Năm mới...
Chúc Quí HT năm nay...trúng mùa nhậu...
Nhậu tưng bừng tá lả hùng binh...suốt
năm...
Cho nên Khai Bút đầu năm là bài Nhậu
Nhẹt...Cốc
“Ba Cái Vụ” nhậu-nhẹt tùm lum nầy, nó có
từ thời…xác ướp Ai Cập lận nha.
Mà cũng…hỏng biết, uống-rụ nó mập béo gì,
hể chổ nào có “người ta” là có rượu!?
Bởi thế, trên thế gian, mỗi nơi, mỗi chổ
đều có “thứ rượu cho riêng mình”…
Như tây thì có rượu tây, tàu có rượu tàu,
nhựt có rượu nhựt, nghĩa là “ai cũng có”.
Còn “ta” hỉ???…
Thì “ta” cũng có Rượu Đế, để “góp vui”
với thiên hạ, vậy mới xôm tụ chớ?!
Thậm chí có bộ tộc tên là Rục ở tuốt
trên núi cao tỉnh Quảng Bình, cả bộ tộc…chỉ
có ba bốn chục ngoe, thế mà mấy ổng cũng…cố
gắng chế tạo rượu để uống!
Mấy Ông Rục làm ra rượu, bằng cách chặt
cây có thân giống cây dừa, cho cây nằm
dộng đầu, để cho nước…trên đầu cây tự
chảy ra cái “đồ đựng” đương bằng lá cây,
rồi bỏ “một ít” vỏ cây, lá cây vô đó,
nên khỏi cần…nấu nướng gì ráo và chỉ
ngồi chờ.
Chịu khó
chờ vài ngày cho nước nổi bọt là “coi
như”…có rượu uống được rồi nè. Uống in
ít “cho thơm râu” thì tốt, chứ Rượu Rụt
mà uống nhiều, tuy “nhẹ đô” nhưng nó
cũng say…rụt-rả tấm thân, tới độ chỏng
gọng cắm đầu cắm mỏ, chớ hỏng vừa!!!
Chịu khó
canh me vài bửa, thế là có rượu để nhâm
nhi, thì còn gì…để nói hong nè?!
Chưa kể
mấy ông thượng cao nguyên trung phần
cũng có Rượu Cần nửa đó.
Rượu Cần,
chỉ “cần” đổ nước lạnh vô hủ, rồi chu mỏ
“núc” bằng cái Cần, rồi nuốt.
Rượu Cần,
khỏi “cần” nấu nướng gì cho lôi thôi,
tốn củi, lại mất thì giờ!
Thế thì,
nói về rượu, nó còn “có” cái gì,
để…tỉ-tê thêm nửa hôn nè?
Sao hỏng
còn chớ, còn nhiều nửa nè:
Người nước
khác, người ta “cất” rượu, rồi cũng
“chế” luôn cái chai để đựng rượu.
Còn người
nước ta, nấu Rượu nhưng không thèm tạo
cái chai để đựng, ngộ vậy đó.
Cũng bởi
ta…chê chai nhỏ, nên ta đựng rượu trong
cái Chình bự tổ chảng!
Đó là
Chình Rượu, thì quả là ông bà xưa…cao
kiến hết mức rồi…
Nhưng mà,
cái họng Chình nó bự chà bá, làm sao…kê
miệng uống cho đặng?!
Cho nên
phải mất công “nắn” thêm Cái Hủ, để
“chiết rụ ra” gọi là Hủ Rượu.
Nhưng mà
Hủ Rượu có cái miệng rộng chè bè, thì
miệng mồm nào uống thấu?!
Cũng…cho
nên, lại phải “chế ra” Cái Nhạo nho nhỏ,
để “rót” rượu cho gọn…
Cái Nhạo
đó gọi là Nhạo Rượu, Nhạo Rượu lại phải
có cái quay uốn cong cong, để ngón tay
móc vô đó rót rượu…cho nó trịnh trọng,
gọi là Quay Nhạo…
…>>>…mới
thấy Nhậu-Nhẹt mà cũng công phu mắc ớn?!
