Người xưa đặt thơ, rồi truyền
lại, rằng… thì là:
Tháng giêng là tháng ăn
chơi.
Tháng hai cờ bạc, tháng
ba rượu chè.
Bác Ba Phi…biết được vậy,
nên phát mê luôn!!! Do đó,
ra giêng, Ba Phi chơi rắng mắc,
rồi khùng khùng nhè “thi
hành” câu thơ số 1 bên trên…
để coi thử!
Cho nên suốt tháng giêng…
năm đó, ổng theo… câu thơ,
cứ lo ăn chơi, mà hỏng sợ
“bác ba gái” nhằn hay nhăn
gì ráo…
Và hỏng biết, Bác Ba Phi “ăn
chơi” ở đâu, nên hỏng ai thấy
Bác Ba léo hánh
xuống quán Bà Sáu Mập
ăn cháo lòng, uống cà phê…để nói
dóc như mọi khi?!
Bác Ba Phi… chơi độc là ổng trốn
xóm riềng để đi ăn chơi… âm thầm
như nầy, thiệt quả là…làm bứt
gân nhượng bà con Ngã Ba Vàm!!!
Và miệng thế gian… ăn mắm ăn
muối “đồn rằng“ Bác Ba Phi đã đi
theo ông thầy Sáu Hên lên miệt
trên “lo chiện gì”… ở trển, chớ
hỏng có “ăn với chơi” gì ráo…
Hư thiệt, không ai rỏ…Và bí mật
bao trùm cả xóm Ngả Ba Vàm!!!
Rồi một hôm…tốt ngày…
Bất chợt, Bác Ba Phi tấp vô lò
rèn thằng Tư nghỉ…cẳng, rồi vì
không thấy ông thầy Sáu Hên (thường)
tò tò theo sau bén gót, nên Tư
Rèn hỏi:
-
Đi đâu về vậy Bác Ba, còn
“ông thầy” đâu?
-
Ổng về sau, tao về trước…
-
Đi đâu…mà lâu quá vậy, có
gì vui hôn, kể nghe Bác Ba?
-
Thôi để bửa nào, bi giờ
tao về, tao tắm…ao ta, cho phẻ
gà!!!
-
Đợi chút đi, lát nửa có
anh Sáu ghé tui lấy đồ, rồi chở
Bác về luôn…
Tư Rèn vừa nhắc, tức thì Sáu Đực
thắng xe lôi, ngừng trước lò rèn,
liền hỏi:
-
Đi đâu…mà lâu quá vậy, có
gì vui hôn, kể nghe Bác Ba?
-
Lâu ngày gặp tao…hai
thằng bây nói y khuôn một câu!
-
Đi đâu vậy Bác?!
-
Làm gì vậy ông!?
-
Đi “làm – ăn“…chớ làm gì
nè, hỏi hoài…chán thấy bà?!
-
Nhưng “làm cái gì”…mới ăn
được chớ?
-
Cơ khổ hong bây, kỳ nầy
tao với thầy Hên, làm ăn…mà hỏng
có ăn, thế mới thắt họng(?!)
-
!!??=>>>???…Tư Rèn im re,
Sáu Đực nói thẳng:
-
Làm mà không có ăn, thì
có nước…làm biếng!!!
-
Ê ê…chớ hề nhen, làm
siêng mới lặn lội lên trển, chớ
bộ…
-
Nhưng làm gì “ở trển” mà
hỏng có ăn?
-
Làm Bùa.
-
Xời !!!…tưởng gì…làm bùa…quá
dể ăn!!!
-
Hỏng dám dể đâu…
-
Ủa? Làm bùa…dể ăn lắm mà,
thầy bùa tới nhà gia chủ, lên
đồng, múa…ẩu, cúng sơ sơ, đọc
bậy bạ vài câu thần chú…vậy là
quơ tiền…
-
Hỏng dám…quơ đâu nhe, kỳ
nầy tao với cha Sáu Hên “đụng”
lớn…
-
Kể nghe coi…quá đã!
-
Nè, tao nói nhỏ bây nghe…thầy
Sáu Hên=>>>Bà con xóm mình coi
ổng như thần thánh, vậy mà khi
“đụng trận” ổng…teo gân bây ơi!!!
-
Sao kỳ vậy???
