Trong dân gian có câu:
Hùm beo tai tượng, mới tu.
Thằn lằn cắc ké, mà tu nỗi gì.
Ý câu trên, đại khái nói ai đã từng làm
chuyện… dữ như cọp như beo, rồi về sau…
ngó lại, hoảng vía, vội… lật đật tu, để
sám hối tội lỗi để xin trời đất bỏ qua…
Chớ còn (cái ngữ) thằn lằn cắc ké… nhỏ
có chút chéo, thì có làm chuyện gì dữ
dội đâu mà phải tu… để sám hối, ăn năn
tội lỗi… cho rối cái sự đời.
Nói rằng thằn lằn… hỏng làm chuyện gì
lớn, đúng…
Vì con thằn lằn chỉ bằng ngón tay út,
lại hay chơi mánh “đứt đuôi thằn lằn” để
thoát thân, rồi còn, tối ngày còn lo
trốn… thấy mổ tổ, thì làm “phiền” ai, mà
tu?!
Ậy ậy, nói là nói vậy, chớ thằn lằn cũng
“làm phiền” con nít quá xá…
Hồi xưa, con nít tiểu học, học ba trật
bốn vuột, nhưng lại mê nuôi cá lia thia…
Tụi nó đâu có “dại gì” đi mua cá lia
thia, muốn có cứ xuống bìa sông, chỗ đám
cỏ năng, đem theo cái rổ, coi chổ nào có
bọt (là ổ cá đẻ) để vớt, thế nào cũng có
anh chàng lia thia trống giử ổ, có màu
xanh ưởng xanh lè… bự chà bá nằm ở đó.
Con nít đem cá bắt được về nhà, rồi… cắc-ca
cắc-củm, nuôi trong “ve keo” (hủ chao)
hay trong chai Rượu Tây bị cắt mất phân
nửa phần trên…
Đấy đấy…nuôi lia thia, đấy là lúc con
thằn lằn mắc dịch…chơi vén ót tụi nó…
Đựng con cá lia thia chiến trong “hủ keo”,
tụi nó cưng như trứng mỏng, đi vớt lăng
quăng cho con lia thia ăn… đầy đủ hàng
ngày, vậy mà…
Vậy mà con cá chiến đi đâu mất tiêu, tụi
nó…tức ói hò he, chớ hỏng giởn chơi.
Thế là phải rình coi… Thằng Nào…tó mất
con cá chiến.
Té ra…thằng
đó, là… Thằn-Lằn…. chớ ai trồng khoai
đất nầy?!
Con Thằn Lằn bò trên miệng hủ keo, thò
đuôi vô mặt nước, chờ cá lia thia…cắn
đuôi, nó giựt…nghe cái rốp cho con cá
văng ra ngoài(sic). Tụi nó kể y chang
như vậy.
Tụi nó mất cá liền liền, rồi đè đầu thằn
lằn ra, mà “đổ tội” tày trời…>>>…nè trời!
Chớ chưa
thằng nào chứng kiến con cá lia thia
“đương cắn” đuôi thằn lằn…
Tụi nó
chỉ biết rằng, khi cá lia thia văng ra
ngoài, lúc “khổ chủ” tới coi… thì y như
rằng…quả tó, có con thằn lằn… từ chổ đó,
bỏ chạy trối chết!!!
Tụi nó hỏng chịu “đặt câu hỏi”: Hay là
con lia thia… vượt ngục nhảy ra ngoài?!
Rồi con
thằn lằn thấy cá nằm lăn lóc, nó…tính
tới coi, nhè gặp khổ chủ?!
Thấy 10
lần như một, nên con nít đổ tội cho thằn
lằn “câu cá bằng đuôi”!!!
Cho nên
con nít thù thằn lằn… tới bất cộng đái
thiên, nghĩa là thù… dai nhách!
Chưa hết,
con nít hồi nhỏ còn sợ ma mất hồn…(cũng
tại con thằn lằn nửa nè)
Hồi đó,
xưa lắm…
Lúc nhà
ở thôn quê chưa có “điện khí hóa” nông
thôn, bà con xài…tòn đèn dầu.
Còn nhà
thì nhà lá nhà ngói hay nhà tôn…ít nhà
tường.
Trời vừa
xụp tối, nhà ai cũng đốt đèn, rồi sau đó,
trong vách, trong cánh cửa, có cái gì
kêu “xè xè”, có khi gỏ “cọc cọc”, con
nít tuy… phá như quỉ, nhưng lại… sợ ma,
cho nên tụi nó nghe vậy…thấy rợn xương
sống, nổi gió hột đầy mình…
Tụi nó
“cho rằng” nhà bị khua như vậy là do bị
thợ mộc yếm bùa lổ ban…
Có thằng
còn “tày lanh” nói rằng, thợ mộc cất nhà
là phải yếm (ếm) gia chủ, nếu hỏng yếm
thì ông thợ mộc đó… phải chết bất đắc kỳ
tử(!?)
