Bệnh và Tật

   chạng 6 bó tụi mình thì còn lạ gì bệnh với lại tật , vậy mà bửa nay tao lại đem vụ đó ra nói lại, tụi bây đọc chơi rồi ngẩm nghỉ.

   Bệnh thì kg lạ, cảm cúm sổ mủi nhức đầu : bình thường. Tiểu đường, huyết áp chập chờn khi lên khi xuống , máu nhiểm mở, gan chai , bao tử loét v..v: phải lưu tâm tìm thầy chạy thuốc, nếu cần thì bán bớt..quân trang quân dụng kg tiếc. Ung thư các loại, thằng nhỏ đình công : lớn chuyện rồi, ở bển thì lo kêu luật sư để kiểm kê, chuẩn bị bàn giao...coi lại còn chút đỉnh thì còn nhiêu chơi nhiêu, được bửa nào hay bửa nấy, điếu nào hay điếu nấy. Tóm lại, dù nặng hay nhẹ, bệnh gì thuốc nấy, có khi chửa được dể ẹt, có khi tán gia bại sản cũng chỉ để câu giờ,, nhưng hể bịnh thì có thuốc trị....và có hy vọng hết bịnh hay vớt vát.

Còn Tật thì bó tay , phải hôn ?. Có nhiều, thật nhiều loại tật,,,có thằng nhậu vô là khóc, có thằng hể sần sần thì móc tiền ra đưa hoài làm mấy ẻm hổng hiểu tiền gì, lại có tên cứ thấy láng láng là muốn...vuốt một cái, còn Đại ca Ph. nhà tao thì: Đ. m, chộ mặt là ưng đ. rồi mi nờ....Vậy đó, nói về tật thì bao la; có tật thì dể thương, có cái thì thấy ghét, lại có cái làm bạn bè nhớ hoài . Có tật làm người ta muốn gần hoài, nhưng có cái khi nghe nói tới lại làm người ta né cho lẹ.

   Tóm lại lần nửa là vầy : bệnh có thuốc trị , tật thì bó..chiếu luôn, theo mình luôn.!!

   Tụi mình không lạ gì bệnh tật. Bệnh có BS lo, khỏi bàn; còn tật thì làm sao đây ? vì theo tao nghiên cứu 60 năm nay, 99,8 phần chăm tụi mình đều có tật , có cái hay cũng có cái dở, cái dở nhiều hơn cái hay, học thêm tật hổng được; mà..bỏ tật còn khó hơn, Vậy sao tao thấy nhiều thằng quá dể thương, quá hay, bộ nó kg có tật gì hết sao ta ? Hổng phải đâu, nhiều khi nó...thẹo còn nhiều hơn ai hết thảy, chẳng qua nó hay [ăn nhau chổ đó!!]

  Sống được ngon lành tới giờ như tụi mình là quá xá bảnh, cư xử như tụi mình đối với nhau trước giờ lại càng bảnh hơn, cô hồn các đảng, lòng tong cá chốt muốn bắt chước cũng..đế được !! Nhờ cái gì mà được vậy? Bộ trong đám toàn ngon hết, cá nhân tiên tiến, xuất sắc điển hình nhờ học tập, nhờ làm theo người tốt việc tốt..?? Hổng dám đâu, còn khuya lắm Tám ơi,!! Đó là nhờ cái Tình, mà đã gọi là Tình thì khỏi nói , mạnh hơn "Hẹc kin", bền hơn hột xoàn vỉnh cửu. Nhờ cái tình đó mổi thằng tự sửa mình, sống sao..? ăn nói sao..? cư xử sao..? cho coi được, đừng để tụi nó "nói" , sao cho xứng chổ tụi nó dành cho mình trong lòng tụi nó.

