Thế nầy…
Ngày xưa, có ông tàu già cỡi xe đạp, đi vô
xóm… thiến heo, thiến gà…
Ông ta hỏng rao “aiii… thiến heo… honnnn”
mà nhè thổi ống tiêu… mới ngặt cho!
Và ông ta cứ thổi có mỗi 1 câu và cái âm
của câu nầy, ai cũng thuộc lòng!
(Còn)… ông tàu mua ve chai… rao như sau:
-
Aiiii… có lòòn-pể, pạc-pể,
dăn-dằn-pể... khái lèn măn son pể... pán
honnnn…
{Ai có (đồ) đồng bể, bạc cắc bể, răng
vàng bể, đèn măng sông bể (kiếng) bán hôn}
Khi viết bài, thì viết… né, nên chữ…
lòòn-pể… (mà chữ lòòn)… hỏng có “ô”…
Chớ, hồi xưa, khi nghe “ông tò le” rao,
thì nghe “có ô” rõ ràng đó nha… bởi vậy…
Bởi vậy, đám con nít… tỉu-iu… thường hay
nói cho ông tò le “biết rõ” như sau:
-
hehehe… ông rao… lòòn-pể… mà tui
nghe rõ là…“lòòn có ô”… đó nha…
-
Hé hé… tui cũng nghe…”nó” có ô…
đó ông…
Có thằng… khùng khùng, chơi ác, nhè hỏi
cắc cớ ông tò le:
-
… lòn… có ô… ai bễ… vậy ông…?/><?>???...
Bị hỏi… tơi bời riết, bí quá, ông tò le…
nói thiệt…&*&*&*… tầy huầy…
-
Hì hì… lòn… có ô…{*(@@@ (của)*}…
ông lội mày…!!!
-
… ({(Khe khe khe)})
-
?!((((ooo….
-
…?!... tụi bây còn hỏi tao… lửa
honnn???
- ….(OoO###oOo)… (tởn thần hồn luôn)
Đó là chuyện ông ve chai…
Còn đằng nầy, lão tàu “đi thiến heo” mà
nhè thổi ống tiêu, thiệt là… hay ho đáo để!
Ông thiến heo… “rao ống tiêu” một câu duy
nhứt là…=>>>… tò lí le… léécccc…
Khi nghe tiếng “tò le” như vậy, bà con
biết đó là ông thiến heo đi… hành hiệp!
Cũng bởi, ổng… biết Thiến Heo, rồi cũng…
rành Thiến Gà nữa, cho nên bà con gọi ổng
là Ông Tò Le… chớ hỏng ai gọi là Ông Thiến
Heo bao giờ!
… gọi vậy, có lẽ… là bởi, bà con “kỵ”
tiếng Thiến… (đó chăng?!)
….Rồi bây giờ, khi “gỏ” tiếng Thiến xong,
thì trong đầu, bỗng thấy… chữ thiến, nghe
có hơi kỳ kỳ và nghĩ ngay tới mấy ông Hoạn
Quan ngày xưa…
Mấy ông… thần sầu quỉ khóc đó…“chịu khó”…
thiến, để được vô cung…
Úi chà chà… mấy ổng…
(((?!$%$%$<<<?!?>>>)))… sướng như tiên
luôn!!!
Mở đầu… lếu láo bậy bạ vài câu… để bắt
trớn (mới có cớ)… viết bài cho trôi.
Bài nầy, viết đại khái chuyện ông tò le
thiến heo, thiến gà…
Viết bài nè…
Hồi xưa, trong xóm, cứ tháng tháng đúng…
rờ tua, có ông tàu già, ốm nhom, đội nón
“mê” kiểu tàu, rộng vành, giữa nón có cái
chỏm để gọn vô đầu, còn vành nón dòm thấy…
trẹt lét (còn nón lá người Việt, dòm thấy
nó bũm)
Ông thần nước mặn… thiến heo nầy, ốm nhách,
bận bộ đồ đen, áo thắt nút kiểu tàu, chạy
chiếc xe đạp hiệu Anh-song-đờ-luých, thắng
đũa… cũ mèm!
Đang đạp xe chạy khơi khơi, “bất chợt”,
ông tò le thò tay trái vô phía sau ót, rút
ống tiêu… cụt ngủn, cất trong cổ áo ra,
rồi thổi một hơi… tò lí le… tò lí le…
leeerttt.
Làm cho mấy thằng con nít… thắc mắc: Hỏng
lẽ, áo ông tò le… có cái túi ở cổ?!
