tui biết, sau đó, ông Cố ông làm nghề gì nè …Rồi còn sống ở đâu nửa nha …
-         Mầy giỏi he … Làm nghề gì  ??? Ông Chín Tiều bực mình. Tư nói luôn :
-         Làm nghề bán tàu hủ !!!
-         Trời !!! Rồi sống ở đâu ?
-         Chợ Lớn !
-         Mầy biết hết ?! Giỏi đa …Chuyện ông Cố tao, mà tao không biết, mầy lại biết, giỏi quá thể rồi he …
-         Nếu ông Cố Tổ ông, không bán tàu hủ … thì cũng bán hủ ! Vì có câu hò, nhưng tui quên khúc đầu …
-         Cho mầy nói … khúc mầy nhớ…
-         …bán HỦ bán ve, bán bộ đồ chè, bán cối đâm tiêu, bán siêu nấu nước, bán nồi nấu cơm …vậy là ông Cố ông bán hủ, bán ve ! Chắc cú mà!
-         Rồi cứ cho là ông Cố tao bán hủ . Rồi sao ???
-         Thì cũng như mọi khi : Có ông tàu bán hủ dưới sông nên người ta gọi con sông đó là sông Tàu Hủ ! (??)  Sông đó ở Chợ Lớn …é é … Phải hong, phải hong ?
-         Không phải sông Tàu Hủ mà là kinh Tàu Hủ !
-         Ừ thì sông hay kinh gì cũng được ! Ò í e …tò te !!!
-         Nhưng ông Cố tao, không vô Chợ Lớn bán hủ bán lu, mà là từ sông Lòng Tàu, ông bèn …de ra cửa Cần Giờ … rồi chèo đi luôn !!! Á há ! Xí hụt !!!
-         Ủa sao không vô Chợ Lớn, kỳ vậy ta ? Nhưng rồi ổng de đi đâu ?
-         Ông Cố đi thẳng một mạch tới mủi Cà Mau ! Rồi dừng lại …
-     Vậy là ông Chín muốn nói ở Cà Mau, cái chổ có tên Mủi Tàu hả ? Tui biết mà!
-         Không, ổng dừng lại nghỉ xả hơi… chút xí, rồi đi luôn qua Miên …
-         Vậy là hết câu chuyện ? Bà Sáu Mập nói .
-         Không, ổng mò vô Biển Hồ đánh cá …
-         Rồi chổ đó có … tên tàu gì hong ? Ông nói cho ra, coi nè, he he he !!!
-         Không, đánh cá thấy ông bà ông vãi mà không khá, ông bà lại tà tà trôi qua Việt Nam, rồi tấp vô bờ con sông Cái buôn bán tiếp bây ơi … Phi thương bất phú mà …Bán mới có mấy năm, mà chổ đó tụ đông nghẹt người ta …
-         Ở chổ nào ? Hai Hùm hỏi .
-         Ở cái chổ “ có ông tàu buôn bán thành chợ trên sông Cái “, sau nầy, người ta gọi tắt, chợ đó là Chợ Cái Tàu ! ( trời !!! Dử quá )
-         Trời đất quỷ thần thiên địa ơi … Vậy he ??? Bà Sáu giựt mình .
-         Rồi còn Cái Tàu Thượng, Cái Tàu Hạ: Hỏng lẻ ông có tới … BA ông CỐ ?! Thằng Tư được dịp hỏi tới, nó muốn đẩy ông Chín vô tường chắc ?
-         Không phải, bán ở chợ Cái Tàu một thời gian, ông Sơ mầy nghen Tư , đeo theo nói …dóc, ông Cố tao chịu không xiết, ổng dời nhà lên miệt trên chợ Cái Tàu , sau đó, có tên Cái Tàu Thượng, rồi ông Sơ mầy cũng mò theo nói dóc, ông Cố tao vội vàng dọn nhà trốn ngược xuống dưới, chổ đó giờ gọi là Cái Tàu Hạ !!!
-         Quá !!! Ê, ông Sơ mầy …làm gì kỳ vậy Tư ? Sáu Đực hỏi sóc thằng Tư .
-         Sao anh Sáu lại hỏi tui ?! Ông nội tui cũng hỏng biết nửa là tui !
-         Sau đó ông Cố Tổ sanh con đẻ cháu, tao giờ ở đây, nhưng ngặt cái là … lại gặp mầy đó Tư ! Mầy là thằng mắc dịch nè …ngặt cho tao quá, thiệt tình !!!
-         Cha chả … hỏng cái – cái mà – mà - dám ngặt đâu !!!… Thằng Tư muốn ngọng …Nói cà lăm tá lả …
Bà vợ Ông Chín đứng nghe ông Chín nói từ lâu … bây giờ bà lên tiếng :
-         Tao tới lò không thấy mầy, té ra mầy ngồi đây nghe ông Chín Tiều nói dóc hả Tư ? Bây giờ tới tao nói tiếp nhe bây …Tao nói là … cò can nhe …
-         Bà bà… bà biết cái gì mà nói, bà ơi, xin can bà…Ông Chín cản bà Chín.
-         Sao ông lại nói tui không biết nói cái gì ? Đây nè, tụi bây nghe tao nói đây: Ông Cố của ông Chín tụi bây, đi chơi mắc mưa nghen quây, ổng bẻ lá chuối che đầu, vậy mà sau nầy người ta không nói lá chuối, mà nói TÀU CHUỐI ! Đã thiệt chớ quây ???
-         Bà ơi bà …khổ quá !
-         Ông rên cái gì ? Rồi chèo ghe trần không mui, nắng thấy mồ tổ, ông Cố của ông Chín … tụi bây, khi thì bẻ lá dừa, khi lá cau che mát, có khi làm buồm,  ấy vậy mà về sau, người ta …đành tâm, không kêu lá cau lá dừa nửa, mà kêu TÀU CAU , TÀU DỪA , đã vậy, nó còn được kêu lây qua tới mo cau, thành Tàu Mo ! Tao nói vậy … NGHE ĐƯỢC hông quây ?
-         Được được, kêu tàu cau nghe ngon hơn kêu lá cau . Quá đã !
-         Hỏng phải, ý tao nói “ nghe được “ là TAO NÓI DÓC NGHE ĐƯỢC HÔN ?
-         Ủa ủa … vậy hả ??? Bà nói dóc hả ???
-         Ừ !!! Tao nói vậy đã hôn mậy ?
-         Quá đã …Bà Chín nói dóc  …hehehe …Cho xin chử ký đi bà !!!
-         Còn ông Chín của … mầy ?
-         …. Ông Chín hả ??? Ờ ờ …nói tệ quá nha, cho tui í ẹ …một cái ?
-         Tổ bà mầy Tư !!!
-         He he he …

                                      
Lốc Cốc chủ 374