Lưu ý là
hỏng ai lấy Nhạo Rượu để đựng trà, nên
hỏng có cái Nhạo Trà nào!!!
Có Nhạo
Rượu rồi, rồi hỏng lẻ, uống rượu tại…cái
vòi Nhạo, ai uống hàm hồ vậy?
Do đó, lại
còn phải…kiên nhẩn, bỏ công chế thêm cái
Chung để uống rượu.
Chung nầy tròn, có cái đít bằng, nó bự
bự…cở con mắt của con bò, nên gọi là
Chung Mắt Bò, Chung nầy trơn, hỏng có
quay cầm và chỉ đựng rượu mà thôi.
Còn đựng
trà là cái Tách Trà, Tách phải có cái
quay…thế mới rối cho…
Nhạo và
Chung Mắt Bò phải là màu men trắng, hình
vẻ màu xanh…mới chịu!!!
Mà nè…hồi
xưa, coi vậy, mà…
Mấy ông nhậu Đế, mấy ổng “lớn họng” lắm:
Rót rượu đầy Chung Mắt Bò mà hả họng
trút vô, thì rượu nằm…chật họng, nhưng
cũng nuốt gọn nghe cái ót, hỏng nhợn.
Về sau, con cháu “bé miệng”…bởi…là nếu
“múp” hết rượu trong Chung Mắt Bò, thì
thế nào cái họng cũng bị…tình trạng đầy
rượu, khó nuốt cho trôi, gọi là “quá
hớp”.
Quá Hớp là rượu nằm chật họng, nên khó
ém, nuốt vô ẩu…bị sặc, gọi là Sặc Rượu!
Sặc Rượu…thấy rất kỳ cục, nó làm như
mình ham ăn ham uống, nên…mắc cở lắm!
Do đó, hai
tiếng Quá Hớp, nó phát-sanh từ “vấn đề”
Nhậu-Nhẹt mà….chết tên.
Nhạo Rượu phải rót rượu ra Chung Mắt Bò
thì mới “trúng phép”, rắc rối…cở đó đó.
Nhậu-Nhẹt mà cũng…nhiêu khê dử tợn…thấy
ớn quá hén?!
Chưa kể, nhậu nhẹt mà nói năng lợn-cợn,
rồi còn thêm tánh…lèn-èn, hay đưa đẩy
nửa, thì sẻ bị mấy ông già xưa bắt lổi,
nếu bị vậy…hoài, thì khó sống đời lắm
nhen.
Trào
tây…thì có Rượu Tây.
Sau đó “rượu tây” được sản xuất tại Hảng
Rượu Bình Tây, vậy thì…cũng là Tây,
nhưng tây mà ở bên nầy…Chợ Lớn! Rượu tây
đựng trong chai 750cc.
Chai Rượu lại có nhiều kiểu, nhiều hình
thù…để con nít nó mê, nó đựng cá lia
thia.
Lúc ấy ở Saigon có hảng BGI làm la-de
hiệu Con Cọp với Bia 33…két cây.
Hảng BGI có làm…thêm nước ngọt, tên là
Xá-Xị, đựng trong chai 250cc.
Ơn trời…Chai Xá Xị có dung tích đúng 1
Xị…y như trong kinh ta bà ha lu-linh.
Còn…khổ nổi, rượu đế đựng trong Hủ,
nhưng dân nhậu, thì đong bằng Xị!!!
Như thế, chai rượu tây 750cc, nó…cú-bồ
rượu đế, bởi chai nầy đựng đúng 3 Xị.
Xí xọn
“cái vụ” tên Ba Xi Đế.
Quán bán rượu, đựng Rượu Đế trong Chai
Rượu Tây, có dung tích là 3 Xị
Dân nhậu gọi “chai đó” là Chai Ba Xị,
như vậy, cái tên Ba Xi Đế…bị lộ rồi.