Còn thợ
mộc ếm nhà nặng, nhà nhẹ là do… hên xui
trong tháng, chớ hỏng ghét ai?!
Do đó,
những tiếng khua đó là do… con ma của
thợ mộc, nó ghẹo gia chủ!!!
Rồi 1
thằng khác nửa, nó “vô tình” đổ tội cho
con thằn lằn…mà nó hỏng hay.
Chuyện nó kể hồi học Lớp Nhì 2…>@@>… giờ
nhớ lại… kể bậy bạ nghe chơi:
Thằng
nầy Tía nó làm thợ mộc…
Nó nghe
mấy thằng kia kể chuyện thợ mộc có bùa,
nó cũng kể 1 chuyện như sau:
-
Có ông thợ mộc già khù,
hỏng phải ông nội tao nha… hì hì…
-
Rồi sao…
-
Ổng lảnh cất Đình của làng,
ổng ỷ có tài, nên bị tổ trác…
-
…?!<<<??... là sao?
-
Ổng nhậu quắc cần câu ngày
Phạt Mộc (xem thêm chú thích cuối bài)
-
Thợ mộc “phạt mộc”… như
mình bị thầy “phạt trò” quì gối hả…
-
Ừ, do tổ trác, nên khi cắt
chưn 4 cây cột cái của Đình, ổng cắt hụt
5 tấc.
-
Chết mẹ…rồi sao???
-
…<><>?>???...thì mụ nội ổng
đội chuối khô chớ sao…
-
…Xời…vậy cũng kể…
-
Mụ nội ổng… đội lá chuối về
dạy ổng “cách chửa” chưn cột…
-
Úi chời chời…
-
Cho nên, sau đó ổng nổi
tiếng, Tía tao tôn ổng là Thợ Cái vì
chửa cột đình..
-
Là sao…
-
Ổng tiện 4 con qui, cho 4
con qui độn dưới chưn 4 cây cột cái…
-
Trời trời, hây quá hén…
-
Do đó, đình có tên “đình tứ
qui”, sau thành “đình tứ quí”…(!?)
-
Xạo mầy… ông thợ mộc nầy lé
hay sao mà cắt hụt 5 tấc…
-
Cũng bởi con thằn lằn… nó
ỉa cục cứt vô tờ giấy “vẽ cỡ” cây cột
cái…hehehe…
-
…dô-ný… (vô lý)
-
Ổng viết số 1 bằng 1 gạch
đứng, con thằn lằn ỉa cục cức…nằm xéo,
cức dính vô đít gạch đứng đó, nên ổng
tưởng là… số V... La-Mã… hehehe…
-
Ý mầy là ổng cắt bỏ 5 tấc
là do cục cức thằn lằn, chớ gì…???
-
Chí phải…
-
… hé hé… mổ tổ cục cức thằn
lằn…
-
… hà hà… hố hố… &*&*&*…con
thằn lằn suông-toi… hehehe…
Sau
đó, lớn lên, tụi nó… thấy rằng, như sau:
Chiều
tối, chuồn chuồn hay bọ cánh cứng thường
bay lòng vòng, thấy đèn sáng tấp vô, rồi
đậu vô vách, vô cửa, nhưng bị trợt cẳng…
nên bay tuột lên tuột xuống…
Con thằn
lằn… biết vậy, nên… me chổ đó, khi chuồn
chuồn tấp vô, thằn lằn… cắn trúng đầu
chuồn chuồn rồi lôi nó vô chổ khuất để
ăn thịt, nhưng chuồn chuồn chưa chết
liền, nó còn giảy giụa nên 2 cánh nó cạ
vô vách, nên kêu rột rột xè xè…
Bọ cánh
cứng cũng vậy, xè cánh bay vô nhà rà rà,
bị ông thần thằn lằn thộp cổ.
Nhưng vì
thân hình con bọ cứng ngắt, chỉ cái bụng
nó mềm, nên thằn lằn cắn bụng con bọ và
đập cọc cọc con bọ vô cửa cho… rớt phần
cứng, để ăn cái bụng mềm…
Thế là
tiếng cọc cọc vang lên, làm tụi nó teo
gân, tưởng nhà nó bị thợ mộc yếm!!!
Cái ăn
của thằn lằn, cũng làm con nít sợ… hết
hồn, phiền thiệt chớ…
Quả là
con thằn lằn mắc dịch... quấy rối con
nít quá cỡ…
(nhưng chưa hết
chuyện thằn lằn, còn nè)
Nhắc xí
chuyện xưa…
Hồi đó,
học trò nhỏ viết “ngòi viết lá tre” và
xài mực tím, mực nầy đựng trong bình
bằng chai, có nắp vặn hẳn hoi, nhưng học
trò Lớp Nhì…lè phè, hay làm mất cái nấp,
vì bình mực không nấp, lớ quớ…mực đổ ra
dính tay từa lưa, còn sách vở, quần áo
thì dính mực…tùm lum dơ hầy.
