Ngậm Ngải Tìm Trầm     

 

 

Thầy Sáu Thạch Hên, là bạn chí cốt bồ tèo của Bác Ba Phi, lão đi “mần đám“ về ngang lò rèn, gặp trời trưa nắng gắt, bèn ghé vô lò thằng Tư nghỉ xả hơi, gặp lúc Tư rèn đang ăn cơm trưa, nó mời ông Sáu dùng cơm luôn thể, Tư  ăn cơm với thịt chồn đèn rô ti, ông Sáu thấy Tư Rèn nhai thịt rô ti như nhai da trâu, bởi vậy ông ngán thịt con chồn già, dai nhách, chê không ăn, Tư hơi buồn :
-         Ông chê cơm của tui hả ?
-         Không phải! Thịt chồn già, dai nhách,  mà tao thì không còn răng đủ bộ, nhai sau thấu? Nhai ba trầy bốn trật, nuốt vô, mắc cổ chết …
-         Răng ông Sáu dạo nầy tui thấy… tệ quá nha! Thiệt là tệ …
-         Răng tao mà tệ??!!
-         Hỏng tệ sao…cái rụng cái lung lơ?
-         Nó rụng (nói đại) là tại tao “ngậm ngải tìm trầm” đó chớ!
-         Ngậm ngải tìm trầm??? Sao không nghe ông nói với tụi gì hết vậy?
-         Ủa? Ủa …Chớ bộ…
-         Gì ủa?! Ông còn tính dấu tui chuyện gì phải hôn?
-         Không phải tao dấu, mà tao ghét cái tánh mầy, hay “đồ đi đồ lại“ tùm lum, làm tao mang tiếng… nói dóc, Ba Phi sẽ cự tao…
-         Mà cự cái chuyện gì mới được chớ?
-         Thì cái vụ “ngậm ngải tìm trầm“… rồi răng lung lay…
-         Tui ăn cơm xong, đang… quởn nè, kể nghe…
-        Hỏng biết mầy có nghe chuyện “cọp không răng chưa?" Đó … đó, cái vụ cọp không răng tung hoành nát xóm,  nó làm xóm giềng tản cư trốn ráo, đất cát bỏ hoang, đói khát tràn lan… Tao với Ba Phi với sức dài vai rộng hỏng lẻ bó tay nhịn đói… Phải bàn kế sinh nhai cho qua ngày đoạn tháng… Chớ hỏng lẻ đi ăn mày. Kỳ quá?!
-       Ông kể lê thê quá …
-       Từ từ chớ mậy, đúng lúc đó, có tin trầm hương quá mắc, 1 ký trầm đáng giá 10 ký vàng ròng! Hỏng bớt một xu …
-       Quaa…á á…nhưng trầm hương là gì mới được chớ ?
-        Nó là loại cây khô bị “biến hoá" thành cục, khi đốt cháy, nó cho mùi thơm nức mũi, vua xứ Ba Tư rất khoái nên nó mắc trần ai luôn, tìm trầm không dễ đâu nghe Tư, mầy đừng có ham, phải có bùa có phép, có ngải có nghệ, có võ có gồng … như tao nè, mới dám xâm mình tìm nó nghen mầy! (Úi chà)
-        Mà…ý của ông, là ông muốn nói, ông là thầy bùa thầy ngải chớ gì? Cái vụ nầy, tui rành ông quá!
-        Bởi vậy, tụi tao bàn nhau tìm trầm (Tư Rèn liền nghĩ trong bụng: Để Tết nhứt có tiền … đá gà, nhậu nhẹt hay quánh bầu cua cá cọp đây mà!) Nè Tư con, vì sẵn đang mùa màng thất bát, thất nghiệp, cho nên, tụi tao nói tìm là tìm, quyết chí ra đi …ra đi mà không hẹn ngày về! (?!)
-        Ông đi một mình?
-        Không, đi chung Ba Phi với ông chín Tiều, ba thằng quyết thử thời vận một phen… Đi "bộ ba" cho chắc cú nghe Tư Rèn?