Thiệt tình, nhậu nhẹt gì mà…so le, lòng
vòng, phiền phức, khó tính toán quá đổi…
Còn bổn…tánh của dân nhậu (?!) thì
hay…khoe nhậu và “thường” nói như sau:
-
Bửa qua 3 thằng tao “mới” húp sạch 2
“chai ba-xi-đế”…mà say bò càng.
-
Còn mầy, ôn con…chơi mấy “xị”…thì đi
tong, vậy mậy?
Tóm lại “danh từ rượu” Ba Xi Đế và Xị
Rượu là do “bợm nhậu” đặt tên đó đa…
Đã viết…lòng vòng như trên rồi, nhưng
còn ái nái sợ chưa thông, nên…viết nửa.
Đặt tên vậy, ý là, để “mấy-dả” so sánh
tữu lượng của nhau, rồi còn để “nổ sảng”
cho…người phàm nào ít nhậu, để nghe…cho
thất kinh mấy dả chơi…
Là bởi hể nhậu, là cứ nói nhậu
“tòn-là-mấy-xị-không-hà”!
Tới đây, xin nhắc lại…lần nửa, để cho
nói thông, cho dể…hình dung:
Chủ Lò Rượu nấu xong, đem bỏ mối cho
Quán Rượu.
Vì chỉ có vỏ Chai Rượu Tây….do dân mua
ve chai đi gom, bán lại cho quán.
Nên Chủ
Quán đựng rượu đế trong chai Rượu Tây =
750cc
Đồng thời
hảng La-de BGI có bán nước ngọt tên
Xá-Xị = 250cc.
Cho nên
chai Rượu Tây đó, còn gọi là Chai Ba Xị.
Do đó, khi
dân nhậu “kêu 1 lít” thì chủ quán phải
“tìm cách” bán rượu cho mấy ông thần men
“đúng 1 lít”.
Muốn bán “đúng 1 lít” thì bán Chai Ba Xị
hay “đong ra” 3 Chai Xị.
Rồi thêm 1
Xị nửa, thế là bán “đúng 1 lít”…cho mấy
ổng vừa lòng!!!
Vì nhậu
“từng xị” nên mấy ổng nói
“tòn-là-mấy-xị”…là vậy.
Còn khi đi
đám giổ, thì dân nhậu đi đám bằng rượu
và vì chỉ có “chai 3 xị” nên nói:
-
Chủ quán (bán) cho “qua” Chai Ba Xị Rượu
Đế…để tao đi đám coi na.
(khi mua nói rỏ là Chai Ba Xị Rượu Đế để
quán khỏi bán lộn chai Rượu Tây)
Sau nửa,
nói tắt:
-
Bán cho
Chai Ba-Xị-Đế…
Sau nửa bỏ dấu nặng (.) để nói cho
suông, thì thành:
-
Bà chủ,
cho…Chai Ba-Xi-Đế…nửa coi…
Nói “vòng vo tam quốc”…cù nhầy, chứ
thiệt ra, gút lại là vầy:
Chai Xá Xị
= 250cc gọi là Chai Xị
Chai rượu
tây = 750cc gọi là Chai Ba Xị
Chai Ba Xị đựng Rượu Đế gọi là Chai Ba
Xị Đế =>>> Chai Ba Xi Đế (bỏ dấu nặng)
Cho nên
nói “uống Ba Xi Đế”…cũng là uống Rượu
Trắng.
Còn Chai
Xị đựng rượu đế gọi là Một Xị…
oOo
Về Xị Rượu Đế, nó còn…chuyện như vầy
nửa:
Thợ nhậu…phe ta, thường nói
“nhâm-nhi-ba-xi-đế”, chớ hỏng ai nói
“uống đế”.
Bởi “uống” là uống “ồng ọc” như trâu
uống nước thì…tốn rượu quá, chịu sao
thấu?!
Do đó, mấy
ổng chỉ “đơn giản” là ngồi nhâm-nhi, lai
rai…ba xi đế thôi!!!