Do ổng đi đúng đều đều như vậy, nên bà
con… an tâm, nuôi heo, nuôi gà…
Hồi xưa, bà con nuôi lẻ tẻ một hai con heo…
để khi cần tiền thì bán để xây xài…
Hoặc dả… tới “ngày đó” có đám giỗ hay vừa
van vái gì đó, nếu thành thì “cúng heo”,
cho nên nuôi heo để “làm đám”, chớ không
có ý nuôi heo, để… làm giàu…(?!)
Ít ai chịu nuôi heo để bán, cũng… là bởi
vì… vì “mến tay mến chưn” khi nuôi, nên
khi người mua tới nhà bắt heo… $#$%$#...
có người còn khóc ngất…!!!
Khi mua heo con để nuôi, bà con cứ mua heo
đực hay cái cũng được, vì có ông tò le lo
giùm cái chuyện… éo le… khi “heo đực
rượng-dái” hay “heo cái rượng- đực”!!!
Vì khi “rượng” con heo đực… miệng xì bọt,
nó dữ như… chằng tinh!
Còn heo cái, cứ tới “con nước” (lớn ròng)…
là nó rượng… khi rượng là bỏ ăn, nằm lên
nằm xuống… rất kín đáo… rồi ốm nhom… nên
chậm lớn.
oOo
… Khúc nầy, xin mở dấu ngoặc, là bà con…
ai có tánh “e thẹn” thì bỏ qua, đừng đọc,
bởi… @@@=>>>…oooo… sẽ tả tầy huầy… y như
thiệt luôn:
Con heo cái khi “rượng đực” nó chỉ bỏ ăn,
nằm lên nằm xuống, vài ngày là dứt…
Hì hì… còn ông thần nước mặn heo đực, khi
“rượng” (hỏng viết thêm chữ dái)… thì con
đực… rất bầy hầy, cũng rất lộ liểu… rồi
rất thô lỗ nữa…<>o<>…!!!
Con đực, lúc đó… đi lòng vòng như “mắc
thằng bố”, miệng mồm dính đầy bọt bèo
trắng nhách, dòm thấy ghê lắm, nó còn quạu
như trâu, đụng đâu… cắn đó…
Ai dòm… cũng thấy nó “rượng…”… tới nóng
não, như… muốn bể đầu tới nơi rồi…
Quả thiệt là… quá bầy hầy, khó coi… Đống
ngoặc.
oOo
Do đó, bà con nuôi heo con chừng hai ba
tháng… thì cứ yên lòng nuôi heo…
Tới ngày, thì kêu ông tò le vô nhà để ổng
thiến heo dùm.
Cũng có khi, kêu ổng vô, ổng… chê heo con
còn nhỏ, chưa tới ngày….
Và ổng canh “vừa ngày” thì ổng tự động tới,
khỏi lo, sướng thiệt nhen bà con!
Ông tò le, có trí nhớ… siêu phàm, hể hẹn…
là ổng tới nhà thiến heo đúng ngày giao
ước, cho nên bà con tin tưởng ông ta lắm…
Khi đám con nít, biết Bà Sáu có nuôi heo
con, mà… nghi là ông tò le chưa biết…
Thì… tụi nó =>>>… cái đám đực con láo háo…
canh me ông tò le dùm…
Tụi nó cũng… tài lanh, ”coi heo” để “đoán
ngày” ông tò le tới thiến, thế mới ghê nha.
Và ngày đó, ông tò le âm thầm tới nhà Bà
Sáu, cho nên tụi nó bị xí hụt… một-không!
Đồ nghề của ông tò le… hỏng có gì rườm rà:
Ngoài cái ống tiêu vắt cổ áo, còn có cây
tầm vong dài 1 thước, đầu cây có cột cái
“vòng cổ chó” để vòng cẳng heo.
Thêm cây dao nhíp…“con chó”…ổng chế lại,
cho cái lưởi dao ở mút đầu lưởi nó phình
bự tròn tròn, chổ phình nầy bén ngót.
Một ống đồng dài một gan, ống bự cở ruột
cây viết bic, trong ruột lòn sợi dây đờn
dài (nghi vậy, vì nó giống dây đờn Mi 1
của cây Guita thùng) được xấp đôi, lòn vô
trong ống, cho lú ra đầu nầy thành cái
vòng, còn đầu kia là 2 đầu của sợi dây.
Kế đến là Cây Cung bằng dây mây dẻo nhẹo,
dùng để “banh rộng” chổ cắt ra…để ổng dể
dòm vô trong sâu…cho thấy đường để…cứa đứt
bông sung (buồng trứng)!!!