Tư thợ rèn ăn cơm xong, không dọn, ngồi vểnh lổ tai nghe chuyện đường rừng đầy bí hiểm, nội cái chuyện “ngậm ngải “ không thôi, là nó coi, đó là chuyện thần kỳ, quái đản, vì ngải là củ gì quá thiêng liêng, quá tầm nó biết, nó nghe “ngải“ là sợ …mất hồn, rồi sao còn dám ngậm trong miệng nữa chớ?! Ông Sáu tiếp:
-      Ba thằng tao âm thầm chuẩn bị chuyến đi trong bí mật hoàn toàn , vì nếu “bể“  chuyện, chắc chắn, không vợ thằng nào đồng ý cho đi, vì mấy bả cho là  “thà đói cạp đất ăn“ còn sướng hơn ngậm ngải tìm trầm… nó quá ê càng…
-      Sao vậy ?
-      Ngậm ngải lớ quớ, nếu “yếu nghề“, nó sẽ làm cho người ta thành con xà niên, lông lá đầy mình thì khốn…
Thằng Tư nghe con “xà niên“ do ngải mà ra, nó nín thở, hỏi dồn:
-       Còn ngải? Ông mà có?!
-       Ngải hả? Thiếu gì, tao “luyện“ khá bộn …
-       Ông Sáu nói nghe chơi đi, nghe được, thì tui học ngải để… kiếm ăn qua ngày, khỏi rèn cuốc xuổng, thổi ống bể hoài, mệt quá!
-       Giỡn mậy, ê …“thiên cơ bất khả lậu“ nghe con…không đùa nhe…
-       Lậu với liếc gì ông ơi, ông mà biết rành nó là tui… cùi  liền! Ông làm gì biết? Tính bề… nói dóc với tui hả, còn hơi lâu nhe???
Thằng Tư cố tình chọc tức, khi dễ ra mặt, ý nó là để Thầy Hên phải khai , nếu không khai, nó chê , nó đồn rùm lên là Thầy Sáu Hên hết đường “ làm ăn “ như vầy là có nước mà ăn cám sú, miệng thằng nầy “độc“ lắm… Báo đời thiệt tình rồi đây!
-        Đây, mầy nghe đây, nhưng tao báo trước mầy biết…để mà chán, mầy nghe, mà mầy cứ …
-        …Gì vậy ông ?
-        “Đồ  đi đồ lại“ là cái miệng của mầy sẻ bị ngải “ăn“ lủng một lỗ, rồi, lở banh tè le là đừng trách tao không báo trước nhe…
-         Ngải nó “ăn“ banh miệng hả? Ghê rợn vậy trời?! Rồi rồi, tui nghe qua rồi bỏ, yên chí …
-         Nó có nhiều loại, tùy mình chọn để luyện theo “dụng ý“ về sau: Đó là “nàng“ Thuỷ-Tiên , “nàng “Rù“, rồi còn nàng …
-         “Nàng Rù“ hả? Cái tên  “rù“ nghe ớn xương sống quá!
-         Mầy sợ chưa? Nè con, mầy bị “nàng“ này… rù, là tán gia bại sản, nó… rù cho mầy tan tành xí quách luôn… Cái lò rèn loại “sì cúc“ của mầy, nếu tao cho nó “RÙ“ vài bửa là…sập tiệm như chơi…
Thằng Tư nghe ông Sáu “khè“ sơ sơ, nó xanh hồn bạc vía, tóc mai muốn dựng ngược, nó hối hận quá, vì lở dại giỡn mặt với tử thần rồi! Ông Sáu không thương nó, “rù“ nó là đời nó sẻ tàn trong ngỏ hẹp, lấy gì sống, ngải “ăn“ cái miệng nó lở “chành bành“, lúc đó có đi ăn mày cũng không thể mở miệng nói tiếng “ông đi qua bà đi lại“ được, thế là mụ nội cũng đội chuối khô…Càng nghĩ, nó càng sợ thêm… Rồi bèn nang nỉ:
-        Ông đừng… chơi lò tui, tội nghiệp tui quá ông ơi…ông nở lòng nào, tui hơi… mồ côi mồ cúc, nghèo nàn…
-        “Chơi“ lò rèn mầy tế tổ tao á, tao nói cho mầy nghe vậy mà…
-         Thôi, tè quá, bỏ đi ông, ngải nghệ gì ghê quá, bỏ đi nha?