  Hồi nảy tao nói Tật là không có thuốc, cái tật lớn hơn cái tuổi, có tật là bó tay, đem theo ra gò luôn! Vậy sao bi giờ tao nói sửa được, kỳ vậy ? Vì như tao đã nói, Tình là lớn lắm, mạnh lắm. Trai gái thì mấy núi cũng trèo mà,,huống chi đây là Tình Bạn "viết hoa ".Đâu chỉ là tựu tập ăn nhậu, đâu chỉ là nhắn tin thăm hỏi, đâu chỉ là hùn hạp đóng góp Xuân Thu nhị kỳ để cứu bồ nhau, nó rộng hơn,sâu xa hơn , gắn bó hơn....nó làm cho mổi thằng trở nên...đàng hoàng hơn , xứng đáng hơn, và hay hơn hết, nó làm cho mình biết nhìn chung quanh và tự nhìn lại mình,,, biết xấu hổ khi nói bậy hoặc làm tầm bậy [Tụi nó mà biết được, chửi thấy mẹ luôn]

  Vậy đó, từ hồi gom bi tới giờ, mổi thằng khác đi từ chút một, thay đổi chút chút mà mình hổng hay.....nhờ vậy tròn trịa hơn, dể thương hơn, mả thượng hơn và biết nâng niu quí trọng hơn chút thời gian ít ỏi còn lại

  Dài dòng như vậy với nhau cho rỏ thêm ý thằng Ngôn, bỏ bớt chút gì mình đã chắt chiu dể dành, ai cũng tiếc rẻ,,nhưng làm sao bây giờ.Đã là ké đầu ngựa [Mỷ kêu là gì đó ?!] thì nhổ bỏ cho rồi.

   Lý do tao nổi cộc hôm qua :

   Thằng Tuấn mù vô phòng mổ hôm qua, tiểu đường, huyết áp chập chờn nên mổ là chuyện bất đắt dỉ , kg mổ kg được , mổ cũng hồi hộp.....đang teo thấy mẹ ,mò lên mail giửa đêm đọc thơ tụi mày để lên chút dây thiều cho vửng vửng chút,,,kiểu như nửa đêm gọi pháo bắn vu vơ cho dể ngủ... vậy mà tao đọc được gì??? [khỏi kể khúc này nha ] Thử hỏi có...nổi sảy lên không !!

  Tao coi đây như nhà tao , anh em giòng họ tao,,,là nơi tao chui vô chui ra sau những giờ phút...bị hảm hiếp bên ngoài , tao ghét cái gì làm lung lay nó , ngồi chung xuồng kg chèo thì chống, kg chèo chống thì tát nước, mồi thuốc,,,làm biếng nửa thì ngồi êm , cứ một lát lại lắc một cái , một lát lại chồm ra thụt vô, rủi vô nước chìm xuồng ướt cả đám , thôi thì cho xuống sông...lội một mình cho biết lạnh là như thế nào,,,,chỉ còn chừng 10 cuốn lịch nửa là về dưới, sao mà còn sung chuyện tào lao,,,,dưới sông chắc phải lạnh hơn trên xuồng !! Tao kg có ác mà tại mày ngồi không quởn quá lắc hoài.

  Thằng Bình nếu còn lăn tăn thì cũng thông cảm cho tao , tự nhiên thấy thèm cơm nguội dưa mắm của mày...nếu còn cho tao một chén, Bình ơi.

Châu Châu

Tình bạn

Cổ ngữ Mỹ có câu thật hay"Books and friends should be few but good."
"A friend in need is a friend indeed."
Trong vùng trời tối mịt
Tình bạn thật cần.
“Quê hương mình cũng có nhiều lần

Như vầy nhắc nhở:
"Bạn bè là nghĩa tương thân
Khó khăn thuận lợi ân cần có nhau
Bạn bè là nghĩa trước sau
Tuổi thơ cho đến bạc đầu không phai.”
Tuổi đời đâu còn dài
Một mai ta về với đất.
Đọc một lời thư của bạn thấm tận tim
Tình bạn thật khó tìm
Ôi những người bạn lính.
Bạn tôi tên Lác
Vào lính đóng ở Chu Lai?
Vùng đồi cát, vùng hoang sơ,
Tình thật đậm như những ngày còn hoang địa
Đất trời giao nhau.
Thấm tình bằng hữu.
Hôm nay bạn nổi ngứa
Thèm ăn cơm nguôi, dưa mắm, bông súng, lá me,
Có con cá lóc nấu canh chua.
Bạn muốn tìm một chỗ nằm!
Con thuyền đời chông chênh, xuôi ngược.
Mời bạn.

