Thuở đời nay…
Báo Xuân mà lại phát hành trước Tết cả tháng!<>?
Ngộ thiệt.
Nên Tết đọc, thấy nó…ngụi ngắt, nó phải bán
sát Tết, để đọc cho nóng hổi chớ?!
Có cái nầy…
Trong Báo Xuân rôm rả nhứt là Sớ Táo Quân và
chỉ có Sớ Táo Quân mà thôi.
…>>><<?>>>…Như vậy, có thể “đưa ra” câu hỏi…nhỏ
nhỏ:
-
Báo
Tết đăng Sớ Táo Quân, sao hỏng thấy đăng Sớ
Ông Lò, vậy cũng…ngộ luôn.
Và rồi “đưa” ra câu hỏi…nhỏ hơn nửa, hỏi:
-
Vậy chớ, có Ông Lò nào xâm mình, dám “bon
chen đi sớ” không vậy, hả trời?!
Câu trả lời…chắc cú là:
- Có nghen…có đàng hoàng đó nghen…
Vậy muốn biết rỏ, xin Quí Độc Giả…chịu khó
coi ở phần dưới đây, là biết liền.
oOo
Nhân dịp cuối năm, báo chí người ta viết Sớ
Táo Quân rần rần rần…3 lần 1 lượt.
Nhưng Bác Ba Phi “viết” hỏng vô, nhưng hỏng
chịu lép vế, nên cũng bài đặt “nói” chuyện
Ông Lò Ông Táo =>>> cho giống với người ta,
chớ hỏng chịu…im họng!!!
…>>>…Tại quán cà phê-cháo lòng của Bà Sáu
Mập ngày sát Tết…
Trong quán có mấy mạng, Bác Ba Phi nói mở
đầu:
- Trong năm, làm ăn vất vả có, phẻ re có,
ba trật ba vuột cũng có luôn…
-
Ý ẹ…Bác Ba nói “trật vuột” ý là nói tới Tư
Rèn tui chớ gì, biết mà…
Thằng Tư Rèn nghe Ba Phi nói “làm ăn trật
vuột” nên nó nghi nói về nó.
Bác Ba Phi nghe vậy, nhưng giả điếc, nói
luôn:
-
Bất luận thế nào, thì ngày 23 tháng chạp ai
cũng lo đưa Ông Táo về trời, để ổng tấu
trình chuyện mần ăn trong năm, cũng như gia
đạo gia cang gia cảnh ra sao…
-
Hì
hì…chí phải.
-
Nhà
tao có 2 ông…cai trị cái bếp, đó là ông Táo
với ông Lò…đó Tư Rèn.
-
Lò
Rèn tui cũng có ông Lò…cai quản nửa nè Bác
Ba…hé hé! Tư Rèn khoe.
-
Hì hì…Mầy khoe mầy có ông Lò hả Tư Rèn?
-
Đúng…Lò
Rèn phải có ổng…chớ ụa?!
-
Vậy
tao đố mầy, tại sao ông Táo “đi sớ”, còn ông
Lò…ở lại chịu trận!
-
Ủa
ủa…ừ thì thì…cái…ca cái cái…
-
Là
bởi, cận Tết, ông Lò…còn lo Nấu Bánh Tét,
làm sao đi?! Khà khà khà.
-
Ừ ừ…hí
hí…đúng luôn…
-
…hé
hé…chớ ổng đâu có rảnh mà đi sớ đi siết,
phải hôn?!
Bên trên là câu chuyện Bác Ba Phi nói một
hơi dài…rồi nói tiếp:
-
Ai
cũng biết, ông Lò lo nấu bánh tét tới Tết…hỏng
dám nghỉ.
-
Rồi
sao…???
-
Nhưng mà, chỉ có “ông Lò của Tư Rèn” là nghỉ
sớm thôi nhen…
-
Hì
hì…ủa ủa…nói tiếp coi…
-
Ngày 25 Tư Rèn cúng tổ, để nghỉ Ăn Tết.
-
Đúng
luôn…
-
Mầy nghỉ ăn Tết, cho nên Ông Lò…của mầy,
ngồi không ngáp gió.
