_______________
HOME
trang 01
*Làm sao quên
* Qua miền kư ức
*Hoa giấy đỏ
*Uống cho say
* Tặng em gánh nặng sầu đời
*Ngô quyền ngày ấy
*Chút t́nh buồn
* T́nh đầu lỡ dại
* Tiễn người đi
* Ngày lặng lẽ
Làm sao quên Hăy ngũ b́nh yên giấc ngũ buồn Huyết sử trong tim làm sao quên ! Nhớ bạn đêm nằm nghe thổn thức Ngàn năm chiến tích vẫn luôn c̣n Thương tiếc nghĩa trang một ngày buồn ! Xót thương những ngôi mộ hoang sơ Nằm trong lạnh lẽo quan tài đó Có khóc thầm trong giác ngũ say ? Các bạn giờ đây khơi nổi đau Niềm đau chôn kín ở bên ḿnh Xin luôn nhớ những anh hùng đó Dù ở nơi nầy có vinh sang . Đặng văn Cúc SĐ 22 Bộ -binh
Làm sao quên
Hăy ngũ b́nh yên giấc ngũ buồn
Huyết sử trong tim làm sao quên !
Nhớ bạn đêm nằm nghe thổn thức
Ngàn năm chiến tích vẫn luôn c̣n
Thương tiếc nghĩa trang một ngày buồn !
Xót thương những ngôi mộ hoang sơ
Nằm trong lạnh lẽo quan tài đó
Có khóc thầm trong giác ngũ say ?
Các bạn giờ đây khơi nổi đau
Niềm đau chôn kín ở bên ḿnh
Xin luôn nhớ những anh hùng đó
Dù ở nơi nầy có vinh sang .
Đặng văn Cúc SĐ 22 Bộ -binh
Uống cho say
Những thằng bao năm cũ , hồn ở đây... , bây giờ ! Các bạn về đây tuổi bóng chiều Bỏ lại đằng sau thuở chiến chinh Ngục tù giết chết đời trai trẻ Gặp lại hôm nay tuổi đă già. Gặp lại nhau đây uống thật say ! Uống cho thằng bạn chết trong rừng C̣n bao nhiêu đứa nằm phơi xác Trong cuộc đời chưa nói tiếng yêu ! Hăy uống thật say các bạn ơi ! Uống đi cho vơi cạn nỗi sầu Cuộc đời ngắn ngũi nào ai hiểu , Biết đến mai nầy đến lượt ai ? Rồi cũng như loài chim sẽ bay Ngút ngàn mây gió bốn phương trời Ra đi xin giữ t́nh thân củ , Của tuổi hồn nhiên đẹp thuở nào !
ĐẶNG NHIÊN THƯ (Cúc Đặng 342/An-Lộc)
Tặng Em Gánh Nặng Sầu Đời Tặng em gánh nặng sầu đời Rong rêu ngày tháng gặm ṃn bước chân Tặng em một chút sầu thương Quê hương c̣n đó, nổi buồn c̣n đây Tặng em của tuổi hồn nhiên Một thời mơ mộng tâm hồn ngất ngây Phố chiều ta cúi hôn nhau Để nghe nhung nhớ len sâu vào hồn Trăi ḷng trên giấy mực xanh Để hồn ch́m giữa mênh mang ḍng đời Nỗi sầu em duỗi cánh bay Ta quăng vô hết bài thơ năm nào Tặng em nỗi nhớ dạt dào Tay ta úp mặt đêm dài thiết tha D́u em vào cơi ưu phiền Cùng ta chia xẻ đoạn trường thế gian C̣n đây những tiếng thở dài Cuộc đời luân lạc tàn phai cuối đường Mai đời nếu có b́nh yên Ta về dệt lại ân t́nh năm xưa. Đặng Nhiên Thư
Qua miền kư ức
Nhớ khi xưa ra trường Thủ Đức Mặc bộ đồ lính trận tinh nguyên Em là cô nữ sinh áo trắng Buồn vu vơ ôm ấp thư t́nh . Vào chiến trận chẳng hề nao núng Chí làm trai ngang dọc tung hoành Rồi gặp em một ngày nắng đẹp Đôi mắt buồn xao xuyến hồn tôi . Tôi đứng đợi chiều về tan học Đường em về qua ngỏ nhà tôi Tiếng guốc khua theo bước chân về Tôi lẻo đẻo theo sau tội nghiệp ! Làm thi sỉ bắt đầu từ đó Mượn hồn thơ để nói thay lời Em cảm nhận với ḷng do dự Đề thơ buồn theo ngả nhánh sông ! T́nh mới chớm nhẹ nhàng êm ả Mối t́nh đầu sao quá ngu ngơ ! Em đả có một đời mơ ước Tôi vẫn chờ cho măi ngàn năm . Lời dịu ngọt em làm phù thủy Tôi thật thà thành vị chân tu Gom hết thơ trao trọn cho em Thật tội nghiệp ḍng thơ tát cạn ! Mấy mươi năm cuộc đời dâu bể Ngọn lửa t́nh thiêu đốt tim tôi Tôi vẫn nhớ em ngày mới gặp Đường em về có bước chân tôi . Mùa thu ! mưa rơi trên tóc uá Tôi ngồi đây mơ mộng hồi hương Để t́m lại con đường năm củ Bước em đi tóc nắng năm nào . Đặng Nhiên Thư (Aug 2011)