Trong “thế giới nhậu”…>>>…(?!@!?)
Hể gần tới Tết…thì =>>> dân nhậu lo
“o bế tết”…như vầy:
…>>>…mấy ổng, lo thủ trong nhà “một
mớ” rượu đế “ưng ý” để đải khách.
Là bởi Tết Nhứt, dân nhậu “đi tới
đâu nhậu tới đó” chớ làm sao…né được?!
Vô Tết, khi tới nhà chiến-hữu “mừng
tuổi” thì, chiến hữu gầy độ…dính cựa
liền!!!
Ra Tết, có ông còn hơi hám “nhậu tết”
nên thấy khờ-câm, xanh ưởng, yếu
nhớt, gò má bị…thòng, nên bản mặt
“bùng-thụng bìu-thịu”, dòm thấy là
biết “dân nhậu lầy”!!!
Tướng tá vậy mà…hỏng lo cho cái thân
già, rồi gặp bạn nhậu, còn làm bộ
“hỏi đố”:
-
Mắc dịch nó, hỏng hiểu sao, Tết nầy…mắc
chứng gì, mà tao nhậu dử thiệt?!
-
…?!...nhậu-nhiu mà dử???
-
Mùng 2 Tết…là tao “vắt lổ tai” thằng
Tám Tèo Lự với thằng Út Vịt Tàu…
-
Vặt lổ tai 1 lần 2 thằng, vậy là mầy
“dử bà cố” quá rồi…hí hí
-
Còn mầy…sao con…?!
-
Còn tao, đi tới đâu, thì…huỷnh tới
đó (mầy coi) kỳ cục hôn nè (?!)
hehehe…
Mấy
ổng nói “tết nhậu như vậy” là nói
thiệt, chớ hỏng có nổ-niếc gì đâu
nhen!
Do
những chuyện “khoe khoang” đó, bi
giờ nói…lây qua chuyện nhậu luôn nè:
Lưu
ý =>>> bá quan văn vỏ...lưu linh lỳ
đòn tứ chiến…trong thiên hạ:
Dân
ba-xi-đế hỏng có “uống-rụ” nhen, mấy
ổng chỉ ”nhậu” thôi đó.
Uống
là hả họng nuốt ừng ực, còn Nhậu thì
chỉ “nâng ly” để…nhâm nhi lai rai
thôi.
Bởi
“nhâm nhi” cho nên nhậu nhẹt…gì mà…thấy
nhẹ hều, gọn bân!
Dân
nhậu gan lắm, bởi nhậu chung 1 cái
ly mà hỏng sợ…lây ho lao, vì mấy ổng
nói:
-
Ho lao cái con khỉ…chớ
ho lao, mầy khéo lo!!!
-
Sao vậy…má?!
-
Con vi trùng lao,
tao…tẩm rụ đế, thì nó chết mẹ nó
rồi, còn gì mà lo!
-
…<>()<>>>>…?>///…???...á á…
-
Mầy thấy “con nào” ngâm
trong rượu…mà sống nổi hong, hử!?
-
…má
ơi…hehehe…aăâeêijklmn…>>>…bó tay!!!
-
Con rắn mái gầm còn
chết, huống hồ con “pa-xi-đờ-kóc” có
tí nị…(?!<>?!)
-
Má ơi…(///)<>(“””)…ý
chu choa…hé hé…
-
Nhậu hỏng lo, mầy cứ lo
chuyện bá xàm…phèo phổi, mệt
quá!!!(?!)
-
…(!)+(?)…tới tua mầy
đó…mấp lẹ, để tới tao coi…
-
Mầy nhậu mà cà rịt cà
tang là tao “đế” thêm 1 ly bây
giờ…lẹ lẹ lên…
-
Từ từ…>>>…nhậu mà hối
như chạy giặc vậy mấy cha…
-
…lẹ lẹ…coooiii…
Và
tiếp đó là…
-
Tao dô nè…khặc…tới mầy…
Cũng
bởi do “kết” cái vụ “hối” ì xèo đó,
cho nên mấy ổng mới khoái (chỉ) xài
1 cái ly để “chạy tua” trong bàn
nhậu >>>…là vậy, chớ hỏng phải
nghèo(!!!<>???)
