Tập Truyện BÁC BA PHI

 

 

 

 

   Thiên Cơ Bất Khả Lậu

Tập Truyện BÁC BA PHI
 
  
Buổi trưa bữa đó đó…=>>>…
Tại quán Cà-phê cháo-lòng của Bà Sáu Mập ở Ngã Ba Vàm.
Bỗng nhiên có đông người ngồi, nghĩa là có Tư Rèn và những người khác…
Lúc đó, có Bác Ba Phi và Thầy Sáu Hên đang ngồi chong ngóc ở đó từ lâu.
Và… cũng bởi vì… ai cũng thường biết… rằng thì là:
Ông Sáu Hên lúc nhậu… oằn oại, hay múa tay, ưa cao hứng nói như vầy:
-    Tao là thầy bùa thứ dữ nè, ngải nghệ đầy mình nhen, lại có phép… ẩn thân,  ngoài ra, tao còn là “thầy gòng bực trên” nữa nha bây…
-         Khửa khửa khửa… Nghe giọng cười sóc hông cửa Tư Rèn, lão Hên nói tiếp:
-         Thằng Tư Rèn nghe tao nói tới “gồng” là nó ngán thấy bà rồi… hehehe…
Nghe xong Tư Rèn nín thinh…
Còn tụi con nít còn biết thêm là thầy Hên cũng có   phép “hô phong hoán vũ”.
Lại thêm có tài chữa bịnh tà ma quỉ quái… như thần như thánh…
Thì… thì như vậy, coi bộ thầy Sáu Hên, biết… hơi nhiều đó nhen.
Ấy vậy mà bữa trưa nay… hỏng biết sao kỳ…
Thầy Sáu Hên đã nhậu ba-ngù từ sáng… rồi bây giờ đi uống cà phê…
Ấy vậy mà, trong quán, dù có ai nói dèm-dèm về chuyện bùa chú, nói hoài…
  nói hoài hoài để… dẩn dụ, thế mà…
Thầy Sáu Hên đành lòng, không hé chút xíu gì về “chuyện đó” hết ráo!!!
Bi giờ “số-đông” đang chờ, mong thầy Sáu nói “sơ sơ“, nói “lướt “ cũng được…
Vậy mà đâu có được, ổng kín họng như bưng, hỏng lẻ… cạy họng cho ổng nói?!
Số đông ngồi chờ riết… chịu hết xiết…
Bà Sáu Mập vốn nóng tính, lại ỷ có con… dao phay bén ngót trên tay, ghẹo gan:
-   Thầy Hên biết bùa, gồng, ngải, phép, mà hỏng nói “sơ qua” là nói dóc!!!
-   …???...ooo(((((o)))ooo…. Thầy Sáu Hên im re…
-   Nói “sơ qua“ đi thầy Sáu… Ba Phi nhột giùm, đá cẳng ông Hên.
-   Sao mầy đá cẳng tao hả Ba Phi…
-   Thì… ừ… anh nói đại cho rồi.
-   Nói hả, nhưng chuyện của tao là “thiên cơ bất khả lậu” đó mầy???
-  Nói đại đi… Ba Phi hối nữa.
-  Hỏng nên mà…
-  Vậy thì ông nói “sơ“ về chuyện… ông thầy của ông, cũng được…
-  …??$$$<<>>>///…?!? (chuyện gì chời)
Thấy thầy Hên ú ớ, Bác Ba Phi nhắc lớp:
- Cái chuyện “hồi nhỏ“ ông theo thầy học nghề… đó, ông theo thầy mang tay nải cho thầy… đó, thầy trị bịnh cho người ta… đó mà… chuyện đó đó…
-  Trị bịnh gì trời…??? Thầy Hên ngạc nhiên quá xá.
-  Đó là bịnh “mắc dàn dưới“ đó, bịnh tà ma quỉ quái… đó đó…
-  Đó đó… hả…ừ ừ… mầy “đó” nhiều quá…