Rồi sau
đó, có bán “bình mực hỏng đổ” làm bằng
nhựa, dòm thấy mực bên trong:
Bình mực
ngả nằm ngang mà hỏng đổ mực, là do
trong miệng bình nhựa có cái ống thò từ
miệng bình dài gần sát đáy bình, do đó
khi bình mực nằm ngang hay động đầu thì
mực không đổ ra ngoài, nên tụi nó mê lắm,
thằng nào cũng đòi Má mua một cái để…lấy
le chơi.
Cứ tưởng
có bình mực hỏng đổ… là yên chuyện đời…
Chưa đâu:
Hỏng
biết thằng mắc dịch nào, nhè bỏ con thằn
lăn vô trong bình mực hỏng đổ…
Cho nên
khi chấm mực viết bài, nghe mùi… hỉnh
hỉnh thúi thúi…
Mấy tụi
nó đi tìm thủ phạm, tìm hoài… hỏng thấy
con gì chết trong hộc bàn…
Tới khi
bình gần hết mực, mới thấy bộ xương thằn
lằn… ở trỏng!!!
Con thằn
lằn câu cá lia thia, đã là một cái phiền.
Rồi bi
giờ tới chuyện thằn lằn chết thúi trong
bình mực…là phiền thứ hai!!!
Thì thì…quả
là con thằn lằn “làm phiền” học trò quá
đổi…
Đã vậy,
nhưng mà chưa hết chuyện con thằn lằn
đâu…
Hồi đó,
con nít trai gái tiểu học, học chung một
lớp.
Tụi con
gái, hỏng hiểu sao, có đứa rất sợ thằn
lằn…
Thế là
mấy ông thần nước mặn chơi rắn mắc, cứ
bắt thằn lằn cầm kín trong tay, đi tới
con nhỏ… dể thương, bỏ vô túi áo bà ba,
để nhác… con gái người ta…
…=>>>…*(*)$#$#$...(&(*)&)???<<<…!!!(Mắc
dịch tụi bây, hồi nhỏ…vậy hả???)
Thế là
con thằn lằn nó “làm lớn chuyện”… một
cách nhớ đời, như sau:
Khi bỏ
vô túi áo bà ba, con thằn lằn tung chạy,
phóng lên trên, đeo vô cổ, nhảy qua vai,
bu vô gò má…rồi nhảy qua đầu đứa con gái
đứng kế bên, rồi nhảy xuống đất…
Lúc nầy
chỉ nghe 1 dây tiếng hét…áááá… xoay vòng,
rồi (con trai) cười hô hố…
Rồi khi
thằn lằn… chạy mất dép, con nhỏ vẩn còn
la làng, nhảy lưng tưng…là bởi cái đuôi
thằn lằn vẩn còn ngo nghoe… trong túi bà
ba…
Hỏng
biết “con nhỏ đó” sợ thiệt hay giả bộ,
nên cái mửng củ, nhỏ cứ…diển hoài.
Còn mấy
thằng ôn hoàn hột vịt lộn…thấy ngộ ngộ,
cứ thế mà nhác tới tới…
Có thằng
lỳ, chơi độc là cầm con thằn lằn, đi
ngay tụi con gái, nó “ịn” con thằn lằn
vô mặt…con người ta, rồi… kéo xợt qua gò
má… ý cha cha… $$$###!!!
Làm con
nhỏ la làng, miệng chửi nhoi trời nhoi
đất… &>//##...<><>???...
Bàn chưn
thằn lằn nhám xàm, lạnh ngắt, rích rích,
láng láng, nếu… để bàn cẳng đó vô gò má…
kéo một cái, thì ai gan… cũng phải la
làng, nổi gió hột!
Tụi con
trai lớp nhì tiểu học… đã khờ, rồi lại
chơi ngu, để rồi bị mấy (con) nhỏ…già
“giận dai” cho tới bi giờ…
Cho tới
bây giờ, gặp lại…mấy bả, mấy bả còn
“hờn” cái vụ “nhát thăn lằn”:
Bị hạch
hỏi… tơi bời lần thứ nhứt:
-
Hồi nhỏ ông… nhát thằn lằn
tụi tụi…
-
Hỏng có nhe… hehehe…
-
Ông bắn đạn… bị thua sạch
túi.
-
…>?>?<<<???...a… ca cái,
cái mà cái…
-
Ông bắt thằn lằn… đổi đạn
chai tụi nó…
-
Rồi sao nè… hì hì…
-
… ca cái cái… cái mà… để
cho tụi nó nhát tui.
