Sáng sớm hôm nay ngủ không
được nên dậy sớm, mở mail đọc sao mà thấy buồn... nghe
âm thanh như có tiếng kim loại từ chuyện đào vàng của
Lác... ḍng chữ như có mùi khế chua và chuối sống của
Hiệp... câu nói bâng quơ... của Báng và của Thọ Hù...
câu chuyện nhà Phật của Cúc... Tôi tự hỏi ḿnh...
Sao lại như thế nhỉ?...
Khi tôi đến nước Mỹ vào
cuối năm 2000... Hội cựu quân nhân San Diego có gửi
thiệp mời để vợ chồng tôi dự Cây Mùa Xuân Chiến Sĩ... và
tặng tôi 100USD, v́ biết tôi vừa định cư ở Mỹ... Một lúc
sau NHC lên nói về CPCMLTCHVN và nhân vật LT..., tôi
nghe nhưng đầu óc cũng chả tập trung mấy và đúng ra câu
chuyện chẳng có ǵ đáng nói nếu chuyện không xảy ra với
tôi... Một tay quay phim của đài truyền h́nh có lẽ thấy
tôi mặc bộ đồ rằn ri của nhảy dù (các anh chi hội mũ đỏ
San Diego cho tôi), lại thêm phần đặc biệt ngồi xe lăn
và hai ống quần phất phơ nên tiến lại phía tôi và nói:
-
"Nghe nói anh vừa đến
định cư ở Mỹ đựơc ít lâu nên anh có thể cho tôi thu h́nh
và phỏng vấn anh ít câu được không?...."Anh biết
là kênh truyền h́nh của chúng tôi được truyền đi khắp
thế giới và nước Mỹ"...
Tôi cười nhưng không nói
ǵ... hắn ta lại tiếp...
-
"Xin cho hỏi... lúc c̣n
ở VN những người như anh... nói chung là TPB... bị nhà
cầm quyền VN đối cử phân biệt hà khắc lắm phải không?"...
Và đại loại là những câu
mà hắn mớm cho tôi... để tôi nói theo... cho đúng ư muốn
của hắn... Tôi trả lời nhát gừng... và câu cuối cùng tôi
nói:
-
"Xin lỗi anh tôi không
thể trả lời những câu hỏi của anh được v́ con gái tôi
c̣n ở lại VN và cháu nó đang đi dạy học. Tôi không
muốn v́ chuyện này mà con gái tôi bị làm khó dễ cho nghỉ
việc ở nhà... Mà tôi th́ anh thấy đó, chân ướt chân ráo
đến Mỹ; nghề nghiệp không, bằng cấp không, không có khả
năng gửi tiền về nuôi con ḿnh. Thêm vào đó CA ŕnh rập
hàng ngày con gái tôi chịu sao nổi...???".
Đến lúc này th́ tay thâu
h́nh bỏ đi chỗ khác... Thật ra tôi cũng không biết ḿnh
có làm đúng hay không nữa nhưng mà nói theo đuôi mấy ông
bên đây th́ tôi không thể... Chỉ biết khi c̣n sống ở
VN... ngày 26 tháng 6 là ngày các anh em sĩ quan cấp úy
tập trung sau khi đăng kư ở phường... tôi cũng nằm trong
số đó... nhưng nghĩ ḿnh mất cả hai chân nên tôi không
tŕnh diện... đến ngày 17 tháng 7 th́ có lệnh TPB tŕnh
diện học tập 3 ngày ở trường Bàn Cờ mang theo cơm
trưa... Tôi nhờ thằng bạn đẩy xe lăn ra... đến khuôn
viên trường gặp tay cán bộ đeo khẩu P63 hỏi tôi đi đâu
và xem giấy... Sau một hồi nh́n vào tờ giấy mà chính
những người như hắn đă cấp cho tôi... hắn bảo tôi về v́
tôi không thể tự lo cho ḿnh di chuyển được, nhưng không
hề cấp một tờ giấy chứng thực nào... Sau đó ít lâu, hai
tay bộ đội cầm hai khẩu AK vào nhà tôi sáng sớm, lúc đó
tôi c̣n ngủ trên lầu... tay người bắc cầm miếng giấy nhỏ
trên tay bảo mẹ tôi gọi tôi xuống... Hỏi tên họ của tôi.
