Xuân đã bao lần Xuân đến đây
Mùa đông xứ lạnh tuyết rơi đầy
Người thân xa tít muôn ngàn dặm
Bạn bè dăm đứa cũng ra đi .
Nhớ lại năm xưa mang áo trận
Đêm đêm khói lữa ngút ngang trời
Tiền đồn biên giới tay ghì súng
Giữ ấm muôn phương đón Xuân về .
Làm sao quên được thằng bạn củ
Bỏ xác bên rừng lúc Xuân qua
Mùa Xuân đã đến trong binh lữa
Trên áo thời gian dấu bụi đầy .
Vẫn nhớ tình tôi thuỡ tóc xanh
Áo trắng nhẹ vương đến bên đời
Kỷ niệm in đầy trên lối cỏ
Bâng khuâng một thuỡ tuổi yêu người .
Đất khách mùa Xuân nhớ quê xa
Tôi mất mùa Xuân tự bao giờ ?
Ai chở mùa Xuân tôi đi mất
Để lại hồn tôi những mùa sầu !
Đêm nay gió lướt ngoài song cửa
Tôi vẫn ngồi đây nhắp chén đầy
Uống chén men cay sầu viễn xứ
Xuân hỡi ! bao lần Xuân đến đây ?
Đặng
Nhiên Thư
Bên nầy biển
nhớ mong
Tôi đứng bên nầy biển nhớ mong
Nghe chiều rơi xuống tiếng mưa buồn
Mắt thương em có sầu mong đợi
Giọt lệ năm nào tiễn biệt nhau .
Từ độ quê nghèo mang khói lữa
Thây người gục ngã đếm xương khô
Núi sông chia cách đôi đường ngã
Giòng lệ chia ly thấm dạt dào .
Tôi đứng bên nầy vẫn nhớ em
Nhớ dáng em đi gió Thu về
Con đường em bước sầu lá rụng
Chiếc lá vàng bay ngập cuối đường .
Tôi đứng bên nầy cách núi sông
Rừng Thu chiều tím úa phai tàn
Lá rơi như mãnh hồn tan vỡ
Rớt xuống hồn tôi vạn nỗi sầu .
Tôi đứng bên nầy sao vấn vương
Bên màu áo trận sắc hoa rừng
Theo dòng chinh chiến mùa năm củ
Trên áo thời gian vết tích đầy .
Tôi đứng bên nầy biển xa xăm
Bao năm ôm mộng chuyện tương phùng
Cố hương trong trí giờ phiêu lãng
Giấc mộng giờ đây chẳng đạt thành ! Đặng
Nhiên Thư
Nỗi nhớ nào xa
Nỗi nhớ nào bằng
nỗi cách xa
Nơi đây xứ lạnh tuyết rơi đầy
Kỷ niệm năm nào phai nắng nhạt
Vương vấn hồn tôi tuổi bóng chiều.
Nỗi nhớ khơi niềm bao xót xa
Một thời chinh chiến đã qua rồi
Áo thắm năm xưa mờ dĩ vãng
Bâng khuâng một thuở tuổi yêu người .
Tôi đi ôm mãi bao sầu nhớ !
Tìm lại người xưa bước năm nào
Tình theo ngọn gió trôi đi mất
Mộng vỡ tan rồi theo gió sương .
Đặng Nhiên Thư
Cõi Tạm
Một chút bình yên
cuối cuộc đời
Nghe tàn hơi thở
mỗi xuân qua
Giọt đắng cà phê
buồn muôn kiếp
Còn có vui gì kiếp
sống vay !
Ta vẫn còn đây kiếp thế
gian
Cõi riêng một bóng
với thân gầy
Một mai gột hết đời
vương lụy
Thanh thản tâm hồn
Ta bước đi .
Đặng Nhiên Thư
Chút tình buồn
Hoài niệm làm chi hỡi cố nhân ! Tháng năm vương vấn chuốt thêm sầu Bao mùa lá rụng ngoài song cửa Tôi bước chân buồn dẫm lá khô .
Nhặt bóng trăng thu dưới mặt hồ Góp lại thành thơ khóc duyên ai ? Em đã ra đi mùa thu ấy Đâm suốt hồn tôi nhát hững hờ !
Trăng vẫn là trăng của tháng năm Mình tôi ngồi khóc dưới ánh trăng Chờ đợi mà chi tình đã lỡ Thân nay hoang phế kiếp xa nhà !
Mùa thu năm ấy còn đâu nửa ! Dấu tích thời gian phủ rêu xanh Ký ức hiện về trong nỗi nhớ Tôi vẫn ngồi đây khóc dưới trăng !
Đặng Nhiên Thư .Bài thơ nầy tôi viết do cảm xúc bất chợt . Nếu có sự trùng hợp , đó là do ngoài ý muốn. Xin thứ lỗi . đnt
Tôi thích
Tôi thích làm thơ cho cuộc tình
Để đời còn có chút mộng mơ
Cho thêm ấm áp men tình củ
Tưởng đã phai nhòa theo tháng năm .
Tôi thích mùa Xuân cánh én về
Để lòng nở rộ những bông hoa
Khoe thêm hương sắc vườn nắng ấm
Ngây ngất tình tôi phút buổi đầu .
