Xe Ôm là
dùng Xe Gắn Máy, chở 1 hay 2 người, để
ăn tiền công… như Xe Lôi.
Xe Lôi có
4 bánh, chở cả chục mạng, nhưng phải gò
lưng đạp… để kiếm tiền.
Cứ tưởng
Xe Ôm chỉ có ở VN, ai dè bên Miên, bên
Thái cũng có luôn.
Vậy là
“tiến trình” của nhân loại lại “tương
thích” song hành?!?
Hỏi sương
sương vậy, mới có chuyện để… moi móc,
rồi sẳn đà…nói dóc luôn.
Mà muốn
nói dóc, cũng phải nói dóc… từ đầu tới
đuôi, cho có thủ có vỉ.
Chuyện Xe
Ôm nầy, nói dóc cũng… hơi bị khó…(?!)
Úi chà…
nói dóc… cũng gặp khó, nhưng gặp khó,
hỏng lẽ… bó gối, ngồi ngó?!
Ừ thì viết,
viết tới đâu hay tới đó, để “3 đía”
(thời nay
gọi là “8 chuyện”)… cho vui…
oOo
Từ xa xưa,
xưa lắm…
Lấy “cái
móc” năm 1964 trở về trước.
Ở Miền Nam
nói chung và Saigon nói riêng:
Xe 2 bánh…
có máy, chạy ngạo-nghễ tứ-lung-tung
ngoài đường:
1- Đó là xe không có (hộp) số:
Loại “rồ
ga là chạy” đại khái có, Mobylette xám,
xanh rồi vàng đèn vuông…vv…
Vélo Solex
2200 sườn tròn rồi 3200 sườn vuông… là
xe dưới 50cc (phân khối)
Hai loại
xe trên, tắt máy, kéo cần (Vê-lô) hay
gạt nút ở cái dĩa (Mô-bi-lết) là đạp xe
như xe đạp, nên ai…hà tiện tiền mua xăng,
mua 2 loại xe trên là thượng sách!!!
2- Loại xe “vô số bằng tay… trái”:
Đó là
Gobel, Sachs, Puchs, Rummy… cỡ nòng
50cc.
Loại xe
trên có Bàn Đạp, để đạp cho máy chạy
ga-răn-ti, nhưng bàn đạp đó cũng là cái
Thắng Xe, nếu trả ngược về sau, thắng
vậy gọi là “thắng cẳng”…
Xe có bàn
đạp, ý là (?) nếu… sợ tốn xăng, hết xăng,
thì tắt máy, để đạp chạy tà tà…
3- Là xe 2 bánh cỡ lớn (150cc) gọi là xe
sì-cút-tơ, cũng vô số bằng tay trái:
Đó là
Vespa, Lambetta… nhưng dòm “quạu” nhứt
là chiếc “lam-đầu-bò”.
Loại xe
nầy cái máy hỏng có bao, dòm thấy máy
thống-lộng và cỡ 150 phân khối.
Còn có xe
loại “quạu” như môtô WB (?) hay tên gì
đó, quên rồi, loại MôTô nầy nghe tiếng
xe nổ… bùm bùm rất dử tợn… nhưng ai cũng
mê…
Từ năm
1964 về sau.
Tất cả
loại xe kể trên vẩn chạy ào ào khắp
Saigon, thì… đùng một cái…
Năm 65
Saigon lại có thêm dòng xe của Nhựt…
chạy nhoi trời trên đường phố!
Những loại
xe nầy, không chơi “mê-đan” xe đạp, mà
có cây gác chưn và “nó”…chơi độc, bằng
cách…ép dân chạy xe phải dùng tới… tứ
chi thân thể:
Giò trái
vô số, giò phải… lo thắng cẳng!
Còn tay
thì “nó” cũng hỏng cho ở không luôn:
Nó bắt tay
trái… lo bóp am-bra-da, còn tay phải…
thì thủ thắng bánh trước!!!