Khi tôi lết ra bằng hai tay và mông đít... th́ hắn hơi
ngỡ ngàng v́ theo hắn... tôi nằm trong danh sách những
người trốn tập trung cải tạo... Hắn hỏi tôi có đăng kư
tŕnh diện không? Khi tôi đưa giấy ra sau một hồi ghi
ghi chép chép, hắn bỏ đi.... It lâu sau, ông tổ trưởng
thông báo tôi có quyền công dân? thực ra tôi không biết
tôi bị mất quyền này từ bao giờ nữa...!!! Rồi tôi nhận 9
kg gạo và bo bo trong diện... "Xóa đói giảm nghèo"
(theo ông tổ trưởng cho biết)... Lúc này bố tôi đang ở
trong trại tập trung cải tạo... Ông vốn xuất thân khóa 5
Đà Lạt cùng với Phạm văn Liễu, Phó quốc Chụ, Trần văn
Toàn. Nhưng về hưu non với cấp bậc đại úy và làm việc
tại kho dầu Esso Nhà Bè.... Khi mấy ảnh vào tiếp nhận đề
nghị bố tôi làm ǵ đó th́ ông không nhận, nên được gửi
về phường tŕnh diện v́ là sĩ quan chế độ cũ và đúng ra
giải ngũ năm 1955 th́ không phải tập trung.... Nhưng ông
vẫn bị đi... vào đến nơi, bố tôi khiếu nại được mấy ảnh
cho biết lỡ vào rồi th́ học cũng tốt....???? .... Ông
cũng gỡ hết 6 tháng đầy tủi nhục trong trại, dù cho mấy
người trẻ như tụi ḿnh gọi ông bằng bố và đỡ đần
ông....... Nhà tôi lúc đó thê thảm lắm, củi đốt được cậy
từ những cây sao hai bên đường mà chị tôi cố bóc vỏ mang
về.... Bột quậy với muối là thường xuyên của cái gọi là
bữa ăn hàng ngày mà đôi khi c̣n không có... Từng cái áo
đến cái quần hay bất kể sách báo nào c̣n thể bán lấy
tiền được đều đội nón ra đi....... Khi mà anh bị đánh
trúng huyệt bao tử th́ trong nhà không thể nào tránh
khỏi xào xáo.... Sự sợ hăi đến nỗi mẹ tôi đánh mất t́nh
thương đối với đứa con tàn tật của bà, v́ những lư đo
chẳng đâu vào đâu.... (lúc đưa tin về tôi mất đôi chân
và không muốn lên phi cơ tải thương về Sài g̣n bà nói
sau này tôi sống ở đâu th́ bà ở đó với tôi). Cứ mỗi lần
mấy ảnh xuất hiện (nhà tôi bị thăm hỏi như cơm bữa) th́
bà cứ nói tôi không phải là lính tác chiến...!!! mất
chân chỉ v́ đi nhậu với bạn bè... say quá nên bị tai nạn
cưa hết đôi chân..... Tôi nói mẹ nói như thế th́ ai
tin.... tụi nằm vùng trong xóm làm ǵ mà nó không biết
rơ về gia đ́nh ḿnh???.... Thế là mẹ con bất ḥa... lúc
nào cũng bị quấy rầy bởi những tay phường khóm khuyên đi
vùng kinh tế mới... để bố tôi được về sớm.....!!! Chịu
không nổi... nhân thằng đệ tử tên Hùng mà hồi c̣n ở đơn
vị tụi tôi thường gọi là Hùng đui ghé thăm, thấy tôi
buồn bă, nó bảo tôi có thể kiếm 200 đồng làm vốn không
