Thời buổi bây giờ văn minh tân tiến lắm
rồi…
Cái giống gì cũng “làm sẳn”…để dâng tới
họng:
Như Phở cũng nấu sẳn, rồi (người ta)…rang
khô, ai muốn ăn, mua về rồi…bỏ chúc thì
giờ quí báo để ngâm nước nóng là có ăn
ngay…khỏi phải ra tiệm.
Thậm chí, muốn “ăn mì” cứ mua một gói,
rồi…ngâm nước là “ních” cho đã cái bụng
đói hay Canh Chua Thơm cũng có sẳn luôn,
mua về…trút gói đó vô nồi là xong…vv…
Tóm lại, cái gì cũng có sẳn, kể cả “nuôi
chim văn nghệ” cũng có sẳn luôn.
Ai muốn nuôi Chim Kiểng thì bỏ tiền…mua
bà nó cái lồng, rồi hốt đại con chim
mình khoái, để về nuôi khơi khơi, nếu
ngon thì nuôi cả chục con…cho xôm cửa
xôm nhà.
Trước là…nằm võng tòn ten, để nghe tiếng
chim…kêu (hay “la”?) cho đã lổ tai…
Sau là…để chủ nhật, xách lồng tới quán,
tới đình áp nhau treo lên…rồi uống cà
phê để nghe chim kêu và rồi cứ nói dóc
với bạn bè cả buổi về kinh nghiệm xương
máu của mình!
Bây giờ nuôi chim phẻ re là bởi:
Cái gì cũng có sẳn, kể cả đồ ăn cho chim
và chim bịnh cũng có thuốc trị luôn.
Bởi vậy, nói nuôi chim…”nó phẻ cách
gì”…là vậy đó…
Nói láp giáp như trên…
Y là để “phân bì với tụi con nít” nuôi
chim…cực khổ thời xưa đó đa…(?!)
Hồi xưa…
Hỏng hiểu sao, con nít rất khoái nuôi
chim…
Nhưng tụi nó…ngu, cứ thấy chim con là
nuôi, bất kể con chim con đó là loại
chim gì…nếu tó được là nuôi. Trước tiên,
là tụi nó lại nhè, đi…
Nuôi Chim Se Sẻ…
Thiệt là tầm phào, tụi nó nuôi chim mà
nhè nuôi chim Se Sẻ, mới…thắc họng heo…
…Là bởi, gió thổi, ổ Se Sẻ rớt xuống
đất, trong đó có ba bốn con chim con…
Tía Má nó lượm vô…kêu nó nuôi, vì chim
mẹ “ổ rớt bỏ rơi con”, hỏng nuôi nửa.
Tía Má sợ để chim con chết đói là mang
tội lút đầu…
Còn con chim con đang hả họng đòi ăn om
sòm…thì ai chịu nổi…
Thế là mấy thằng nhỏ đi bắt cào cào để
Nuôi Chim.
Tụi nó nuôi từ từ…thấy chim con dể
thương, nên tìm đồ ăn cho chim hỏng thấy
mệt…
Nhưng khi chim mọc đủ lông bay nhập
bầy…rồi hỏng trở về, thì tiếc ngẩn tiếc
ngơ…
Như vậy là đám con nít “có trớn” để “bắt
bén”…nuôi chim rồi đó…
Sau đó, thấy mấy ông già nuôi Cu Đất,
Chích Chòe, Hoành Hoạch…mà trước đó hỏng
thằng nào để ý, bây giờ…mới biết và rồi
bắt chước nuôi chim.
Thế là…me ổ chim con và rinh về một ổ
Hoạch Vàng hai con nhỏ…
Tụi nó 2 thằng, chia mỗi thằng 1 con và
bắt đầu Nuôi Chim…
Vậy là mấy thằng nhỏ bắn Dàn Thun, bi
giờ còn có chuyện, để “lo thêm” rồi nè…
Lo
học bài, lo bắt cào cào, lo làm lồng…nên
hỏng đi nghểu nghếnh lòng vòng nhiều
nửa…
Tía má tụi nó “thấy vậy”, nghĩa là thấy…
Thấy…mấy ông thần nhỏ hỏng đi dang nắng,
nên mừng thầm…rồi còn xúi =>>>….