Thế mà nhè…dựng trên bàn chai Ba Xi Đế
bự chần dần trước mặt…giống cây trụ đèn,
thì ai…mạnh rượu, cũng thấy…ớn-ợn bà ơn,
muốn dội tạc-đạn hết ráo!!!
Do vậy,
kêu chủ quán rót rượu ra chai Xá Xị
cho…thấy nho nhỏ, để “vô” cho ngọt.
Từ chai Xá
Xị đựng rượu đế, thì sanh ra tên Xị Rượu
hay Một Xị…là vậy!
…>>>…Vậy mà, ra quán “nhâm nhi” rồi về,
bợm nhậu hay khoe:
-
Ba thằng
tao chơi bứt “3 chai ba xi đế”…ngon hong
nè?
Thì…phe ta, coi chừng, nhậu “ba chai”
đó, là “3 chai 3 xị” chớ hỏng phải Ba
Lít.
Gì hỏng biết, chớ dân nhậu…mấy ổng, ham
nổ bà cố =>>> hở là nổ, hở là nổ!!!
Chưa
kể…mầy thằng chả (bạn tui)
nhậu vô, ưa “nói trây” mắc ớn, đã vậy
còn đặt điều… nói dóc, rồi còn nói sang
chuyện tiếu lâm, nói…tả là hùng
binh…>>>…
>>>….(nhờ vậy…(#@><@)%)...mới có tí
“bổi” để viết bài….hìhì)…<<<
Dân nhậu
cũng ưa mần thơ tại bàn nhậu:
Bài thơ nầy “lu-chiền” tùm lum, đây là
bài thơ đó:
THƠ XỊ
Xị
thứ nhứt…..giải tỏa cơn sầu.
Xị
thứ hai……mủi chảy đầy râu.
Xị
thứ ba…….ngồi đâu ngủ đó.
Xị
thứ tư…….cho chó ăn chè.
Xị
thứ năm….ai nói nấy nghe.
Xị
thứ sáu…...làm xe lội nước…
…???...(còn nửa, nhưng hỏng nhớ đủ)…hì
hì…
Lò rượu, thì nói nấu Rượu Đế, khi uống,
mấy ổng nói là Uống Rượu Trắng…
Bởi vì
rượu nấu ra nó trong vắt, hỏng có màu gì
ráo.
Còn “cái vụ” tại sao kêu Rượu Trắng là
Rượu Đế thì…coi tiếp sau đây:
Nói trúng trật chưa biết, nhưng nói cái
đã, trúng thì tốt, còn trật thì
thôi…hìhì:
Chử Đế có
lai lịch…của nó, đại loại:
-
Tao phá,
má tao “quýnh” 1 roi, tao hỏng sợ…
-
Mầy ngon he…
-
Nên má tao “đế” thêm 3 cán chổi lông gà,
tao sợ thấy mẹ luôn!
Ở bàn nhậu Rượu Trắng, hồi nẩm, lớ quớ
xảy ra cớ sự:
- Sao
tới trể vậy mậy???
- Dà
dà…tại bị…
- Tới trể thì tao “đế” cho mầy 1 lượt
3 ly tại chổ nè, uống coi…(hỏng nói
phạt)
-
…ca cái cái…cái..
- Mầy
còn…ụ-ự hả, tao “đế” thêm 3 ly nửa bây
giờ!!!
Hay là…dằn
mặt:
- Mầy còn ăn nói lợn cợn nửa, muốn tao
“đế” mấy ly, mới tởn???
Như vậy, nếu có gì sai quấy trong bàn
nhậu, thì cứ Rượu Trắng mà “đế” mới
xong.
Do đó,
Rượu Trắng mới có tên Rượu Đế…(?!)
Nên cứ…viết bài nói đại cho trôi như
vậy, để…có cớ viết tiếp…!!!<>???<>!!!