th́ nó chỉ cho tôi đi bán thuốc lá lẻ... Tôi nói với vợ
tôi (nhà ai nấy ở dù đă có con với nhau).... Thế là tôi
đi bán thuốc bằng 200 đồng vốn mà vợ tôi đưa cho vào năm
1977.... Thằng Hùng mua 2 gói mỗi thứ thuốc thơm phổ
biến lúc bấy giờ như 555, Pall Mall, Salem.... C̣n Hải
đảo, Vàm cỏ,... nói chung là thuốc đen mỗi thứ một
cây... Nó c̣n bảo tôi lấy giấy ra viết để khỏi quên giá
cả.... Tôi nói với nó chuyện này, ba cái lẻ tẻ mà tao
lại không nhớ nổi ư...?..... Rồi mỗi buổi sáng xe xích
lô của nó và mấy thằng bạn cùng nghề thay phiên nhau đón
tôi chở ra Sài g̣n để bán...... Nhưng mà cũng yên thân
đâu.... buổi chiều ngồi bên lề đường trước cửa rạp Rex,
kế bên là cô bán ốc luộc... có một nhóm tụ năm tụ ba để
nhậu... Có một tay cũng đồng bệnh như tôi nhưng có lẽ
già hơn, thùng thuốc lá của hắn chuyên nghiệp hơn và
phong phú, đa dạng hơn tôi nhiều.... Lâu lâu th́ tôi bị
một cục đá nhỏ chọi về phía ḿnh.... ngoảnh lại th́
không phát giác được ai... tôi cũng tức lắm chứ... Một
lát sau cô bán ốc lại nói nhỏ với tôi, anh kiếm chỗ khác
bán đi v́ cái ông ngồi xe lăn ông chọi anh đó..... Tôi
nói với thằng đệ tử của tôi th́ nó khuyên tôi... nhịn đi
anh ơi.... đánh nhau với tụi nó lúc này cũng không ích
ǵ, tụi công an được dịp gây phiền hà cho anh nữa.....
mai tôi kiếm chỗ khác cho anh bán... Sáng hôm sau nó chở
tôi lên trước rạp chiếu bóng Casino Sài g̣n... để tôi
trước trạm xe buưt bán... kẻ lên người xuống... Đang bán
mạnh tay... th́ nghe tiếng những chiếc ghế đẩu được
quăng xuống đất kèm theo những tiếng chửi chó mắng
mèo.... Quay đầu lại th́ thấy nguyên chiếc xe ba gác chở
đầy ghế bàn xếp, nào là tầm ruột, cóc, ổi ngâm trong
những chậu, kẹo chewing gum, đậu phọng rang và có các
thứ thuốc lá đủ loại..... À th́ ra ḿnh lại bị đuổi khéo
nữa rồi.... Tôi ngán ngẩm đến cùng cực, định bỏ nghề ...
nhưng thằng đệ tử nó bảo nó sẽ kiếm cho tôi một chỗ bán
thuốc khác... Thế là nó đưa tôi về bán ở khu phở Ḥa
Pasteur từ trưa cho đến tối... Về ngủ với nó ở ngoài
quán B́nh Viễn của ông ngoại nó trong chợ Tân Định mà nó
nhận giữ bàn ghế cho những hàng chè. Sáng người ta dọn
hàng th́ chui vào trong ngủ tiếp.... Buổi trưa đầu tiên
đến chỗ bán là dưới gốc cây phượng ngó qua bên kia đường
là cổng viện Pasteur..... Khi thằng Hùng đưa tôi ra chỗ
bán mới... cắc cớ nó nói với hai cô cỡ bằng tuổi tôi bán
bột lọc trước cửa tiệm phở Ḥa ....