Đó là
Kawasaki, Honda, Suzuki, Bridgestone,
Yamaha…
Hầu hết
những loại xe kể trên, sau 75 từ từ…mất
tiêu hết ráo!
Bây giờ,
chỉ còn xài loại Honda SS50, gọi là Xe
67, loại xe nầy bền, chắc vô song và vẩn
còn đang “cày bừa chinh chiến” dài dài
trên đường lộ ở ngoại thành…
(Đón-chừng
>?<)…Hỏng chừng…kiếp trước, dòng họ
SS50…làm chuyện gì đó hỏng tốt, cho nên,
nó ”vẩn còn phải” làm thân…trâu cày ngựa
dài dài(?<>!)
Bi giờ nó
đang “bị đì”…là kéo theo sau cái lôi bự
chảng để chở hàng…!!<>?!<>?!
Ai lên
miệt Củ Chi thì thấy liền:
Chiếc 67
kéo cái lôi, mà thùng lôi còn dài hơn
thùng Xe Ngựa!!!
Trên cái
lôi…bự sự đó, bác tài chất đầy nhóc đồ
“hàng bông” là Bầu, Bí, Dưa…
Đã vậy còn
thêm năm sáu mạng chủ hàng ngồi trên đó
nửa, thì, má ơi hải quá!
Nghe Xe
Lôi 67 rồ ga…ì ầm để đề-pa kéo cái lôi,
dòm thấy thương luôn.
Cái Lôi 67
xuống hàng, sang xe, thì cở hai ba Xe
Lam chở mới hết! Khiếp!!!
Xe Nhựt
nào “trùm mền” còn nguyên xi, khi được o
bế lại, chùi bóng láng mướt để cho mấy
tay mê chơi Xe Cổ…tưng-tiu, quí trọng,
còn giá cả thì hét…trên trời!
Lúc tiên
khởi, xe nhập về là xe Honda Dame màu đỏ
dành ưu tiên bán cho ai đi lính, sau đó
nhập thêm, để bán cho dân sự, ai muốn
mua phải cò măng trước 3 tháng…
Rồi tới
năm 1966 nhập thêm Kawasaki “hai thì”
màu đen, chạy xăng pha nhớt.
Xe Honda
(nhập năm) 66 là xe ”dành cho đờn ông”,
xe nầy không kèn, không đèn xi-nhan, ghi
đông cụt, chạy “xăng không” (không pha
nhớt) và là loại xe “4 thì”.
Tới năm 67
nhập tiếp xe Honda Dam…dành cho Đờn Bà,
để mấy bả “hài lòng”.
Xe Honda
67…đờn ông, có kèn, đèn si-nhan và xe có
5 số.
Sau đó
nửa, năm 68 là Honda 68, 69, 70, 72
sì-bo…vv…nhập tùm lum kiểu.
Xe Honda
có bộ máy loại “4 thì”, nên ít uống
xăng, mà càng chạy, thì xe càng nóng
máy, chạy càng “bốc”. Khi vô số…nhích
ga, là xe vọt cái ào, thấy phát ham!!!
Lúc hưng
thời, xe Honda nhập về mỗi năm vài ba
kiểu…kể hỏng hết luôn…
Honda có
kiểu…vui vui là bộ máy nằm trong bánh
sau, xe nhỏ có chúc chéo…
Tới năm
72-73 gì đó, thì ngừng nhập…bất tử, hỏng
biết tại sao…
Song song
với Honda 66 là xe Kawasaki W10, Suzuki
M12 (bô xà) M15 (bô chỏng) rồi Suzuki
Dame, Honda Dame (có bửng), rồi cũng có
BS (Bridgestone), Yamaha cũng có Yamaha
Dame…vv…lại có thêm xe của Ý Đại Lợi
hiệu Ducati…gia nhập cuộc chơi của dân
Saigon.
