Vào một buổi trưa, nắng hè oi ả khó ngủ…
Ông Chín Tiều bổng dưng bị quởn…hỏng biết
làm gì. Ổng chấp 2 tay sau đít đi lòng vòng…ngó
tới dòm lui…rồi đột nhiên lấy ghế, đứng lên
gở Tấm Tranh vẻ cảnh “Vỏ Tòng Đả Hổ“ đem
xuống…lau chùi, cũng bởi tấm tranh này treo
trên vách đã lâu…Lâu từ thời…tám hoảnh ở
truồng tắm mưa…nên bị bụi bám mờ mịt, nhện
giăng dơ hèm…
Vợ ông, Bà Chín…thấy vậy, ngạc nhiên, tưởng
ông…nóng mỏ ác:
- Sao vậy he…??##&&##?!...có “chuyện gì”
đó ông!?
- Chuyện gì…!?...Xời…thấy bụi, tui chùi…
- …bửa nay thấy ông siêng…lảng ồ nha!?
Bà Chín…thấy chuyện kỳ kỳ lạ lạ, nhưng bả
đi ra sau nhà.
Ông Chín Tiều nín thinh, lặng lẻ gở tấm
tranh xuống, tranh cở “sáu–mười hai” (60cm –
120cm) bằng Ván Mít, nên hơi nặng, ông Tiều
cẩn thận, kệ nệ, bưng tấm tranh bằng hai tay,
đi tà tà ra hàng ba trước nhà, ông lấy miệng
thổi, bụi bay mịt mù, nhưng không sạch…
Ông bèn vô nhà lấy nùi giẻ nhúng
nước…rồi lau sơ qua gần hết bức tranh…
Bổng…ông dừng tay, nheo mắt với vẻ…đầy kinh
ngạc…
Ông Chín Tiều nhìn kỷ tấm tranh, rồi bất
chợt dòm lom lom Con Cọp…
Đây là lần đầu tiên, ông ngó săm soi tấm
tranh như người yêu tranh thứ thiệt…dòm thấy
“cái thần” trong tranh…
Chứ thật ra, từ ngày mua tranh về treo, đến
nay đã lâu, ông đâu có ngó ngàng gì tới tấm
tranh, bây giờ ông…làm thế…thì bà vợ ngạc
nhiên cũng phải!
Ông Chín Tiều…bất giác thở ra, đứng lên, vô
bàn, mở bịt thuốc rê Gò Vấp, quấn 1 điếu…bự
cở chân cái, bập một hơi dài, nhả khói mù
mịt…
Ông ngồi xuống, nheo mắt dòm kỷ tấm tranh,
với đôi mắt đăm chiêu lặng lẻ suy tư…như một
Triết Gia…già, có bà vợ khó!!!
Không ai biết ông Chín nghĩ gì, nhưng với
cách “sầu” của ông, người ta sẻ nghĩ
ông…đánh cá ngựa sạch tiền, về nhà bị bà
vợ…già đang lò mò lục túi…!!!
Ông lại khòm xuống sát tấm tranh, nhìn thau
láu, nói lầm bầm:
- ….rỏ ràng ông cọp này, họa
sỉ vẻ có…1 con mắt…ngộ quá he !!!
Ông Tiều…ngó lên trời suy nghĩ vẩn vơ, lấy
tay gải ót lia lịa…rồi khòm xuống…dòm cho rỏ
tấm tranh, ông Chín…giựt thịt, nói tiếp:
- …ủa ủa…cha Họa Sỉ này…còn vẻ con cọp
có…3 cẳng nủa nè…!!!
Ông Chín bưng tấm tranh lên tận mí mắt,
dòm…rất kỷ, thất kinh, nói 1 mình:
- ….###$#$#$...Con bà nó….Kỳ vậy…sao kỳ vậy
cà…quá kỳ nha…
Đây là tấm tranh bằng Ván Mít vẻ cảnh Vỏ
Tòng đánh cọp, nên ông mới mua về treo, bên
dưới còn có dòng chử “Vỏ Tòng Đả Hổ“, ông
Chín nhớ vậy…
Thế mà sao (ông Tiều nghĩ bụng) có cái
chuyện…vô duyên thúi là Vỏ Tòng mà đi đánh
con cọp chột…lại còn què 1 chưn…thế thì còn
trời đất nào nửa chớ?!
Ông bực mình nói thành tiếng:
- Trời…con cọp què ai đánh cũng chết, thì
hà cớ gì phải là Vỏ Tòng?!
Bà vợ tưởng ông Tiều nói chuyện với ai, nên
từ nhà dưới nói vọng lên:
- Nói chuyện với ai vậy ông?
- Bà lên đây…bây giờ tui mới thấy cái
chuyện kỳ cục trên đời…
- Cái gì vậy ông ?
- Thằng họa sỉ bán tranh cho tui, mà
nó…chơi sỏ tui…nè bà!?
- … nó sỏ ông…để tế tổ nó…!#&%...!?
- Bà coi nè (%$%$#) thằng ôn hoàn đó, vẻ
Vỏ Tòng đánh cọp 3 cẳng…
- Hả…???
- …còn cọp thì nó vẻ đui con mắt, thằng
nầy…vẻ bậy thiệt tình…
- Đâu đâu…???
Bà Chín ngồi xuống dòm vô tấm tranh,
rồi…trầm trồ tía lia cái họng:
- Chà chà !!! Cha Họa Sỉ nào vẻ con cọp
một mắt…khéo thiệt...