-
"Hai chị trông chừng
dùm ông thầy tôi ,tôi không có ở đây nếu có ai ăn hiếp
ổng th́ mấy chị binh dùm"
.... Hai đứa kia cắc cớ
hỏi lại thầy là thầy thế nào...? dạy học hay dạy ǵ...?
... nó trả lời... xếp tui ngày xưa đó.... ổng là sĩ quan
nhẩy dù.... Thế là phe ta ngày xưa đến hỏi thăm đủ mọi
binh chủng.... buôn bán xuông xẻ buổi trưa hôm đó....
Chiều xuống thấy một con nhỏ bưng thùng thuốc ra bán...
cũng ghế quăng.... rồi cả bà mẹ ra.... nh́n ḿnh như
muốn ăn tươi nuốt sống.... tôi t́m hiểu th́ được biết là
chồng bà ta cũng đang ở trong rọ như những bạn ḿnh. Nên
ngày hôm sau tôi nói thằng Hùng dọn cho tôi ra chỗ gốc
cây... xa hơn thùng thuốc của đối phương bên kia để dành
ưu tiên cho họ, nhưng khổ nỗi nh́n thấy tôi là những
người khách ăn phở là họ mua giúp... nhờ đó mà thùng
thuốc tôi mỗi ngày nở ra.... Cũng nhờ chỗ bán này mà tôi
gặp anh Trần anh Tú cán bộ trung đội trưởng trung đội
342, Nguyễn văn Thi 343, Trần xuân Nhật 343,Trần đức
Tùng 341,Hoàng xuân Tiến 32..... Nhờ thằng Hùng trích
ngang lư lịch nên lúc nào chỗ tôi cũng không ít một vài
người để nói chuyện cho qua ngày đoạn tháng nhưng cũng
là cái gây không ít phiền toái cho tôi.... Anh chàng
CAKV Đặng quang Vinh... một thanh niên ḥa b́nh... cờ
đỏ... phấn đấu nên được vào CA (kẻ mà bố hắn treo bảng
carton trước nhà không nhận nó là con). Nó hoạnh họe tôi
đủ điều...... lấy lư lịch tôi không biết bao nhiêu
lần.... Nào là .....
-
"Vợ chồng anh có những
cử chỉ không đẹp ngoài đường phố" (số là mỗi chiều
vợ tôi đón con từ nhà trẻ ra chở nó đến thăm tôi)......
Tôi nói:
- "Vợ chồng tôi đă có
con với nhau nên chẳng c̣n lạ lẫm và thèm khát ǵ như
những kẻ mèo mả gà đồng đến nỗi phải ôm ấp nhau ngoài
đường phố, vả lại con người hơn con vật ở chỗ kín đáo"....
Mặt hắn đổi màu.... tôi
chơi hắn v́ những chiến hữu ở đó cho tôi biết nó dụ dỗ
con nhà "ngụy quyền" đang có thai với nó và đang bị tổ
chức kiểm điểm..... Tôi vẫn không yên với những chữ
những câu nói của nó.... nhân dân ở đây phản ảnh...,
anh... thế này thế nọ. Lần nào tôi cũng trả lời tay đôi
với đến nỗi nó cáu kỉnh gắt lên:
-
"Sao tôi nói ǵ ra là
anh cũng cố nói cho bằng được là làm sao?".
Rồi đến một hôm với bộ
đồng phục con kiến vàng.... nó lại ngay thùng thuốc tôi
ngồi bán với khuôn mặt h́nh sự.....:
-
"Chính sách của nhà
nước là địa phương nào về địa phương đó buôn bán, anh
không được buôn bán ở đây nữa"....????? (nhà tôi ở
phường 5 Quận 3 lên bán ở phường 13)....
Tôi nản đến cùng cực nhưng
vẫn nói :
-
"Tôi không hiểu chính
sách nhà nước ban ra lúc nào nhưng thiết nghĩ nếu anh
c̣n có chút t́nh người(...????), th́ anh cũng du di để
tôi bán ở đây v́ tôi bán thuốc nuôi thân tôi như thế, xă
hội này bớt đi một kẻ ăn mày. Anh đang đập bể nồi cơm
đang nuôi sống tôi đó".....