Xe Ducati
nầy có hình thù…ốm nhách như con cào
cào, dòm xấu quắc, lại thêm tiếng bô kêu
xè xè, nên bị thầy chú chê, nên xe nhập
về chạy lỏng nhỏng đâu mấy chiếc, rồi…tự
động biến mất trên đường phố Sài-ghềnh…
Khi Xe
Nhựt nhập rần rần vô Saigon, thì xe
Gobel, Sachs, Puchs 3 đèn của Đức nhập
trước đó, giờ bắt đầu…ế nhệ, vì hình thù
loại xe Nhựt dòm rất bắt mắt, nên bà con
chê và đua nhau mua xe Nhựt…làm cho ông
Đặng Đình Đáng chuyên nhập cảng xe
Đức…banh càng, rồi dẩn tới tán gia bại
sản và rồi ổng nhảy lầu đi tong luôn!
Sau đó, từ
những cái xe “hỏng ai mua” thêm của ông
ĐĐĐ…
Mấy ông
thợ máy…mới nghĩ cách, là lấy cái máy xe
Sachs và Puchs để “gác” vô xe sườn xe Ba
Bánh đạp…để bắt chước xe Xích Lô
Máy…(?!)
Xe Ba Bánh
có “gác” vô cái máy đó…liền có tên mới
là Xe Ba Gác =>>>
(Xe Ba
bánh “có” Gác cái máy)=>>>…là vậy đó đa!
Còn Xe Ba
Bánh…hỏng “gác máy” thì là Xe Ba
Bánh…trơn, đạp thấy mồ tổ luôn.
Xe Ba Gác
chở hàng, thuộc loại…bá chấy, mà một
thời tung hoành ngang dọc…
Như vậy
mới thấy, anh Nhựt Bổn…ghê thiệt…
Chớ hồi
nhỏ, nghe mấy bà già kể lại, là “đồng hồ
nhựt” dở òm và bán đổ bán tháo, bằng
cách cân ký lô, mà hỏng có “con ma” nào
thèm mua…(?!)
Đó là…kể
hỏng đủ…về Xe Gắn Máy ở Saigon lúc
trước.
Chớ nếu
muốn kể hết, thì…chắc là nhớ hỏng kết,
bởi nó có quá nhiều kiểu, loại…
Điều lưu ý
là:
Ai muốn
mua xe Gắn Máy, phải xuống hảng Nhập
Cảng 18 Ngành, để cò-măng trước 3 tháng
ở hảng, thì xe mới đem về, giá chiếc xe
mới cáu-chỉ, có giá 32.200 đồng…
Mua xe
xong, hảng xe đổ xăng đầy bình, để chủ
xe…chạy thử xe 1 vòng Saigon.
Vì là xe
50cc nên người lái không cần “bằng lái
xe”, nên xe không có Bảng Số Xe gắn ở
đuôi xe, mặc dù xe nào cũng có chổ để
“gắn bảng số”.
Sau đó vì
mấy cái vụ chọi lụ-đạn tùm lum, nên có
lịnh phải Đăng Bộ Xe, để dể truy tìm thủ
phạm…Và xe gắn máy có gắn bảng số sau xe
từ…dạo ấy cho tới bây giờ.
Trên giấy
tờ (cạc-vẹt) gọi là THẺ ĐĂNG BỘ XE MÁY
DẦU….(xin xem hình kèm theo)
và trong giấy còn ghi rỏ “xe 50cc trở
xuống”.
Chổ Đăng
Bộ Xe Máy Dầu nầy, nằm bên phải rạp Cao
Đồng Hưng (xem hình)
Xe Gắn Máy
là tên gọi chung cho tất cả loại Xe Hai
Bánh có Gắn Máy, bất luận là xe loại nào
hay do nước nào chế ra, rồi bán cho Việt
Nam…
Tên Xe Gắn
Máy do dân gian đặt, nên nó chết tên
luôn tới bây giờ.
Phép vua
thua lệ làng là vậy đó…
Dân gian
mà chịu “đặt tên” thì…chết tên, tới
chết, vẩn còn tên!!!
