Ông Sáu Thạch Hên là thầy chửa
bịnh thuộc loại đại tài cái thế,
danh vang tá lả, Tư Rèn thấy ai
cũng khen ổng nức nở, vậy là Thầy
Hên ”giỏi” hết cở rồi ...
Bởi vậy nó sợ, nếu ông Sáu Hên có
quy tiên, chầu tổ... thì lấy ai
cứu nhân độ thế ? Nếu thế rất
nguy, thậm chí, có thể nói là
“thậm chí nguy” cho ... tất cả bà
con xóm Vàm nói riêng và cho …
nhân loại đồng bào nói chung !
Do đó, Tư Rèn
tự nhiên lo sốt vó, ăn ngủ không
yên, xanh xao vàng vọt, buồn rầu
ốm nhom ốm nhách một cách ...lảng
ồ, nhưng không ai biết rỏ nguyên
nhân !
Sáu Đực báo cho Bác Ba Phi biết
chuyện Tư Rèn bịnh lóng rày, bèn
chở Ba Phi tới lò rèn thăm nó, xe
chưa ngừng, Ba Phi phóng xuống xe,
bay gấp vô lò, Sáu Đực bay vô sau,
Ba Phi hỏi Tư Rèn :
-
Sao mậy, bịnh hả, để tao kêu thầy
Hên ?
-
Tao chở thầy Sáu tới coi bịnh nhe
Tư Rèn ? Sáu Đực nói .
-
Tui mà bịnh ...cái con khỉ khô gì
?!
-
Sao ốm nhom ?
-
Tui lo !
-
Mầy lo ??? Mầy mà lo gì trời, mầy
”lo” cái gì, nói tao nghe coi ?
-
Tui lo thầy Hên ...chết, không ai
nối nghiệp...!!!
-
Trời !!! %$^%$#???!!!<><>...Cám ơn
...Thượng Đế !!! Sáu Đực nói:
-
Bác Ba lo dùm mầy rồi !
-
Hả ?
-
Nhưng chưa xong …
-
Sao, Bác Ba nói nghe coi, lo là
lo... ga … sao ?
Bác Ba Phi không trả lời Tư Rèn mà
ngồi trầm ngâm, âm thầm móc gói
thuốc rê ra quấn một điếu, bập bập
xả khói mù trời … Xong, nói liền :
-
Tao cũng sợ ”Thầy Sáu” chết... như
mầy, tao bèn nhờ thằng Đực chở tao
đi kiếm học trò cho ổng dạy, để
nối nghiệp tổ …
-
...(??&^%&*#%$)...tui nè... đi
kiếm đâu xa, cho mệt ? Xời !
-
Tao thấy mầy ”lo” mần
ăn quá, nên hỏng dám...ngỏ
ý !!!
-
Xời ! Tui mà lo quá ??? Rồi Bác
kiếm học trò cho thầy Hên chưa ?
-
Tao gặp một thằng, thằng nầy tướng
tá bặm trợn, xứng đáng làm đệ tử
yễm trợ Sáu Hên trên đường chinh
chiến …Gặp nó, Sáu Hên khoái chí,
rồi biểu tao nên đem thằng nầy,
tới ...thầy của ông Hên dạy, cho
nó ”mau thành nghề” !
-
Được thầy Sáu Hên dạy... vậy là nó
đẻ bọc điều … Tư Rèn nói .
-
Thằng nầy tên Út Lẹm, nó học thầy
của ông Hên cả năm, sau đó, xuống
núi đoán bịnh ...kiếm ăn nhưng...
nó lại gặp tao nhe Tư Rèn …
-
…?!...
-
Gặp tao, nó khóc nhíu nháu, mặt
mày nó rách bơm, máu me đầm đìa,
nó nói nó bị người ta oánh, cái
mặt sưng như cái mâm... má nhìn
hỏng ra !
-
Sao vậy trời ? Bác Ba nói sao
...gì kỳ vậy Anh Sáu ?