Còn khi nào…nhậu đông, sợ “chậm
tua”, mấy ổng mới xài tới 2 cái ly.
Bàn
nhậu mà có 2 cái ly rượt nhau, thì
quả là…tưng bừng hoa lá.
Nếu
tua bị…khựng chổ nào, thì cái ly thứ
2 nó tới…sát đít, nên bị hối lia
lịa.
- Mầy ò í e miết…cái ly thứ 2 nó
xuống tới kia kìa…
-
A ha…tao đương khát đây
nhe…hehehe…
-
Úi chời…tính “đấp mô” hả cha, ù ơ…
“nó” tới bây giờ…
-
Nền nhà…đâu có mô, sao
mà khựng bậy vậy hè?!
-
Hehehe…con bà nó, lẹ lẹ coi…mầy
chậm, ly kia nó tới, thấy mẹ tao…
-
Từ từ…để tao “nhâm nhi”
rượu cắc-kè hạ thổ bách nhựt coi…hì
hì…
Mầy
thằng chả, cứ thế, cứ thế mà
“hối”…ta nói, ta la…cuộc nhậu vui
hết biết luôn.
Nhậu
mà mấy ổng nói “nhâm nhi” nghe cũng
“nhẹ đáng kể” chớ hỉ???
Mấy
ông thần nhậu nói như vầy…(nhớ-nhiu
viết lại bấy-nhiu, có thể sót “?!”…)
-
Muốn nhậu cho…trúng
phép, thì phải theo lệ củ của ông
(bà) già xưa dặn dò:
-
Dặn sao…???
-
Trong tứ đổ tường, thì:
Trà Tam, Rượu Tứ…đó bây.
(nên
dân nhậu cẩn thận, luôn theo sát nút
lời người xưa dặn là “trà 3 rượu 4”)
-
Bi giờ…hỏi nhẹ (tụ-bây) vế 1: Trà
3…là sao nè?
-
Tại sao uống trà chỉ có 3 người, mà
hỏng là 4, 5 hay 6 mạng?!
(dân
nhậu)…trả lời: - Là bởi Bộ Tách Trà
“nó” bán có “3-cái-tách”!
-
Nhiều hơn 3…con bà nó, thì lấy tách
đâu mà uống, phải hôn???...(hehehe)
- Với lại, trà ngon mắc tiền, càng
nhiều thằng uống, thì càng…hao(hì
hì)
-
….<><><>…Rồi hỏi thêm (ooo) vế 2:
Rượu 4….là sao?!
- Ờ
ờ…hé hé…tại sao nhậu phải là 4, mà
hỏng là 2, 3, 5, 6…hay 10 mạng?!
-
Nhậu rượu đế (chỉ) 4 mạng, là
vầy…=>>> (do kinh nghiệm chinh
chiến)
-
Nếu “tay đôi” (2) thì ly đế vừa…đưa
qua, nó trở ngược tức thì, thấy ớn
quá(?!)
-
Đúng!!! Con bà nó…ly rượu chạy qua
chạy lại liên tu, say thấy mẹ luôn…
-
Nếu “nhậu tam” thì mới nuốt, đưa ly
cho ông cố kề bên, ông nầy nhanh tay
vô nghe cái ót, ông kế rót rượu,
mình chưa kịp đưa cay thì ly đế
“quầng” về…tới rồi, nhậu kiểu nầy,
chỉ có nước chết…trước, nên hỏng
kham nổi!!!
-
Còn nếu nhậu “ngủ” (là 5)
nhậu…lục,7,8,9,10…thì hao pin
quá…hehehe.
Bởi
vậy “nhậu ba xi đế” thì nên “nhậu
tứ” là đúng với “giáo huấn” tiền
nhân đã …truyền thụ lại cho con cháu
trong “chi phụ”…thuộc hệ lưu linh
miển tử!!!
Do
đó ông bà xưa “đúc kết xương máu”
(=>>>) thì ”trà tam rượu tứ” là số
dách.
Sau
đó, môn đệ của hậu bối lưu linh
=>>>…(do kinh nghiệm)…thấy thêm là:
Muốn
“cầm cự” tới tàn cuộc trong bàn
nhậu, dân nhậu…dai, phải ngồi trúng
thế, để lở khi, tới…hồi ba-ngù, hỏng
sợ té bật ngửa!