Mặt hắn đanh lại và nói:
-
"nếu anh muốn bán chỗ
này sáng mai 8 giờ ra phường gặp tôi"...
Tôi nói thế nhưng trong
ḷng đă có ư buông xuôi.... Nhưng... lại nhưng nữa...
thằng Đức dân KQ con chủ tiệm phở Ngân khuyên tôi ngày
mai ra đồn CA xem nó giở những tṛ ǵ nữa.... tội ǵ mà
anh phải bỏ bán chỗ này..... Sáng hôm sau đến hẹn tôi
đến.... nó đang đùa giỡn với bạn đồng nghiệp của nó...
Thấy tôi... nó lại làm khuôn mặt h́nh sự.... vớ những
tṛ cũ rích hỏi lư lịch của tôi... rồi để tôi về...
Nhưng chiều ra ngay chỗ tôi bán hỏi mua mấy điếu ba số
5... khi tôi đưa thuốc ra.... nó làm bộ... vỗ túi quần
sau....nói để quên cái bóp ở nhà... Tôi cười khẩy và
nói:
-
"Thôi được rồi ,anh
quên th́ ngày mai mang ra trả tôi cũng được"...
Nhưng tôi biết ngày mai
chẳng bao giờ có đối với một thằng mang tên Tuấn Anh
Đặng quang Vinh... Và khỏi nói các bạn cũng biết là
những điếu thuốc của tôi được hút chùa..... và nhả khói
theo cái khốn nạn tận cùng của nó..... Một ngày không
xa.... một xe CATP ập đến nhà nó, tước quân tịch và tịch
thu vũ khí của nó, c̣ng hai tay dẫn nó ra xe trước con
mắt hả hê của những người hiếu kỳ chung quanh... trong
đó có cả đôi mắt của tôi...v́... Tội....Tổ chức
vượt biên trái phép...... Buồn cười không các
bạn?... Từ ngày hắn vào hộp, tôi có dễ thở hơn nhiều
nhưng lam lũ th́ không ǵ tránh khỏi.... Mưa xuống nắng
lên quần áo khô rồi ướt... ướt rồi khô... Nhiều khi giờ
nghĩ lại tôi không hiểu da mặt ḿnh lúc đó dày cỡ nào,
khi bị tào tháo rượt chỉ kịp lăn xe ra đống rác công
cộng ở ngă ba.... tụt xuống, dù cho hàng trăm con mắt vô
t́nh ngó vào v́ lúc đó vào giờ tan sở.... Nhưng chính
nơi đây đôi khi tôi cũng cảm nhận được t́nh người ấm
lạnh của người khác chia xẻ với tôi.... Một buổi
chiều... thằng nhóc giữ xe chạy qua đưa cho tôi những
đồng 25 xu... Tôi ngạc nhiên và hỏi nó từ đâu?.. nó bảo
của chị đứng bên đường kia nói em đưa cho anh... Tôi nói
nó mang trả cho người đó và nói tôi cám ơn, nhưng tôi
không thể nào nhận được.... Th́ chị ta chạy qua xin lỗi
... nh́n anh, tôi nghĩ anh chắc cũng không khác ǵ thân
phận của chồng tôi đang ở trong trại cải tạo nếu anh c̣n
nguyên vẹn, nên của ít ḷng nhiều muốn giúp anh một chút
thôi, tôi nhất định không chịu nhận người ấy cầm lại
tiền rồi bỏ đi...... Một buổi tối, từ xa tôi thấy tay
trung sĩ Ngô minh Thắng (tiểu đội trưởng cũ của ḿnh mà
khi về nằm chờ đi mặt trận Bến Cát lúc tăng phái cho Lữ
đoàn 1 th́ hắn đào ngũ), trong bộ đồ TNXP và chiếc nón
tai bèo... thôi th́ dù sao cũng một thời cùng màu cờ sắc
áo... Nên khi hắn tiến lại phía tôi chưa kịp mời hắn
điếu thuốc th́ câu nói của hắn làm tôi không c̣n kềm chế
được ḿnh nữa..... Tôi giả điếc hỏi lại:
-
"Mày nói ǵ?"...
