Oslo Bắc-âu

  Sáng nay Oslo mưa, nên ấm hơn mọi khi, trùm áo ngồi uống cafe..đá trước hiên nhà ,ngồi trong nhà kg hút thuốc được
   Mấy hộp cafe Việt đem theo hết trơn rồi, mà uống cafe ở đây dù kiểu Mỷ hay kiểu Thổ cũng đều...dở ẹt, chua chua lờ lợ, mất hết hứng.
Mưa ở đây cũng khác, kg có gió và h́nh như trời ấm hơn
Kg như mưa ở Phantom hay Thác ma, lạnh buốt như lạnh từ trong xương, mưa ở Tà cơn Lao bảo th́ khỏi bàn [bởi v́ nó kèm theo cái đói thường trực ]
Nhớ củ khoai ḿ thằng Hải tiên sinh để dành cho mổi bửa, kg thèm hỏi từ đâu nó có..dư,,ở trỏng thằng nào củng có vài chiến hửu đâu đó ở tăng gia hoặc nhà bếp mà ! Nhớ thằng Cẩm lai chuyên môn móc nối thằng có thuốc lào với thằng có cafe để có 1 parti nho nhỏ. Trời đất ơi, làm sao tao quên được tụi bây..bây giờ !!

   Đêm ở đây củng lạ, cứ sáng trưng như ban ngày, phải chi đêm Quảng Trị ngày xưa củng sáng như vậy cho tao...dể ngủ. Có cái đêm, nếu kg chém vè vô thằng Khỏe, chắc tao cũng thành...ma rồi.Đêm đó nó..xỏ vô ngay tuyến thằng Khỏe, như gải ngứa... nếu lớn chuyện th́..bể hết,,, vài ngày sau, Sáu Pleyku ăn quen, lọ mọ chui vô gầm M48, bị lảo gia Hửu quả tó, chửi quá trời đất.
   Đầu óc tao bây giờ vậy đó, nghỉ ngợi lang mang, chuyện nọ xọ chuyện kia, ḷng ṿng rồi cũng đưa về....chuyện ngày xưa,,mới đây mà đă thành ngày xưa rồi sao ?
    Bây giờ ngồi đây, lạnh ngắt, uống ly cafe chán phèo, chán v́ cafe dở hay chán v́ uống 1 ḿnh,, chắc v́ cả hai. Tao có thằng tà lọt giống tà lọt thằng Dủng Dù, pha cafe bằng...vớ [vớ mới đàng hoàng ] tên là Nh́n a Sáng, Sáng ơi, mày đầu thai chưa,? phải có mày ở đây pha cho thầy 1 ly,th́ tao đâ có bị uống cái thứ dở hơn nước đái ngựa này
Trời mưa, ngồi đây 1 ḿnh, cả nhà c̣n ngủ, nhớ tụi bây quá, thằng Liêm xách xe đi sơn nhà cho người ta chưa ??

 

 

Tâm sự Châu Lác

Tôi là Châu Lác...
Hôm nay đi lạc sang đất Bắc Âu
Thăm con, thăm cháu chào đời
Những đứa con Việt lạc sang Bắc cực.

Ừ, tôi là Châu lác, cái tên thật bạc
Nhưng chứa đầy t́nh của anh em
Tụi nó đặt cho tôi...
Tôi mang theo từ ngày ra trận
Đứt gánh giữa đàng
Nay...
Cách trở quan san có đứa con sang xứ lạ,
đi thăm
Ngày lên đường có thằng Yên và nhiều bạn
Tiển chưn tôi đi mấy ngày mà...
sao vướng vấn quá khi ngồi đây.
Bịch café Trung Nguyên đen đậm đặc
Hết rồi, uống café ngoại chua lè.

Tôi là người Việt ở gần xich đạo
Giờ Bắc Âu khác giờ Sài G̣n
Ly café cũng khác
Mấy ngày tôi sẽ trở về
C̣n những thằng bạn của tôi
Chắc bỏ thân xứ lạ...đơn côi.