Theo
kinh nghiệm chinh chiến lâu dài…mới
biết, là muốn hỏng bị té bất tử, mấy
ổng phải…tọa trên cái
“bàn-nhậu-hỏng-có-chưn” thì chắc như
bắp =>>>…gì vậy cà?!
Bàn
Nhậu Hỏng Có Chưn…là cái Bàn Tọa đó
đa.
Ngồi
trên cái Bàn Tọa là…ngồi chèm bẹp
trên nền nhà, thì vững như cục
gạch!!!
Là
bởi nếu (lở) có nhậu “tới
bến”…///…nhổ cức cò, gục đầu, thì
ổng…chỉ chống tay, rồi “gục” chớ
hỏng có té chúi nhủi hay bật gọng gì
ráo…
Nếu
ngồi đúng “rượu tứ”…4 ông, thì
thường thấy:
Kẻ
áo thun, kẻ ở trần, ông quần xà lỏn,
người bận áo…gài một nút, nghĩa là
“ngồi nhậu” thì ăn bận…ra sao thây
kệ, dân nhậu hỏng đặt thành vấn đề…
Vấn
đề chính là ăn nhậu làm sao…cho
“thảảiii-mmmái” là được rồi!?!
Dỉa
mồi ếch-nướng-mọi còn nguyên da, với
dỉa muối ớt bưng ra…để đó, nếu
siêng-siêng một xí, thì thêm mấy
trái ổi chua chẻ tư, là coi như
xong…cái vụ mồi màng.
Bàn
nhậu 4 ông với 2 con ếch, nhưng có
tới 4 cái đùi…
Vậy
là tiện quá rồi, thế là đùi ai nấy
lo, chớ nhậu còn ăn ké, mang tiếng
dử lắm đó!!!
Đặt
biệt mấy ổng cũng lo cho chiến hữu
nào “nhậu chay”…(?!)
Nếu
bửa đó…ngày rằm, thì có món “ổi chấm
muối ớt” đưa cay, vậy là ổn mọi
bề!!!
Sau
đây, mạn phép tả sơ sịa đại khái một
“trận nhậu”…thường nhật.
Trước tiên:
Gia
chủ lể phép (vẩn khoanh cẳng ngồi
chèm bẹp trên bàn tọa) tay cầm xị
rượu, tay cầm ly đưa cao lên trước
mặt, để tự rót rượu vô ly, rất trịnh
trọng và ôn tồn nói:
-
…“tiên chủ hậu
khách”…tui chủ, nên mạn phép, tui
rót trước cho tui, nhen…
-
Ừ vậy đi…cho trúng
phép!!!(?!)
Cái
vụ “tiên chủ hậu khách” là do…cái
tích (sự) trong truyện tàu là:
Hồi
đó, thời tam quốc, thủy hử, xuân thu
hay xuân thu oanh liệt gì đó…quên bà
nó rồi: Khi mời khách uống rượu tại
nhà, thì chủ nhà “hay” bỏ thuốc độc
trong rượu để “thuốc khách” (?!) Hồi
xưa, bạn nhậu với nhau, sao mà chơi
độc quá ể vậy cà?!?
Cho
nên, dân nhậu…hiện hữu, thấy vậy
cũng…hây hây, nên bắt chước truyện
tàu:
Khi
bạn nhậu tới nhà, gia chủ phải uống
trước để chứng tỏ rượu mời
“khỏng-có-bỏ thuốc độc trỏng”…để
chi?
Để cho bạn nhậu biết là: Tao “biết
tích” mời rượu trong truyện tàu đó
nha…
Bạn
nhậu cũng đọc truyện tàu, cho nên
“chủ-khách” khoái theo tích xưa
trong sách…
Cũng
bởi rượu là…rượu tình rượu nghĩa,
tình thương mến thương…
-
Chớ tao (gia chủ) nó
hỏng có “lịch sự lịch sàng” con khỉ
khô gì hết á!!!
-
Phải vậy hong tụ-bây,
chớ thằng chủ nhà mà nó “lịch”….lịch
con cóc khô á!
-
Còn
phải…ngôn…?!...xời…(?!)
Mấy ổng nói vậy, khi thấy chủ xị,
tay cầm xị, tay cầm ly, cười hì hì
lòi hàm răng ba xí ba tú…ám khói
thuốc đen hu.