-         Bỏ hả? Bỏ đi sao được con, tao đã nói, là nói cho cặn kẻ, mầy mà đi đồn bậy, là nó… chơi vô họng mầy liền, tao bảo đảm luôn!!! …
-         Trời ! Tui hỏng dám đồn bậy đâu , bảo đảm mà , tui nghe, tui im re …
-         Tốt… muốn luyện ngải, không phải đơn giản, luyện hàng trăm bụi, luyện dăm ba năm, mới chọn một bụi, còn luyện 10 năm là thuộc ngải dử, tao... rớ đâu là chết đó nhe! Chết bất đắc kỳ tử chớ bộ bở à?! Mầy muốn tao… thử sơ sơ vô họng mầy hong, hả, cái thằng mắc dịch nhiều… chiện???
Thằng Tư hoảng hồn kinh, ngồi rúm ró, im re, nó thở nhè nhẹ, tim nhảy ì đùng, nó sợ ngải còn hơn sợ  đỉa đeo… Ông Sáu tiếp:
-         Luyện 1 thời gian, rồi thử nó bằng cách: bỏ vô nó 1 hột gà sống, chút xíu lấy ra, hột gà còn cái vỏ trống trơn là thành công, sau đó, ban đêm bỏ vô bụi đó 1 con gà lông tuyền trắng, còn sống, sáng ra chỉ còn nhúm lông là… hốt bạc, nhổ bụi ngải đó phơi khô cất kỷ, tao đặt tên cho nó, là xong, dể lắm…
-         Ở đó mà dể!!! Tư ta cẩn thận, hết dám ho he…
-         Nói thật cho mầy nghe chơi nè, có “đồ chơi“ trong tay, tao muốn hại ai là người đó chỉ có trời cứu, nhưng tao không làm vậy, chỉ có mấy cha thuộc loại thầy “Phản ác“ mới làm…
-         “Phản ác“ là sao?
-          Thầy phản ác là, chuyên môn “thuốc“ người ta để kiếm tiền…
-          Là sao?
-          “Thầy phản ác“ rất thất đức, làm nghề này là tuyệt tự, trời nào cho có con trai nối dỏi??? Nhưng làm nghề này cũng dễ, dể quá mậy Tư .
-           Dễ??? Ông cứ nói dể, để… dụ tui phải hôn?! Tui đâu có ngu…
-           Dể là vầy; mầy nên biết là, mỗi xóm có 1 ông thầy “ngự tại chổ“ nhen, như tao làm thầy xóm ngã Ba Vàm nầy, xóm Cù Lao kế bên cũng có 1 ông, xóm Cồn bên Ngoại mầy cũng có 1 ông, nếu tao là thầy phản ác thì tao kiếm tiền bằng cách là tao bí mật cho thu nạp thằng đệ tử ruột ở xóm Cồn, đưa thuốc cho nó bỏ vô lu nước của cha nhà giàu nào đó ở xóm Cồn, cả nhà cha đó bịnh rề rề, không thầy nào cứu chữa được, ngoài tao!
-          Ê, ê… ông có nói lố không đó, ông chê thầy khác dở hơn ông hả?
-          Không phải chê, mà “con ai nấy dạy, thầy nào bịnh nấy“ mầy ơi !
-          …??... (Tư Rèn hỏng hiểu)
-           Thầy…biết chế thuốc, để trị bịnh do thầy… gây ra, đó nhe…
-           … Cái cái … mà bào … bào chế thuốc là sao ?
-           Đây nè, thuốc bào chế là vầy: đục măng tre 1 cái lỗ , bỏ vô đó cái râu cọp, lâu ngày chày tháng, phải biết câu thần chú, bắt ấn, cái râu đó sẽ… thành con sâu!(?!) Đem con sâu đó về nuôi trong nhà, cho nó ăn đồ ăn bí mật, nuôi nó trong hũ , hũ phải được ếm bùa, cứt nó ỉa ra trong hũ, phơi khô… Nếu tao chơi “ác“ muốn kiến tiền, lấy bỏ vô lu nước nhà người ta, ai uống vô, nếu hạp tuổi là bịnh thấy ông cố nội, thầy khác chạy dài, hết thuốc chữa nghe mầy!
-          Đúng là chơi ác thiệt!