Trong cổ ngữ Latin có câu tục ngữ
Ngọt như mật ong "A good friend is my nearest relation."
Như người bà con ruột thịt
Ấm Châu thân khi đất về với trời,
Nuối lớn tình bằng hữu.
"A hedge between keeps friendship green."
Nhất là những người lính
"God defend me from my friends;
from my enemies I can defend myself."
Bạn ơi.

"To have a friend, be a friend."

Bángiùi
(Cảm nhận thâm tình Châu Lác)
Đồi Gió mùa Tạ Ơn 2011

 

 

 

Ấm và Lạnh


    Trời còn chút nắng khi mấy thầy trò đi qua khỏi gốc cây dương cụt ngọn.
    - Ngồi lại chút tụi bây, hồi nảy Đại bàng Hửu nói lảo Giao ở bên đây, còn lảo Tùng phía này, vậy là ông Khỏe vòng vòng đây thôi.
    Thấy có chú nhỏ lui cui đang nấu gì đó bằng C4, bèn:

    - Thấy ông Khỏe đâu không, đệ tử?
    Không ngóc lên, 'đệ tử' ngoái đầu kêu vô dảy hố cá ngân ngoằn ngoèo theo đường giao thông hào, xen kẻ nào bao cát, thùng đạn :

    - Thẩm quyền!! có thẩm quyền nào hỏi thẩm quyền nè ?!!
'Thẩm quyền ' chui ra gần như ngay chổ ' thẩm quyền nào ' đang đứng :

    - Gì vậy ? Ủa, mày hả Lác, đi đâu vậy ?
    Trời đất, đi đâu vậy? làm như đây là Saigon, ngồi đâu mậy vậy!!
    - Lảo Hửu kêu xuống đây ngồi chơi, tối tối chút ra ngoải.
    Ngán ngẩm nhìn ra dảy cát ngút ngàn trong nắng chiều , tay chỉ vu vơ về phía đám rừng chồi còi cọc lốm đốm mấy cái mả lạng, Châu thở ra.
    -Vậy vô đây đi, làm vài..cái, tháng này tối trể lắm ,ăn uống rồi đi...ăn đồ nóng 1 bửa, hồi trưa tiếp tế, có mấy bịch Thiên Tường có lý lắm.
    Châu làm thinh, tháo ba lô. Hồi nảy, trong lòng chán chán, không biết vì dảy cát trải dài đầy đe dọa, hay vì Noel tới gần gợi nhớ người ta hay vì cái gì nửa!!
    Khu này ít lâu nay cũng êm ,ít đụng ẩu , nhưng từ hôm thằng 106 dớt được 1 em xà lan đầy nhóc gạo với thịt hộp Chệt cộng thì Lử đoàn thường xuyên cho VT đi canh me hơn, mầy chú bị bể đường tiếp tế nên đêm nào cũng cho lính lác mò ra mé biển vớt gạo đem về. Ghe ,tàu ,xà lan gì cũng bị..bụp nên mấy chú ở ngoải có... sáng kiến thả trôi vô, mấy chú trong này vớt được nhiêu hay nhiêu...và đó là lý do bửa nay thẩm quyền Châu ngồi đây thở ra bên cạnh thẩm quyền Khỏe trong ánh nắng thoi thóp hoàng hôn Quảng trị
    Cắn đít bịch Thiên tường,, nút một hơi, khè 1 cái, Khỏe hỏi:

    - Chổ nào đâu ?
    - Đây nè, gần giửa mày với Tđ 4, trụi lủi, lạnh thấy mẹ
    -Tao ở đây cũng... lạnh, kéo qua giáp thằng Cương lận, mỏng lét!
Trả bịch rượu lại, Châu thở ra:

    - Gặp mày ở đây, tao hết muốn đi; mò ra ngoải, sáng mò vô, mày còn ở đây hôn?
    - Chắc còn, tao với thằng Cương mới tới hôm qua. Từ hồi ở 258 tới giờ mới gặp mày, tao có nghe vụ thằng Nuôi, thằng Lộc rồi,,, mày cũng phải kỷ, nha.
    Mang tiếng cùng Binh chủng, gặp nhau được lần nào hay lần nấy,, và chưa chắc... gặp lại.
    Châu lầm bầm, bụng đả có quyết định:

    - Kêu thằng Cương qua đi, làm hết bịch này rồi tính...
    Lúc hết bịch cũng là lúc..khỏi tính; trời tối từ lâu, và 3 ông quan trẻ cũng không muốn chia tay đêm đó. Rượu Thiên tường nút đít khỏi cần ly [ kg phải kg có ly mà vì ly đưa qua đưa lại bị dính cát, với lại ly hay thất lạc], cắn đít nút luôn là chắc ăn. Lúc đó, Vạn Ích với Thiên Tường còn mắc hơn Napoleon nhiều ,uống với thịt 3 lát là đồ bỏ , phải thịt 'lợn ' chánh hiệu Chệt cộng mổi hộp nửa ký bụp được nhậu mới..đả.
    Hẹn mai mốt uống cho đã, còn bây giờ thì..về chổ, ở đây và lúc này không giởn chơi được. Thẩm quyền Khỏe chia cho thẩm quyền Châu 1 khúc giao thông hào, phía dòm qua cái miểu xập, khúc được chia đêm đó là khúc lời; lẻ ra phải có tiền đồn, Khỏe ta cho gài đồ chơi thế chổ. Và y như kinh, mấy chú vẹm lọ mọ thế nào vô ngay chóc, trái sáng bật cùng lúc M67, Khỏe ta... thỏ thẻ qua PRC 25: kệ nó, khoan bắn, đừng rượt. Không rượt là phải, vì mấy chú đua dử lắm, giờ chắc nằm thở dốc đâu đó bên kia vạt rừng chồi, tiếc hùi hụi mớ quà mới vớt được chưa kịp ăn.
    Khúc có lời Khỏe chia đêm qua là mấy cây đòn gánh nứa, mấy bao tải ướt nhẹp và 1 đống gạo cùng đồ hộp.
    Qua lúc sướng vì vụ tối qua, ngẩm nghỉ lại chuyện sướng khổ đời lính, chuyện ấm lạnh đời người, chuyện tan hợp.....nhiều khi tan rồi hợp nhưng lắm khi tan luôn kg có hợp, hoặc tan rồi tưởng tan luôn, ai dè lại hợp lúc không ngờ,,
    Ngày đó, trong bóng chiều tà trên chiến địa, ông quan trẻ tuổi đẹp trai này gặp 1 ông quan lạ hoắc nào đó mà không phải là ông thẩm quyền Khỏe đẹp trai kia thì vụ gì xảy ra; hoặc ông đẹp trai này đải ông đẹp trai kia bằng chầu cafe Mỷ tiếp tế chua lè mà không phải là bịch Thiên Tường thơm phức thì sao? Uống cafe xong ông này đi ra đồng cát lạnh ngắt ,và chắc chắn trong đêm sẻ hội ngộ với mấy chú vẹm kg đẹp trai, bụng đói meo ,mà đói meo thì chiến đấu giử đồ ăn chắc chắn sẻ rất quyết liệt. Ông quan ở lại thì sao, tuyến trải rộng, cũng lạnh ngắt, và vẹm đi lạc vô thì cũng phiền phức lu bu lắm, gì thì gì chắc không ấm chút nào.Mà lòng thì thấp thỏm lo cho ông bạn ngoài kia.
    Chuyện 2 thằng bạn gặp nhau thì có gì là lạ, có gì mà khó quên? Vậy mà lại khó quên. Ông thẩm quyền Châu quên cả tỷ thứ trên đời, nhưng không quên vụ đó , cũng như 2 ông kia, họ không gặp lại nhau từ hôm đó cho tới ngày hết phim,
    Sau này, rất lâu sau này còn 2 ông gặp lại, ông kia về trển lúc ở tù [lúc nào mấy ông kia cũng muốn cho ông này về trển mà không phải là xuống dưới, vì ở dưới tụi kia đông lắm, vả lại ông này rất..đẹp trai, dể thương xứng đáng có chổ trên kia]
    ..............................
    Bây giờ, cở 40 năm sau , nhân chuyện ấm lạnh bây giờ; ông đẹp trai Châu bồi hồi nhớ chuyện ấm lạnh ngày xưa. Bây giờ ông Khỏe giàu có, ở bên Mỷ bên người vợ đẹp..gái [dỉ nhiên] và vẩn còn đẹp trai, ông Châu vẩn.. phẻ ở SG, giàu ít hơn 1 chút. Hai ông cũng có gặp lại nhau, nhậu với nhau nhưng không có rượu Thiên Tường,. Tiếc là chuyện này vậy mà không có hậu lắm, vì trong mấy bửa nhậu sau này, còn thiếu nhiều ông ; vì trong mấy ông chưa về trển cũng có ông..té giếng, hay đâm hơi; chuyện không có hậu lắm là vậy !!
Thà là như hồi đó, ấm hơn và vui hơn; phải hôn ?!