-
Hể (thằng nào là) gia
chủ thì cũng phải uống trước...mới
tin…(?!<>?!)
-
Giờ…mầy là gia chủ, rót
mau coi…hé hé…
Chủ xị rót rượu cho đầy ly, ly
đầy…<>…nhưng còn “lỏm” chút xí. Ổng
đưa lên:
-
Đây là ly của gia chủ,
xin phép…bàn tròn, tao vô nè bây…
Chủ
nhà (bửa nay) quả là…lịch-lảm, điệu
nghệ hết biết luôn đó.
Thế
là ổng đưa ly vô miệng, cái mỏ chu
lại rồi kề vô ly, ly vảnh lên, ai
cũng nghe tiếng kêu…chúúttt…Khà!!!
Thế là xong 1 ly, gia chủ nói:
-
Sẳn ly cầm tay trái,
tui chuyển ly cho anh Hai để xoay
tua theo “chiều kim đồng hồ”, đây
mời anh Hai…(quả là lể phép hết phản
luôn)
Người kế là anh Hai nhận ly và xị
rượu, cũng trịnh trọng y như gia
chủ…
Ta
nói, ta la…nhậu nhẹt gì mà điệu
đàng, nhỏ nhẹ, từ tốn, trân
trọng…mắc ớn luôn.
Khi
đi hết 2 tua = 8 ly, xị rượu trở về
chủ xị, để lảo ta “bắt cái” tua
tiếp…
Cái
xị chứa 10 ly rượu đế….nếu rót khéo,
nhưng nhậu nhẹt thì…hỏng cần khéo
tay, rót tới đâu hay tới đó, do đó:
Khi
tới ly thứ 10…đáng lẻ hết rượu,
nhưng…luôn luôn còn “một ít” rượu
trong xị.
Ly
chót, ly 11 mới là “ly diệu kỳ”
trong chầu nhậu đế.
Ly
thứ 11 nầy…vô chừng, có khi đầy
tràn, có khi nửa ly, có khi còn 1/3
hay ít hơn nửa…mà mấy ổng hay nói,
ly thứ 11 là ly “giàu út ăn, nghèo
út chịu”.
Nhắc
lại…
Khi
đương nhậu, ly chạy tua re re, mấy
ổng khi rót rượu, thì mấy ông
kia…dòm kỷ coi cha nầy rót…đầy vơi
thế nào để…hét:
-
Ê ê…rót xí nửa mầy…
-
Vầy được rồi…
-
Tao nói mầy thêm…mấy
giọt nửa cho bằng ly tao vừa “múp”…
Đó đó “ăn nhậu” mà mấy ông nhậu
đế….so đo kỷ càng vậy đó, là bởi:
-
Uống cùng 1 ly, tao
hỏng muốn thằng nào…bị lổ hết á…(?!)
-
Ừ ừ…bộ mầy là tía tao
hay sao, mà…mầy uống lưn lưn…?!
-
Khà khà khà…
Nhưng tới ly chót trong xị, thứ 11
thì hỏng ai sợ người uống ly 11…bị
lổ, mà nói:
-
Giàu út ăn, nghèo út
chịu…hehehe, ráng rót coi…tới đâu…
Thế
là ông “hưởng ly 11” cố tình đưa cái
xị lên trời, lắc thử coi
rượu….còn-nhiu.
Ba
ông kia, chỏng mỏ, lỏ cặp mắt dòm
khúc rượu ở đáy xị, đoán:
-
Cái điệu nầy…còn hơn
nửa ly đa…
-
Tao nói còn ly đầy…
-
Xời…nhiu đó mà đầy, còn
“nửa hớp” là may…
-
Con bà nó…chắc 1
ly…hỏng hết!!!
-
Thì cũng giao cho…thằng
út mầy “giàu” luôn…hì hì…
Nghĩa là ông uống ly 11…hên xui may
rủi, chớ hỏng có chuyện đầy vơi hay
dư!!!
Nhâm
nhi ba xi đế…nó vui là vui ở ly 11
nầy nè.
Chai
(xá) xị 250cc, cái “ly đế” cở 25cc,
nghĩa là 1 xị = 10 ly…thế mà còn dư!
