Ở Quang Trung, dân An Lộc thôn, đi tập bãi
thường đi ngang qua những đám rẩy rau cải của
bà con xung quanh trồng, anh em hay ghé xin
nước giếng để uống, nước giếng trong và ngọt,
rất ngon …
Một bữa gần trưa, tui và mấy thằng nửa cũng ghé xin
nước ( Bà con làm rẩy, lớn tuổi, anh em thường
kêu thân tình là Ngoại), mấy thằng tui vừa xin
nước uống vừa đứng nói dóc, thì, từ xa, cở năm
bảy chục thước, thằng Gần, thằng mắc dịch nầy
bắt đầu dở chứng :Nó cầm cây súng trên cánh
tay … “ cán dá “, còn tay kia, lận ngược cùi
chỏ vô hông (Đoạn nầy và từ đây, tui tả có lẻ
hỏng hay, ai đọc tới đây, thì làm ơn tưởng
tượng dùm ), còn bộ giò quấc : cẳng vòng kiềng,
hai bàn cẳng "bẹt cà na" hột, như "Sạc-Lô"!
Thằng Gần vừa đi vừa giả bộ có tật, thấy thật
thảm thương quá trời !
Một bà Ngoại chợt thấy, hết hồn :
- Uý trời ! Thằng nhỏ có tật, sao bắt đi lính, vậy trời
?!
- Chị Bảy, tui thấy nó đi, tui mệt cầm hơi !!!
Thằng quỷ sứ Gần nghe vậy, cứ tà tà đi tới, với cặp mắt
“lé vô“ ( hai tròng đen dính vô sóng
mũi), cặp mắt lé xẹ sau cặp kiếng cận dầy cui,
tui thấy thật dị hợm !
- Ối trời, thằng nhỏ lé xẹ, sao bắt đi lính, vậy trời
???
Mấy Ngoại già, bàng hoàng kinh hải thương hại :
- Con nhà ai, thấy tội nghiệp nó quá, cẳng chưng đi như
lết, cái ngử nầy mà lính với tráng gì cà ?!
Vì nóng ruột bởi tướng đi dị hợm của thằng Gần, một bà
chửi thẳng tay :
- Thằng Bác Sỉ … coi bịnh, nó đui, con người ta cận thị,
lé xẹ, tay cẳng “ huynh-xăn-tê” mà bắt đi lính,
quân thất đức !
- Bộ … tụi nó khám hỏng kỷ, sao sót thằng nầy ?
- Tay cẳng nó … cà đơ, cán dá, vòng kiền cà lết như vầy,
đụng trận, sao chạy ?!
Lúc nầy mấy cặp mắt Bà Ngoại đổ dồn về phía thằng Gần
đang đi tới, tụi tui, mấy thằng đực rựa An Lộc
thôn, biết rõ “ kiểu “ của thằng Gần, bèn bụm
họng, bóp cổ mình, sợ cười rộ thì bể chuyện,
mấy Ngoại, bàn tiếp :
- Con ai, sao hỏng xúi nó … trốn quân dịch, cho rồi !?
- Tui nghe nói, tụi lính nầy là “quan“ đó chị Bảy …
- Xời !!! Quan với Quyền, cái thằng lé, cẳng vẹo kia,
có cho vàng, tui cũng… hỏng thèm gả con gái
tui cho nó! Thấy mắc ói! Người với ngợm, mệt !
- Tướng tá vậy mà “ quan “. Quan ông nội tui á …
- Hay thằng vẹo giò nầy tình … quyện ??!!
- Thằng mắc dịch nầy, sẻ làm “ thúi KBC “ (?!)
Cách 5 thước, thằng Gần chợt méo miệng, gào thét om sòm
:
- Kụi pây khing gùm kao khùng nước ! (Tụi bây xin dùm tao
thùng nước)
- Trời đất ơi, đã vậy, nó còn méo miệng nửa nè trời,
cha chả, tội nghiệp nó quá, ứ hự …
Mấy bà Ngoại lật đật chạy lại giếng xách lên gào
nước, thì thằng Gần cũng vừa tới, tụi tui nín
cười, ém hơi muốn bể cuống họng, thằng Gần mở
bình ton, bà Ngoại đổ nước vô…
Tự nhiên thằng Gần hết lé, miệng hết méo, tui hoảng, sợ
bể chuyện :
- Sao mầy hỏng lé mậy, méo miệng đi chớ ?
- Tao lé xẹ … mõi mắt quá, còn méo miệng, khi tao
nói chuyện, răng tao cắn vô gò má, đau chịu
hỏng thấu !
- Ủa ủa …sao sao …hỏng lé hả con ?!
- Dạ, con đâu có lé, Ngoại !
- Còn miệng mồm mầy méo ?
- Dạ miệng đâu có méo …
- Còn cẳng …
- Con giởn chơi Ngoại ơi !
- Mồ tổ mầy, thằng mắc dịch, báo hại tụi già tao …
- Hà … hà …hố … oóottt ót …
- Trời, còn giọng cười … kỳ he …
- Mồ tổ mấy thằng lính tụi bây, chơi trát tụi già nầy …
- Làm tụi tao, hố một cái quá mạng …
- Hé hé hé …
Chàng Hiu
374