Một ngày giữa tháng 5 âm lịch,
khi buổi sáng trời rọi bóng nắng xiên,
bỗng có mưa lai rai, trời tháng 5 mà mưa
sáng như vậy, gọi là Mưa Nấm Mối.
Trận mưa
bất tử nầy xảy ra trong tháng 5 là báo
hiệu có nấm mối nở, thường là vậy.
Sáng bữa sau, như thường lệ bà con đi
lòng vòng hàng tre xung quanh nhà để tìm
nấm mối và cho rằng “mưa nấm mối” thì
“phải có nấm lên”… chắc ăn như bắp!
Lão Tám
già cũng đi một vòng quanh hàng tre để
tìm nấm, rồi… bị bất ngờ, là:
Thấy từ xa, thấy rất rõ là bà Sáu Mập
đang lui cui trong chùm cây nhãn lồng
dưới bụi tre gai, với cái điệu lăng xăng
như vầy là bà Sáu Mập đang nhổ nấm mối
đây mà…
Thế là lão Tám… mừng quá cỡ, bước vội
tới liền…
Nhưng trong khi ngồi nhổ nấm mối, bà Sáu
cũng cẩn thận để ý coi chừng có người
khác biết được thì sẽ tới nhổ nấm với bà
và bà không thể cản được…
Vì đây là của trời cho, vì nấm mối như
“chim trời cá nước, ai bắt được nấy ăn”.
Hỏng hiểu sao ai cũng mê nấm mối, nên có
câu “mê như mê nấm mối”…
Bà Sáu thấy cha Tám ròm từ từ đi tới chỗ
mình đang ngồi, liền tá hỏa, nghĩ bụng:
-
Thấy mụ nội rồi, cha Tám biết mình đang
nhổ nấm mối rồi đây.
Còn lão Tám ròm cũng… nghĩ bụng:
-
Con mẹ Sáu đang nhổ nấm mối chớ gì…
hehehe… mình nhào vô kiếm ăn.
Khi lão Tám nói “nhào vô” mặt ổng tươi
rói, nghĩ tới tô canh mướp khía nấm mối.
Lảo Tám vội rảo bước tiến tới lẹ lẹ, bà
Sáu thấy vậy… hết cả hồn!!!
Trong tích tắc của ¼ giây đồng hồ, bà
Sáu Mập nảy ra một mánh khóe… quả là quỉ
khốc thần sầu… để cản lảo Tám, hỏng cho
vô nhổ chung. Đó là:
Bà Sáu vội đứng dậy… tuột quần, rồi ngồi
xuống (<$.$><=o?!) để giả bộ đi cầu!
Cái chiêu ngồi… vậy, giống như đang đi
cầu, mà nếu đang đi cầu, thì… ai khùng
mới dám lại gần và bà Sáu rất hài lòng
với cái kế “cản-địa” quá ư ác độc này…
Tuy bày thế trận đúng phép rồi, nhưng bà
Sáu lại thấy… chưa chắc ăn, nên bả muốn
“me” lảo Tám, coi ổng có dám xâm mình…
vô đại hay không, là bởi Bà Tám biết:
Ai thì hỏng rõ, chớ lảo Tám già trời ơi
nầy, dù thấy rõ, dù biết vậy và cũng vì
mê nấm mối, lão cũng… dám nhào đại vô
lắm đó!!!
Vì vậy phải cẩn thận với ổng, vì lảo Tám
ròm nầy hay ẩu tả bất tử lắm…
Mà muốn biết lão Tám có vô hong, thì bả
lại (cơ khổ hong) phải ngồi quay mặt ra
ngoài để me lảo ta, trong khi 2 tay cứ
“thoăn thoắt” nhổ nấm càng mau càng tốt.
Khi lão Tám vừa trờ tới, dòm vô, lảo
thấy “cảnh tượng hải hùng” quá đổi…
Lão chưa thấy nấm, mà… thấy bà Sáu ngồi
sờ sờ làm vậy, lảo vội khựng lại, dụi
mắt, rồi làm bộ vuốt mặt ngó bâng quơ…<>>>>…
hỏng ai biết lảo Tám “thấy gì chưa”.
Khi đó, lảo thấy… đất trời chao đảo ngã
nghiêng, lão vội đưa tay gải ót, suy
tính:
- … ”nó” như vầy, hỏng lẻ…=>>>…vô…>?>???
Ba giây
sau, lảo tính tiếp:
-
Vô nhổ nấm, thì ”thấy hết ráo”…(đó
nha)
Ba giây kế nữa, lảo tự… trấn an, rồi kết
luận:
-
… cứ vô đại, ngàn năm có
một… đó tám già…<><>???
Trong
khi lảo Tám… phân vân, bà Sáu ho hai ba
tiếng, lão Tám giựt mình, làm bộ bất ngờ
(để) ngó vô… lâu lâu. Thấy bà Sáu ngồi
ngó ra, lão quê xệ, liền bỏ đi một nước…
Lảo đi
chừng dăm bảy bước, lảo “tiếc của đời”,
lảo vội đứng khựng lại, nghĩ bụng:
-
Ối chà chà… ngàn năm mới
“gặp dịp” …<>!?>>>… sao lại bỏ đi, ngu
vậy?!
Lảo…
cắn răng quay lại gấp, rồi… nín thở, rẽ
bụi nhãn lồng, bước vô… đại.