-          Thầy phản ác mà mậy! Bởi vậy, mấy thằng thầy mắc dịch đó, trời  đâu có cho nó sanh con trai nối dõi! Cho tiệt nọc mà…
-         Nhưng mà cái… cái… a.. a… ai biết mà kêu ông chữa chớ?
-         Ậy, ậy…Dĩ nhiên là gia chủ phải tìm thầy chữa, con bịnh nói điên nói xàm, gọi là bị bịnh “mắc dàn dưới“, thầy ngải của xóm đó, thì luôn luôn chữa con bịnh xóm mình, chữa hoài không hết, phải bó tay,  thầy chạy là vậy.
-         Rồi ông nhào vô chữa?
-         Bể đa…thằng “đệ tử bí mật“ của tao, lúc đó, nó làm bộ tới hỏi thăm gia chủ, rồi lân la, làm bộ… tài lanh, chỉ chỏ thầy nào trị giỏi, ở xóm nào, chữa ra sao, trị không hết bịnh, không ăn tiền…
-         Chủ nhà tin?
-         Tin chớ mầy, vì cái câu “không hết bịnh là không ăn tiền“ ai mà không ham…
-         Rồi ông nhào tới?
-         Khùng mới vô chữa liền... phải đợi thằng cò mồi dắt gia chủ tới, năn nỉ ỉ ôi, mình phải “làm mình làm mẩy“ um sùm, rồi mình mới tới…!!!
-          Vậy là lượm tiền ngọt xớt?
-          Hỏng dám ngọt đâu, phải dắt theo đệ tử khác, bài binh bố trận, hai ba ngày, lên đồng lên bóng, bắt ấn phán bùa tá lả, rồi đốt nhang múa may dã mồ hôi lưng, làm bộ nhảy nhót quay cuồng cho đã đời, cuối cùng, kêu con bịnh tới, cho nó uống thuốc mình “điều chế“ là xong, lụm-bạc…
-         Ông biết làm thuốc chữa bịnh tà?
-         Dễ ợt…đốt cháy con sâu, tán thành tro, cho uống vô là xong…..
-          Chắc cú chớ?
-         Uống… cứt sâu đó, bị bịnh, giờ uống xác tro con sâu đó, cho giải bùa là xong ngay mà, tao bảo đảm… Lấy độc trị độc là vậy mầy ơi…
-         Còn nếu gia chủ nhè hỏi cắc cớ, về gia đạo, sao biết đường trả lời?
-         Có gì đâu mà lo, trước khi ra tay cứu độ, phải lên đồng, cho gia chủ tự do hỏi, tao ngồi đồng, trả lời vanh vách, tên, tuổi, ngày bịnh, con bịnh quen ăn món gì, quen ai, có tánh xấu nào, cứ nói chuyện… xấu hoắc, nói trúng vanh vách, là gia chủ hoảng kinh, tía biểu, cũng không dám hỏi nhiều, thế là ăn tiền…
-        Chỗ lạ hoắc, làm sao ông biết rõ mà nói, hỏng lẽ ông có “ngải nghe“ nó mách cho ông?
-         Ngải nghệ gì mầy ơi, thằng “bí mật của tao“ nó cho tao biết ráo về gia thế chủ nhà đó, cứ thế mà tao nói thôi, cứ nói chổ xấu, cái xấu gia chủ, thì mộ nội gia chủ cũng hỏng dám hỏi nhiều, vì mình nói trúng phong phóc, nói trúng tim đen cái xấu người ta, thì người ta phải… sợ, rồi không dám hỏi nhiều… Nếu hỏi nữa, mình nói xấu thêm, thì… bể bạc chủ nhà sao chớ? He he he...
-         Rồi lượm bạc?
-         Chưa đâu, phải làm cao, nói cho xanh rờn là: Con bịnh nầy phải hết, không hết, không ăn tiền, nếu trị không hết con bịnh này, thì thầy thề độc là giải nghệ tức khắc, treo ấn, bỏ xứ đi luôn…
-         Thế là hốt bạc?
-         Hốt, hốt ngọt… nhưng tao không bao giờ làm, vì  nó thất đức, nè Tư Rèn con, ăn ở có đức, thì mặc sức mà ăn, mầy Tư ơi…
-          Ông nói vậy, hỏng lẽ ông luyện ngải để… hù tui cho vui?