Mạn phép “mô tả” Cây Cung (thiến heo):
Cây Cung nầy làm bằng dây mây, vì nó dẻo,
để uốn cong hỏng sợ gảy, lớn bằng ngón tay
trỏ, dài 1 gang tay, nó được chẻ làm
2…nhưng rồi một đầu cung được cột cứng
lại, ở đây có Cái Móc….xẹp xẹp bằng nhôm
và nửa ở đầu kia (của ½ cây mây chẻ) cũng
có Cái Móc xẹp xẹp…
Cây Cung nó…hây ho ở cái chổ là, ở đầu
“cột chết” có trồng thêm cái vòng bằng
nhôm, vòng nầy có thể vuốt cho chạy từ đầu
nầy cho chí đầu kia… để chi???…
Để khi 2 cái móc, móc vô hai bên chổ cắt,
thì đương nhiên ½ cây mây chẻ bị còng
vòng…để banh rộng vết cắt, nhưng banh chưa
rộng lắm, vì sức uốn chỉ có nửa phần chẻ
2, còn phần chẻ kia của cây mây vẩn còn
thẳng-băng…
Bây giờ, bàn tay…có phép thần mổ bụng heo,
trước thanh thiên bạch nhật…ra tay:
Muốn cho cây cung banh rộng ra hết cở, ông
tò le suốt Cái Khoen tròn từ đầu “cột
chết”…suốt lên, cái khoen tròn nầy, nó…ép
cái phần cong nửa cây mây vô phần thẳng
nửa cây mây…
Khi vuốt cái khoen nhôm lên tới phân nửa
Cây Cung là “vòng cung” căng ra hết
mức…lúc nầy cây cung có hình thù…(hỏng
biết tả sao cho…dể hiểu nửa)…giống nửa mặt
trăng…có đường thẳng ngoại tiếp
tuyến…($#$#$?!?!...í ẹ…tả thấy ghê)…
Tả Cây Cung lúc “banh vết cắt” vậy…hỏng
biết độc giả…hiểu chưa nửa…?!
Là bởi “tại hạ” dùng hết 72…thần công lực
để tả…mà hỏngbiết…###@@@...hì hì…
Nếu thấy còn…ú ớ….thì phải nhờ mấy
ông thần “thợ sấy lò” An Lộc 471…tả tiếp…
Sau cùng là cái muổng, có lưởi…tròm ủm,
dùng để múc “bông sung” heo ra…
Con heo “được” thiến luôn luôn nhỏ cở 2 ba
tháng tuổi, cho nên 1 mình ông tò le…đè là
con heo…ná thở nằm im, hỏng la một tiếng…
Mấy thằng con nít…nín thở nói nhỏ:
- Hình như con heo…bị ếm bùa lổ
ban…?!...<<>>…###...<<>>…?!
Sau đây xin kể…tỉ mỉ tiếp…(để cho hiểu
rỏ)…từ đầu chí cuối cảnh thiến heo…
Xin Quí Độc Giả…đã coi tới đây…hì hì…chịu
khó nhắm mắt…tưởng tượng dùm…
(lâu quá rồi, có thể kể…thiếu hoặc tệ lậu
nhứt là…kể dở ẹt, nên đọc hơi…khó hiểu).
…=>>>…
Ông Tò Le dựng chiếc xe anh-song-thắng đủa
vô gốc xoài, rút cây tầm vong (có cái
vòng) cột cặp theo tuýp xe ra, rồi mở rộng
vòng “kiểu thắt cổ chó”, đứng chờ.
Chủ nhà dụ con heo tới gần, ông ta đứng
bên kia, thò cây vòng vô cẳng trước con
heo, khi cẳng lọt vô vòng, ổng giựt nhẹ,
con heo…tự nhiên, té nằm dài y như bị…bắt
ấn!
Miệng heo…phát thinh, la chỏi trời chỏi
đất, rồi im ru, chó sủa um sùm trời đất…
Chó sủa kệ nó, ông tò le lấy cây đó đè vắt
ngang bẹ sườn, làm cẳng trước con heo
bị…hỏng khỏi mặt đất, thế là con heo…chết
đứng, mặt dù 2 cẳng sau chòi đạp lung
tung…Đợi êm êm, ông ta tì đầu gối để giử
cái cây có vòng cho chắc…thế là xong..