-
… bởi khi đó, ổng thấy
tay lổ ban râu xồm, bắt ấn, ổng
hỏng dám dòm.
-
Bác Ba kể từ đầu đi, kể
ngang xương tụi tui hỏng hiểu gì
ráo!
-
Tao kể cho bây nghe, đừng
nói cho ông Sáu biết, ổng chửi
tao…
-
Rồi rồi…
-
…nửa đêm tụi tao lặng lẻ
lên đường, vì nghe tin ở miệt
Lộc Ninh Hớn Quản Bà Rá bà thúng
gì đó, có chuyện Đại Hội Thầy
Bùa thi tài…(?!)
-
Ối trời…
-
…đường đi gian nan lầy
lội, vượt suối, trèo đèo…rồi gặp
con cọp nó rượt!
-
Hehe…Bác Ba Phi, mà…hể đi
rừng, là phải gặp cọp thôi…)))?!))(…
-
Rồi thầy bùa Hên bắt sống
nó chớ gì, biết mà!?
-
Gặp cọp, tao với ổng chạy
xì khói!
-
Ối trời trời…thầy Sáu là
vua bắt cọp mà?!
-
Ở đó mà vua…Gặp con cọp
đẻ, nó dử hơn chằn tinh, thầy
bùa Hên bắt ấn chưa xong là nó
bay tới…nó táp, thầy Hên né, nó
táp trúng gốc cây, dính răng…
-
Hehehe…rồi sau đó?
-
…thừa dịp hai thằng bỏ
chạy…
-
Vậy là thoát thân chớ gì,
biết mà, đúng hong…híhí…
-
…e hèm…ngờ đâu bị con cọp
đực chận đầu…
-
Ối chời chời…
-
Tao làm rớt “tay nải” đeo
trên vai, cọp dừng lại…coi cái
gì, tụi tao chạy mất!
-
Khửa khửa khửa…
-
Chạy một hồi, nhớ lại mới
thất kinh…
-
Chuyện gì vậy…???
-
Bọc cơm dở…bị cọp ăn rồi!!!
-
Xời !!! Vậy là đói dài
chớ gì, biết mà…héhé???
-
…biết còn hỏi đố hả
mậy///hehehe///…?!
-
…??$%$><???<>>>>...xời!!!
Ba Phi nói tiếp:
-
Đói ba ngày đêm, lượm
được trái dừa khô trôi sông, đập
ra, tao uống nước, còn ông Sáu
Hên ăn cơm dừa, nửa đêm ổng kêu
đau bụng tiêu chảy…
-
Cha chả…
-
Tao nằm bên nầy gò mối,
ổng đi cầu bên kia, tao nghe ổng
rên hừ hừ…rồi sau đó có
tiếng…rặn è è…rồi im ru bà rù!
-
…??!!...gì vậy chời?!
-
…rồi bổng nhiên, tao nghe
tiếng thầy Hên vừa la ó sóc, vừa
chửi om sòm!!!
-
Thầy Hên chửi hả…hí
hí…chửi ra sao???
-
Ổng chửi…Bà cố nội
mầy…cũng chết với tao=>>>nghe
con?
-
Chửi gì kỳ cục vậy trời?
-
Tao cũng thấy kỳ, tao
hỏi, ổng ra lịnh: Ba Phi cứ nằm
im tại đó, không nhúc nhích, khi
nào tao kêu, thì mới được qua
đây, nghe chưa…
-
>>>>…###....<<<<…
-
Tao hỏi ổng chuyện gì,
ổng nói “thiên cơ bất khả lậu“.
-
Gì ghê vậy trời??!!
-
Nửa tiếng sau, ổng kêu
tao qua coi, tao muốn bật ngữa,
ổng cầm hai nhánh cây đưa coi,
tao thấy con sên bị quấn một
nùi…như quấn chỉ thả diều!
Thằng Tư Rèn nghe xong…hỏng tin,
nói liền:
-
Sao lại có sên có lải
ở đây…hehehe…Bác Ba nói hơi lố
rồi nhen…
-
Tao hỏng lố!!! Ổng ăn dừa
khô, chột bụng, rồi…xổ ra con
sên!(!?)
-
Ăn dừa khô…trị bịnh
sên???
-
Đúng! Nè Tư, cơm dừa khô
là “bài thuốc“ trị bịnh…bụng có
sên nghen!
-
Rồi sau đó?