 

Châu Châu

 

 

Tốt & Xấu
 

Trong đám 471 mình cũng vậy, coi giống nhau như rổ trứng vậy chớ cũng có xê xích chút đỉnh, có điều gom lại được rổ trứng như vậy là việc xưa nay hiếm; thành ra ai cũng nâng niu, nhẹ nhàng ,sợ có gì đó [!!] làm...mẻ trứng; thành ra cũng kg ai để ý làm chi ba cái..lặt vặt
Tôi cũng giống vậy,quí trong nâng niu rổ trứng....của mình, khoe giáp làng coi có ai như tụi tôi hôn ?,
Nhưng [nửa rồi!] có rất nhiều cái giống nhau [đã nói rồi, trứng thì y chang, chỉ to nhỏ hơn chút đỉnh] cũng có cái tôi khác vài người khác, và phân vân hoài kg biết vậy là sao ? TỐT hay XẤU.
Khác cái gì? Tôi thích mọi cái rạch ròi, đúng sai phân minh.
Rỏ ràng hơn, phải phân biệt đâu là bệnh và đâu là tật . Bệnh thì còn có thuốc, tật thì..huề,.
Nhưng bạn tôi lại có người công lực thượng thừa, gì cũng...hè hè, mình vầy là quá quí rồi, cái tình là hơn hết, kệ, kệ bỏ qua đi.
Không đại bác khoan dung được, tôi XẤU.
Độ lượng, cỏi mở : quí vị TỐT.
Vậy xin cho hỏi: khi gom bi về rổ trứng này, quí vị muốn tìm thấy điều gì ? ngoài những hỏi han thăm lom nhau, chia sẻ vui buồn, nâng đở nhau.....quí vị có muốn thêm gì, có muốn đọc thêm Thơ của Bình, của Cúc , của Hùng; có muốn biết thêm vài bài thuốc hay để có khi áp dụng cho mình hay người thân, thỉnh thoảng thêm vài ảnh đẹp, gợi cảm nhắc nhớ thời trai trẻ, những mẩu tiếu lâm ngày xưa chỉ được nghe khi mới qua thời con nít?? Hay là sao, lúc muốn thư thái tâm hồn thì bị mét :