…tụi nó làm lồng nuôi chim…
Làm lồng chim rất khổ công, nên bị thất
bại dài dài…
Sau đó, cũng bởi nó thấy lồng chim của
mấy ông già, nên nó bắt chước…rất khô
công.
Khổ công là do…
Đi
kiếm cây dầu cở 2 phân vuông, dài 2
gang…
Má
nấu cơm chiều, tụi nó…lấn Má, để chọt
cây đủa sắt vô lò cho cây sắt nóng đỏ…rồi
lấy ra…ngoái vô cây dầu “đục lổ” để xỏ
nang…làm lồng chim.
Rồi còn lo chặt trúc, chuốc nang để
“nức” lồng nửa…
Cái lồng chim làm xong, đáy phẳng, nóc
lồng khum khum…giống cái mui xe ngựa,
nghĩa là nó giống…cái hangar chứa tàu
bay…
Làm lồng kiểu nầy…nó cực trần ai, nhưng
không làm 1 cái, 1 cái hỏng đủ nuôi, có
thằng làm tới 3 cái để nuôi 3 loại chim
một lượt…!!!
Làm lồng không mệt…(bây giờ nghĩ
lại)…mệt nhứt là đi bắt cào cào nuôi
chim…
Hỏng hiểu sao, chim con đói bụng liền
liền, bắt cào cào bao nhiêu cũng hỏng đủ
cho nó ăn, hể cứ thấy mặt là chim con hả
họng đòi ăn…Úi chà…mệt thiệt…
Nhưng rồi, khi chim lớn, mọc đủ lông là
bay nhập bầy…hỏng chịu về, lúc nầy buồn
quá xá…
Nhưng rồi…nửa, là tụi nó hỏng chịu thua,
vì “có trớn” rồi, nên…lụm cụm nuôi chim
tiếp.
Lần nầy nuôi chim “biết gáy” là chim
Chích Chòe(gồm chích chòe than+chích
chòe lửa)
Theo lời mấy sư phụ chỉ, thì phải lấy
tỉn nước mắm, gác lên nhánh xoài cho
chim Chích Chòe đẻ, vì loại nầy thích
“đẻ bọng cây”…
Rồi cũng cái trò bắt cào cào…nuôi chim
mệt thấy bà…
Khi chim nó lớn, nó tập…la, nghe cũng
khoái khoái…
Nhưng…chưa đủ khoái, vậy phải nuôi Sáo
nửa, vì Sáo lớn sẻ biết nói tiếng người…
Thế là “me” ổ Sáo trên cây cau của Bà
Sáu Tý…
Thời đó, làng xóm trồng cau…hỏng nhiều,
nhà nào có người ăn trầu, trồng chừng
chục cây…
Bà
Sáu Tý ăn trầu lâu năm nên bả trồng lâu
nhứt, trong đám cau đó, có một cây cau
lảo, nó cao…tới mây xanh, đó là chổ để
cặp Sáo (lông nâu) đẻ mỗi năm…
Khi thấy Sao tha rác…rồi hết tha, nghĩa
là nó đẻ trứng, rồi rình hàng ngày, thấy
nó tha mồi về ổ, mồi lớn là con còn nhỏ,
mồi nhỏ là con con đã lớn…
Thế là mấy thằng nhỏ láu háu…canh me Bà
Sáu đi đám giổ…
Tụi nó liền leo lên cay cau lảo…
Vì
cây cau lảo quá cao, nên hỏng thằng nào
gan hùm…mà dám leo, vậy phải oánh-tù-tì…
Thằng nào thua chót là dính chấu…
Thằng…bị leo, đứng dưới gốc cau, chấp
hai tay sau đít…nghía lên, thấy gió trưa…nhẹ
hều, ấy vậy mà ngọn cau nghiêng qua lại…là
thấy nhợn rồi…
- Lên lẹ mầy…
- Chờ xí…
Nó