Bà Sáu
thấy vậy, ngưng nhổ nấm, ngồi ngó ra,
lúc nầy mặt bả “quạu chầu quậu”…
Lão Tám…
dòm thấy ghê quá, lão ta hết hồn, vội
thụt lùi de ra từ từ, rồi đi luôn một
mạch về nhà, mà lòng… tiếc hùi hụi, mặc
dù trong bụng… còn đánh lô tô liên tu.
Về nhà,
lão ta nằm vỏng tòn ten hút thuốc, tuy
hỏng nhổ nấm mối mà mặt tươi rói…
Bữa sau,
lão Tám đi uống cà phê quán bà Sáu mập,
lão thấy một nia nấm mối phơi trên mặt
đất, bởi bà Sáu phơi nấm mối tính làm
“bột nêm” để thay bột ngọt…
Lão Tám
đứng trước quán, chấp tay sau đít, khòm
xuống ngó nia nấm mối phơi khô hồi lâu
lâu, làm ai cũng ngạc nhiên… sao mà kỳ.
Trong
khi đó bà Sáu đứng trong quán chóng nạnh
ngó ra, bỗng bả… gặt gặt đầu, rồi cười
mỉm… cọp, tỏ vẻ hả hê quá xá!
Sau đó
ông Tám vô quán, kêu cà phê để uống, lão
cười hì hì… hỏi dàn-lân bà Sáu:
- Hì
hì… ”nó hôm qua” đó he chủ quán? Bà Sáu
nói liền:
-
Ừ…”nó” đó… Một người khác
hỏi:
-
Nó là nấm mối hả?!… Ông Tám
nói rõ:
-
Tao thấy Bà Sáu nhổ “nó”
hôm qua, đó bây…
-
Ủa ủa… ông Tám thấy hả…?!
-
Xời… còn hỏi…?!?<>?!?...
-
…=>>>?!... vậy ông có nhổ
chung với bà Sáu hôn đó…
-
… hỏng có nhe… Lão Tám nói
thiệt, nhưng bị… hỏi nữa:
-
Trời trời, thấy nấm mối mà
chê, sao chê, hử… ông…?!?
-
… thì… ừ ừ… tao… tạ tạ… tại…
rồi còn bị…
Để trả lời dùm 1 câu hỏi… quá khó, bà
Sáu nhè hỏi ngược ông Tám:
-
Bữa qua thấy tui nhổ nấm
mối, sao ông Tám “nở” đi luôn…?!
-
…(((ooo(((ooo#$%=>>>…(…con
quỉ cái già mắc dịch, ông Tám rủa thầm)
-
Ủa ủa… sao “đi luôn” vậy
ông…?! Thằng Tư Lùn hỏi tiếp.
-
Hỏi tao hoài… mầy hỏi chủ
quán, khắc rỏ…
-
Tui biết… chết liền, bà nói
coi…
-
Tại tao "trịch quần nhổ nấm
mối” thì ai dám vô… hé hé…
-
…???... thiệt vậy chớ…???
-
Ối chời chời… sao chơi ác
vậy bà.
-
Hehehe… với ông Tám, chơi
vậy mới đặng!!!
-
Ối chời chời… phải vậy hôn,
sao nghi quá…?!
Như
vậy… coi như, chưa ai biết ất giáp gì về
chuyện “nhổ nấm mối”… Đã thiệt!
Do đó,
Bà Sáu liền chơi cắc cớ… đối thoại tay
đôi với ông Tám:
-
Vậy… vậy bửa qua, ông Tám
”thấy gì hôn”… hé hé…?!?
Ông Tám im re lấy tay gải ót hồi lâu,
mặt nhăn nhăn như khỉ, rồi cà lăm:
-
Ca cái… cái mà cái…cái…
Bà Sáu lại tính… ém cứng ông Tám vô gốc
tường:
-
Ông “thấy rõ” chớ gì, biết
mà… hí hí…
-
… ê ê…<><>ó>>…thấy
“hỏng rỏ” nhe… hehehe…
-
Chắc…!!! Ông Tám xám hồn,
liền chối bai-bải.
Lúc nầy bà Sáu chống nạnh 2 tay, nghiêng
mình, trợn mắt, hỏi gắt:
-
Ông dòm mà hỏng thấy hả…?!
-
Thằng nào nói dóc… bà xẹt!!!
Ông Tám hoản hồn, thề độc như vậy.
-
Ông hỏng thấy thiệt chớ?!
Thấy Bà Sáu hỏi gắt củ kiệu, ông Tám trả
lời cũng ngon ơ:
-
… hehehe….”nó đen hu” sao thấy…!?*100%*!?...(!?)
-
…>>>!!<<?!?>>??<>…!*!*!...(đồ
ngựa-bà)
(
mời Độc
Giả…nghĩ bụng dùm…câu trên và câu dưới
hàng nầy)
-
…?”xyz”!...(già
lụ-đạn)
Cuối cùng sự “đối đáp qua lại” giữa Bà
Sáu và Ông Tám, khách khứa uống cà phê…
hỏng hiểu gì ráo, cứ tưởng “ổng-bả nói
dóc cho vui”…
Và “chuyện đó” vẩn còn bí mật tới tận
bây giờ… Đã chỉ thiệt…
NĂM
MỚI CHÚC QUÍ ĐỘC GIẢ ĐƯỢC NHIỀU TAM AN