Cái
dư nầy là do khi rót, rót hỏng đều
tay, cho nên áp nhau canh me khi
rót…
Dù
“canh rót” cách mấy, thế nào cũng
còn ly thứ 11, mà “lúc rót”…rót như
trên.
Khi
ly 11…thanh-tán xong, là áp nhau
cười hả hả:
-
Thằng út nầy…bị xui,
nên ly 11 còn có xí rượu…hé hé…
-
Hề hề…vái ông địa, cho
ly 11…kế, cho đầy đầy…
-
Tao…vái cho
thiếu…hehehe…
Thế
là “bứt 1 xị”.
Chủ
nhà đi vô lấy xị khác, còn lại ba
ông tiếp tục…nói dóc…>>>…(?!)
Như
vậy…>?>?>>>…Xị Thứ Nhứt =>>> chỉ mới
là “giải-tỏa cơn sầu”…
Nghĩa là trong khi nhậu, mấy ổng
luôn miệng Nói Chuyện Khào….để giải
sầu!
Nói
Chuyện Khào, Nói Tam Khào hay
Nói-Khào =>>> cũng cùng là một lối
nói.
Nói
Tam Khào là nói…thế nào?
(Khúc kế
sau đây, nhắm mắt nói càng.
Mấy ông
hây chử, đừng màng…///=>>> đừng la)
Nói
Tam Khào là hỏng phải “ba-đía” =>>>
lại càng hỏng giống “nói dóc”.
Nói
Ba Khào hay Tam Khào:
Là
nói chuyện, mà chuyện đó “ai cũng
biết rỏ hết ráo rồi”…
Ai
cũng biết hết ráo, vậy mà ổng cứ
“nói hoài-nói hoài” thế mà ai cũng
im lặng…ráng lóng lổ tai để nghe,
nghe mà hỏng thèm cải, cũng hỏng có
ý cò, ý kiến gì ráo, cứ để cho ổng
nói cho đã bản họng, là bởi ”rụ-vào
lời-ra” đó đa!!!
Thí
dụ ổng nói:
-
Con bò cha Út Ruồi té giếng…(ổng
kể lại tỉ mỉ cảnh kéo bò)…rồi
con bò bị què giò.
Chuyện nầy ai cũng biết rỏ, ổng lại
nói đúng từng chi tiết, nên ai cải
được, mà cải?
Ông
nói Khào khi đã họng, thì im, mồi
thuốc hút, mắt “nhướn-nhướn”, hỏng
nói nửa.
(Họ
“ba” có bà con dây-ma rể-mớ với: Ba
Khào, Ba Đía, Ba Sạo, Ba Trợn, Ba
Chớp Ba Nháng…vv…nhưng tệ nhứt là Ba
Phải…)
Còn
Ba Đía.
Là
cái gì cũng nói, trúng trật cũng
nói, nói hoài, nói tía-lia, có khi
bị…chận họng thì thắng lại, nín
thinh, nhưng hỏng thèm buồn phiền
gì, rồi…me tình hình để nói tiếp.
Thí
dụ lảo đang “ba đía” chuyện:
-
Cách nay đã lâu, mấy
cha xóm trên bắt con ếch-bà, rồi
nhậu 6, chết 2, còn 4…
-
Sao mầy biết đó là con
ếch bà…?!,,,hử,,,?!Ba Đía quá mậy?!
-
Vậy thì thôi…tao nín!!!
Khi
bị chận họng nghe cái…rốp, thì ổng
ngừng…đía tức thì.
Rồi…canh me, khi ai hỏng nói, thì
ổng…đía tiếp, nói lúc nầy…gọi là
Rượu Nói.
Nói
Dóc.
Là
nói chuyện “kiểu bác ba phi” =>>>…
Chuyện nhỏ chéo, khi nói, ổng vẻ
cho…có ca có kệ, thành ra nó…bự chần
dần!
Rồi
trong chuyện đó, có những “mắt me”
mà người nghe, đón>>>ra…hỏng kịp.
Hoặc
là người nghe sẻ “đoán trước” là ổng
sẻ nói tới cái gì…tiếp sau đó.
Cũng
có khi người nghe “đoán mò trong
bụng” là ổng sẻ nói…như vầy, như
vầy…
Nhưng mà…hình như, ổng nói (dóc) mà
có ông địa mách bảo ổng, là…có người
biết trước ổng sẻ nói như vậy, nên
ổng nói trớ qua ngả khác…nghe cái
rốp!