Lúc đó, để
cạnh tranh với hảng xe Nhựt khác, thì
rậm đám nhứt là hảng Suzuki…
Trên Xa Lộ
Saigon-Biên Hòa, hảng Suzuki, có người
(khoái) “kêu tắt” là SU, có dựng bảng
quảng cáo xe Suzuki bự tổ nái chổ “cua”
ngả ba Cát Lái:
Bảng vẻ
“đôi vợ chồng trẻ” mà vợ ngồi “một
bên”…đang chạy trên xa lộ rộng thênh
thang bát ngát, dòm thấy phát mê…=>>>…vì
cách ngồi của cô nàng vợ trẻ:
Ổng cầm
lái, bả ngồi sau…rồi còn “ôm-eo-ếch” của
ổng, bả lưng quay vô lề, miệng cười lỏn
lẻn…thiệt là tình tứ quá chừng chừng.
Bả ngồi
sau và khoe cặp giò…trắng bông trên Xa
Lộ, bả bận Zíp xanh, ngồi sau, cẳng nầy
“ghếch nhẹ” lên cẳng kia, mặt tươi rói!
Thiệt là đáng đồng tiền bát gạo!
Úi chà
chà…(tụi nó)…dòm thấy “nó phong” cách
gì…ta ơi…(?!)
Đồng thời
ở TV bằng tần số 9 của đài Saigon cho
quảng cáo Suzuki, có tiếng nói:
…(quên câu
đầu)… câu sau là…”bà xả hài lòng”…
Làm tụi
học trò Đệ Ngủ…ba trợn trời thần, dòm
hình quảng cáo, rồi nghe TV nói nửa, cho
nên “mấy thằng nó” nghe, mà khoái quá cở
thợ mộc, thế là “mấy tểnh”…khóc lóc, èo
ẹo xin Ba Má mua cho chiếc xe gắn máy
của Nhật, để chạy đi học…chơi!
Mặc dù tụi
nó đang chạy chiếc Vélo Solex hay chiếc
Mobillet vàng đèn vuông của Tây hoặc
chiếc Gobel của Ý!!! Thiệt là “quá lắm”
cái đám…choi-choi Saigon.
Trong năm
67 và sang 68 mậu thân…
Saigon có
lai rai mấy cái vụ chọi-lụ-đạn…mà thủ
phạm thường đi xe Honda SS50…soái nòng
“cốt tứ”:
Xe mới,
nòng còn zin, gọi là nòng standard mà bà
con gọi “nòng-ếch-tăng-đa”.
Khi xe
chạy nhiều, pitton bị hở “bạc-xét-măn”
thì chỉ thay bạc, đó là cốt 1.
Thay bạc
xéc măn lần 2 là “xe lên” cốt 2:..
Khi xe
chạy quá lâu, thì pitton và nòng đều
mòn, thì thay bạc pitton, gọi là “cốt
tam”.
Xe chạy
lâu nửa…thì xe cốt tam yếu, lại phải
xoáy nòng rồi thay bạc pitton lần 2, gọi
là Cốt Tứ, cốt tứ là cốt mác-xi-mum…
Xe lên cốt
tứ, tiếng bô nổ nghe “ấm”…rất dể bị Công
Lộ hỏi thăm sức khỏe…
Xe cốt tứ
chỉ “dân chơi cầu 3 cẳng” mới xài…
Xe mới
tinh có 50cc, lên cốt 1 cốt 2 là thay
“bạc”…cái nầy luật cho phép.
Còn xe cốt
tứ…là nòng xe trên 75cc…là phạm luật.
Rồi còn
“móc bô” nên xe chạy rất dử, nên luật
cấm xoáy cốt tứ…
Honda xoáy
cốt tứ, tiếng máy nổ nghe “ục-ục”…dể bị
lộ, cho nên thằng nào…biết khôn, khi
chạy ngang qua Cảnh Sát Công Lộ thì…nhả
ga, bóp am-bra-da hay trả về ga-răn-ti,
để xe không nghe tiếng nổ “ục ục” giống
Honda 90.
Honda 90
là xe có 90cc, muốn chạy nó…phải lớn
tuổi và phải có bằng lái.