Cây tre quê tôi lên cao, ngọn nh́n xuống gốc
Cây tre cong đầu nh́n măng nở dưới chân
C̣n dân tôi, bạn bè tôi,
đi măi không về.
Lời ru "Ầu ơ..." mẹ dặn
"Cúc mọc bên sông kêu bằng cúc thủy
Chợ Sài G̣n xa chợ Mỹ cũng xa
Gừi thư thăm hết mọi nhà
Trước là tía má, sau là thăm em"

Quê hương ai không nhớ
T́nh quê ai không c̣n?
Vậy mà chúng nó đi biền biệt
Cách trở trời cao, biển lớn.
Có đi xa mới biết

nỗi cô đơn của kẻ ở miền xa.

Bùi ngùi ru lại câu ḥ...
"...đi lên Bảy Núi, chạy thẳng tới Tà Lơn
Duyên nợ keo sơn thấu đến ông trời
Trời cao đất thấp
Đếm bực tam cấp, lập cửu trùng đài
Thời hư khiến vậy....ḥ...
Thời hư khiến vậy ráng lập hoài cũng ...ơ....nên
...."

sj20110607(Bángiùi)

 

 

Đêm Olso Nghe Mưa

Đêm Olso, đêm không bóng tối
Đêm Olso sáng như hỏa châu rơi
Anh ngồi đây nghe mưa ...
và nỗi nhớ thật đầy.
Anh nhớ Quảng Trị, Hạ Lào
Anh nhớ những thằng bạn cùng đơn vị
Anh nhớ ly café của Sáng
Nhớ chiếc M48 che chở cho anh
Nhớ Thằng Khoẻ, Thằng Liêm, nhớ luôn Nh́n A Sáng
Và anh nhớ em! Anh nhớ lắm em ơi.

Trên cuộc đời có nhiều chuyện lạ
Đợi xế chiều mới nhớ đến ban mai
Nhớ thời vàng son khi tuổi đă già
Nhớ như mới xảy ra ngày hôm qua đâu đó!
Nhớ củ khoai ḿ trong trại tù
Nhớ Tà Cơn, Lao Bảo, Thác Ma
Nhớ thằng bạn tù ly café, bi thuốc lào
Nhớ thằng Cẩm Lai và nhiều thằng bạn

Đêm Olso đến Bắc Âu rất lạ
Ngày và đêm không ranh giới ngăn chia
Ngày và đêm trắng, và những cơn mưa,
Mưa rất lạ, mưa cho người thêm ấm.
Em đừng cười đừng cho anh lẩm cẩm
Mưa làm sao mà không lạnh anh ơi!
Ừ, vậy đó, em có đến Olso lần nào chưa nhỉ
Bắc Âu: Trời và Đất yêu nhau
Không mặt trời mặt trăng hay sao
Cả đêm, ngày, trời trữ t́nh diễm ảo,
Khắn khít như t́nh anh với em.

Đêm Olso ngồi đây nhớ bạn.
Nhớ! Và chỉ nhớ suông
Cảm ơn Bắc Âu, Na Uy, Olso
Thôi, hăy quên đi nỗi nhớ xô bồ
Nhớ lộn quá khứ hiện tại vị lai
Nhớ đêm làm ngày
Nhớ hoài những chuyện đă qua
quên luôn tương lai đang trước mặt
Và ở đó chỉ c̣n em.
Chỉ c̣n em...

sj20110607
(Tặng L)
(Bángiùi)

 
 