-  … anh nói đại đi mà…
-  … thôi tao nói đại nghen Ba Phi?
Bà Sáu Mập nghe thầy Bùa Sáu Hên hứa kể có vẻ… ù ơ ví dầu, liền chận họng:
-   Hể kể là kể thiệt, nói dóc là coi chừng tui nghen…
-   Mà kể cái gì đây ta??!! Ông Sáu Hên lại phân vân.
-   Trời ! Trị bịnh Tà, kể chuyện Trị Tà đi… Bà con xung quanh hối lia lịa.
Được Bác Ba Phi nhắc lớp, rồi bị hối, thì thầy Hên từ từ nhớ lại… kể liền:
-   Ờ, ờ… có nha, có tay đó bịnh gì hỏng hiểu, tối ngày cứ ăn, là tay cầm hai chén cơm, hai đôi đủa, hút hai điếu thuốc, mang hai đôi guốc, bận hai cái áo… đã vậy… tối ngày không cho ai lại gần… mặt quạu như trâu!!!
-  …?!...
- Người nhà chạy bái xái bài xai… để tìm thầy pháp tới trị dùm.
-  … rồi sau đó???
-  Thầy pháp nào tới, cũng bó tay “chạy“ ráo…
-   …???...<><>???...
-  Sau đó, người nhà nghe đồn, liền tới... thầy của tui, nhờ ổng trị dùm…
Thằng Tư Rèn xen vô, hỏi ngược thầy Hên:
-    … “Thầy chạy“ là “hết thuốc chữa“… thì kêu ai chữa được chớ?!
-   Thầy chạy, nhưng “thầy tao” hỏng chạy, nhào vô chữa bịnh đó mầy…
-   Khửakhửakhửa… Nghe giọng cười móc họng nữa, thầy Hên cho qua, nói tiếp:
-   Hồi đó, lúc mới học bùa, tui theo ông thầy sát nút…
-   Thầy Sáu… nhà mình, cũng có học thầy hả…??? Bà Sáu hỏi.
-   Có luôn nha… thầy luôn luôn đội khăn đỏ, miệng ăn trầu tít-tát… như cái cối, nước bã trầu chảy vòng hai bên mép miệng đỏ lòm…
-  He he he…
-  Ở đó mà cười he he…
-  Sao vậy…???
-  … nhờ vậy, nhìn ổng, tui thấy cái mặt… quạu đeo, dữ như bà chằn!!!
-   Trời… thầy Hên tả ông thầy pháp, nghe… nháng lửa thiệt.
-   Khi được thỉnh đi, ổng bận bộ bà ba đen, đồ nghề bỏ trong tay nải vàng, đầu cột  khăn đỏ chéo góc, xỏ nải vô vai, quơ cây ba ton, cẳng đi guốc dong mới tinh, thầy tui… lên đường cứu nhân độ thế đó đa, tui… dòm phát mê luôn!
-   …((((o)))… Tất cả im re, hỏng nghe ai nói gì ráo.
-   …???... chuyện thầy tui, tui kể hơi dài dài, ai… muốn nghe, phải ráng nhen…
-    Kể đi ông cố, dài cỡ nào cũng nghe…
-   … mà nè, đồ nghề thầy pháp, chỉ có vậy thôi sao!?
-   Chỉ vậy thôi, thầy tui tới nhà thằng bị tà, là bịnh… mắc thằng bố(?!)
-   …???...
-   Vô nhà, thầy tui… ra giá tiền cúng tổ liền…
-  Tời tời… hehehe…
-  Nhưng gia chủ hỏng biết điều, cứ cò kè bớt 1 thêm 2…
-  … Má ơi…
-  … quỷ thần ơi, cúng kiến mà đi trả giá nè trời!
-  Ý ẹ luôn… Nghe bà con nói vô nói ra, thầy Hên… hài lòng, nói tiếp:
-  Người “khuất mày khuất mặt“ đâu có trả giá được, phải hôn?!
-  Đúng!!! Bà con đồng tình với thầy Hên, nên thầy Hên nói tiếp:
-  … nhưng chủ nhà cứ đòi… xuống giá hoài hà…
-  Rồi sao…???
-  Thầy tui bèn hạ 50%...
-   Chủ nhà chịu hôn?
-  Hong…!!!... đòi hạ tới 80%.
-  Trời trời… Rồi sao…
-  Nói riết, thì thầy cũng phải… ép lòng chịu, chớ biết sao giờ nè… hehehe…(?!)
-  Khửa khửa khửa…<$$$>>>…
-  Khi gia chủ bày biện bàn ghế nhang khói xong xuôi…
-  … có gót-gụ cúng hong?! Thằng Tư Rèn hỏi vậy, bởi… nó ám ảnh rượu chè.
-  Có rượu chớ, rót xong, ông thầy làm một lèo 3 ly luôn…
-  Chời chời… hé hé…
-  Khi thầy vừa mở đải, chợt nghe tiếng… chửi bới ngoài sân rân trời…
-  Gì vậy chời???
-  Đó là tiếng của “con bịnh“ đang dở chứng đó đa…
-  Rồi… làm sao đây…???
-  Ối chà… xá gì nè, thầy tui ngó nó, con bịnh thấy được, hết hồn chạy mất!
-   Công nhận thầy ông Sáu có uy thiệt nhen!!!
-   Thầy ông là Thầy Pháp hả ông Sáu?
-   Đúng!!!...“ma sợ oai thầy pháp”… mà bây, thầy tao đó, ngon hong?
-   Thầy ông, quả là “già tay ấn“ !!!
-   Chớ sao… hehehe…
-   Kể tiếp đi ông Sáu…
-  Thầy đang lui cui bày “đồ nghề“, bổng chủ nhà la ó, rồi chạy trốn hết ráo!!!
-   Sao vậy chời!? Ma hiện hình hả…?!
-   Ma gì, thằng bịnh tà trời ơi đó, nó lại mò tới lần nữa…
-  …>>>>…
-  Thầy tui… liếc xéo con bịnh…
-  Thầy ông tính “bắt ấn” hả…
-  … bắt ông nội tao á, vậy là… hỏng kịp nữa rồi…(?!)
-  Gì vậy ông Sáu…???
-  Ông thầy kinh hồn tán đởm, liền quơ đồ nghề thồn đại vô nải…
-   …???... thồn chi vậy chời…???
-  Còn hỏi đố nửa, để thầy…bay ra cửa sau, chạy trốn!!!
-   Ủa ủa…Sao tự nhiên bỏ chạy?
-   Sao lại “tự nhiên“ được chớ???
-   Kỳ vậy…?!
-  Kỳ gì, đây nè…Tui dòm ra, thấy con bịnh, tay nầy cầm cây chỉa một, tay kia thủ cây dao tu, nó đang múa đường huyền, ánh thép dao tu sáng choé…
-   Úy mèn…
-   Thằng mắc dịch đó, nó chém cây đu đủ đứt ngang, rớt đọt…
-   Trời gặp thứ dử rồi đa…
-   …rồi nó hét một tràng nghe ớn xương sống…
-   Hét sao nói nghe…
-  Coi tao chém tè le nè…#$#@$#$...ngon nhào vô kiếm ăn…
-  Trời trời…
-  Nói xong, nó cầm dao tu bay vô…
-  Má ơi…thấy ghê quá…
-   …tao hoảng vía bay ra…
-   ….khò khò khò…
-  …>>>(((=è>>>…xí nửa là đụng mặt nó, chớ ở đó mà mầy khò khò…
-   …???!!!...>>>@>>>>???~~~/…(vậy là ”chẩu” hén)
-   Con bịnh tà, nó phóng tui cây chỉa…xợt qua vai…
-   Úi chà chà…hehehe…
