Hai chín tháng bảy, bảy
hai; ngày ấy.
Giữa Vũ Đ́nh Trường sáng
rực lửa trong đỉnh đồng
Trước hồn thiêng sông núi
Trước thân nhân, bè bạn
Một ngàn năm trăm mười bảy
chàng trai
Quỳ xuống nhận trách nhiệm
trên vai
Đứng lên vươn ḿnh như Phù
Đồng
Ra sức anh tài quyết bảo
vệ non sông
-Ngày ấy?
-Ừ! Một ngày đặc biệt
không quên.
Thời gian trôi qua lặng lẻ
Có ai trẻ măi không già?
Ba mươi chín năm trôi qua.
Một ngày đẹp trời có người
nhắc nhở;
Kỷ niệm tràn bờ, ̣a vỡ
Những chuyện xưa trở về
Những tấm ḷng trăn trở.
-Ngày đó!
-Ừ! Th́ ngày đó.
Ai chẳng biết chúng ta c̣n
trẻ
Tuổi đôi mươi phơi phới
tương lai
Tránh nhiệm gánh trên vai
Bước vào đời hăm hở.
Thế rồi…đời không là mơ
Kinh Kha bước qua Dịch
Thủy
Chuyện không thành
Chỉ c̣n biết ngước mặt
nh́n trời
Than ôi! Hồn ai nấy giữ
Phước ai người đó có phần.
Chín tháng học hành
Ba năm đối diện…
C̣n lại ǵ sau cơn băo lửa
gian nan.
Bây giờ ngồi nghĩ lại.
Hỏi: Chúng ta c̣n mấy đứa?
Đáp:Tan tác khắp mười
phương
Đứa lên cơi thiên đường
ngay vào ngày hai chín
Đứa để lại đôi chân làm
quà
Đôi mắt, cánh tay…vết đạn
trong thân thể
Và tất cả hoài băo ước mơ.
Tất cả c̣n lại ǵ?
Hết c̣n hăm hở!
Một sáng Thu về chợt nh́n
lại,
Ai đứng trong gương?
Có nét hao hao giống một
người.
-Thôi nhắc làm chi!
-Tại sao không nhắc?
Sáng nay, nh́n h́nh ảnh
bạn bè
Dăm ba đứa ngồi lại bên
nhau
Đứa ở đằng đông, đứa đằng
tây;
Tóc hoa râm hai thứ trên
đầu
Và chúng mày c̣n thương
yêu nhau
Gặp bạn nâng chén tri kỷ.
Ôi, trân quư!
-Già rồi.
-Ừ già th́ có làm sao?
“Lục thập nhi nhỉ thuận”,
Bạn nhắc làm chi thế sự.
Một hoa giáp thời gian đè
nặng đôi vai.
Bạn làm lại từ đầu bằng
đôi bàn tay trắng
Làm lại ở tuổi không c̣n
xuân
Sau bao nhọc nhằn lang
thang khắp núi rừng.
Có đứa không trở về,
Có đứa bây giờ c̣m cơi,
Có đứa chuẩn bị ra g̣.
Thôi nhắc làm chi, bạn cứ
khuyên
Ừ, chỉ c̣n là kỷ niệm.
Thư qua lại Hùng cụt nhắc,
Thanh Phong, rồi Hiền
Phong,
Mậu Xôi, nào Hào ba lăm,
Hoài 113, Ngôn, Dĩnh, Lư
Bane
Có Thọ Hù, Chính trọc,
Hiệp, Ngọc, Long, Yên…
Nhớ gói xôi và 301, nhớ
cầu Bến Nọc
Nhớ Chợ Nhỏ, G̣ Công…
Nhớ những bài đă học, phạt
nhảy xổm, trườn, ḅ…
C̣n bao người nhớ, không
nói ra?
T́nh ta vẫn giữ qua thời
gian
Cao quư thay t́nh bạn.
Trần Đ́nh Quảng, nỗi nhớ
thành thơ!
“Bụi thời gian phủ mờ dĩ
văng …
Pha sương mái tóc buổi
chiều tà …
Có ai về lại TĂNG NHƠN PHÚ
?
Gởi nén hương ḷng nhớ Cố
Nhân …”
Sáng nay, ngồi nhớ lại
Thương các bạn vô cùng.
Bángiùi
Campbell 20110729