HỒI ỨC CỦA VỢ

       Quán Phở 79 Vơ Tánh sáng hôm đó sao đông ghê, 2 má con chờ hoài chưa có chổ...
        - Hai chị ngồi đây đi.... tính tiền đi cu!!
     Có ông lính đứng lên trả tiền, chưa kịp cám ơn th́ ổng đă rảo bước ra cửa, ngoái lại cười cười rồi leo lên chiếc Jeep vừa ghé lại. Trời Phật ơi, ai đời 2 má con người ta mà ổng kêu là 2 chị!! Ủa mà sao cái mặt, nhất là đôi mắt sao mà quen quá, như đă gặp ở đâu rồi nè. Ăn vội rồi theo má qua chợ Saigon, trễ nữa vô chợ nóng và ngộp lắm; đôi mắt cứ ám ảnh hoài suốt buổi mà nghĩ hoài không ra.... Mấy tên trong xóm gian lắm, cứ lấm lét ḍm lén từ xa, đâu có như vầy... Mấy tên cùng trường hồi trước th́ lóc chóc. Ông này cái mặt già khằng cũng không phải luôn... Ai vậy ta..?? quen lắm mà không tài nào nhớ nổi.
       Buổi chiều phóng qua nhà nhỏ Mai, trước giờ cứ có cái ǵ.. lạ lạ là ḿnh hay rù ŕ với nó.. Qua tới nơi thấy nàng đang trong bếp với bà già, ḿnh xúm vô rồi quên luôn vụ hồi sáng (với lại có bà già làm sao tám vụ đó được).
   - Mày ăn luôn ở đây luôn đi, bữa nay bà già làm ngon lắm nha. Ǵ chớ ăn chực nhà nó hà rầm, nhà nhỏ này có 2 mẹ con, thêm người ăn chực cũng vui nên ḿnh ghé qua ké hoài.
      Gần xong th́ có tiếng bà già ở nhà trước:

    - Ông kia,gần cơm rồi c̣n đi đâu nửa hả?
   - Dạ tính gặp mấy thằng bạn, lâu không gặp thấy nhớ nhớ. Mà má cũng đừng chờ cửa, quăng cái mền ra cái vơng ngoài trước cho con được rồi.
   - Trở vô lấy mền đem theo luôn đi, từ hôm về tới nay cứ đi hoài, cả buổi tui sửa soạn cơm nước, giờ ai ăn đây ông?.
   - Thôi mà, lâu lâu về nằm nhà cũng uổng.... Bữa nay má nấu ǵ vậy?
   - Hỏng đi phải hôn, hỏng đi th́ rửa tay vô ăn luôn cho tui dọn.
   Nhỏ Mai rù ŕ:

   - Có ông anh đi phép về, bà già cứ lăng xăng mấy bữa nay đó.
   Bưng nồi cơm ra th́ có người bước vô... Trời đất ơi, ông thần hồi sáng đây nè... hèn ǵ ḿnh thấy quen quen; cái mặt, đôi mắt giống y chang nhỏ Mai đây mà... trong lớp ḿnh th́ nhỏ Mai.. hỏng đẹp, chỉ có duyên thôi.
    Trong nhà có người lạ nhưng tên này tỉnh bơ:

    - Đă quá ta, ăn đi bà con, tui đói rồi...
    - Ở ngoải mày ăn uống sao con, ngon hôn?
   - Xời ơi, thằng tà lọt nấu dở ̣m, có bữa không nhóm lửa sợ bị bắn... ăn cơm sấy thịt hộp lu bù, oải luôn.
    Ḿnh ăn ở đây hoài nhưng sao hôm nay khác khác, nhà như sáng hơn, ồn ào hơn với mấy cái chuyện không đầu không đuôi của mấy mẹ con, ḿnh chỉ ngồi nghe.... Mà sao kỳ, thường bữa gặp cơm ngon ḿnh làm tới tới, bữa nay ăn hoài không hết chém cơm!
     Phụ dọn xong ḿnh dắt xe ra về, ngang cửa gặp ổng đứng hút thuốc.
   - Dạ, em về..
   - Hồi sáng ăn mấy tô vậy nhỏ?...
   Chèn ơi, hết nói nổi, vậy là ổng nhớ mặt ḿnh, vậy là năy giờ ổng "me" ḿnh để chọc quê. Vậy mà suốt bữa ăn mặt cứ tỉnh bơ, bất lịch sự không hỏi, không nói câu nào với ḿnh, chỉ tía lia toàn chuyện trời ơi đất hỡi. Vừa bực, vừa mắc cười ḿnh lính quưnh đạp xe đi một nước.... mà cái Mobylette bữa nay cũng kỳ, gần hết hẻm mới chịu nổ máy; sực nhớ  tướng ḿnh chổng mông đạp xe đi... trời đất ơi, chắc độn thổ quá... vái trời thằng chả không ḍm theo.
     Từ hôm đó, ḿnh không dám qua nhà nhỏ Mai; mà cái con nhỏ cũng độc, không thèm rủ qua chơi, chắc bận ríu rít với ông anh mắc dịch, quên ḿnh rồi.
     Cũng từ đó, ḿnh mới hay đọc ké báo của ba, mở TV chịu khó coi tin tức.... nào Quảng Trị, nào Dakto Tân cảnh, nào B́nh Long An Lộc. Trong giảng đường đám con trai bàn tán chuyện lính tráng nào Đồng Đế, Quang Trung, nào là Thủ Đức, Đà lạt tùm lum. Trước đây ḿnh đâu có để ư làm chi. Mổi lần ba với mấy chú quen bàn luận chuyện chiến tranh, chuyện thời sự ḿnh hay ḷng ṿng hóng chuyện. Chiến tranh đă vào tới trường học, tới mọi gia đ́nh và giờ đă len vào tận tâm hồn ḿnh.
    Sao vậy ta, sao cứ nhớ nhớ đôi mắt đó, bản mặt khó ưa vậy sao cứ chập chờn trong đầu hoài, trong lớp, ngoài đường, và cả trong lúc trằn trọc khó ngủ. Hay là... chắc không phải đâu, chắc chưa đâu! Đọc Mai Thảo, đọc Nhă Ca, Nguyển thị Hoàng, luôn cả Quỳnh Giao nữa.. thấy khác lắm mà... phải làm quen, phải theo đuổi, phải này nọ tùm lum; với lại xem cine tới cảnh cầm tay hun hít... ḿnh tỉnh bơ ,đâu có thấy ǵ khác khác trong ḿnh. Đâu đă nói ǵ với nhau, tới cái tên ḿnh c̣n chưa biết, tuổi con ǵ cũng hỏng biết luôn..... rồi đóng ở đâu, có hay về không, có mèo chưa ḿnh cũng trớt quớt... Trời ơi, rồi c̣n chuyện bom đạn, chuyện chiến trường, chuyện sống chết ngoài kia nữa. Bao nhiêu là chuyện của người ta mà ḿnh không rơ.
     Chắc không phải đâu, chắc chưa đâu... ḿnh c̣n chưa được 20 nửa. Hỏng lẽ....!!
 

oOo

     Mai ơi,qua tới bên này hơn tuần rồi mà tao chưa viết về được chữ nào; sấp xếp chỗ ở, t́m nơi học sinh ngữ thêm v..v... làm tao muốn khùng luôn mà chưa đâu vào đâu... C̣n tới mấy năm học ở đây nữa, cái ǵ cũng khác cũng lạ..tao nản quá; nếu không v́ sợ ông bà già giũa, tao cuốn đồ về rồi. Tụi bây sao rồi, khỏe không?  Tụi bây khỏe không mà sao không phải là: ổng khỏe không? Sao chưa lần nào dám nói với ai!! Con gái sao lại đi nói trước? Giờ xa quá rồi, xa bom đạn chiến tranh, xa người đó nửa ṿng trái đất thôi mà sao như ở một thế giới khác. Bên đó, nơi đó người ta đang ra sao? Có lúc nào giữa mịt mờ sương khói ở nơi xa lắc, người ta chợt nhớ tới ḿnh hay là đă quên mất rồi con nhỏ vô duyên xấu xí này. Bao nhiêu lần bỏ dở thư cho Mai; làm sao viết được khi mắt mũi ràn rụa nước mắt.... Cầu xin ơn trên cho con quên được người ấy, cho con được bằng an tâm hồn. Giữa con với người ta đă có ǵ đâu. Cầu xin người ấy được b́nh an, cầu xin  quỷ dữ chiến tranh buông tha xứ sở tội nghiệp của con, cầu xin cho người ấy b́nh an trong băo lửa. Mổi lần đọc Vào nơi gió cát ḿnh lại khóc.... sao ḿnh khóc hoài từ ngày đó vậy ta!! Không biết rồi đây có chịu được mấy năm Đại học lê thê ở đây không?
 