-          Gì hù?! Tao mà hù??? Chớ mầy hỏng thấy tao đang nói chuyện tao “ngậm ngải tìm trầm“ đây sao?
-           Ờ ờ … mà ngải nầy có khác với ngải kia hông?
-           Khác chớ! Mổi loại một việc mà, luyện loại nầy “chua“ hơn nhiều, phải luyện cho nó teo lại để ngậm trong miệng, thì phải già tay ấn hơn nhen…Tao luyện nhiều cả…bụm, cất đầy cả lon, mầy cần hong, tao cho một củ ngậm bậy bạ, để… lý le nhát ma chòm xóm chơi?
-           Í ẹ, hỏng dám đâu…
-           Có gì mà sợ? Mầy ngậm ngải… của tao trong miệng, sáng ra chim hót là mầy biết nó ca hay hát liền hà! (?!)
-           Hả?! … Nhưng thôi, bỏ, ông nói tiếp chuyện tìm trầm coi…
-           Chuyện nầy “găng“ hơn nhiều: Cả tháng trước khi đi, phải ăn chay, nằm sương, van vái, không sát sanh, dù là con kiến, kiêng cữ đủ thứ, kiêng càng nhiều càng tốt…Nhứt là tối phải ngủ ngoài sân…
-          Chi … ậy?
-          Cho nó thâm nhập tinh khí âm dương trời đất chớ chi? Rồi khi đi phải đi lặng lẻ âm thầm…như ma vậy!!!
-          Phiền quá…
-          Sao lại phiền, muốn làm giàu là phải vậy chớ! Bộ ba tụi tao đi âm thầm, không ai hay biết hết ráo nghe Tư !!!
-          Phải trốn vợ luôn hả? Mấy bả  sẻ sanh nghi…
-          Tụi tao viết thư để lại: Má bù trẻ, tụi tui đi chưa biết ngày nào về, đừng lo, đi tay không  khi về vàng k, tui làm chuyện gì, má bù trẻ đừng để ý, yên chí…
                                                                   Đồng ký tên : TIỀU PHI HÊN.
-          Rồi còn chuyện ngải ?
-          Tao đem theo , mấy cha kia nhác như mầy, không dám ngậm trong họng, nên tao phải “ngậm dùm“ hai chả…(?!)
-         …??!!... Hỏng hiểu nổi!!!
-         Mầy hỏng hiểu? Mấy chả như mầy vậy, nghe tới ngải là xanh hồn, đúng lý 1 thằng ngậm 1 củ, mấy chả không, tao đành ngậm trong họng tao 1 lượt 3 củ… gọi là ngậm dùm!
-         Cũng được…??!!
-         Được mà!!! Không ngậm ngải, thì tao biểu phải…ngậm ớt, ngậm ớt nó cay trong miệng…coi như ngậm  ngải, hề gì… Hả…ê ê… mầy nghĩ là tao nói dóc hay sao mà cười mỉm chi?
Ông Sáu đang nói ngon trớn, bỗng thấy thằng Tư cười khì, ổng hơi chột dạ:
-          Cười cái gì mậy?
-          Đi xa, không hẹn ngày về, mà tui thấy ông hỏng nói đem đồ ăn, ra đi với hai bàn tay trống trơn với 3 củ ngải !!!?
-           …???!!!...
-           Là sao, nói dóc hả !?
Thằng Tư đang thắc mắc thì cha thợ hớt tóc Hai Hùm lò dò bước vô, trên tay cầm cái kéo lục nhầy, lỏng cốt, cắt không ngọt tay, nhấp không ra tiếng… Hai Hùm bước vô nói liền:
-          Ông Sáu đó hả? Ông nói cái giống gì mà không Tư không chịu đi rửa chén vậy? Dọn chén coi Tư! Tư nói :
-         Ông Sáu đang nói chuyện ổng “ngậm ngải tìm trầm“…
-         Thiệt hả? Hai Hùm ngạc nhiên…
 Thằng Tư dọn chén đi rửa, nó bưng ra để đống sau hè, không rửa, chạy vội vô nghe tiếp, nó hối :
-         Tiếp đi ông Sáu, nói đi ông, nói cho chú Hai sợ chơi, chú Hai dám ngậm ngải hông?