Tới đây, mạn phép “nói nhây như mấy ông
nhậu đế” cho dể mường-tượng…thêm:
Người trồng thuốc (hút) thì gọi là Thuốc
Cái (để phân biệt với Thuốc Chồi) còn
Người Hút thì nói là Hút Thuốc Rê, nhưng
sai con cháu ta tiệm mua thì nói…khác:
-
Ra tiệm
“lấy” (mua) cho tao khúc Thuốc Gò (hay
Thuốc Bánh)
Phải
nói Thuốc Gò (Thuốc Bánh) là để con nít
khỏi mua lầm thuốc Long Khánh
(thuốc
Long Khánh xấp thành khuông vuông, vàng
khè, hút vô, thấy nhẹ…hửng)
Úi chà…nội cái chuyện thuốc hút thôi, nó
cũng….rối beng vậy đó.
Còn về Rượu Đế, thì kêu tên lung tung xà
bèn hơn nửa, nói lớ quớ, hỏng hiểu đặng:
Lò nấu rượu thì nói Rượu Trắng (để phân
biệt với Rượu Nếp Than).
Còn người uống thì “biểu” con cháu ra
tiệm mua Chai Rượu Trắng…
Nói mua Rượu Trắng là để khỏi phải mua
lầm Rượu Ngâm…ở quán bán rượu.
Rượu Ngâm
là rượu được Ngâm với sâm, nhung, cao hổ
cốt…vv…để uống cho nó bổ tì, bổ vị,
bổ…tòn-thân, để “hầu” mong “tráng kiện”
cái thân già. Gọi là Rượu Bổ.
Còn Ngâm
Rượu là rượu ngâm chung với mật gấu, bao
tử nhím…vv…là loại rượu uống Để Trị
Bịnh, như bịnh nhứt mỏi hay phong thấp
gì đó, nên gọi là Rượu Thuốc.
Còn rượu ngâm Cây Thuốc, nhưng “không
được uống” gọi là Thuốc Rượu:
Thuốc Rượu dùng để bóp cẳng…cho ngựa bị
té què giò, gọi là Thuốc Bóp Ngựa.
Hay là Thuốc Rượu để mấy ông thầy dạy vỏ
trị trặc chưng, vẹo tay cho học trò.
Còn mấy ông chơi gà nòi thì “tẩm thuốc”
cho gà, gọi là Rượu Bóp Gà…
Thuốc Rượu kể trên đều Không Uống Được,
chỉ để thoa và bóp ngoài da!!!
Bởi Thuốc
Rượu được ngâm những loại cây độc, lại
“kỵ” với nhau, uống vô là Tử:
Nhị Sang “kỵ” Mã Tiền nhưng 2 loại nầy
đều có trong rượu trị sưng, trặc…
Lưu ý:
Sương Sâm không nên pha Mật Ong để ăn,
bởi vì…
Nếu, biết
đâu chừng, coi chừng…con ong hút mật
bông Mã Tiền để làm ra Mật Ong, mà Mã
Tiền thì “kỵ” Sương Sâm.
Do đó,
không nên ăn chung Sương Sâm với Mật Ong
là vậy, chớ hỏng có gì lạ.
Hồi đó…
Thanh niên trai tráng “khổng có” thằng
nào dám uống rượu (đế), bởi còn trẻ mà
uống rượu, thì người ta…hỏng dám gả con
gái, cho…cái ngử rụ-chè be-bét!!!
Tuy nhiên…
Khi tới trung niên, khi có con lớn cở
15-17 tuổi, thì mấy ông già…xúi:
- Con cái mầy lớn rồi, mầy nên “tập
uống rượu” để “ngồi xui” chớ mậy.
Hồi xưa cho tới bây giờ:
Mấy ông già xưa chỉ dùng Rượu Trắng ở
Khai Trầu Rượu để làm lể, Rượu Trắng
đựng trong Cái Nhạo, để rót rượu ra Hai
cái Chung Mắt Bò, chớ ít khi dùng Ly.