oOo

      Suốt hành tŕnh mười mấy tiếng đồng hồ ḿnh không chợp mắt được chút nào.... bao nhiêu là câu hỏi không giải đáp được làm ḿnh như mụ mị. Biết c̣n gặp được không, người ta giờ sao rồi, c̣n đó hay... đâu rồi, có được b́nh an trong cơn lũ dữ của đất nước?!!. Nghe tin tức bay qua mà ḿnh không muốn tin, không muốn nghe; biết người ta c̣n đó hay đă mỏi ṃn tù bọng, c̣n đó hay đă đắm ch́m trong sóng gió đại dương, đă qua được bên kia hay đă đề huề vợ con.... Ờ sao cũng được, miển là c̣n, miển là qua được bao dâu bể cuộc đời. Sau 75, bặt tin nhỏ Mai... bà già qua ở với ḿnh, bạn bè lưu lạc tứ tán, bao vật đổi sao dời biết hỏi ai đây; không chút manh mối nhưng ḿnh vẩn cứ nghĩ về chỉ với chút mỏng manh hy vọng, ơn trên hăy giúp con, chỉ một lần này, đánh đổi bất cứ ǵ con cũng cam chịu.
      Xuống ga, anh chị Hai trước mặt mà măi mấy phút sau ḿnh mới nhận ra; mắt ráo hoảnh  nh́n quanh quất trong cả biển người lố nhố chung quanh mà như kẻ lên đồng. Chen được ra ngoài đột nhiên ḿnh chết sững, quơ tay vịn cột mà như muốn té... ổng kia rồi, anh đây rồi... anh từ chổ đổ xe đang rảo bước vội đến, cách vài bước đă khựng lại cười cười:

     - Mới về hả... khỏe không..? bữa nào ghé chơi nha.

     Rồi quay lưng đi vội lên xe chạy mất!! Trời đất ơi, Tiên nhơn tổ đường ơi, Thiên thần thổ địa ơi, Thánh thần quỷ dử ơi.. hăy nh́n xuống dùm con. Mấy chục năm trời, bao nhiêu thương nhớ quằn oại thân con, bao nhiêu nước mắt, bao nhiêu tương tư tương năm tương sáu mà bây giờ vậy đó; tưởng như mất tăm mất tích, tưởng như gian truân bể khổ mới gặp được, vậy mà vừa xuống máy bay đă gặp liền, tưởng như đă mất mà lại c̣n... Vậy mà chỉ láp giáp mấy câu rồi đi luôn, như người dưng, như kẻ lạ... Ghé chơi nha!! ghé đâu? Chơi!! chơi ǵ, chơi với ai hả?? Trời đất ơi, cho con đủ sức, cho con đủ lẹ, con chạy theo con bẻ cổ con đâm con dầm con giết chết tươi cho rồi cái đồ bất nhơn, cái đồ cà chớn. Uất nghẹn xây xẩm xanh lè về tới nhà anh Hai rồi mà ḿnh chưa tỉnh, chưa hết tức; ḿnh nằm quẹp luôn không ăn không uống, ước sao không thở luôn cho rảnh thân; trời ơi là trời, đất ơi là đất cho con được chết luôn cho rồi..
    Vừa bảnh mắt chưa dọn dẹp mặt mày ǵ đă nghe nhỏ Mai chót chét:

    - Ngủ mới dậy hả? khỏe không mậy...?? tao đâu có biết mày về, hôm qua ổng đi làm về ghé cho tao hay đó chớ, ăn ǵ chưa, đi..đi với tao tao đăi...đi thay đồ đi rồi tao chở mày đi...