- Khéo hả…khéo ông nội tui á…///&&(*)…
Như chợt nhớ ra điều gì, Bà Chín la lên:
- Í…Í… Mà ông ơi…hỏng phải…hỏng phải nha…
Bà vợ vừa “khen vẻ khéo”…rồi nói “hỏng
phải”...=>>>…
Làm cho ông Chín đang thắc mắc con cọp
chột…thì bi giờ nghe “hỏng phải” ông muốn
phát khùng, ông Chín tưởng bà Chín…bị điên,
nhưng bà Chín…hỏng điên… nên ông Chín
Tiều…giận thiếu điều sôi bọt đờm:
- Hỏng phải…#####...vậy chớ cọp có 8 cẳng
10 mắt…mới “phải” chắc?!
- Tui nói “hỏng phải”…ý là, con mắt đui
này…do tui vẻ!!!
- Trời trời…bà vẻ…##$#$%$...Má ơi…
- Thiệt mà…
- Cha chả…bà mần thợ vẻ…tui mô phật bà
luôn…(???!!!)
- …Í…ẹ ẹ…hỏng phải tui vẻ nha…
- Gì kỳ vậy trời….Bà có khùng hôn
đó…+>><><>%%%???
- Bà Chín thấy ông Chín…hết hồn, mặt xanh
lè, bà hỏng dám chậm trể, liền…khai ra sự
thật như sau:
- Tui nói ông nghe, lâu lắm rồi, có con
chuột lúp ló sau tấm tranh, tui lấy cây
phang nó…nhè trúng tấm tranh…
- Ông nội ơi…<o><*><$>….!!!
- …tranh rớt xuống ghế, cạnh ghế “cạo“ mất
con mắt cọp…
- Trời trời…rồi sao ???
- …hên quá, có Chú Ba Phi đi ngang, tui
kêu chú “sửa tranh” dùm…
- …???!!!... ^&%$&^ <>O<>…(Giỏi đa!!!)
- …vì tui sợ ông rầy…
- …rồi…rồi….bà giao tấm tranh cho “thằng
ông nội“ đó sửa?
- Không còn cách nào khác…
- ….(((o))).=>>>????
- Tui treo nó lên tới bây giờ…có sao
đâu???
- ...hỏng sao hả…*&*&^%$#....???
- ...???...ờ ờ…tui nhớ, lúc “Sửa Tranh“
Ba Phi có xin miếng dầu hắc.
- Nó xin dầu hắc…
- Đúng rồi…
- … ???...Trời đất ơi…Thôi rồi…hu hu…đúng
là “tía non“ tui rồi!!!
- Cái gì vậy Ông ?
- …“cha tui” Sửa Tranh bằng cách lấy dầu
hắc trét lên…con mắt lủng…
- Chi vậy chớ…???
- …cho lấp dấu cây…chớ chi…hu hu…
- …???....
- …nó có mượn dao hôn?
- Có luôn…
- …nó lấy dao, cạo sơn “bàn cẳng cọp” đấp
lên mắt…
- …chi vậy trời…???
- …làm cho con cọp đui…chớ chi nửa…hả
bà…hu hu…
- …+>>>???
- …”tía tui” lại lấy dầu hắc…đấp lên cẳng,
làm cho cọp què…
- Tui thấy Ba Phi…làm vậy cũng hây hây…chớ
ông ?!
- Tui…”bợp tay” bà…chớ ở đó mà…hây với
ho…hu hu…
- …(??$#) + (???) =>>> o/O…?!
- …thằng ông cố mắc dịch đó…chưa chịu dừng
tay…nè trời…(?!)
- …gì nửa đó…
- Ba Phi “sửa chử” Tòng thành chử
Tiều…mới thấy mồ tổ tui…
- Ý ẹ…sửa vậy…mập béo gì nè…??!!
- …ối trời trời…bà ngu quá mà…hu hu và hu
hu…
- Sao ông khóc hoài vậy chớ???
- Bây giờ tranh thành…Vỏ Tiều Đả Hổ…mới
chết cha tui…đó bà…!!!
Bà vợ ngây thơ:
- Thì…thì “Ông Tiều Đả-Hổ”…chớ có gì xấu
hổ…mà ông lo chớ!?
- Hỏng “lo” xấu hổ hả…hu hu…
- …sao xấu hổ, nói coi….
- Ông Tiều
Đánh Cọp, mà con cọp…vừa đui vừa què…nè
bà…
- Ông la như bị cắt cổ…chớ bấy lâu nay…đâu
có ai nói gì…
- Ủa ủa…#$#%$#....mà…ờ ờ…hehehe…tui quên…
- …bửa nay ông quởn, mới lòi…ông Tiều đánh
con Cọp Què…hehehe…
- Vậy Bà mau mau phụ tui treo lên…khỏi rửa,
khỏi rửa!!!
- ….lở rửa, rửa sạch cho rồi…
- Trời trời….khổ quá mà bà…
- ….( ??!!<><>)…
- …bà hỏng cho Sáu Đực với thằng Tư Rèn
biết nhe...
- …ông tính…giấu tụi nó hả ???
- Ừ ... Im re nhe...
- Tưởng gì…hehehe…phẻ re thôi ...
- He he he ...vậy là hỏng ai biết ráo…
- Ờ ờ…bí mật hoàn – tàn…nhen...
- Đúng…
Chàng Hiu
374