Mấy ổng chỉ dùng Rượu Trắng cho Lể Lạc,
chớ không bao giờ dùng “rượu ngâm”.
Vì
nó…ngâm, nên có màu vàng sẩm…Cho nên…
…?!...hỏng hiểu tại sao không dùng,
bởi…rượu nào cũng là rượu??? Hỏng dám
đâu!!!
Rượu (ngâm) Thuốc là rượu để trị bịnh…gì
đó.
Và chỉ có
“người bị bịnh” mới uống Rượu Thuốc mà
thôi…
Thời gian
dần trôi…
Vì muốn
lời nhiều, người ta pha thêm cồn hay
chất gì đó nửa, nên rượu trắng bị Đụt,
rượu Đụt có màu…nước cơm vo, đó là…là
rượu bị pha rồi đó, coi chừng…!!!
Do vậy, muốn lấy vải thưa che mắt…bợm
nhậu, người ta “ngâm” chuối cao nướng
cho vô chai rượu, để rượu có “màu vàng
mạc-ten” ngon lành, là…ăn gian thợ nhậu.
Sau đó
nửa…
Qua biến
đổi của thời gian, người ta muốn sống
“kéo-dài” tới hơn 100 tuổi…
Muốn “kéo”
vậy, thì phải ngâm…tùm lum thứ trong
rượu:
Nào là Rắn, Bù-Cạp, Bìm Bịp núi, Cắc Kè
bay…vv…để uống ”cho nó bổ”…
Rượu Bổ mà áp nhau cưa sạch hủ rượu 1
lần, thì…Bổ Ngửa hết ráo…hì hì…
Đặc biệt trong “ngôn ngử rượu” có nhiều
câu để chỉ “trạng thái say” của mấy ông
thần men, mà trong Tự Điển…hỏng dám ghi:
Sau đây là
“lụm-lặt” bậy bạ vài câu, để “chiêm
ngưởng”…nghe phát mệt chơi.
Thuở đời
nay, ăn nhậu gì mà:
Nhậu
cúp bình thiếc.
Nhậu
huỷnh càng cua.
Nhậu
lầy…
Nhậu
chưn nam đá chưn xiêu.
Nhậu
lết bánh.
Nhậu
tới “xuồng chìm tại bến” mới chịu…(đó bà
tám!!!)
Nhậu
không sai, không về…(thiệt là hại bồ,
say rượu mà đi về…ý ẹ…)
Say chỏng gió.
Say bò
càn.
Say
thấy mồ tổ…
…vv…
Còn một
câu, ổng “nói tắt” thôi, ai nghe là biết
ổng nhậu “tới đâu”, khỏi bàn:
-
Bửa qua,
tao “chèm nhẹp”.
Nhậu mà
tới “chèm nhẹp” thì…khỏi tả, ai cũng
biết…thế, là thế nào rồi!!!
Cũng trong Bàn Nhậu:
Tất cả
chuyện Tiếu Lâm để đời, đều thoát…thai
từ cái bàn nhậu trời gầm nầy.
Mấy ổng
nhậu “chèm nhẹp”, vậy mà mấy ổng hỏng
dấu đó nha, khổ-ghế…
Mấy ổng cứ “nói hoài” ý là để cho mấy
tay nhậu khác…rung rinh, xám hồn chơi…
Đặt biệt,
đừng ai…hòng “khi dể” dân nhậu nhen,
nguy hiểm lắm, hảy coi chừng.
Vì mấy ông
thợ nhậu dử dằn, đều có “thế vỏ” danh
bất hư truyền vắt vai!!!
Đây là thế
vỏ khó học, khó theo. Đó là “thế”
Vắt-Lổ-Tai.
Thế vỏ nầy
rất là bí hiểm…ai nghe cũng phát sợ
luôn.
Thế vỏ nầy
vẩn-đang-còn lưu truyền trong dân nhậu,
ai yếu yếu, nên cẩn trọng!
Thế vỏ nầy
là độc quyền của môn phái nhậu lầy =>>>
Lục lâm sáng xỉn chiều say.