Thế
là ông đoán mò bị…xệ trong bụng, mà
hỏng nói ra…hehehe…
Thường khi ổng nói dóc, mà ổng…chơi
ác, là ép…người nghe vô góc tủ để
ráng mà nghe, sau cùng, ổng “mở
nút”, người nghe…hỏng ngờ kết cục
“lại là thế”!
Tới
xị thứ 2 =>>> Mủi chảy đầy
râu…(>?><&^%///%$<<<???...!!!...hì
hì)
Xị
thứ 2 bắt tua từ ông kế…ông vừa nhậu
“ly 11”.
Nghỉa là bi giờ anh Ba “bắt cái”, kế
anh Ba là anh Tư, kế nửa là gia chủ
bắt cái lại.
Anh
Ba “bắt cái” xị thứ 2:
-
Xị thứ 2 tui bắt cái,
tui tự rót nhen…
-
Thì cứ rót…
Anh Ba rót xong…khều vai anh Tư:
-
Nè…tao vô nghen…
Nhậu
đế…phải khều báo cho ông kề bên biết
là mình “vô”, nếu không, vô xong,
đưa ly cho ổng, ổng nói “chưa thấy”
thì phải rót ly nửa rồi “vô” cho ổng
“chứng kiến” thì…kẹt lắm, vì dân
nhậu đế hay so đo từng ly một, là
do…sợ “ăn gian”…
Khi
rượu còn trong “xị thứ nhì” chừng ba
bốn ly...
Cũng
giống như mọi xị khác là…có chuyện
ổng cầm ly, chưa rót mà lắc xị coi
trong xị còn ước chừng mấy ly…
Lúc
nầy, tiếng nói của 4 ông có vẻ…dẻo
rồi, có ông tự nhiên…mủi chảy lai
rai xuống miệng, lâu lâu phải lấy mu
bàn tay…lướt qua mủi, rồi chùi vô
quần!!!
Cho
nên “ai” đặt câu “xị thứ 2 mủi chảy
đầy râu”…hỏng có sai gì mấy…
Tới
xị thứ 3 thì…có ông huỷnh, có ông
nói lè nhè…phung (nước
miếng)
cức cò.
Có
ông, hỏng nói, cứ ngồi rồi gục đầu
nhắm mắt, nhưng ly đưa tới là “mấp”
liền.
Đấy
là…xị thứ 3 =>>>…Ngồi Đâu Ngủ…Đóóó.
Bốn
ông “quự” mới có 3 xị, sao…đi tây
sớm vậy???
Là
bởi đó là nhậu rượu đế “nước
nhứt”…uống vô tới đâu “nghe” tới đó…
Rượu
đang nhậu là “rượu hạ thổ bách
nhật”, nên uống vô nghe nó “đầm”
lắm!!!
Nó
“đầm”, là mấy ổng nói =>>> do nó
“hấp-thu” tinh khí đất trời 100
ngày, nên nó hỏng có “hổn”, nên nhậu
nó, lớ quớ, nó ngấm, nó cho “rớt”
tại bàn như chơi…(?!)
Loại
rượu nhứt nầy chế ra dỉa, bỏ vô cục
muối hột, chẹt hộp quẹt là dỉa-rượu
phựt cháy với ngọn lửa xanh lè…
Ngọn
lửa xanh nầy mà nướng khô mực thì
trúng phép.
Rượu
“nước nhứt” uống vô, nuốt tới
đâu…nghe tới đó, bởi nó nóng rang
cuống họng, nóng dài xuống bao
tử…như khò mối hàn…(??!!)
Nó “nóng” vậy, nhưng hỏng thấy phỏng
miệng hay phỏng bao tử bao giờ.
Khi uống “rượu nhứt” quen miệng, nên
uống “rượu chợ” thì hỏng…xi-nhê.
Bốn ông nhậu nhi ba xi đế kể trên…
Mấy ổng cứ nhậu nhiển-nhiển như vậy,
mặc dù ốm nhách, thế mà thọ trên 80!
Quả
là…hết ý…
NĂM
MỚI CHÚC QUÍ ĐỘC GIẢ ĐƯỢC NHIỀU TAM AN