-
,,,<>??,,,hí hí…<>??!!...Bác Ba,,,đang
có…mạnh-giỏi hong đó?
-
Tao
mạnh nhưng hỏng>>>giỏi…
-
Bác Ba hỏng giỏi, nhưng…ngon hong…
-
Ngon hả…???>>><<<???>>> Ngon chớ…
-
Ngon thì nói chuyện ông Lò của tui
coi…hehehe.
Tư Rèn thách thức Bác Ba Phi lúc nầy, quả là
kẹt đạn cho Bác Ba Phi quá xá.
-
…(3x7=21)=>>>ooo)))…Ba Phi im ru.
-
Hehehe…Tui lập lại: Bác Ba ngon thì nói
chuyện Ông Lò coi…hé hé…
Nghe tiếng “cười hé hé” của Tư Rèn, Bác Ba
Phi muốn…phát sùng!
-
Mầy…thiệt là “ép người quá đáng” nhe…Ba Phi
rên nho nhỏ.
-
Tui
nhứt định…ép Bác Ba vô góc tủ đứng, nói lẹ
coi…khà khà khà…
Bác Ba Phi chới với, với cái điệu…bị ép cứng
nầy, thì…>>>…phải bung ra thôi…
-
Sao
Bác Ba??? Báy…>>>hỉ? (chơi chử: báy là xá,
lạy, chịu thua<>>>báy=>báy to=bó tay)
-
Hỏng
dám báy đâu…
-
Hỏng báy…to, thì Bác Ba nói coi…hí hí
Thằng Tư Rèn “ép” Bác Ba Phi kiểu nầy,
thì…coi như ”trúng tủ ba phi” rồi.
Ba Phi im re, liền móc bịt thuốc rê, quấn 1
điếu, rồi…dở trang cuối, nói luôn:
-
Nè con, có “một ông” nói với tao là “Ông Lò
của mầy” cũng bày đặt “đi sớ” nửa nghen Tư
Rèn.
-
…???...ối chời chời ông nào nói…vậy cà…?
-
…?(…=?!) tao đố mầy biết...
-
Bác
Ba nói “có một ông”…tui nghi-nghi là ai…rầu
nè...
-
Ai
nói vậy Bác Ba.
-
Ai
vậy…?!
-
Thầy
bùa Hên!!!
-
…>>>…hehehe…có thiệt hôn đó…>>>
-
Có
thiệt tao mới biết mà nói chớ ụa?!
-
Vậy
Bác Ba kể lại nghe chơi.
-
Thầy
Hên dặn tao dấu kín chuyện nầy, nếu tao xì
bậy, ổng yếm tao…
-
….?><><?!!!...tui thề, tui nghe, tui im re…
-
…(((o)))…=>>>000…(vì sợ thầy Hên quá cở, nên
ai cũng thề bán mạng y nhau)
-
Vậy
tao mới dám nói…
Bất chợt Ba Phi im ru, móc thuốc vấn 1 điếu
nửa, bập lia lịa, rồi ngó ra sân…
- Bác Ba ngó cái gì ngoài đó đó?!…Ba Phi
nói:
-
Chuyện là vầy, nó mới đây, còn nóng hổi nha…
-
Vô
đề đi Bác Ba…
-
Bửa
hổm, tao xuống nhà thầy bùa Sáu Hên để nhậu
trận cuối năm…
-
Xời…lại nhậu.
-
Tao
với ổng nhậu từ sáng tới tối mịt, ổng quỷnh,
tao về…
-
Tưởng gì…
-
Sáng
bửa sau, tao tới nhà ổng, ổng kể tao nghe
chuyện lạ…
-
Chuyện gì đó…
-
Thầy
Hên kể chuyện ổng Đi Thíp bây ơi…
-
Hả
hả…đi thíp là sao hả chời. Bà Sáu hỏng hiểu.
Ba Phi nói liền.
-
Người phàm say cúp bình thiếc, thì…quị xuống
(ngủ) “thíp đi”…hì hì…
-
…?!...
