Ngày Mới
Ngày mới nơi
đây có gì vui không nhỉ?
Khi nỗi nhớ
quê hương cứ canh cánh bên lòng
Khi kỷ niệm
những ngày xưa vẫn hiện về
Khi nghĩ đến:
Ai còn, Ai <Tổ quốc ghi ơn>?
Khi Nghiã
trang quân đội cũ không còn
Khi bức tượng
<TIẾC THƯƠNG> chỉ còn trong ký ức
Và những nấm
mồ hoang lạnh đồng đội cũ của tôi
Những người đã
<BỎ MÌNH VÌ NƯỚC>
Ai thắp nén
nhang để tưởng nhớ bây giờ
Khi đường về
đã quá xa xôi..........
Hùng
342-Sú-dàu
Thân Phận
Thân
lính chiến đường công danh nghẹn lối
Ước vọng gì với súng thép ba lô
Tương lai kia chỉ là một nấm mồ
Được phủ bởi cờ vàng ba xọc đỏ
Ngày con đi mẹ tiễn con ra ngõ
Khi con về mẹ đứng ở nghiã trang
Lá cờ vàng ba xọc đỏ phủ ngang
Thay chiếc áo cô dâu hiền cuả mẹ
oOo
Tôi trở về với hai ống quần phất phơ
trước gió
Hào quang tắt chỉ còn những cái nhìn
thờ ơ ghẻ lạnh
Của những người thân quen lúc trước
Bởi vậy làm sao tôi cười được mãi bây
giờ?
Hùng
342-Sú-dàu
|
Trả Lời Bạn
Câu bạn hỏi làm nhói
tim người đọc
Câu trả lời từ nơi mỗi
chúng ta
Ngày mới qua đi và
chúng ta sẽ già
Già thân xác nhưng tâm
hồn vẩn trẻ.
Bạn hỏi có gì vui không
nhỉ,
Vui với đồng đội cũ hôm
qua,
Vui với tình nghĩa vẫn
đậm đà,
Vui với những ngày còn
gác giặc.
Bạn hỏi nỗi nhớ quê
hương canh cánh bên lòng
Ai không có, và ai
không nhớ.
Ừ nhỉ! Quê Hương.
Xa cách dặm trường.
Nhớ? Hãy làm gì cho quê
hương tươi sáng.
Bạn lại hỏi…ai còn ai
mất?
Câu trả lời là một
tiếng thở dài?
Ai nhớ Ai?
Và có gì để nhớ?
Thật bất ngờ….hàng ngàn
thằng bạn vẫn còn đây
Và trong ta nỗi nhớ
thật đầy.
Nhớ những ngày, những
đêm bên tuyến gác
Nhớ khi cùng bạn trong
vòng vây, giải thoát
Nhớ những lần thân thể
ngất ngây
Như say như tỉnh…mùi
khói súng vây quanh
Đồng đội mặt mày lem
luốc.
Bạn nhắc đến những
người “Bỏ Mình Vì Nước”
Cái chết xem ra nhẹ như
lông Hồng.
Được chưa? Hay còn
vương vấn
Hay bạn còn lấn cấn
nghĩ chưa ra
Tại sao ta ở nơi nầy
Để mỗi sáng…còn giật
mình nhìn quanh
Đứa còn đứa mất?
Cổ thư đã viết,
Đây tâm sự chìm sâu, ẩn
giấu:
“Nhật mộ hương quan hà
xứ thị
Yên ba giang thượng sử
nhân sầu”
Bángiùi
|