Nó nhắc lại...: - "mày........"
Lúc
đó tôi la lớn đến nỗi những người đang ăn phở ngước lại
nh́n... Tôi gào lên:
-
"Mày tưởng rằng thay
ngôi đổi chủ tao với mày bánh đúc đồng xàng hả?.... mày
cút đi chỗ khác đi, tao không có những thằng chiến hữu
thuộc cấp như mày".......
Cũng chính nơi đây tôi
nh́n thấy Nguyễn huỳnh Hưng, thư kư đại đội 34 từ xa (có
lần trong trường, tôi cự hắn trong lần đi trực nhà bàn
và mang cơm ra ngoài đồi Bác Sĩ Tín cho cán bộ và anh em
ăn. Buổi sáng trước khi đi, hắn đưa cho tôi một số tiền
giờ tôi không nhớ rơ là bao nhiêu, nhờ tôi mua thêm đồ
ăn cho cán bộ đại đội ḿnh... Đến lúc mang cơm ra băi...
xách cơm lại chỗ mà hắn lựa sẵn trải poncho để cán bộ về
ăn và nghỉ trưa.... ... Hắn bảo tôi lau chén đũa hầu cán
bộ.... Tôi nói... mày lau đi... tao đến đây là học ra sĩ
quan chứ không phải học làm gia nô, làm tài lọt. Lúc đó
hắn không có vẻ ǵ là sĩ quan chế độ cũ mà là một anh
của lớp người... "Mới".... Đang cự căi ông
trật tự v́ bắt hắn mang chiếc vespa của hắn qua bên kia
đường để ủy ban nhân phường giữ xe kiếm tiền.... C̣n ông
trật tự th́ vừa đi lại chỗ tôi vừa lầm bầm ..... Không
biết nó là ǵ mà phách lối.... quá, c̣n đ̣i rút súng dọa
ḿnh nữa. Cho đến giờ này thú thật tôi cũng không biết
hắn là ai? .... dù đích thị hắn là đồng môn An-Lộc năm
xưa đó.
Sở dĩ hôm nay tôi dài ḍng như thế... chỉ v́ muốn các
bạn đọc chơi.. Khi ḷng ḿnh lại gợi nhớ về dĩ văng
trong lúc buồn bă... V́ chúng ta đi qua chiến tranh....
ai ai cũng gặp những cảnh trớ trêu trong đời......
Nhất là giai đoạn nước mất nhà tan... Chưa
biết ai khổ nhục hơn ai và sức chịu đựng th́ không ai
giống ai cả.... Không cảnh ngộ nào giống cảnh ngộ
nào....... Khi chúng ta vào TT3TM&NN qua khu Đủ
sức khỏe....là đời sẽ khổ.... Như
anh chàng nào khéo ví von hôm đó.... Tôi có thằng bạn
hay nói câu này.... không biết của hắn hay hắn sao chép
ở đâu th́ tôi không rơ, tôi chỉ thêm chữ thương
vào thôi..... "Yêu thương nhau là không phải nh́n
cái đẹp, cái xấu của nhau, mà cùng nh́n về một phía"....
Tôi chỉ mong các bạn khóa 4/71 An Lộc được như thế......
Chúng ta đă đi qua bên kia dốc của cuộc đời như ai từng
nói quỹ thời gian c̣n ít ỏi lắm khi bức qua tuổi 60....
Nếu các bạn không phiền... khi tôi trải dài tâm sự của
ḿnh, tôi sẽ viết thêm để hầu các bạn.... Những
Ngày Tháng Cũ.... khi tôi c̣n có thể..........