Hình như
Saigon không nhập loại 90, xe nầy của
Miên chạy qua…
Thời đó,
dân chơi cầu 3 cẳng chê xe hỏng số, cho
nên xài-xe-có-số-không-hà!
Bởi xe có
(hộp) số, nên “vô số” là vọt rất lẹ, xẹt
một cái…mất tiêu mút đường!
…<><>…Rồi
sau đó, bởi…cái vụ xe gắn máy chở 2, mà
người ngồi sau chọi lụ đạn, vì người
ngồi sau ngồi 2 bên, nên xe chạy lạng
lách dể dàng, rồi trốn mất…Do đó…
Để…làm khó
bác tài và…chơi ác người ngồi sau. Chánh
Phủ ra lịnh, tất cả đờn ông đờn bà, ai
ngồi sau xe 2 bánh cũng phải “ngồi 1
bên”…
Chớ trước
đó, nếu là đờn ông ngồi sau, thì ngồi 2
bên (ngồi đưa cẳng qua 2 bên)
Còn “quí
bà quí cô nương” thì luôn luôn ngồi “1
bên” như ông bà dặn.
Bởi con
gái con đứa mà ngồi “chàng hảng” 2
bên…coi hỏng được xí nào…
Cho nên xe
Suzuki quảng cáo trên xa lộ Saigon-Biên
Hòa cũng vẻ ngồi 1 bên, là vậy.
Bởi ngồi
“hai cẳng để bên xe”, dù xe có chạy lạng
cở nào, người ngồi sau cũng hỏng sợ “rớt
đài”…vì chỉ cần “ôm eo ếch bác tài” là
phẻ re bà ru…
Còn nếu
ngồi (2 cẳng) một bên, xe dể mất thăng
bằng, nên khi xe chạy, người ngồi sau,
phải lo ”coi chừng té”…cho nên muốn chắc
ăn, phải “ôm eo ếch” bác tài…như bảng
quảng cáo trên Xa Lộ cho tình tứ chút
xí…
Xin Quí
độc giả…lưu ý, cái vụ “ôm eo ếch” đã có
từ lúc nầy rồi đó…
Rồi dần
theo thời gian và cũng bởi bà con…ham
nói tắt, nên cho nó…rụng đi 2 chử
“eo-ếch” chỉ còn chử Ôm, và được truyền
tử lưu tôn cái tên Xe Ôm tới tận bây
giờ.
oOo
Nói sơ về
lai lịch…tiên khởi 2 tiếng Xe Ôm.
Lúc nầy,
kể từ 68 trở đi…
Giặc giả
nổ ra khắp nơi, bà con lên Saigon tá túc
trở nên đông thêm…
Lúc nầy,
cứ vài ba nhà thì có 1 nhà mua Honda,
Suzuki, Yamaha, Bridgetstone…
Bà con mua
xe về nhà, đọc tên xe, rồi…bực mình:
-
Xe
gì mà tên dài thòn, lại phải đánh lưởi…ý
ẹ…khó đọc thấy mẹ…
-
Tao
nói tên xe riết, muốn…trẹo bảng họng đó
bây.
-
Ối
chà…cái gì là…bric-gét-sờ-tôn, rồi
su-du-ki…thiệt là rối rắm.
-
…cái
gì…ka còn qa…rồi sa…mới tới ki…vậy
trời…(kawakaki)
-
Đọc
tên xe nhựt, tao muốn phát mệt luôn
hà…(?!)
Do bà
con…ưa nói tắt, muốn nói cho mau tên xe…
Cho nên
gọi tắt của…tên dài Bridgestone là xe
BS, rồi Suzuki thành Su, Kawasaki là
Kawa, Yamaha là Za…cho yên chuyện!!!