Ông thò tay vô túi, móc con dao nhíp, mà
đầu lưởi dao phình ra, hình thù nó giống
chiếc trực của Mỹ, loại dử, mạnh như thần,
là chỉ có thân và đầu trực thăng…thòng
xuống giống cái “càm” con vồ vồ…(lại “khó
tả” nửa đây nè…ông thợ sấy ơi)
Ông tò le liết sơ lưởi dao vô…bắp đùi,
rồi…cạo lông heo, chổ sẻ bị rạch (cắt)…
Chổ bị cắt là chổ (lại khó tả nửa nha)…chổ
hông con heo, cái chổ phần đùi tiếp giáp
với bẹ sườn, cái chổ…sâu sâu, gần xương
sống của con heo…
Cạo lông một mảng nhỏ cở 3 cm2, số lông
cạo ổng đưa cho gia chủ cầm, để sau nầy
ổng…dán vô chổ bụng bị cắt…
Ông tò le cắt da bụng một lằng cở 2 lóng
tay, nhưng chổ da bị cắt được kéo xéo qua
một chút, để khi cắt xong, chổ da nầy sẻ
“híp kín” cái thẹo, hay ho đáo để là ở chổ
“híp thẹo” nầy đây…
Quí Độc Giả lưu ý cái vụ “híp da” nầy…
Khi rạch xong da, ông tò le lấy ra trong
Cây Cung để banh…vết cắt cho rộng…
Đây là “đồ nghề”…ổng hỏng cho con nịt mượn
coi được:
Cây cung nầy cở ngón tay trỏ, là một loại
dây mây, rất dẻo, dài chừng 1 gan tay, cây
mây chẻ hai, được “niệt đầu” bằng một
miếng nhôm trắng, có cái móc và đầu bị chẻ
cũng cột cái móc xẹp xẹp, rất cứng…(tả nó
nửa đây)
Quí Độc giả…ráng coi tiếp nha…
Khi cắt vô sâu…gần tới xương sống heo, tụi
nó, có thằng bịt mặt…hỏng dám dòm, nhưng
hỏng thằng con nít nào…thấy máu heo chảy
ra…lạ thiệt…
Ông dòm dòm, rồi lấy cây cung, móc đầu
không chẻ vô bên nầy chổ cắt, còn cây chẻ
2 trên đầu cũng có cái móc, và móc nầy móc
vô da bên kia, vì là dây mây nên cây
móc…banh chổ cắt hết cở, sau đó, ông
ta…suốt cái vòng bên đầu không cắt cho
chạy qua đầu kia…
Cho nên, vì bây giờ có tới nguyên dây mây
nên…rất mạnh, do đó, chổ vết cắt…banh
ra…muốn tròn vo luôn…
Lúc nầy đám con nít…áp nhau thò đầu vô
dòm, ổng nói tỉnh rịu:
-
Tụi bây cứ…phá làng phá xóm, tao
thiến như vầy, thì…chết mẹ nghe chưa?
-
…?!...thấy ghê quá à ơi…
-
Sao hỏng thấy máu chảy ta…?!
-
Tao…thiến mầy trước tiên đó
nha…im họng coi na…
Ông tò le lấy cái ống có luồng đây đờn ra,
ổng thụt cho dài đầu kia thành cái vòng,
còn đầu nầy là 2 cọng đầu dây, sau đó ổng
thò “cái vòng dây đờn” vô sâu bên trong,
rồi…lừa thế, tròng cái vòng vô cái “bông
xung” của con heo, khi bông xung nằm gọn
trong cái vòng, ông ta nắm cứng ống rồi
tay kia nắm đầu 1 cọng dây đờn nhỏ rí, kéo
lên, tay kia, nắm đầu dây kia…kéo liên
tiếp, cái “cuống” bông xung bị dây đờn…cứa
qua, cứa lại một hồi…thì…đứt tiện.
Ông tò le lấy ống đồng lên, rồi lấy cái
muổng, dài một gan, lưởi muổng lỏm, làm
thành gốc vuông với cán muổng, ổng thò
muổng vô sâu, rồi vớt…cái “bông xung”
(buồng trứng non) cho nắm trên lưởi
muổng…đem ra từng cái bông xung, con heo
có 2 cái bông xung bự cở ngón tay, nó màu
đỏ, gai gốc như trái chôm chôm, đỏ chét…
Sau đó, kêu gia chủ đem dỉa lọ nghẹ chảo
trộn với dầu hôi ra, móc một cục trét vô
chổ da bị cắt, ổng mở cây cung ra, miếng
da chổ cắt…híp lại, chỉ còn một đường cắt
nhỏ rí, chớ không lớn như trước, ông ta
lấy lông heo cạo ban nảy, trộn lọ nghẹ…dán
vô chổ cắt, chớ hỏng thấy may…vết thương
và cũng hỏng thấy máu me gì ráo…
Ổng mở dây cẳng, con heo tung chạy cái
ào….Vây là xong rồi nhen!!!