chạy về nhà, chặt sợi “dây dừa” cột bò
một khúc, rồi chạy tới gốc cau, nó cột
hai đầu dây dừa, rồi đo vô bàn cẳng…
Xong xuôi, nó tròng dây vô hai bàn cẳng,
rồi tay ôm gốc dừa…nhảy vô gốc cau, nó
chỉnh cho dây nằm vô giữa bàn cẳng và
hai cẳng ôm cứng vô gốc cau nằm ở hai
bàn chưn…
Thằng nầy ngon…Nó không thèm xoắn dây
nài thành số 8…
Thế là nó, tay ôm thân cau, hai cẳng tì
vô sợi dây, 10 ngón cẳng…quấu vô thân
cau, sợi dây cạ sát gốc dừa và dính cứng
ở thẹo lá trên thân, nó…đứng lên, tay ôm
vô cây cau, nó đứng lên…cứ thế mà leo
lên ào ào, dòm phát ham…
Lên được nửa cây, vì là cau lảo (cau già
lâu năm) cho nên, leo nửa cây cũng gần
10 thước rồi…
Nó
dòm xuống…í ẹ…mặt đất quây mòng mòng…
Thế là nó…nhắm mắt, tuột xuống như gió,
mặc cho cái bụng tì vô cây cau, khi tới
đất…nó tưởng…bể bụng tới nơi…rồi bó tay…đầu
hàng!!!
Nó
đầu hàng là nó…hỏng có quyền nuôi chim
con…
Ba
thằng còn lại oánh tù tì tiếp, hên là
“bị leo” nhà nó có cau nhiều, nên nó
hỏng sợ và leo lên…
Thằng nầy leo hỏng cần nài, nó phóng lên
cây cau và leo ro ro, dòm thấy nhẹ re,
lên quá nửa cây cau, gió vẩn…y như cũ,
thế mà cây cau lảo…ốm nhom bắt đầu
nghiêng xệ qua một bên, nó…ẻo mình, cây
sàng qua bên kia, nghĩa là cây cau…chau
qua chau lại giữa khoảng không…
- Ê ê…coi chừng đó mầy…
- Xời…đổ bỏ…
Nói xong, nó như con Sâu Đo, thân nó…thun
lên thun xuống rất điệu nghệ, cứ thế mà
lên ro ro.
Ba
thằng đứng dưới dòm lên…
Trời trưa đứng bóng, gió thổi ù ơ…nhưng
càng lên cao, thân cây…càng nhỏ, nhở cở
ống quyển.
Thấy nó leo gần tới…Bổng nó khựng, ngồi
đùn cặp giò, la xuống:
- Thấy mẹ rồi…!!!
- Gì đó…?!
- Cái lổ…í ẹ…
- Cái lổ gì…???
- Ngay…mặt tao, cây cau lũng một
lổ…sâu hóm…
- Kệ bà nó…
Thấy nó ngồi trên đó, lấy tay…với với
lên bẹ lá cau, trên chút xí nửa là ổ Sáo…
Lúc nầy vì có sức nặng của nó, ngọn cây
cau bắt đầu “nghiêng hẳn” qua một bên,
nó la:
- Trời trời…
- Gì đó…???
Nó
chẳng nói chẳng rằng…thấy nó tuột xuống
ào ào…tới đất…
- Sao hỏng bắt chim con?
- Bắt con khỉ…
- Sao vậy…?!...Ngộ he…
- Tại tụi bây hỏng thấy…
- Thấy cái gì…?!
- Hỏng biết cái gì, nó đục ngọn cau
một lổ đen hu, sâu hóm, thấy ghê…
- …??<<<<<<<???...cứ leo qua, sợ gì…
- Tao leo qua, thế nào cái lổ nầy…cũng
gãy…
- …(oooo)(OOO)(….????)…
- Nó gãy chổ cái lổ, thì tao…xí bùm
bum…
Hên là nó xuống tới đất, vì Bà Sáu Tý…đi
ăn đám giổ cũng vừa bề nhà…!!!