Sao mà nó tía lia đủ chuyện mà cái chuyện ḿnh muốn nghe nó hỏng nói, mà nói hoài kg kịp cho ḿnh chen vô.Nhưng rồi cũng được, sau chầu ăn sáng ḿnh cũng biết được chuyện cần biết:
   - Ở tù về c̣n nguyên không sứt mẻ.
   - Lặn lội kiếm ăn đủ nghề, kéo cây, cưa gỗ, đốt than, chợ trời, chợ đất đă đời, bây giờ mới xin được chỗ lái xe lương đỡ đỡ hơn (hèn chi lật đật bỏ con nhỏ giữa đường v́ sợ xếp nghi lo tán gái quên phận sự)
   - Thất t́nh ai đó nên chưa thèm.. vợ, c̣n ở không, lo cho bà già (nở ruột nở gan nở phèo nở phổi khi biết tin này).
     Ḷng ṿng cả buổi ngoài đường rồi cũng tới lúc về nhà nó, nhà cũ bán rồi... giờ dời ra tuốt ngoại ô. Chà lết tới chiều tới tối luôn mà chưa thấy cái mặt thấy ghét đâu. Không về, nhứt định chưa về, tới chừng nào chưa được gặp, chưa được mắng cho một trận cho hả cái uất ức đang cuồn cuộn trong ḷng trong gan trong ruột.
     Vừa xong bữa cơm chiều th́ bên ngoài có tiếng mở cửa, tiếng dựng xe... vô đây, vô lẹ đây rồi biết tay bà, vô đây!! Vậy mà lúc ổng vô tới, bà nhập sao mà ḿnh nhào tới, ôm chặt cứng và rồi ḿnh khóc, khóc như mưa tháng bảy, khóc trời sầu đất lở, khóc gió thảm mưa sa, khóc tối trời tối đất, khóc ướt nhẹp ngực áo hôi ŕnh của ổng, và tóc ḿnh cũng ướt nước mắt ổng.. từ lồng ngực, từ cổ họng nghe nhè nhẹ tiếng nấc, tiếng nấc đàn ông. Ḷng ḿnh bỗng nhẹ tênh, nhẹ hều... bao nhiêu nặng nề chất chứa mấy mươi năm như tan biến.. có luồng hơi ấm nào từ anh lang tỏa khắp châu thân; tôi như đang ở nơi nào khác, không phải ở cơi đời u uẩn bấy lâu nay.Tạ ơn đời, tạ ơn người, tạ ơn bề trên, từ nay con không cầu xin ǵ nữa, con được đủ rồi,con được dư rồi.
        Cả nhà chưng hửng,, ủa, hồi nào vậy ta... sao không ai nghe nói ǵ hết mà bây giờ kỳ vầy.??!!
      Đêm đó ḿnh không về, chổ ḿnh là ở đây, chổ ḿnh là bất cứ chổ nào có anh, em sẽ không đi đâu nữa, em sẽ không rời mắt khỏi anh, em sẽ không xa anh nửa bước nào nữa. Ổng đưa ḿnh lên sân thượng, nơi nh́n được khắp bầu trời ngoại ô, nơi chỉ hai người... cả hai đứa đều lặng im, nghe rơ từng hơi thở, nghe rơ từng nhịp đập trái tim nhau; và đến lúc nói th́ tranh nhau như không c̣n dịp, hỏi nhau cả tỷ thứ rồi không đợi trả lời v́ có thêm cả tỷ câu hỏi tiếp nhau.
       Rồi cũng tới lúc phải trở lại mặt đất, phải về bển lại... c̣n bao nhiêu thứ phải tính, phải lo. Ngồi trên máy bay mà hồn như c̣n ở lại; rối bời.. Không biết đi đứng được suông sẻ không? Hồi HO ổng không đi v́ phải lo cho bà già, bây giờ đi biết có dẽ không? Ḿnh ẩu ghê, chưa biết dẽ khó mai mốt thế nào mà đă "cho" rồi. Cái người ǵ khôn ghê, không đ̣i không xin nhưng khi ḿnh "cho" là.. lấy liền, cái người ǵ kỳ cục, ḿnh "cho" rồi mà cứ nhẩn nha chầm chậm từ từ như con nít ăn nhín nhín miếng bánh Trung Thu đầu tiên trong đời. Trời ơi, mới xa mấy tiếng đă thấy nhớ, thấy thèm nữa rồi!!
 