-Tại thằng A, thằng B mà tao bị vợ đuổi,!! thằng C, thằng H làm thơ dở ẹt,thơ con cóc [trong khi cả đời viết được câu nào có đầu có đuôi !!] Quí vị cười hè hè kêu gọi bỏ qua cái này, bỏ qua cái kia, bởi vì quí vị chỉ chắp tay sau đít vô vườn ngắm hoa, hít thở không khí, đã đời rồi quí vị trở về với cái máy in, cái vỏ ốc riêng của quí vị , quí vị muốn được tiếng dỉ hòa di quí, được tiếng rộng lượng, cao thượng.....Xuân Thu nhị kỳ quí vị đóng góp chút ít để tự ru ngủ mình, như một loại phí, không chút chia sẻ nào với người chăm sóc khu vườn mà quí vị vừa bước vô, quí vị đích thị là ba phải, đạo đức giả !!
Ngôi nhà này không phải tự nhiên mà đẹp được, đầm ấm được , ai chăm bón quét tướt, ai bắt sâu tỉa cành, mổi người tới đây đem theo 1 bình hoa, thấy sâu thò tay bắt, lúc về nhặt theo chút rác; không nửa thì thôi. Vô đây ai cũng hảnh diện: nhà tao , nhà mình; nhưng gặp trái tay gai mắt làm ngơ để được tiếng rộng lượng, thấy ăn hại đái nát lại bênh vực để được tiếng bao dung.
Trước đây vài ngày, có vị còn ra....qui định: vô đây phải sao.., muốn ra phải báo cáo như thế nào v..v [nghe quen quá !!]
Hôm qua lại nghe thêm chuyện....bầu cử !!? Ai thấy cái sai , người đó lên tiếng cho người sai phải sửa ,!! cái sai lặp đi lặp lại hoài, dổ ngọt hoài đâm lờn [ sự thật đã là như vậy rồi ] Bầu cử cái gì ? Muốn vậy phải kể rỏ cần lấy ý kiến chung về vụ gì, tại sao , cái này là bệnh hay tật !! Tại sao phải cắt bỏ !!? nếu để lại thì..tại sao? Việc không phải là nhỏ, vậy mà hô hào chỉ hơn 1 giòng!! Muốn lấy tiếng tốt chơi hay muốn bán thịt chó theo giá dê ?
Quí vị muốn dỉ hòa di quí, quí vị bao dung rộng lượng vv.. quí vị TỐT
Chuyện sắp êm, tôi bới lên từa lưa: tôi XẤU
Quí vị cứ vui vẻ với cái tốt quí hóa của quí vị, và cả người bạn tốt của quí vị.
Thú thật, quí vị còn tệ hơn bạn tốt kia của quí vị nửa
Bạn mà như quí vị thì xin thưa: tôi thà móc dế tôi ra chơi còn hay hơn.
Bản tính rộng lượng và bao dung như quí vị ,chắc không thèm chấp nhứt chi tôi, phải hôn ?!

   

 

 

Thuở Saigon Xi-nê và Học trò

     Thấy tụi bây đía từa lưa về mấy cái Rạp hát Saigon mà tao phát bực cái mình. Tao thấy có phận sự thêm thắt vô, và tao có dư tư cách về vụ này.

     Hổng tin, thử lấy cái compa ra, chấm ngay trường Cao Thắng làm tâm, mở khẩu 2 cây số, quay 1 vòng; rồi chưa? Có phải 7/10 rạp hát đều nằm vòng vòng trong cái chu vi vừa quay xong hôn? Gần gần thì có Vỉnh Lợi trên đường Lê Lợi, kế nhà thương SG chuyên môn phim Pháp cũ; cũng từ đó, thằng học trò nhà quê 15 tuổi mới biết mặt mũi Alain Delon, Khoái Charle Bronson, ghiền đồ nghề cô nàng Michel Mercier. Rạp chiếu thường trực, không trùng với rạp khác nên coi lúc nào cũng được, muốn coi lại mấy lần cũng không ai rầy.. chỉ có điều nên đi vài ba thằng trở lên, đi 1 mình coi chừng bị.. rờ cu. Muốn coi phim Hướng Cỏn thì mò qua Ng-v-Sâm (gần chợ đồ cổ dỏm bây giờ) có rạp Kim Châu, hồi đó Khương Đại Vệ, Địch Long, La Liệt uýnh lộn nhau tối ngày sáng đêm ở đó.. Bữa nào sang trọng có chút tiền thì bước qua Rex với Eden; vô đây thì phải ăng-tony đàng hoàng, áo sơmi trắng bắn thùng, thuốc Pallman bỏ túi, vài điếu cũng được, miển sao cho màu đỏ ẩn hiện sau vải tetoron trắng túi áo; vậy mới bảnh; vô đây là phải đi với đào, mua vé trên lầu mới.. ấm; cúp cua 2,3 thằng mà mò vô đây người ta biết mình... khùng liền. Có lần tao mua vé dưới đất, dẩn ẻm lên lầu bị ông Chà và quả tó, mời xuống, cái quần terylen.. xệ xuống tới đầu gối luôn; mấy năm sau cha nội Chà và lãnh hậu quả thê lương luôn, chả phải cõng tao lên lầu đàng hoàng; bị 1 ông rằn ri râu tóc xồm xoàm nhờ cõng, thằng nào dám từ chối chỉ dùm tao coi..