Xe Honda
xe Su, Kawa, BS…dù có tên riêng, nhưng
đều do Nhựt chế tạo, trong đó xe Honda
chiếm đa số, rồi cộng với “cái sự” nói
trẹo bảng họng ấy…
Nên khi bà
con “thấy chạy xe nhựt” là nói “chạy xe
honda” cho gọn…
Nhưng rồi
xe Nhựt nhập về, ngày càng nhiều loại,
rồi bà con ”biết mặt” từng xe, từng tên
hảng xe và thấy, cứ gọi Tất Cả Là Honda
miết, nghe…cũng hỏng phải!
Rồi nghĩ
thấy:
-
…“nói nó đi hon-đa” nhưng xe đó đâu phải
Honda, có thể là Su, BS, Kawa…
-
Ừ
ừ…hỏng phải xe hong-đa, mà nói
hong-đa…tao nghe kỳ kỳ…(ý là chê dốt)
Cho nên
“bà con bổn thổ” ý thức được rằng, phải
“nói-lại-cho-trúng”:
Bằng cách
gọi gộp chung xe 2 bánh của Nhựt là XE
GẮN MÁY…
Kêu chung
là “xe gắn máy” để khỏi phải cải cọ tên
xe, rồi còn tránh…cái vụ nói tên xe muốn
trẹo bảng họng, đã vậy…hình như còn nói
trật lất!!! Như thí vụ sau:
Xe
Bridgestone mà nói:
-
Xe…bờ-ít-xì-ton hay bít-ghéc-ton hoặc
bít-ton…thì thúi hẻo.
Bà con kêu
xe 2 bánh (có gắn cái máy) là Xe Gắn
Máy:
Cũng có ý
là “lêu lêu” chiếc xe…có tới 3 cái bánh,
mà còng lưng…đạp muốn mắc dịch, đó là Xe
Ba Bánh Đạp.
Cũng bởi,
đồng thời lúc đó:
Kêu Xe
Xích Lô Máy ý là để…phân biệt chủng
tộc…với Xe Xích Lô Đạp.
Còn mấy
ông chạy Xích Lô Đạp, lại…hỏng chịu xe
mình chạy có tiếng “đạp”!!!
Nên mấy
ổng nói mình chạy là Xe Xích Lô mà thôi…
Rồi sau
nầy, vật đổi sao dời…
Rồi tới
mấy ông chạy Xe Xích Lô…bất đắc dỉ.
Mấy ổng
cũng nhứt định…hỏng chịu mình chạy Xe
Xích Lô…
Mà nói là
chạy Xô-Xích-Le, để nghe “sốc hong cuộc
đời” chơi.
Xe Xích Lô
“có máy” gọi là Xích Lô Máy (xe nầy có
từ trào tây)
Xe Xích Lô
Máy là xe “có số” và “cần số” gắn trên
cao, tại hông bình xăng.
Gắn cần
(vô) số cao cở đó, ý của mấy ông chế ra
xe nầy, là muốn bác tài lấy tay gặt cần
để sang số cho tiện(?!)
Nhưng bác
tài Việt…hỏng thèm chơi kiểu…xoàng đó!!!
Mấy ông
tài Việt…tài lanh “vô số xe” mà nhè…rút
giò, rồi lấy ngón cẳng cái khều vô cần
số nghe cái “pực”…một cách…rất chi điệu
nghệ giang hồ…!!!
Đó cũng
một nét “độc đáo” của mấy ông tài xích
lô máy…bay bướm của Sài Thành.
Xe Xích Lô
Máy của mấy ổng, được o bế chí tình, xi
trắng tùm lum, rồi còn sơn màu
“tíc-ni-co-lo” quanh thùng xe…cho thiệt
là màu mè xanh đỏ huê lá cành.
Có xe lại
có thêm 2 cây ănten gắn cho quơ quơ 2
bên, dòm thấy rất là…ác chiến.
Đặt biệt
nè…
Cái “bô”
chiếc xích lô máy, khi đề-pa…nó phun
khói trắng trời, rồi khi chạy, cái
bô…thổ tả ôn-hoàn hột vịt lộn đó, nó
nổ…muốn bưng đầu, bể óc…<><>!!!
Xích
Lô Máy chỉ chở 1 hay 2 người, còn người
thứ 3 phải ngồi ở “càng trước” sát đất.