-          Ngậm ngải để… tế tổ tao á! Chuyện gì vậy ông Sáu?
-          Tao nói tới đâu rồi Tư?
-          Nói tới chổ mình ông ngậm 1 lần 3 củ ngải đi tìm trầm …
Nghe hai tiếng “tìm trầm“, Hai Hùm hỏi tới tấp:
-          Ông đi tới đâu để tìm trầm? Đi nhiều hay đi một mình???
-          Tao đi chung Ba Phi với lảo Chìn Tiều… Lên miệt Lộc Ninh, Hớn Quản, núi Bà Rá…
-          Ở đó mà có trầm? Giởn ông, hồi trước, tui “quần cọp“ nát bấy trên núi Bà Rá nghen ông! Trầm ở trên núi xứ Quảng nha…
-          Mầy quần cọp ở trển hả? Núi Bà Rá ghê lắm mầy ơi, đó là nơi sơn lam chướng khí, muỗi mòng đỉa vắt , hùm beo tai tượng lềnh khênh, lớ quớ, bị bịnh xơ gan cổ trướng, cái bụng lớn như cái trống chầu có nước ăn cám… Mầy bị… lớn bụng, chưa Hùm?
-         Chưa!
-         Ông bị hả???  Thằng Tư chen vô hỏi tiếp:
-         Có trầm hôn?
-         Tụi tao lục lạo mới có một ngày, tối ngủ hỏng dám nhả ngải ra cất…
-         Vậy là ông có đi tìm trầm thiệt hả trời ???
-         Chớ nãy giờ mầy tưởng tao nói…dóc sao Hùm? Cái thằng!
-         Kể tiếp nghe, hấp dẩn quá mầy Tư ơi…Kể đi ông Sáu, vậy mà từ đó tới giờ, tui có nghe ông nói niết gì đâu…
-        Đói, ba thằng tao đào củ mài củ chụp luộc ăn, khát, cắt dây rừng uống, sống cuộc sống như thú rừng, gian nan cực khổ vô song, gặp lúc mưa rừng rét mướt… thức sáng đêm…
-        Ủa? Ông đi mới có một ngày mà sao đói khát dử vậy trời? Hai Hùm thắc mắc (cũng phải thôi)
-        Hai bữa chớ, tao kể luôn đêm qua mà mậy! (??!!)
-        Mới đi có hai ngày mà làm gì, đói tới độ, phải ăn củ mài?! Định nói… dóc  để qua mặt tui, hả cha??!!
-        Ê, mầy nghi hả Hùm, tụi tao không có đồ ăn, là do mệt nghỉ khi đi đường, đám khỉ rừng, chờ tụi tao ngủ quên, tụi nó “ẳm“ hết đồ ăn rồi còn gì? Nếu củ ngải tao không ngậm trong niệng là tụi nó, cũng “bợ“ luôn rồi, chứ giỡn chơi mà được à ?
-        Kể tiếp coi sao? Thằng Tư hơi hơi… nghi, hối ông Sáu:
-        Đói rã ruột gan, tối ngủ, cọp bu đầy xung quanh, rồi tụi nó…liếm mép rút lui, trăn quấn nghẹt cây… cũng phải ngó lơ tụi tao luôn!
-       Cọp hả? Sao nó bu lại gần, mà hỏng… ăn thịt ông, lạ he??!!
-       Ngải tao ngậm trong miệng, đố cha con nào dám rớ!
-       Qu a a a  á…
-       Ba Phi với ông chín Tiều nằm im nín thở, cọp nó đói, nhưng nó chỉ ngồi xa xa liếm mép nghe sột sột, làm tao thấy bực mình… tao quơ tay đuổi nó hỏng chịu đi, tao ghét, tao bèn hả họng, lè ra 1 lượt 3 củ ngải, đám cọp thấy ngải dữ của tao, bèn tung chạy thấy thương… nghe động, trăn cũng bay trên ngọn cây như gió để thoát thân… nhờ vậy mà tụi tao được một đêm yên giấc nồng…
-       Quá đã…

                                   
Chàng hiu 374

     

TRANG CHÍNH

Copyright by anloc471.com 2009. All Rights Reserved. Design Ngan Ngoc