-
Ê…ê…
-
Tính chối hả cha…>?>????
-
… khửa khửa khửa…
-
… già dịch…
Bị… bà khác cận vấn lần thứ hai:
-
… phẻ hôn ông…
-
… gì đó bà?
-
... hí hí… ông nhớ chuyện
hồi tiểu học hong?
-
… nhớ gì đó…
-
Hé hé… nửa lớp con trai bị
thầy Đặng lớp Nhì 2 phạt quì gối, ê càng…
-
… khó mà quên…
-
Biết tại sao bị Thầy phạt
quì gối hong đó?!
-
… thằng mắc dịch nào “trét
mắc mèo” bàn Thầy…huhu…
-
Ông biết ai trét, tui cùi…
-
… biết thì…khai ra rồi, bà
biết hôn mà…về già tài lanh???
-
… BiiiêêêéTTT…
-
… ai…?>?>?...
-
… Tui nè…
-
Ối chời chời…
-
Khửa khửa khửa…
-
… tám ơi, sao chơi ác vậy
tám…huhuhu…
-
Đó là tại ông…
-
Hả… cái cái cái… mà cái tạ…
tạ… tại tụi…>?>?>???
-
Ông bắn đạn thua, ông bắt
thằn lằn… đổi đạn tụi nó.
-
… xời xời… cứ nói tui thua
hoài…
-
Tụi nó lấy thằn lằn để nhát
tụi tui…
-
…>?<?<?!!!&*&*<<<…(hí
hí)
-
Tui ghét, tui với con Thoa,
con Mai… trét mắt mèo trả thù… hì hì…
-
… ối ối……
-
… khò khò khò…
Nhớ có
chút xí…(mà cũng dám)…nói nhây thêm 2
chử Phạt Mộc.
Hồi xưa,
Đình là gốc của dân Việt…
Hồi xưa
là cái lúc nam tiến của ông Nguyễn Hoàng…
Dân lính
tiến tới đâu, phát quang cỏ, cây rừng
xong là khẩn đất làm ăn.
Nghĩa là
“tiền hiền khai khẩn, hậu hiền khai cơ”
thì vua cho cất Đình tới đó.
Đình là
chổ nghỉ chưn khi vua đi…kinh lý phương
nam…
Vì chỉ
có Đình mới đủ lớn để ngựa xe quân lính
nghỉ ngơi…
Đình
cũng là chổ để xử kiện thưa trong xóm ấp…
Đất xung
quanh Đình là đất Công Thổ, đất nầy miển
thuế và huê-lợi có từ đất ấy, để Ông Từ
(coi Đình) lo cho việc Cúng Đình trong
năm.
Vậy Đình
là nơi hệ trọng và chỉ Dân Việt mới cất
Đình mà thôi. Đình là Gốc…
Đình cất
bằng cây tốt nhứt, để giử cho lâu hư…
Do đó
cất Đình phải cẩn trọng từng li từng tí
khi chọn cây rừng…
Cây rừng
cưa thành lóng dài, cho trôi theo sông…rồi
từ sông, làm chổ “ra ván” để từ đó xe bò
“cộ cây” về chổ cất Đình…
Khi cây
đã đủ để cất Đình thì ông thợ cái coi
ngày, ăn chai mấy bửa để Phạt Mộc.
Phạt Mộc
là lấy Búa Đẻo là búa thầy của thợ mộc,
ông thợ cái chờ đúng giờ tốt, ổng cầm
búa đẻo, Phạt một phát đầu tiên vô khúc
cây, như ra lịnh…thi hành.
Thợ Mộc
là nghề…phải có bùa lổ ban (?) yểm trợ…
Cho nên
“phạt” ở đây với ý (tao) là “thầy” mới
có quyền Phạt ma quỉ…tụi bây(?!)
Còn nếu tui bây…cà chớn phá tao((((?!?)))thì
tao phạt bây như thầy phạt học trò.
Lúc nầy, ông thợ mộc “phạt mộc” giống
như ông thầy “phạt học trò”…
Bởi vậy, cho nên học trò…mới dám đứng
thứ 3…sau quỉ với ma, đó nhen…(?!)
Nếu cây có…ma quỉ sống trên đó, sẻ bị
“thầy thợ mộc” phạt…phòng ngừa:
Thầy bắt học trò quì gối, còn ông thợ
mộc đẻo vô cây một miếng:
Rồi nói…trong
bụng:
- …tụi bây lộn xộn thì bay cần cổ nhe…Xuất
Ra Trước…cho tao nhờ!!!
NĂM
MỚI CHÚC QUÍ ĐỘC GIẢ ĐƯỢC NHIỀU TAM AN