Tư Rèn ...nhè hỏi Sáu Đực, Sáu ta
tá hoả, hỏi lại Bác Ba Phi :
-
Hồi nào vậy Bác Ba, sao tui hỏng
nhớ ?
-
Trời ! Ba Phi cũng ngạc nhiên dùm
Sáu Đực, rồi hỏi :
-
Mầy quên hả Đực, chuyện mới đó mà
quên ngang xương vậy mậy ?
-
Đâu Bác kể coi, may ra tui nhớ …
-
Đây nè, mầy chở tao, tao đem tới
cho ...thầy của ông Hên một thằng
nhỏ …
-
Ủa ??? Sáu Đực ngạc nhiên quá xá .
-
Tao kể nè, tao dắt nó tới ông Hên,
ông Hên biểu tao dẩn thằng Út Lẹm
tới thầy ổng... mầy chở chớ ai ?
Mầy chở mà còn ra giá cuốc... xe
trên trời ...!!!
-
Ủa ??? ( Sáu Đực hỏng nhớ gì ráo
nè trời ) Rồi rồi... Bác kể tiếp
coi …
-
Để tao kể lại lúc nó ”mang đầu
máu” về gặp tao - Tao gặp nó, nó
vừa khóc, vừa kể chuyện học “Làm
thầy đoán bịnh” cho tao nghe, tao
nghe, giờ tao kể cho tụi bây nghe,
tụi bây nghe, tụi bây có thể kể
lại cho ông Hên nghe
…
-
Tui ngu ...sao kể ?
-
Tui hỏng dám kể đâu !!! Bác Ba kể
tiếp coi …
-
...nó vác mặt máu vô nhà, vợ tao
đi mua chai thuốc đỏ với cục bông
gòn để chửa vết thương … Nó nói,
khi tao để nó ở nhà ông thầy của
Sáu Hên học thuốc, ngày nào ông
Hên cũng xuống, bắt nó đi mua rượu
về ...để hai ông nhậu …
-
Xời ....hehehe...
-
Thầy ông Hên yếu rượu, nên huỷnh
trước, nằm dài, chỉ còn Sáu Hên
một mình nhậu khang, vừa nhậu, vừa
”vẻ” cho nó một bức tranh sáng
rực, Sáu Hên cho nó biết ”nghề
đoán bịnh” nầy làm ăn có tiền dử
lắm, cứ học, rồi làm giàu hỏng mấy
chốc, nó nói, nó ....nghi hai
tiếng “làm giàu“ ...
-
He he he ...
-
... vì nhà thầy của Sáu Hên trống
hoác trống huơ, vách lá rách ten
ben, nhà dột tứ tung, nắng lên dòm
thấy tám ông trời, nhưng vì còn
đang học nghề, nên nó hỏng dám có
ý kiến ý cò gì …
-
Giàu gì mà nhà dột tứ tung ? Hé hé
...???!!!
-
Ậy ậy … sau đó, ông Hên biết ý,
nói cho nó biết là ông thầy nầy
giàu lắm, nhưng ổng làm bộ nghèo
...để đánh lạc hướng tụi trộm cướp
đó thôi, bằng chứng là ngày nào
ổng cũng có tiền mua rượu cho ông
Hên nhậu lia lịa …
-
Chắc là thằng Út Lẹm, theo lệ, cày
như trâu ở nhà thầy ?
-
Hỏng có nghen, nó nói, thầy cho
phép nó ở không, khi không có việc
gì làm; chỉ nằm vỏng tòn ten coi
bầy gà … một mẹ hai con, tới bửa
cơm là ngồi dậy ăn khơi khơi vậy
thôi …
-
Chà chà …?^%$%%%??? (nghi ngờ)
-
Nó nói, ông
thầy coi nó như con, hỏng cho nó
làm gì nặng, chỉ làm việc nhè nhẹ
như : Giặt
quần áo thầy, giặt xong ủi hồ cho
láng, đi mua gạo, mò cua bắt ốc
suốt ngày, toàn làm chuyện ...nhẹ
hều … Vậy mà học thành tài xong,
mới đụng một ...trận nhỏ... nó
đành bỏ nghề … Cái thằng quá tệ …
-
Đúng là tệ, nhưng trận gì mà nó
đụng ?!