Còn thiến heo đực thì đơn giản hơn:
Vẩn cột cẳng như trước, rồi ổng lấy tay
bóp cái bọc dái, cho hai hòn căng cứng,
ổng lấy dao rạch một đường ngắn…cho vừa
đủ…để nặn…hai trứng ra mà thôi, khi trứng
lòi ra, ổng cắt sát cuống dái, chỉ chừa
một “miếng nhỏ” trên hòn…cho con heo đực,
mau…lợi nghỉnh để mau “sung”…Dòm thấy dể
òm nha…?!&*&*<>o<>…
Thiến Gà:
Thiến Gà…thấy ngon cơm, dể ăn
lắm…(?#$#$?!!!)…
Chỉ có Gà Trống mới…được…bị thiến…!!!
Trong dân gian…cho ra 2 danh từ Gà Trống
Thiến và Mập Như Gà Thiến…
Ý là nói ông thần nào đó…yểu điệu, nói
giọng bóng, rồi còn…(#$$$#)…ú na ú nần, đã
vậy, cái mặt tái méc…như gà trống thiến!
Gà trống để thiến phải còn tơ, chừng vài
ba “tháng tuổi”, mới đập cánh…chớm gáy.
Vì con gà nhỏ rí…so với con heo, nên…
Ông tò le đạp cẳng mình lên cặp giò gà,
rồi con gà nằm im, giống như ổng có bùa
vậy.
Ông ta nhổ lông hông con gà, chổ có một dề
sường, lấy tay kéo da gà cho…trịt qua
sường khác, ý là để cho “híp miệng” của
chổ cắt.
Lảo lấy dao rạch một đường dài cở lóng tay
rưởi, rồi lấy Cây Cung ra, móc vô hai bên
sường gà, rồi vuốt cái vòng trên cây
mây…tự nhiên cái sường gà…banh ra một lổ
sâu hóm đỏ lòm, nhưng máu cũng hỏng thấy
chảy ra…
Sau đó ông tò le lấy ống đồng thụt dây…(Mi
1)… thành cái vòng và thò vô “bông sung”
gà, rồi cũng cái trò kéo dây đờn cho đứt
bông sung, ổng lấy muổn múc 2 cái bông
sung ra, thả cây cung, da gà híp lại…nhưng
vết cắt bị trịt qua một bên, thành ra, vết
cắt bị da…lấp kín!
Ông tò le cũng lấy lọ nghẹ trộn dầu hôi
trét vô chổ cắt một cục rồi cũng lấy mớ
lông gà chèn vô vết cắt…
Con gà bị đè, rồi cắt vết thương sâu, khi
thả ra, nó đi…xiểng niểng….rồi chạy luôn!
Tuần lể sau, chổ bị cắt, trở thành miếng
mài-ghẻ…là “coi như” lành rồi…
…Mỗi nhà hồi đó, chỉ nuôi khoảng chục,
chục mấy con gà trống để thiến mà thôi…
Hai ba tháng sau, con Gà Trống Thiến…hết
biết gáy và cái mồng trở nên “méc méc ten
ten” không còn màu đỏ nửa, con gà thiến
hiền khô, cứ lo ăn, hỏng thèm…đạp mái cho
nên nó mập ú nù…
Úi chà chà…
Anh Gà Cồ thì hùng dũng oai phong lẩm liệt…trong
bầy gà…
Tảng sáng, chàng Cồ ta đứng chổ cao nhứt
trong sân, cất tiếng ó o sang sảng…
Ấy vậy mà khi Gà Cồ…sống kiếp Gà Thiến,
anh chàng trở nên…mướt – mái dần lên, cũng
màu mè mướt rượt, nhưng…ẻo lả…rất dể
thương, hiền khô hà…
Trong bầy, chàng ta…né chổ Gà Mái Tơ tụ
tập…lại còn tỏ ra…nhát hít nửa chớ…
Đang ăn, nếu con gà mái đi tới gần là
chàng ta…te rẹt…lách lẹ.
Gà Cồ là vua một cỏi, trời nào 2 mặt, đất
nào 2 vua, trong sân, Gà Cồ là vua một cỏi,
chỉ một chàng ta, nếu có con Cồ khác,
chàng Cồ sẻ đá…cho thấy bà nội nó luôn…
Còn Gà Trống Thiến…hỏng đi một mình, tụi
thiến cứ đi…chùm nhum như sợ ma vậy. Chỉ
có mấy con thiến, thì đi chung với mấy
chàng thiến, đi đông cho có bầu có bạn…
Trong dịp Tết, hỏng hiểu sao, có người…mê
ăn gà trống thiến…(?!)
Nhưng Vịt thì…chưa thấy ai thiến bao giờ…
Chàng Hiu 374