-
Tụi tao ăn bậy bạ trừ
cơm…
-
…?…
-
Vì vùng nầy hoang vu, tụi
tao đành phải bắt thằn lằn cắc
ké rắn mối nướng ăn qua
ngày…nước thì uống ở bọng cây,
khổ cực trăm bề…
-
Sao Bác Ba hỏng tìm dây
leo…cắt ra có nước để uống, dở
vậy!?
-
Mầy hây quá he, biết hết
hà? Ở đây toàn là cây cổ thụ
thiết mộc dầu sến sao bằng
lăng…núi đá khô queo, ngày nắng
cháy da, đêm lạnh thấu xương,
đây là chổ khỉ ho cò gáy, chó ăn
đá gà ăn muối, thì sao có dây
với nhợ???
-
Vậy là Bác Ba đang ở xứ
“chắc-cà-đao“ chớ gì! Tư Rèn tài
lanh nói.
-
Sao nầy biết?!
-
Tui nghi nghi vậy…Rồi sau
đó, Bác Ba với ông Sáu trốn
về…cố thổ, chớ gì?
-
Bậy mậy…lở làng hết rồi,
về sao tiện, tụi tao bèn xuống
sông bắt cá phơi khô, xé vỏ cây
…làm vải để bọc “lương khô”, rồi
cứ tiếp tục lên đường…
-
Í ẹ…nói dóc hả ông?
-
Sao dóc mậy?
-
Vỏ cây mà làm vải?
-
Tụi tao lượm đá nhọn, đập
đứt vỏ cây một miếng bự, xuống
suối đập dập, ngâm cho tan vỏ,
sau đó, vỏ chỉ còn xơ, lấy xơ
làm vải bọc đồ ăn…Được hong
con??
-
… !? …Cây gì có xơ
nè…hehehe…
-
Đó là Cây Chai, làm “xác
giấy“ ăn trầu…É é…hỏi khó tao hả
mậy???
Bị Bác Ba Phi…hỏi ngược, Tư Rèn
Sáu Đực im re. Bác Ba Phi nói
tiếp:
-
Mấy ngày sau, tụi tao
bổng nghe gió hú, mây bay, trời
chớp lạch!
-
Gì vậy trời? Bão hả?
-
Hỏng phải, gió quợn, đá
bay là do mấy tay thầy Bùa “đang
ra tay” thi thố tài năng cao
thấp với nhau!
-
Trời!!! …
-
Cả một góc rừng, cát bụi
tung bay mù mịch…như tàu bay thả
bom!
-
…???...%^%$^&???...
-
Thầy Sáu Hên vội trùm đầu
khăn đỏ bắt ấn, để…né đòn, tao
nằm sát bên, rung lập cập, Thầy
Sáu càng bất ấn, tiếng nổ…càng
gần, càng lớn hơn…
-
Ối chà chà…
-
Bổng có luồng gió tràn
tới, thổi hai thằng tao…bay
xuống suối, đập đầu vô tảng đá,
chừng tỉnh dậy…thì trăng treo
sườn đèo, bốn bề vắng ngắt, trời
mờ mờ, gió thổi hiu hiu, cú kêu
tá lả, vắng hoe, im ru…
-
Bác Ba kể chuyện…nghe
chưa thấy “đã“ gì hết!?
-
Từ từ, để tao “tỉnh hồn“
cái chớ!(?!)
-
Ờ ờ…Cái gì làm mù mịt cát
bay?
-
Đó là do mấy ông Thầy Bùa
lổ ban…thi đấu phép, vậy mà thầy
bùa Sáu Hên…sợ chết oan mạng,
bèn xúi tao bỏ chạy…
-
Xời…tưởng gì???
-
…rồi hai thằng gặp một
ông “thầy lạ” ngồi dựa gốc cây…
-
…!!!..((o))ooo=>>>.???…(Tất cả
im lặng, làm Bác Ba Phi …hơi
nhột)
-
Ủa? Sao im re vậy bây…tao
kể tiếp nhen, hai thằng tao bèn
tà tà tới…xin cơm, ông thầy tu
ra dấu là đang “tịnh khẩu“, nên
ổng lấy tay chỉ cái mo cau bên
hông…
-
Trời đất ơi…
-
…trên cái mo có gác cây
cù móc, lảo ta lấy tay viết
xuống đất hàng chử “đang tịnh
khẩu, đồ ăn trong mo, ăn được cứ
ăn, khỏi xin“…
-
Ối tời tời…hehehe…
-
Hai thằng cám ơn rối rít,
tao vói tay lấy mo, banh mo
ra…thấy toàn là ớt!