-
Nó nói: Ông thầy nó, tài nghệ vô
song, ông Hên hỏng bằng một góc :
Ổng đoán bịnh như thần : Một lần
người ta nhờ ổng đoán coi, tại sao
vợ ông chủ nhà bịnh rề rề, ổng dắt
nó theo, ông thầy vừa bước vô nhà,
nói liền với gia chủ :
-
Bà nhà có ăn cam phải hong ? Ông
chồng giựt mình, ổng thầy nói
tiếp, nước da mặt bà nhà xấu lắm,
do ăn cam mà ra, hỏng chửa là chết
…Ông chồng xá dài cái tài ”đoán
bịnh” của thầy nó, đành chịu thiệt
là cho bà vợ ăn cam…
-
Ông thầy tài thiệt hả Bác Ba …
-
Ờ … Sau đó về lại nhà thầy, nó hỏi
:
-
Sao thầy vừa tới nhà bịnh nhân,
mới bước vô, chưa coi mạch, mà
biết bà đó ăn cam nên bị bịnh, mà
đoán ? Ông thầy nói :
-
Tao dòm xuống ván ...thấy có hột
cam !
-
Trời !!! ><><>?!&^%$...
-
Ừ … Sau đó, ông thầy dẩn nó đi
chinh chiến làm ăn, vô nhà bà kia,
cũng vừa bước chưn vô cửa, thầy
nói với gia chủ liền :
-
Bịnh nầy nước da xấu lắm, ai biểu
cho ăn thịt gà, bây giờ trúng độc
… Chủ nhà đồng
ý, vì đã cho người bịnh ăn thịt
gà, cả nhà bèn phục ông thầy sát
đất!
-
Sao ông thầy biết là bịnh nhân ăn
thịt gà ? Tư Rèn thắc mắc .
-
Nó nói, ông thầy nói với nó, là
ổng dòm dưới ván, thấy cây chổi
lông gà ! (?!)
-
Quỉ thần ơi ... Cha cha … dể ăn
quá hén !? …
-
Ừ , thằng Lẹm cũng nói như mầy
vậy, nó bèn nói với thầy, thôi giờ
nó cũng khá nghề và “thành thuộc“
rồi, thầy nên cho nó … ra riêng để
làm ăn …cho phẻ !
-
Ông thầy cho hong ?
-
Cho chớ …Nó bèn xuống núi làm
ăn... rồi mang đầu máu về gặp tao
!!!
-
…???...
-
Tao hỏi, nó nói đi “làm bịnh“ như
thầy, vô nhà chưa kịp ngồi nó đoán
liền :
-
Con bịnh da mặt vàng khè, mà cho
ăn ...hột cau khô, chắc chắn chết…
-
Ý ...ý...
-
Nó vừa nói
xong, cả nhà bủa vây đánh nó te
tua, nó chạy về nhà thầy cầu cứu,
ông thầy hỏi:
-
Mầy có dòm dưới ván hong, nó nói :
-
...Con làm y như thầy dạy : Vừa
bước vô nhà là con dòm ngay dưới
ván, coi có cái gì, từ đó mà đoán,
là trúng phong phóc phong phóc !
Rồi thầy hỏi nó :
-
Mầy thấy cái gì, mà đoán bịnh nhân
ăn hột cau khô ?
-
...???!!!
-
Chắc mầy thấy ...bãi nhổ cổ trầu
dưới ván ? Đúng hong ?
-
Không !
-
Chớ mầy thấy cái gì dưới bộ ván ?
-
Cái ống nhổ !
-
Trời !!!
-
Hu hu ....