     Hết năm đệ tứ, tao có job làm thêm, phụ mấy tên lớp lớn đi vẽ rạp hát. Số là ngoài giờ học tao có thọ giáo thêm thầy Thịnh Del và thầy Vương Quốc Đạt môn vẽ Mỹ thuật, mấy ông dạy bên trường vẽ, kèm tao thêm ở nhà; vậy là bộ đồ tao ngoài dầu mỡ trong xưởng, có thêm màu mè xanh đỏ sơn quảng cáo, và tao có cơ hội biết thêm 2 rạp gần chợ Cũ là Nam Việt mí lại Hồng Bàng, sát bên đít nhưng trước giờ hổng thèm, vì rạp vừa nóng lại vừa ồn, chuyên trị phim La Mã. Đừng thèm qua mấy rạp kia, lội bộ xa mà phim cũng vậy; hồi đó vài ba rạp hay chiếu chung phim, hết 1 tập là có người chạy đem phim đi đổi, nên họ hay chiếu so le giờ, bữa nào xe hư hay kẹt xe (ít khi lắm), rạp cho chiếu quảng cáo câu giờ hoặc bật đèn sáng cho bà con đi đé, chờ lâu hơn mọi khi là quí vị khán giả con nít la ó đập ghế ầm ầm... rất nhộn.

     Bắt đầu đi làm thêm nghĩa là có xìn, có tư cách đưa nàng làm thêm chè Hiển Khánh, miến gà Casino Sg, Rất ít khi đưa nàng vô Khải Hoàn, gần chợ Thái Bình hay Việt Long, Đại Đồng đường Cao Thắng vì quá gần nhà , khứa lão nhà em mà gặp thì dễ xa nhau lắm, mổi lần bị tó như vậy nàng phải cấm cung cả tháng sau mới may ra gặp lại. Phải nói khứa lão Bắc kỳ 54 ngày đó phán đoán chính xác, nếu nàng còn dính líu với tao tới giờ này, cuộc đời nàng sáu trăm phần trăm sẽ khốn khổ khốn nạn.

     Bi giờ, rất lâu sau cái thời vui vẻ đó, tao không thể nào quên mùi thơm môi nàng bên tai tao trong bóng tối rạp silama. Bi giờ, cuộc đời đã sang sườn dốc bên kia, tay tao đã biết bao nhiêu là xôi, xôi đậu phọng, xôi đậu xanh, xôi bắp v.v... vậy mà mãi mãi không bao giờ tao có được cảm giác ngày xưa, xôi nàng êm, ấm, mềm mại, phập phồng dưới tay mình... Đánh đổi mọi thứ trên đời để có lại cảm giác ngày xưa nhưng nào có được đâu!! Sau này, vác túi thơ thới vô TT 3, tao có thêm quãng đời đáng sống, đáng nhớ hơn, nhưng đó cũng là lúc đời sang trang mới, và từ trang mới đó, sóng đời đưa ta dần xa thời cũ, thời học trò, có nàng, có hơi lạnh rạp hát, có vị ngọt ly chè, có tiếng lạch phạch Mobilette đường khuya. có môi hôn vội bên rào nhà em. Tụi mày đừng vội tưởng tượng thêm mắm dặm muối, chuyện ngày xưa chỉ có tới ngang đó. Tao ngày đó rất hiền và hơi khờ... cái khoảng rồng mơ mí lại rù mơ là mãi thật lâu sau này, sau khi nhập bọn với tụi bây... còn hồi đó chỉ có vậy, sau mỗi lần gặp nhau, hôm sau vào lớp mặt tao vẩn còn... ngu, còn u mê ám chướng.

     Đó, tuổi học trò tao dính líu với rạp hát, quán chè Saigon vậy đó, quá ít so với khúc đời sau này. Nhưng tao biết chắc 1 điều: không ai trở lại được và vĩnh viễn Bạch Thu Hà không thể quên. Bây giờ ở đâu đó gần tụi bây và rất xa nơi này... có thể nàng đã quên tao, quên mấy cái rạp hát xí muội ngày xưa... nhưng người xưa vẫn không thể quên nàng...

Saigon 08-12-2011

 

 
 

 

 

 

 

Home

Trang chính

Châu Châu 1

Lê minh Châu 354