Không lâu sau, chuyện leo cau bắt ổ
Sáo…bị đổ bể…
Sau đó, mới biết…>>>>…
Cái lổ đen hu ở ngọn cây cau lảo đó, là
do đạn hay miểng bom gì đó trúng vô…
Cho nên hỏng ai dám leo lên bắt ổ Sáo
trên đó, nên ổ chim an toàn…tuyệt đối!!!
Ngẫm ra, con Sáo cũng khôn…
Con Sáo khôn, còn Con Cưởng cũng đâu có
ngu…!!!
Cưởng là loại chim bự con, lớn bằng cườm
tay chửa, nuôi nó lớn, nó biết nói, ai
cũng ham…
Đây…cái khôn của con Cưởng Bông(lông
chim trắng, cánh đen)
Tới mùa mưa, Cưởng Bông tha rác lót ổ,
ai cũng thấy…(chớ làm sao dấu được)
Nó
tha cọng rơm dài lê thê, bay thẳng lại
bụi tre, để lót ổ trên 1 trong mấy cây
tre già đó…
Ổ
Cưởng bự một ôm, dài cả sải tay, ổ nằm
ngang chổ mắt tre nhiều nhứt…
Vì
ổ lớn, nên ở xa, ai cũng thấy ổ Cưởng
Bông…quặt quà quặt quại trên ngọn tre…
Theo kinh nghiệm…truyền lại từ người lớn
cho biết:
Ổ
Cưởng lớn…là con còn nhỏ, ổ…nhỏ là Cưởng
Con đã lớn(mọc đủ lông)
Ổ
nhỏ lại, là do Cưởng cha mẹ rút bớt rơm
rác…bỏ bớt(hỏng hiểu tại sao nó làm vậy)
Đo
đó, tụi con nít…hỏng cần “thăm”ổ làm gì…
Cứ
dòm cái họng ổ nhỏ đi là biết Cưởng con
bắt được hay chưa…
Thế là, tụi nó, cũng là mấy thằng con
nít trời ơi, leo lên bụi Tre Gai để bắt
Cưởng Con…
Tre Gai là loại tre…có gai nhọn hoắc…
…Gai
gì mà gai…mọc từ thân tre sát mặt đất
mọc trở lên, dòm phát ghê.
Cho nên, muốn leo tre gai bắt ổ Cưởng…cũng
trần ai khoai củ…
Tụi nó vì muốn Nuôi Chim, nên…hỏng sợ
gai…
Ba
bốn thằng…banh phụ lưới gai dưới đất cho
thằng…gan cùng mình bò vô gốc bụi tre…
Sau khi nó uốn éo, ểnh lưng, bị móc vài
ba thẹo vô mông đít thì…đứng dậy được,
rồi lựa chổ nào trống trống thì lẻn mình
lên từ từ theo từng Mắt Tre, leo sát
thân, ít bị gai tre quàu…
Bụi tre cở vài ba chục cây, làm thành
một…núi tre.
Leo cao cở 7 tám thước là ngọn tre thoát
khỏi chổ um tùm và vượt lên cao…
Mấy thằng đứng ở ngoài, nghĩa là ở dưới
đất, dòm lên la ó sóc…
- Mầy dòm bên trái mầy, ổ Cưởng ở cây
tre đó đó…
Phải chỉ như vậy, vì thằng đứng trong
bụi, nó ngó lên…hỏng thấy gì ráo, nó chỉ
thấy một…trời tre trên đầu…lá phủ tùm
lum…
Trong bụi ở lưng chừng, sau khi chỉ một
hồi, nó mới tìm đúng cây tre có ổ Cưởng
trên đọt…
Thế là nó, từ từ…đu theo nhánh tre để đi
lên và rồi…bị kẹt đạn nè…
Kiến Eo bắt đầu…cắn lai rai ở bàn tay và
bàn cẳng.