Tôi thích lang thang cuối cuộc đời
Chân buồn đi khắp chốn thế gian
Để đi tỉm lại thiên đường củ
Dẫu biết đây là một giấc mơ !
Tôi tự nhũ lòng hãy cố quên
Quên đi men đắng của cuộc tình
Coi như tình yêu là bãi cát
Tôi kiếp dã tràng trên biển xanh .
Đặng Nhiên Thư
Tình đầu lỡ....dại !
Em à ! Mấy mươi năm rồi , ta làm tên phóng đãng Bon chen danh lợi để cầu vinh Có nhục , có vinh ta trôi nổi
Đời xuống dốc rồi nhớ nữa mà chi !.
Mấy mươi năm rồi em vẫn nhớ ta ? Tình chỉ đẹp ngày ấy ta còn nhỏ
Dưới hàng cây phượng năm nào đó Trao thư tình bối rối đôi tay .
Vào quân trường em đến thăm ta Sáng Chúa Nhật đẹp sao màu áo ! Rồi chinh chiến vết thù lữa đạn Ta thương tích rồi , em nỡ xa ta !
Mấy mươi năm rồi em vẫn nhớ ta
Làm thổn thức trái tim già bệnh hoạn Nếu em còn nhớ những ngày xưa ấy
Xin mĩm cười xí xoá đi em !
Mấy mươi năm rồi tình ta giông bão Như cơn mưa những giọt nước mắt dài Như lá cuối mùa mỗi độ tàn thu Làm rơi rụng trong sân vườn thổn thức .
Thôi nhé ! một lời sau cuối Bài thơ nầy như tạ lỗi cùng người Nắng vẫn trong như màu mắt ngọc Tóc em dài , màu áo ấy anh thương .
Đặng Nhiên Thư
Ngô Quyền
ngày ấy
Đặng-nhiên-Thư -342
Ai về
xứ bưởi xin cho nhắn Cô bé ngày xưa lớp Ngô-Quyền Mỗi lần tan học cô thường đứng Dưới rặng hàng cây ăn vặt quà Đâu hay có kẻ đang lặng ngắm Mong được nhìn cô quay lại cười Đêm về gác trọ suy tư mãi Thức trắng đêm dài khói thuốc bay Những cánh thư đầu ngây ngô viết
Lời đẹp ý hay buổi ban đầu Nhưng sao cứ gặp lòng e ngại Bối rối trong tay trước cổng trường...
Bây giờ mỗi đứa xa mỗi ngã Tôi kiếp tha hương tóc ngã màu Kỷ niệm ngày xưa cô còn nhớ Hay bước theo chồng đã lãng quên ? Nét mực năm nào trên trang giấy Chắc đã phai màu bởi tháng năm ! Tình đã qua rồi trong dĩ vãng Bây giờ cô nhớ có buồn không ? Khi nào đọc lại tờ thư củ Có thầm nhớ đến kẻ năm xưa .
Đặng-nhiên-Thư -342
Hoa giấy đỏ
Quê cũ trông về thăm thẵm xa , Tha hương tính lại lắm thu buồn Ngày đi em đứng bên thềm củ Hoa giấy khoe màu dưới nắng mai.
Gió sớm len dần nghe thấm lạnh Nghẹn ngào em tiển bước chân tôi
Cầm tay tôi nói em đừng khóc Mai mốt tôi về sẽ tính duyên !?
Đưa tay ngắt lấy chùm hoa giấy Em nói rằng em sẽ đợi tôi Tình em tươi thắm như hoa giấy Vẹn mãi màu son đỏ thủy chung .
Bây giờ tính lại lắm thu sang Hoa giấy ngày xưa có vẹn màu ?
Hay đã úa sầu vì mong đợi Thềm củ năm nào có đứng trông !
Tôi ở bên nầy vẫn nhớ em Nhớ dáng em xinh đứng bên thềm Dưới giàn hoa giấy màu son thắm Như thắm tình em mãi bên tôi .
Rồi một chiều kia tin em mất Tim tôi tan nát chết trong hồn Thương người năm củ trông mong đợi
Bóng dáng người đi chậm bước về
.
oOo
Hôm nay trong nắng màu hoa giấy Sắc thắm năm xưa gợi nỗi niềm Rung rinh trong gió vài cánh rụng Rớt xuống lòng tôi giọt lệ đau !!
đnt 342
Ngày
lặng lẽ ...
Sáng nay thức giấc Ngồi đây một mình Bên cà phê nóng Giọt buồn không tên .
Quê hương vạn dặm Không cửa không nhà Vẫn thản nhiên sống Nuôi mộng triền miên !
Tháng ngày lặng lẽ Đếm tuổi phai màu Cơm ngày hai bửa Thở dài trong đêm
Sáng nay thức giấc Nhìn quanh một mình Bên ngoài khung cửa Chiếc lá vàng rơi !
Đặng
nhiên Thư SĐ 22 BB
Tiễn người đi
Gọi gió thu về tiễn bước em Gọi mây xuống thấp mắt em buồn Cho bước chân đi về rất nhẹ Âm thầm xa khuất cuối trời quên !