-
Còn
thầy bà như thầy Hên, say rượu thì…hỏng ngủ,
mà Đi-Thíp đó nha…
-
…?!...<><>???
-
Tóm
lại, thầy dử thì chỉ “đi” chớ hỏng có “ngủ
nghê” gì ráo nhen…hehehe…
-
Thầy
bùa “Đi” chi vậy trời???
-
Là
vầy, ông nào giàu có…mà chết bất tử, vợ con
hỏng biết tiền tài vàng bạc ổng cất ở đâu,
cho nên phải nhờ thầy bùa Đi Thíp để gặp
người đó…
-
Chi
vậy…
-
Để
hỏi coi ông đó cất giấu của cải ở đâu, ai
nợ, ai mượn…để cho người sống biết để đi
đòi…
-
Có
lý quá hén. Thằng Tư Rèn khen liền.
-
Nghĩa là…Đi Thíp, giống như (say rượu) Ngủ
Thíp vậy hả?!
-
Ừ ừ…
-
Người phàm, Ngủ Thíp là ngủ đã giấc, rồi dậy
phẻ re…hì hì…
-
…(?!)…
-
…còn
thầy dử, thì Đi Thíp, phải đi suốt “3 ngày 3
đêm” đó bây…
Trong quán nghe Bác Ba Phi nói Đi Thíp ai
cũng mê…(?!)
-
Còn
lảo thầy bùa trời gầm Sáu Hên, Đi Thíp mấy
đêm?!
-
Một
đêm…
-
Hả…trời
trời???...ca ca..cái mà, mà…
-
Thầy
Hên “đi thíp” là ổng quỷnh ngủ tới sáng chớ
khác gì nè??? Bà Sáu nói vậy.
-
Ê ê…Bà
Sáu nói vậy…đụng chạm tới thầy Hên là hỏng
nên thuốc đó…
-
Vậy
vậy Bác Ba nói thầy bùa Hên Đi-Thíp coi, quá
đã nhen…
…(<$><)…Bác Ba Phi sửa tướng ngồi, kể tiếp
“chuyện bác ba phi” như sau:
- Thời buổi kinh tế thế giới…trồi sụt phập
phều (nói vậy để an ủi) do đó cũng ảnh hưởng
dính chùm, nhè dính lây tới “túi tiền” ông
Lò của…thằng Tư Rèn!!!
- …?>?><>$$$<>>>>???...
- Bằng chứng hiển hiện: Lò rèn thằng Tư ế
nhệ, dao liềm cuốc rựa làm ra ít ai mua,
cộng thêm Tư Rèn làm biếng nhớt thây…
- Hì hì…”tui-làm-biếng-kệ-tui”…hé hé..
- …do đó, lò rèn của thằng Tư nghỉ dài
dài, làm cho ông Lò…của mầy bị kẹt đạn, hỏng
đủ sống, đó Tư con!!!
- Úi chà chà, Bác Ba…đừng khai ra, hỏng
nên nhen. Tư Rèn năn nỉ.
- Cho nên “ông Lò của thằng Tư Rèn” túng
quá, phải đi “mần thêm”.
- …?!...úi úi…
- Thiệt tình, kinh tế thế giới (vậy mà)
cũng gây “khó khăn” cho ông Lò quá xá…
- …???...
- Báo hại, ông Lò thằng Tư phải đi “tìm
việc làm”…
- Tìm việc ở đâu chời??? Bà Sáu hỏi, Bác
Ba Phi kể tiếp:
- Ông Lò đi một vòng qua Lò Đường, Lò Vôi,
Lò Rượu…
- Rồi sao???
- Tới chổ nào, Chủ Lò cũng lắc đầu từ
chối, bởi hàng hóa ế ẩm, chất đầy nhà…
- Hì hì…
- Sau cùng, nghe “đồn rằng” có Lò Sấy ở
thôn An Lộc…là rùm ben ì xèo…
- Úi chà chà…ông Lò…tui qua đó chớ gì,
biết mà…
- Ông Lò tức tốc bay qua “đầu quân” ở Lò
Sấy An Lộc Thôn…
Bác Ba Phi nói tới đây “bổng thấy” nói
vậy…coi bộ được được, bèn nói tiếp:
-
Ông
Lò tưởng “buồn ngủ gặp chiếu manh”, nào ngờ:
Mấy ông thần men Thợ Viết ở An Lộc Thôn, cứ
lo hú hí nhậu nhẹt tùm lum, có bửa còn ra…bờ
kè hóng gió nam…xời…mấy ổng nói dóc cả buổi,
nhưng…lại hỏng lo viết bài…
-
Trời
trời…mấy ổng làm biết nhớt thây vậy
he…???>?>???