Môn phái
lục lâm nầy, chỉ cần sử dụng lổ tai…là
hạ đối thủ tại bàn nhậu.
Ông thần
men nầy, có lẻ “vắt rồi” nên khoe:
- Bửa
qua, tại quán bà Sáu, tao…vắt lổ tay
thằng Tèo Lự, tụi bây tin hôn?!
Lổ Tai ông
cố đó, mà “vắt được 1 thằng”…hì hì…thì
quả là…lổ tai tề thiên.
Tóm lại
thế vỏ quái chiêu nầy nói thì dể, nhưng
“thi hành” thì hơi…bị khó, bởi:
Một khi
”nai chạy vạt móng, thì chó cũng lè
lưởi”…thở hỏng ra hơi:
Khi thằng
nầy nghẻo thì thằng kia cũng bò càng,
ngóc đầu hết nổi, ói tùm lum!!!
Cũng trong
“thế giới nhậu” còn nhiều “cái” dị kỳ ôn
nửa, nhưng hỏng dám khui ra…
Vì sợ cái
thế Vắt Lổ Tai của mấy ổng. Má ơi, vỏ gì
mà nghe là ế-cùm-cum luôn!
Nói…nhây
như vậy, thế mà cũng chưa hết “chuyện
rượu” đâu đó:
Bên tây
bên u người ta “ủ-rụ trong hầm dưới đất”
có khi lâu tới dăm ba chục năm…
Con bên ta
”thì có”…có “rượu chôn” gọi là Hạ Thổ
Bách Nhật.
Tây tà thì…để
dành tới mấy mươi năm, nghĩa là: Ông nội
ủ…cháu nội uống.
Còn ta, thì…chỉ “đợi” 100 ngày, là…đào-rụ
lên, nhâm nhi cho…phỉ chí!!!
Rượu chôn
nầy, mấy ổng nói, uống vô, nghe nó “đã
chỉ” lắm…(?!)
Người ta
“ủ rượu” tính chục năm…
Còn ta, ta “chôn rượu”…được 3 tháng 10
ngày, thì uống-được-rầu!
Ổng chôn
rượu, mà sợ…quên ngày…xời xời…
Ổng nhè
ghi ngày chôn rượu trên cây cột cái…để
dòm hàng ngày, cho chắc cú!
Đã vậy, còn…khoe cho “bạn hiền nhậu”
biết rằng, mình vừa Hạ Thổ hủ rượu ngon.
Do vậy,
“bạn hiền” tới chơi, mà bạn cứ “nghía”
lên cây cột, để tính ngày dùm!!!
Khi gần
tới ngày thứ 100, ổng…thông tin cho bạn
nhậu, để mấy ông kia…lo mồi!
Đúng ngày
đó, tháng đó, ổng chỉ cần “hú một
tiếng”…thì thì…dân nhậu =>>>…
Lủ khủ bảy
tám cha, cười hì hì, xách mồi tới liền,
rồi hối thúc gia chủ ra đào hủ rượu.
Thế là…mấy
ảnh, quất tanh banh hủ rượu “bách nhật”
chỉ 1 buổi là sách nhách.
Úi chà…ngó
qua ngó lại…hết bà nó rượu, mấy ổng mới
than:
-
Úi chời…chờ rượu quá lâu, vậy mà “mới
đó” mà hết mẹ…nó gồi?!
-
Chôn có 1 hủ thôi he?!
- Thế thế ”chờ” hạ thổ làm con mẹ
gì, cho lâu vậy mấy cha…hehehe…
- Ờ
ờ…hí hí…
- Chờ
gì…thì tao hỏng biết, tao nói…>>>…
- Nói
đi…
- …hehehe…tao “chờ 3 tháng 10 ngày”
nghe mệt cầm canh(?!)
- Khửa khửa khửa…
NĂM
MỚI CHÚC QUÍ ĐỘC GIẢ ĐƯỢC NHIỀU TAM AN