oOo

      Hồi mới qua,sau thời gian đầu làm quen mọi cái mới, ổng trở nên kỳ..kỳ.. hay ngồi ngoài thềm hút thuốc tới khuya, đêm hay thức giấc thở dài; hỏi hoài mới nói đ̣i đi làm. Làm,ừ th́ làm nhưng mà làm cái ǵ mới được, kêu học thêm th́ không chịu. Ừ th́ làm, theo bạn đi làm đủ thứ: cắt cỏ, dọn hồ, sửa rào, rửa chén, sửa xe đạp, sơn nhà, phụ bếp chẳng đâu là đâu. Vậy mà thấy ổng vui hơn; nhất là những khi bạn bè tụ tập cà phê cà pháo nhậu nhẹt, ông nào ông nấy như trở lại thời thanh niên; quơ tay quơ chân, quăng lựu đạn vang rân... Ông th́ nổ rằng trên cơi đời này trừ bà già vợ với bà 5 Sa đéc ra bà nào cũng khoái ḿnh, ông th́ 1 ḿnh ủi banh chành cả tiểu đoàn địch, lại có ông cho biết hồi đó 1 ḿnh quất mấy lít đế mà chưa thấy si nhê ǵ, có ông th́ đều đều mổi ngày vài phát là thường, bây giờ bớt bớt nếu bữa nào "cơm" ngon cũng làm lưng lưng 2 chén (cái này bữa nào gặp phải hỏi lại bả). Đă vậy mổi năm c̣n tổ chức Họp Mặt nữa. Năm ngoái dưới Nam Cali c̣n lái xe xuống, năm nay ở Boston măi tận miền cực Đông; ngày mai phải khởi hành sớm rồi. Ông thần này nôn nao sửa soạn cả tuần nay; quần này nón nọ, áo nọ giày kia như con nít được dắt đi Hội chợ.!
      Mấy ổng cũng hay, mổi người môt nơi tứ tán bốn phương tám hướng cả mầy chục năm sao mà lần ṃ t́m gặp, thương yêu chia xẻ vui buồn c̣n hơn ruột thịt. Ờ mà ḿnh cũng hay vậy, bóng chim tăm cá vậy mà cũng trùng phùng... gặp lại nhau mới biết ổng để ư ḿnh c̣n trước khi ḿnh để ư ổng, từ hồi ḿnh chạy cái xe Mobilette mới mua qua khoe con Mai, nhưng ổng kỵ dê bạn em ḿnh, với lại đời lính sống nay chết mai, có bề ǵ sợ khổ cho ḿnh thành ra không dám nói, giả bộ tỉnh bơ. Nói vậy th́ làm sao ḿnh không thương cho được chớ, mà hồi đó ḿnh ốm nhom xanh lè chớ đâu có được như bây giờ điện nước đàng hoàng, trắng nơn thấy ham; để ư là để ư chổ nào ta.. .
 

oOo

   Ông ơi, vô ngủ sớm đi, ngồi hút thuốc hoài vậy.
        -Ờ, vô th́ vô, bà thích th́ tui ch́u....
        -Ê, đừng cà chớn nha... bậy bạ không hà; kêu ngủ sớm là để mai dậy sớm bay qua Boston nữa, gần nửa ngày đường ngồi máy bay chớ gần sao... Với lại cái vụ đó mới hồi trưa đây mà, nổi hôn mà đ̣i vậy.
        -Th́ thử coi, được nhiêu hay nhiêu.
    Đó, ổng vậy đó, làm sao ḿnh không thương hoài hoài cho được; bây giờ và măi sau này cũng y nguyên như vậy. Y như mới hôm qua: -"Hai chị ngồi đây đi!!" Chị kia giờ tuốt ở trển xa rồi,.. c̣n chị này th́ quyết ngồi đây, chớ c̣n ngồi đâu nữa. Phải hôn?!!..

 

Thương Sĩ Lác

20-12-2012

 
 

 

 

 

Home

Trang chính

Châu châu 02

 

Lê minh Châu 354