-   Ta nói…mạng tui mém chết “trong đường tơ kẻ tóc”…đó đa…hì hì…
-   Gồi gồi…
-   …rồi nó chận đầu…tui mới thắt họng heo…
-  Trời trời…rồi sao…?!
-   …tui vọt vô nhà, liền…tung vách lá, bay thẳng ra mương sau hè…
-  Úi úi úi…hehehe…
-  Tui chạy đứng tóc ót…thiệt là hỏng ngờ luôn…hehehe…!!!
-   Í ẹ…thầy Hên chạy như gặp chó điên…Bà Sáu Mập chê Sáu Hên như vậy đó.
-   Thằng mắc dịch đó, nó múa con dao tu, thấy…mới ớn hồn chớ…
-   Ông nội cha ơi…thấy ghê quá nha…
-  Úy chu choa, nó múa còn “nhuyển” hơn tui gấp mấy nửa đó…
-  …hehehe…khà khà khà…
-  Xíííí…đừng có ai mà ham cứng cựa với nó, tiêu dên có ngày đa.(?!)
-   Rồi lúc đó…Thầy ông đâu?
-   …ý cha cha…=>>>…tụi vọt qua con mương thứ ba sau hè, bổng nghe tiếng “mút chuột“ suỵt suỵt trên cây mận…
-  Gì đó…???
-  …tui ngó lên, thấy ông thầy đang ngồi chong ngóc trên đó…hì hì…
-  Ối trời trời…hehehe…
-   …tui đòi leo lên, ông thầy phát tay lia lịa, còn la om sòm:
-   La sao, nói nghe luôn đi.
-   Mầy đừng leo lên, bể ổ…chết thầy…
-   Khửa khửa khửa…
-  …mầy chạy làm…mồi nhử đi, mọi sự để tao lo, yên chí!
-    He he he…Kỳ cục he…
-   Kỳ gì??? Nhứt tự vi sư, bán tự cũng vi sư, mình là trò…phải hy sanh bổn mệnh…để cứu thầy một phen…chớ ụa…hé hé…
-   Rồi sau đó?
-   …?!...(+-+-+-+))))….
-   Sau đó ra sao…nói coi…???
-   Ông thầy trốn luôn, hỏi hoài…!?!
-   Khà khà…
Nghỉ xả hơi một xí, để quấn điếu thuốc gò, thầy Sáu Hên nói tiếp:
-   …sau đó tui biết: Thằng trời đánh đó…có tánh nhỏ mọn…(?!)
-  Tời tời…sao là nhỏ mọn?!
-  Nó nghe thầy pháp ăn tiền cúng mắc quá, nó tức, nó vác dao tu, nó chém ông thầy… cho biết mặt bù cua, vậy thôi!!!
-   Ối…chời chời…hehehe…
Thằng Tư Rèn ngồi nghe cho đã, bây giờ lại lên tiếng, chê nửa:
-   Vậy là…thầy ông đâu có bùa phép gì nè?!
-   Ê ê…khi dể hả con…
-   Chớ…chớ, thầy bà gì…vừa thấy con bịnh, thầy…đã tẩu???
-   Bịnh thằng nầy, thầy tao biết, nhưng đành…bó tay đó Tư Rèn.
-   Bịnh gì mà ông thầy phải bó tay, ngộ he?!
-   Bịnh thằng đó, thầy tao…hỏng dám trị!!!
-   Xời xời…mô phật?!
-   Bịnh gì mà dử vậy thầy Sáu???
-   Bịnh nầy “thiên cơ bất khả lậu”, hỏng nói…hehehe…
-   Bịnh gì mà…bất khả lậu, nói đại coi.
-   …”bịnh muốn vợ”…
-   Khửa khửa khửa…
-   Hì hì…
-   Ối tời tời…


                                   
Chàng Hiu 374

     

TRANG CHÍNH

Copyright by anloc471.com 2009. All Rights Reserved. Design  Ngoc 341