-
Bởi
Thợ Viết hỏng viết, cho nên Lò Sấy An Lộc
Thôn…tắt bếp, lạnh tanh.
…Bởi vậy cho nên…=>>>…Bác Ba Phi nói tiếp:
-
…>>>…mấy ông Thợ Sấy An Lộc Thôn…mới bị
quởn, ở không ngứa tay, nên mấy…thằng chả…rị
mọ “sấy đi sấy lại” những bài viết củ cho
“dòn thêm” đó bây, ta nói, ta la…chơi vậy,
ác chiến chưa nè?!
-
Hèn
gì…<><>>>>
...ờ ờ...để coi na…ờ ờ…rồi còn rảnh
nửa, thì mấy ổng nhổ tóc ngứa…
- …hí hí…
- Nhổ hết tóc thì quay qua dủa móng tay,
xời, thấy phát mệt luôn hà>?<>?>!!??
- Hehehe…mệt thiệt chớ…hì hì…
- Thợ Sấy có bửa…tạt nhẹ qua cái Cốc, dọn
quét sơ sơ, liếc qua liếc lại, rồi về…
- Úi chời chời…mấy ông thợ viết ở Thôn An
Lộc, dạo nầy tệ lậu quá he?!
- Còn ông Lò thì dỉ nhiên nằm vỏng hút
thuốc, nên hỏng có lương lậu gì ráo!!!
- Hehehe…
- Cuối năm, ông Lò thấy…hỏng khá, buồn
quá, đành về lò của Tư Rèn ăn Tết.
- Ối trời…?!>???...!!!
- Bửa đó, thầy bùa Hên, đang huỷnh, nằm
dài ở lò thằng Tư Rèn, ngáy pho pho…
- Hồi nào??? Tư Rèn ngạc nhiên.
- Hehehe…
Bên trên là câu “Chuyện Bác Ba Phi” đang kể
ào ào ở quán Bà Sáu Mập…
Sáu Đực nghe cho đã, nói:
-
Vậy
là hết chuyện?
-
Chưa
nhen…
-
Kể
tiếp đi Bác Ba…
-
Thầy
Hên lúc đó đang say bí tỉ, rồi “đi thíp” tại
lò rèn thằng Tư.
-
Trời
trời…ý Bác Ba là thầy Hên “ngủ mớ” chớ gì,
phải hôn?!
-
Mầy
hỏi ngược, tao về…
-
Thâu
mà…nói tiếp đi…
-
Thầy
Hên sau đó, nói với tao rằng: Ổng thấy Ông
Lò chờn vờn ngoài sân…
-
Úy
mèn, rồi sao…
-
Thầy
Hên kêu lớn…”bớ ông Lò”.
Ông Lò ngó dáo dác, nghỉ bụng:
-
…?!...*&<<<>>>??? (con gì kêu)
- Ông Lò thấy thầy Hên đang ngủ, đâu biết
thầy Hên “đi thíp”, nên im ru.
-
…<>?<?>>>??? Thầy Hên…giận quá, hét:
-
Điếc
hả…
-
Hỏng
có nha…
-
Ông
Lò đi đâu về đó…
-
Từ
lò sấy An Lộc về đây…Ông Lò trả lời.
-
Quởn
hôn…???
-
Chi….ậậy…
-
Ông
Lò Đi Sớ một lần coi na…Thầy Hên biểu vậy,
ông Lò từ chối, nói:
-
Hỏng
được đâu…
-
Ê ê…bắt
chước thằng Tư Rèn…đeo bình nhớt hả cha?