-
Trời…
-
Tao giựt mình, nói với
Sáu Hên: Ớt đâu quá cở vậy cà,
vừa dứt tiếng, tao nghe tiếng
tay vổ xuống đất…bịt bịt…
-
Hả…gì vậy trời???
-
Tao ngó lại, thấy ông
thầy tu ra dấu, chỉ hàng chử ổng
vừa viết dưới đất…
-
…má ơi…ông thầy tu viết
gì vậy chời???
-
Lảo chơi…thư pháp dưới
đất…chớ hỏng phải viết…hìhì…
-
Ối chời chời…câu thư pháp
thế nào nói nghe…
- Là câu: Cây
ớt sau lưng tao nè, đui hả...???...
-
Khửa khửa khửa…
-
hí hí…ngộ cái là sau 2
chử “đui hả” còn có 3 dấu hỏi bự
kền nghen Tư…
-
Cha chả! He he he…
-
Kể từ đây, khi tao nói
ông thầy “nói” tụi bây phải
hiểu, là ổng viết trên mặt đất
nghe chưa, ông thầy nầy chuyên
viết thư pháp, nên ổng viết lẹ
nhắp nháy, tao nói xong…là ổng
viết trả lời liền với kiểu chử
“rồng bay phượng múa”!!!
Tư Rèn thắc mắc hỏi tiếp:
-
Ông thầy…“bỏ dấu hỏi bự“
chi vậy Bác Ba?
-
Ổng “nói”=>>>nói thì…hỏng
kể, chớ viết, là tao viết phải
đúng văn phạm!
-
…Ý cha cha…quá đã ông
thầy…hí hí…
-
Ổng nói, tu kiểu ổng…mới
là Tu Thiệt, chớ tu mà “xin tiền
bá tánh“ để ăn cho mập thây, thì
hỏng phải Tu=>>>Tu như ổng, mới
là Tu chính cống bà lang trọc…
-
Trời…
-
Ổng thầy viết tiếp: Tao
không đi một bước, không làm gì
động tới móng tay, vậy mà cứ…no
đủ quanh năm bốn mùa…như tao,
thì nên đi tu, nghe chưa!!!
-
???...^%$#…***…má ơi.
Bác Ba Phi sợ Tư Rèn…chậm hiểu,
nên nói:
-
Tao thấy, ổng tu như
vậy…phẻ quá, tao thấy phát ham
nghe Tư!
-
Vậy ổng lấy gì ăn ?
-
Ăn ớt trừ cơm…
-
Không đi, làm sao…hái ớt
trên cây…đây hả ta
hé???$%#$???hehehe…
-
Ổng lấy cù móc, ngồi tại
chổ, khều!!!
-
Trời!!! Tu đạo gì kỳ cục!
-
Ổng ăn Ớt nên, gọi là
“Đạo Ớt“…ối chà…ổng dụ Sáu Hên
tu với ổng…
-
Tu kiểu nầy dể về…thượng
giới lắm! Tư Rèn sợ chết nói
vậy.
Bác Ba Phi nói, ông thầy tu nói
rằng:
-
Suốt ngày ngồi im tại
chổ, chỉ chờ ớt rụng, lúc đó chỉ
cần bỏ ra tí sức còm, lượm ăn mà
thôi, khỏi nhọc công làm lụng
cho…rối chuyện đời, để khỏi mang
tiếng đấu tranh vì miếng ăn, có
khi oánh lộn đau mình…
-
Ông thầy khỏi làm mà…có
ăn, vậy là phẻ ru bà rù hén?!!
-
Hỏng dám phẻ đâu!!! Ổng
nói thiệt…nghe thấy thương luôn
là, có lúc, ổng cũng phải
chịu…thất thu nặng nề…
-
Ủa ủa…???$$$###...
-
Vì chim oành oạch,
nhồng…hỏng biết mắc chứng gì, ớt
đang chín rộ, mà chim không
tới…giành ăn trên cây, bởi không
giành, nên ớt không rụng, khi
đó, ổng bị…đói hai ba ngày là
chuyện thường! He he he…
-
&^*&^%?><><….Hả ??? Sao
ổng hỏng lấy cù móc…
-
Ổng cương quyết…không
nhúc nhích tí ti ông cụ nào…
-
Là sao…???
