Suốt khoá học
Trường Bộ Binh Thủ Đức, khoá 4/71 có một lần,
15 ngày “ Ứng chiến Saigon “.
Trên ngàn thằng Thủ Đức, túa về Saigon …
Trung Đội 374 của tui, đống đô trên nóc bệnh
viện Vì Dân, tại ngã Tư Bảy Hiền năm 1972.
Bệnh việ n đang xây cất, dãy ngó qua đường
Lý thường Kiệt đang làm dang dở, dãy dòm qua
đường Lê văn Duyệt, làm xong, ở dưới nhận
bệnh nhân, tụi tui đóng quân trên nóc lầu
một, ngay tại “ hai họng vuông lấy gió“.
Hỏng hiểu sao, họng gió nầy ( lấy gió thổi
xuống tầng trệt ) lạnh ngắc lạnh ngơ, có
thằng mua ly cà phê sửa đá, để tới trưa, nó
lạnh đóng váng trên mặt ly, thấy ngon, tranh
nhau xin nó một hớp, hớp một cáicho … ấm
lòng chiến sỉ !
- Mầy là ông nội tao à ?
- Sao vậy, mầy cho tao hớp mà ?
- Mầy xin một “ hớp “, mà hớp gầnnửa ly !!!
- Tại nó lạnh, nó ngon mà, … mầy sao …
- Thì mầy mua đem lên …
- Đâu có rãnh như mầy !
- Tao đá vô họng mầy, mà … ủa ủa …???
- Gì nửa ? ĐĐ 37 trên sân thượng Bệnh viện
VÌ DÂN tại Ngã Tư Bảy Hiền
- Tao la mầy, tao chưa uống, thằng mắc dịch
nào chơi cái ly … láng te rồi ???
- E … e … hèm …
- Có 6 thằng ở đây, thằng nào uống hết sạch
của tao, hả ???
- Tao hỏng có nhe …
- Tao hỏng mê cà phê … đâu …
- Hỏng thằng nào uống, sao nó hết ?!
- Tao hỏng biết nhe !!!
Cái thằng bị … gạt ly cà phê là thằng Danh
Già, thằng Danh nầy, lớ quớ, bị tụi nó… ăn
tươi nuốt sống hoài mà hỏng tởn, tụi nó “ ăn
trên đầu trên cổ nó “, để rổi vảnh lỗ tai
trâu, nghe nó chửi một hồi, rồi huề ! Vui
thiệt hả Danh già ?!
Tuy bệnh viện làm chưa xong hoàn toàn, nhưng
phần nào xong là có người tớikhám …
Ngày không biết mấy lượt, tụi tui lên xuống
lầu liền liền, chỉ thằng nào trực cây Đại
Liên M60 trên lầu là chịu lép, ngôi im mà …
ngơi tại chổ, ngóng cổ dòmxuống, ý ẹ ...!
Ở tầng trệt, nhiều cô y tá còn trẻ măng, xấu
xấu có, đẹp đẹp có, nhưng có một cô Y tá hay
Bác sỉ, hỏng để ý, cô đẹp thiệt tình, cô nầy
lai Tây, chắc cú, vì Mỹ qua mới có mấy năm,
mà cô nầy cở tuổi 20 ngoài, đoán tuổi bậy bạ
vậy mà, cô Y tá, gọi vậy cho dể, chớ gọi Bác
sỉ thì hơi bị khó… gù ! Cô nầy đã đẹp mà còn
vui tính, tóc vàng hoe hoe, da dẻ trắng
bong, 3 vòng đúng ý… tụi tui !
Bỗng một bữa, tui thấy thuốc tây ai bỏ
đầy chổ họng gió, chắc tụi nó bịnh, xin
thuốc rồi… sợ thuốc, bỏ, vì mấy lóng rày,
tui thấy tụi nó có vẻ buồn buồn, sầu sầu tư
lự vẩn vơ …
…. Một bữa rảnh, tui ngồi ngoài cổng bệnh
viện, chờ cô Y tá đẹp đẹp vô, để … xin thuốc
cảm, chờ đã lâu, chờ lâu như lúc… xưa, tui
ngồi cốt tại Lăng Ông Bà Chiểu chờ nàng áo
trắng Lê văn Duyệt ấy mà, hỏng thấy cô, chắc
cô nay nghỉ, tui đứng dậy đi vô, thì thấy cô
ngồi tại bàn từ thuở nào, hỏng lẽ cô… né tui
? … Uý mèn !…
Tui “bỏ qua hết“, cái vụ “ngồi cốt“ đó mà,
vì tui quen lối ngồi cốt chờ mấy em Lê văn
Duyệt áo trắng năm xưa rồi, ngồi riết… cũng
ghiền!!! Người ta “trồng cây si trên lối đi“
tui ngồi trong Lăng Ông Bà Chiểu, chờ nàng
LVD của tui, kệ tui, tui chờ miệt mài, thành
tật, tật thì khó bỏ, bởi vậy, tui nói bỏ qua
hết là “bỏ hết“, đi vô lẹ lẹ …
Tui tà tà vô bàn để gặp cô Y tá đặng xin
thuốc uống, vì tui đang bị bịnh … hơi nặng
nặng mà ! Vừa bước tới, tui chưa mở miệng,
gần tới bàn, cô nói ngay, trúng phóc, tui tá
hoả :
- Ông bị bịnh cảm phải hôn, chờ tui vô cổng,
để xin thuốc, chớ gì ?
- Dà dà… sao cô biết tui cảm… cô ?
- Tui mần ở đây, tui quen, bạn của ông hổm
rày, bịnh y như ông: Cảm ráo !
- Trời !
- Tui gặp bịnh nhân “cảm, mạo“ (nhận) như
vầy thường lắm, hỏng sao, quen rồi, nè, tui
dặn kỹ ông …
- Hả hả ??? (Tui tưởng bở)
- Thuốc cảm-mạo, tui cho đừng uống, chết à …
- Hả, gì… trời ??!!
- Mấy ông mà bịnh hoạn gì, làm bộ bịnh không
hà , xin, hỏng lẻ tui hỏng cho, hỏng cho mới
ngu …
- Hả ??? ( Tui cà lăm, cứng họng )
- Xin thuốc, tui cho liền, mấy ông đâu có cớ
gì đứng lâu, phải hôn ? Còn hỏng cho, mấy
ông có cớ lèn èn …
- Ờ ờ …
- Thuốc tui cho là thuốc quăng thùng rác,
quá date, uống vô chết ngắc à …
- Trời !!!
- Hôm qua, ông Thiếu Uý Nhựt của mấy ông,
cũng … bị bịnh, vô tui xin thuốc đó nha !
- Trời ! “Ông Trung-Đội-Trưởng-Của-Tui“,
cũng bị bịnh nữa, hả trời ??!!
- Đúng !
- Ý cha cha ….
- Lo ăn, lo học, đi mấy cha …
- Nhưng ….
- Tui có chồng rồi !
- Trời ….!!!
Chàng Hiu
374