Nói nó là quái kiệt, chắc hơi lố, còn nói quái
nhân thì hơi kỳ, nhưng mà "quái" thì thằng nầy,
nó quái ra trò: Quái dị, quái gở, quái đủ thứ…
nó quái hà rầm, có chỗ được là ra tay quái,
thằg này vậy… ta ???
Nội cái tên và họ của nó nó cũng nói:
- Ba tao, đặt tên tao, tao thấy, nóbquái gì
đâu!
- Gì đó mậy?!
- Nè tao họ Cao, Ba tao đặt tê tao là Gần: Cao
văn Gần!!! Mầy thấy kỳ cục chưa chớ???
- Ai biế đâu na …
- Hè hè… Đã Cao mà Gần!? Lạ thiệt, còn tướng
tinh tao, tao cũng thấy dị hợm (?!), nên tao
rắn mắc, tập… thêm cái hợm, cho thêm dị kỳ !
Giờ “thành thuộc rồi“, chớ mầy hỏng thấy hả ?
- Thấy !!!
Anh chàng Cao văn Gần nầy là bạn bè tình thương, chí
cốt mến thương (?!), bồ tèo, ở Quang Trung.
Nhưng khi qua Thủ Đức, giờ nhớ lại hỏng biết
nó ở ĐĐ Ba Mươi Mấy ??? Còn dòm trong cuốn Kỹ
Yếu tui có, có cũng như không, vì cuốn nầy tui
… ém kỷ quá, sợ bị đốt, nên giờ tả tơi, nó tưa
đầu, mục trang, kiếm cũng thấytên thằng Gần
!!!
Giờ, để tui kể sơ sịa thằng mắc dịch nầy : Nó ốm, thấp
hơn tui, súng răng của, mang kiếng cận dầy
cui, tay chưng lỏng nhỏng, muốn “cà đơ“ tay
cẳng là cà đơ liền, muốn bại là bại, muốn xụi
là xụi, nó làm y chang như thiệt, làm ngay tức
khắc … Đặc biệt, nó có giọng cười, hỏng giống
ai, khó tả, mà cũng khó tập, nó khoe với tui :
- Tao tập cái giọng cười nầy cả năm mới xong, nhe mậy !
- Xời !!!
Nè, nó cười như vầy :
- Hà hà …. Hố … Oóttt .
Tui viết như vậy, chớ khi nghe nó cười – cười chọc quê
– cười cho anh em khoái – nghe xong, tả hỏng
được bằng chữ, nhứt là tiếng “óo ttt“ ( ót ),
tiếng sau, hai tiếng hà … hố .
Tiếng óottt…ót nầy : Họng hả, gòngyết hầu, rút
hơi ngược vô bụng, rất rát cổ !!! Tui bày đặt,
tập riết, cũng
quen !
Trong “sam” 46B Gia Long: Tui nằm giường trên,
sát tường, Cao văn Gần giường dưới, kế đến là
anh chàng Bùi Kế Thanh Phong, Trần Việt Sử,
Thành Mập (có hình chụp, ôm cây Đại Liên M 60
ở cuốn Kỷ Yếu, ĐĐ 37), Bình Đầu Bò ở Tôn Đản
Quận Tư, Khánh Hội…
Mới ban đầu, tối tối, nghe thằng Gần cười,
thiệt hỏng giống ai, khó ưa, sau đó, hỏng hiểu
sao, ai củng khóai,nên, hể, thằng Gần mở đầu
cười, hà hà… hố… là, cả sam “ót“ theo một
tiếng như sấm dậy, rền trời, rồi sau đó, cả
bầy cười hố hố… Kỳ thiệt tình !
Cao văn Gần, đờn ghi ta rất giỏi, chơi trống
cũng hay, nhấn phím cây “ ọt “ cũng tài … Tóm
gom lại một bó, ở 46 B, Gần là Trưởng BanVăn
Nghệ, còn tui, biết ca chút đỉnh, cũng bày đặt
vô văn nghệ, chiều thứ bảy, tạp dịch, anh em
hỏng có “ máu văn nghệ “ thì … chịu khó lượm
rác, còn thằng nào vô Ban Văn Nghệ thì, ở nhà
… dợt văn nghệ, khỏe ru bà rù, hà … (?!) Lại
còn có nước đá chanh để uống, cho thông cổ,
nửa nha !!!
Còn chuyện nầy, sẳn đây kể luôn cho trọn, chớ
hỏng dám “ khoe “, là : Lúc Hoàng Thun, thổi
tu huýt suông, cho anh em đi về, vì không có
Huynh Trưởng dạy ca, nên bên Tiểu Đòan biểu
Ban Văn Nghệ kiếm nhạc để luyện anh em, vừa đi
vừa ca “ cho giống với người ta “ .