Mà ai ngồi càng trước, đã thấp chũm hít
khói, rồi còn bị bác tài xích lô…rà càng
vô đít xe vận tải chạy trước mặt, thì
hành khách ngồi đó…thấy chết như chơi!
Ngồi đó
rộng, ngồi một mình thì ngon, nhưng mà
sợ…muốn đứng tim luôn!!!
Đã vậy
thôi sao, mấy ông tài Xích Lô Máy,
còn…nghe lời con nít dụ khị “dợt xe”:
Ổng bèn
chơi ngon, nhè dộng 1 lần bảy tám thằng
ngồi một đống trên xe, nên đứa đeo, đứa
chồm, đứa lấn…cái muốn xẹp cái xe của
ổng mới “làm đồng” sơn mới tinh.
Ngồi một
bầy, xe chạy tà tà, tụi nó hét, nó
la…như sập nhà, tụi nó mới chịu…
Chở vậy,
gọi là “chở rửa xe” mà tụi nó, nói
“móc”, nói hoài, làm ổng bực!!!
Nói thêm
cho trọn gói.
Dạo
nầy đường phố Saigon quá đông, vừa xe
vừa người, do đó, ai có chuyện cần đi
gấp phải “đợi” xe Tắc-Xi, xe Lam hay Xe
Xích Lô, còn xe Buýt thì phải lết ra
trạm, như vậy…cũng hơi mệt mõi…
Mà
muốn đi những xe đó, phải lội bộ từ hẻm
ra đường, rồi còn phải chờ “xe buýt 5
phút một chuyến” hay xe xích lô thì cũng
phải chờ, mà công chuyện thì phải đi gấp.
Chi bằng…
Nhờ
thằng Tám tèo ở cùng hẻm, nó có xe Honda
chở dùm cho lẹ.
Vì
tình làng nghĩa xóm, bà con nào có Honda
đâu thể từ nan, liền chở dùm gấp…
Nhưng
nhờ người ta chở dùm hoài, còn mình cứ
nhờ chở riết cũng thấy kỳ.
Bà
con bèn nghĩ cách…sòng phẳng, là nhờ chở,
nhưng mà “trả tiền xăng”.
Sau
đó, chở nửa, chở nửa…thấy kỳ thiệt, ai ở
không mà đi chở hoài???
Thế
là:
-
Tám
tèo, mầy chở tao xuống chợ, tao “trả
tiền xe” như trả Xích Lô, chịu hong?
-
Thâu-mà…ai
lấy tiền, kỳ vậy…?!
-
Mầy
ở không, chở tao, mầy lấy tiền uống cà
phê hút thuốc…
-
…?!...
-
Mầy
chở tao hoài, mầy phải lấy tiền xe, hong…tao
giận mầy đa…
Thằng
Tám tèo…sợ bị giận, nên nó lấy tiền xe,
mà xe Honda nó đâu có mòn mỏi hư hao gì
cho cam, thiệt là có lý…
Thế
là Tám tèo, chở cả xóm Bàn Cờ Vườn Chuối
bằng xe Honda để lấy tiền bỏ túi…
Đồng
thời ở những chổ khác (chắc là) cũng xảy
ra “tình trạng” tương tự…
Cũng
bởi lúc nầy có lịnh ngồi 1 bên.
Nên
khi ngồi sau, ai nhác gan phải “ôm eo
ếch” bác tài.
Đọc mẩu
thoại sau đây:
-
Xe
mầy đâu?
-
Bể
bánh rồi.
-
Mầy tới
đây bằng xe gì mà lẹ vậy?
-
…??!!...”xe ôm eo ếch”…đó ông!
-
Trời trời,
nói chi dài vậy con?
-
Sao…???
-
…nói Xe
Ôm…là tao hiểu rồi.
-
Ờ
ờ…có lý…
NĂM
MỚI CHÚC QUÍ ĐỘC GIẢ ĐƯỢC NHIỀU TAM AN