-
-/-/-/->>><<<////…(Tư Rèn đớ lưởi) Ông Lò
nói:
-
Thằng mặc dịch Tư Rèn làm biếng…thì đúng,
tui hỏng cải!!!
-
Nó…ỉa
bậy, rồi ông…đạp cức nó, phải hôn. Thầy Hên
hỏi.
-
Hỏng
có nha…Ông Lò trả lời.
-
Vậy…thì
vầy, chịu hôn?
-
Gì
đó…?>?>???
-
Giờ
tới phiên Ông Lò Đi Sớ…nghe chưa.
-
…hì
hì…ông Táo lo chuyện đó rồi…
-
Chuyện Ông Táo kệ ổng, còn ông thất nghiệp…mà
còn lười hả?!
-
…<>$%$%<<<(((…(ông Lò chới với)
-
Ông
thất nghiệp…sao hỏng lo, nói coi???
Thầy Hên hỏi thẳng, ông Lò…đâm ra ngọng, nói
xụi lơ:
-
Ối
chời chời…”tui-thất-nghiệp-kệ-tui”…huhu…
-
Ối
ối…sao ông Lò khùng vậy…???
-
…?!...Sao sao…???
-
Ông
Lò phải lên Thiên Đình kêu, thì mới thấu tai
chớ.
-
Đi
vậy…có gì hôn…?!
-
Ông
cứ đi, mọi sự có Thầy Bùa Sáu Hên lo, lo gì
nè…
-
Hì
hì,,,><>để coi
na…(***)…>>>…ô-kê-sa-ghem…!!!<>!!!
Nghe ông Lò…ok salem xong, lảo thầy bùa trời
gầm Sáu Hên liền thò tay vô nải lấy hủ ngải
ra, rồi niệm thần chú liên tu, ông Lò thấy
vậy…muốn dội bàn nạo, hỏi:
-
Úi
chà…làm chi…mất công vậy thầy Sáu…?!
Thầy Sáu Hên ngoắc ông Lò lại, nói nhỏ nhỏ
vô lổ tai…”0”9”9”…+…cứ thế thế!!!
Sau đó, ông Lò vui ra mặt, ông Lò tức tốc
lấy cuộn giấy quyến trong đải thuốc rê của
thầy Hên, ông Lò…banh ra, rồi tìm cục than
lò rèn…viết lia lịa vô đó.
-
…?!...
- Sau cùng, ông Lò bay cái ào ra sân,
dông mất…
-
Úi
chà chà…thiệt vậy he…??? Thằng Tư Rèn còn…ngờ
ngợ.
-
Im
coi, kể tiếp đi Bác Ba…
- Tại Sảnh Thiên Đường…=>>>…
Táo Quân khắp thế gian tụ về đông nghẹt, ông
Lò chen vô muốn ná-thở…
Bổng ông Lò…bị chọt vô lưng, rồi nghe hỏi:
-
…đi
đâu đây mậy…?
Ngó lại, ông Lò…té ngữa, khi thấy lảo Táo
Quân An Lộc Thôn mang một “ba-lô-sớ” sau
lưng, đang cười hì hì, còn mặt thì nhăn
nhăn…móm xọm.
-
Suỵt
suỵt…đừng la lớn. Ông Lò nói vậy, Ông Táo An
Lộc hỏi:
-
Gì
đó cha nội???
-
Đừng
la lớn, bể dỉa đa…
-
…??&*&*>>>??? Đi đâu đây???
-
Tao
Đi Sớ…
-
Ối
trời trời…mầy cũng đi Sớ hỉ…???
-
Ờ…
-
Sớ
gì trời???
-
Sớ
Ông Lò…
-
Úi
chà…thiệt hả…?!
-
Chớ
sao nè…hehehe…
-
Ai
biểu?
-
Cha
thầy bùa Sáu Hên…xúi tao đó!!!
-
Ối
chời chời…
-
Sớ
đâu?
-
Tao
vắt lổ tai nè…
-
Ối
ối…má ơi, cuộn sớ Ông Lò…bự bằng điếu thuốc
đó he…?!