Kiến Eo là loại kiến chỉ sống và làm ổ
trên cây tre…
Ổ
của nó làm được là do nó…mót những gì
dính trên thân tre, lá tre…hay ở đâu
trên bụi tre, “chất liệu” làm ổ màu xám
xám…đen, cúng khừ, nhám ồ, dòn rụm…
Ổ
Kiến Eo bự cở…một tô lớn, nằm dính cứng
tại mắt tre trên cao chót vót…
Loại kiến nầy cắn…hỏng chết, nhưng mà…nghe
đau đau nhột nhột đầy mình.
Bị
kiến cắn đầy mình, nó vô lổ tai, vô nách
non…rồi mới thấy…chịu hỏng thấu…
Khi ông thần nhỏ…gan cóc tía, phải leo
qua ổ kiến để lên ổ Cưởng…
Ác
nổi, Con Cưởng nó khôn, nó lót ổ…bên
trên ổ Kiến Eo…mới chết một cửa tứ.
Bởi vậy, leo lên đó, chẳng khác nào
dâng…”chuối”…cho kiến cắn.
Khi ông thần nhỏ, bò qua ổ kiến, còn
cách ổ Cưởng cở 3 lóng tre…
Cánh xa cở nầy là…dưng cơm cho ổ kiến…
Chẳng khác nào…đưa chuối cho cưởng nó
ăn…hì hì…=>>> chuối nè cưởng…
Bởi ổ kiến bị “động” từ nảy giờ, thế
là…má ơi…
Từ
ổ kiến, một dây Kiến Eo tuôn xuống…3
lóng tre, bu vô ông thần nước mặn…
Trong khi đó, cha mẹ con cưởng con bay
vòng vòng la ó vang trời…
Kiến Eo cắn…ít đau, cái bụng kiến nối
với thân kiến là cái eo rỏ rí, đít kiến
eo, hỏng hiểu sao, nó luôn luôn…ngoắc
ngoắc ngo ngeo…dòm thấy ngán lắm!!!
Khi kiến bu đen hai tay hai cẳng, rồi bò
vô mặt mủi, bụng, lưng quần…
Nếu dụi mặt, kiến bể bụng, làm cho con
mắt cay sè…
Khi nước mắt…chảy dàn dụa, tới nổi hết
thấy đường, thì…mụ nội nào chịu thấu…
Thế là tuột xuống gấp thôi…
Nhưng mà hỏng chịu thua…
Chiều mai leo tiếp, nhưng lần nầy…chơi
mánh, là có hai thằng leo…
Một thằng…hy sanh cho kiến cắn, thằng
kia leo cây tre kế bên, lấy củ móc kéo
ngọn tre có ổ cưởng lại gần để bắt chim
con, mánh nầy…quá đã nha…
Nhưng bây giờ chim cha mẹ…ra tay với
thằng lấy ổ của nó…Công Nhận…=>>>
Công nhận con Cưởng Bông….cắn dử thiệt…
Nó
vừa thò tay vô ổ…
Tức thì 2 con Cưởng cha mẹ từ đàng xa…im
re…
Rồi bất thần bay thẳng vô cần cổ thằng
cầm chim con…
Má ơi…nó đá nghe cái…cạch vô ót…
Còn con kia, đá ngược vô mặt một cái…nháng
lửa…
Hai con chim…quần thảo bầu trời, vừa
la…”cà-bí-chiên-gọt-sắc”…vừa đá tưng
bừng vô thân thể thằng lỳ…tay đang cầm
chim con.
Còn ông cố bên ổ kiến, hai tay vừa phủi
kiến, vừa gạt lá tre, vừa tuột xuống…
Gai tre móc vô lưng…trầy trụa hết ráo!!!
…Rồi thì 2 thằng chí cốt nuôi 2 con
cưởng con …như Nuôi Cưởng vậy…
Do vậy…con nít nuôi chim…cực khổ thấy mồ!!!
NĂM
MỚI CHÚC QUÍ ĐỘC GIẢ ĐƯỢC NHIỀU TAM AN