-
Đói thì đói=>>>còn tu
thì tu, phải rỏ ràng minh bạch,
không lẩn lộn được!(?!)
-
Làm biếng quá cở thợ mộc!
-
Ê ê…đụng chạm mậy…đói
quá, cùng lắm là ổng lấy cù móc,
quơ quơ trên cây, rụng được trái
nào hay trái nấy, lở trái nào
văng xa, ổng không đi, nhưng
không lo gì, ổng cứ ngồi tại
chổ, lấy cù móc…khều vô, là
xong…
-
Ổng tu lâu chưa ?
-
…mới có…tám chín năm ngồi
“chết dí” một chổ…(?!)
-
Tám chín năm ngồi tại
chổ…không đi?
-
Đúng…
-
Sạo quá, Bác Ba Phi…nói
dóc bà cố!!!
-
Sao lại dóc?
-
Không đi, nước đâu mà
uống, hé hé???
-
Tao…quên hỏi ổng về vụ
đó, nhưng mầy nghe đây, tao ”đón
chừng”, sau lưng ổng…hỏng chừng,
có con suối, cũng nên…
-
Vậy ổng phải đi ra suối,
đâu có ngồi “cốt” tới tám năm,
nói dóc ông ơi!
-
…chắc ổng…hỏng biết lượm
lá khô làm cái gàu, máng gàu vô
đầu cù móc, híhí…như vậy ổng múc
nước…hỏng được chắc??? Ê Tư Rèn,
ổng đâu…có cùi???
-
Cuốn lá làm gàu, nước sẻ
chảy hết, tới chổ, chỉ còn mấy
giọt là cùng!
-
Như vậy là tốt rồi, uống
một lần mấy giọt, thì múc nhiều
lần, chớ ở không suốt ngày, lại
rãnh…ai ngu, để cho chết khát…hả
con???
-
Rồi ông Sáu Hên đâu, nảy
giờ không nghe Bác Ba nói tới?
-
Ờ ờ …Tao mãi
mê…chuyện-trò với ông Thầy Ớt,
chừng dòm lại, ông Sáu Hên đi
mất tự thuở nào…Kiếm lòng vòng
hỏng thấy, tao vội cuốc bộ rã
giò…
-
Nhưng ông Sáu thầy bùa đi
đâu?
-
Tao đâu có biết, ổng tự
nhiên bỏ tao một mình…
-
Hay là ổng chết trong
rừng sâu?
-
Không chết đâu, đừng lo…
-
Sao Bác Ba biết ?
-
Ông Thầy Ớt sai đệ tử
xuống cho tao hay là thầy Sáu
Hên sống nhăn, ông Hên còn…chơi
ác, lấy cây cù móc của ổng nửa…
-
Trời!!! Ai lại đi chơi ác
như thầy Hên, nhè “bợ nhẹ” cây
cù móc của thầy tu!
-
Hehehe…
-
Sao Bác Ba cười ???
-
Thầy Ớt biểu tao đừng lo,
vì thầy có tới hai cây: một cây
xài, một cây thủ…
-
Hỏng lẻ ông Sáu Hên…chỉa
cây cù móc đó, rồi kiếm cây ớt
khác để tu?!
-
Ai mà biết nà…
-
…rồi rồi…
-
Thầy Ớt có cho tao một
“tụn“ ớt giống đó, nói trồng
loại ớt nầy, nếu trúng mối thì
giàu…kinh niên, khỏi làm lụng
cho cực tấm thân!
-
Bác Ba còn hôn, cho tui
một mớ làm giống coi? Tư Rèn
xin.
Bác Ba Phi móc trong
túi ra 1 trái:
-
Tao còn 1 trái…cho mầy
nè…
-
Ủa? Bác Ba nói…thầy Ớt
cho một tụn lận mà???
-
Đường về, đói quá, tao
bèn…ăn ớt chơi, đó Tư con…híhí
-
Trời ơi là trời!!!
-
He he he…tháng giêng là
tháng ăn chơi đó đa…
-
Khửa khửa khửa…
- Mắc dịch mầy...héhé...
- ...?!...