-
Ờ ờ…tao
gọi đây là Điếu Sớ, đó nha…hehehe…
-
…>!>!<?(&)<?<?!>…(tầm phào) Bà Sáu nghĩ vậy
trong bụng.
-
Kể
tiếp đi Bác Ba…
- Thuở đời nay, hể là Sớ thì phải “dài
thậm thượt như sớ táo quân”, đằng nầy Sớ Ông
Lò “nhỏ có chút chéo” giống điếu thuốc
rê…dòm mắc ớn.
- Mở sớ…tao coi trước…!!! Ông Táo hét.
Ông Lò vội rút “điếu sớ” trên lổ tai, rồi…banh
hoài mà hỏng thấy mép giấy, la:
-
Ủa
ủa…mép nó đâu rồi cà?!
-
Đưa
cho tao…ủa ủa…mầy dán kín chi vậy? Ông Táo
hỏi, ông Lò nói liền:
-
Chết
mẹ…hehehe…viết xong, quen tay, tao…liếm nước
miếng như điếu thuốc gò, nên giờ mép giấy
hít cứng…
-
Cạy
ra mau, thằng nào quởn…kiếm cây tăm…
Sau hồi lâu hì
hục cạy tới cạy lui, làm cho (Điếu) Sớ Ông
Lò muốn banh càng.
Ông Táo An Lộc…tày lanh, tằng hắng mấy phát,
rồi cầm Sớ Ông Lò đọc lớn:
-
A ha
ha…Sờ Ông Ló...ủa ủa, mầy viết “chuyện gì”
đây…?!
-
Cái
gì ”ló” rồi “sờ”…vậy trời>?>?>?hí hí<<<???
Ông Táo khác kinh ngạc.
Ông Táo khác…nửa, hết hồn, giành lấy, đọc:
-
…Só
Ông Lờ…ủa ủa…?!
-
…trời
trời…viết gì kỳ vậy…má???
Ông Lò hết hồn, liền lấy lại, đọc lớn:
-
…SỚ
ÔNG LÒ…><+=>>>…nha mấy cha.
-
Hehehe…tại mầy viết chử hỏng bỏ dấu…
-
Có
dấu nhe…
-
Xời…con
bà nó…tao thấy dấu đâu nè…
-
Hehehe…tại tao viết bằng cục than lò rèn…
-
Đọc
tiếp coi…
-
Hết
rồi…
-
Ối
chời chời…
-
Sao
hỏng viết nửa, làm biếng hả cha…?!
-
Tất
cả chuyện, ông Táo viết rồi…
-
Trời…)))o(((…m<m<m<>>>?!!!
-
Ê ê…kiếm
cớ đi chơi hả ông?
-
…hí
hí…biết hết…>>&/*/&/*/&/*<<…(thiệt là khó
sống)
Bà Sáu mập chủ quán cháo, nghe xong “chuyện
bác ba phi” kể, gắt:
-
Ông Lò…của mầy, sao kỳ cục vậy Tư Rèn…
-
A…cái cái…mà ca…cái…cái…
-
…?><?><???
-
Khụ khụ khụ…
-
…xời…
Chàng Hiu
374
Sớ Ông Lò
Thấy Táo đi Lò cũng đi
Ở đời mà! Có mấy khi
Đi dâng sớ cũng tốt
Lò Táo chẳng khác chi
Lò nầy có nhiều lắm
Lò đường, lò gạch, lò rèn
Lớn nhất Lò Tôn đấy
Đừng nghĩ bậy mà lầm
Lò tôn làm bằng tôn
Lò để nấu bánh tét
Lò nấu nước, nướng thịt
Lò hữu dụng như ai
Lò được đi đây đó
Lò ra chợ, xuống thuyền
Lò nầy lò chính chuyên
Lò khạc ra lửa nóng
Lò nung săt chảy mềm
Lò nung gạch, nung ngói
Lò hữu ích cho người
Sao người không nghĩ tới
Hay tại lò vô duyên
Lò tôn ai cũng muốn
Thấy mặt lò ham liền
Lò tôn ơi lò tôn
Càng sò lại càng tơ.
Báng Giùi