*
Một Chuyến Đi
Tâm Sự - Những Thằng An-Lộc
Tuyệt Cú Mèo
Hùng Thân,
Có một dạo tao nhận được tin nhắn của Dũng dù nói
mày nhờ nó hỏi thăm sao lâu quá không
nghe động tĩnh ǵ từ tao, thật t́nh mà nói,
tao vẫn b́nh thường, sức khoẻ tốt, bệnh t́nh vẫn
"undercontrol", có thể nói là tốt nhất sau
hơn 20 năm mang đủ thứ bệnh "bà giằng" trong
người. Có một số tác nhân từ bên ruột thịt
đem tới làm tao không thấy thoải mái, v́ không được
vui, nên tao với bà xă xách xe 2 bánh chạy
nhông nhông ngoài đường (về sau tao phải mang vô
Saigon chế thêm 2 bánh phụ 2 bên để cho tụi
cảnh sát giao thông khỏi có lèng èng đ̣i ăn). Sau khi
ráp thêm 2 bánh, cái xe nó hành hạ tao phải
sửa tới sửa lui, khùng điên với nó, nhưng chưa ba
trợn là may lắm rồi !!
Tháng trước 5 cặp: Hoà, Yên, Mỹ Điên, Long và
1 cặp nữa tao không nhớ (như là cặp Tiến Gà Lôi ??)... V́
tao đang làm xe, bà xă th́ bị viêm tuyến nước bọt, nên tụi
tao không lên gặp tụi nó được, cũng buồn (nhưng c̣n nhiều
dịp khác gặp nhau, nên chỉ buồn chút xí thôi, mai mốt gặp
tha hồ hót.)
Tao cũng có nhiều xúc động khi đọc
Love Story lắm, tao cũng thấy cảm kích và trân trọng người
phụ nữ Mỹ đó. *She's an Angel* Tao cũng đồng ư với thằng
Châu là K471 (nói riêng), và người Việt ta, dân tộc ta (nói
chung) có nhiều truyện c̣n lâm ly hơn, hấp dẫn hơn, cảm động
hơn và nhiều cái hơn nữa v́ TRÁI TIM NGƯỜI PHỤ NỮ VIỆT NAM
thật TUYỆT VỜI và KỲ DIỆU. Ví dụ, tao chưa gặp được TUẤN DÙ,
bị mù 2 mắt, tao cũng mong muốn được gặp vợ nó, để tỏ ḷng
kính trọng và khâm phục người phụ nữ TUYỆT VỜI đó đă chia xẻ
tất cả những hoạn nạn đau thương với nó hơn 40 năm qua. H́nh
như là không hưởng dược một chút vinh quang nào cả, mà đến
chỉ để gánh lấy những thiếu thốn, nhọc nhằn, khổ cực, bi
thương. Chỉ ở lại để ôm trọn một ḿnh tất cả những mất mát
không thể phục hồi trên cơ thể người chồng, mà theo tao nghĩ,
cặp mắt là quan trọng nhất đối với một con người, nhất là
với một người lính mũ Đỏ, quen sống ngang tàng, coi trời
bằng vung.
C̣n bao nhiêu người lính nữa đă trở về
bị mất mát nhiều hơn tao với mày mà tao không biết, mà họ
được những trái tim NHÂN HẬU, BAO DUNG đầy HY SINH để sống
với, để CHIA SẺ với, và quan trọng hơn nữa là để CHỊU ĐỰNG,
nhẫn nhục chịu đựng những cơn
ĐIÊN của những thằng đang tuổi thanh niên khoẻ mạnh (chưa
nói là ĐẸP TRAI ra phết, như mày chẳng hạn, h́ h́!!). Những
thằng tung hoành ngang dọc,
(mũ đỏ, mũ xanh, mũ nâu, mũ đen...
c̣n mũ... ông địa của tao không dám kể vô đó!!).
Không biết mày thế nào, chứ cái ngữ như tao, nhà
thương Biên Hoà chưa
chắc đă dám nhận!! V́ họ sợ lây bệnh cho bác
sĩ, y tá trong đó th́ vô phương cứu chữa, Ô HÔ! AI TAI!! H́
h́...
Mày có biết không, tao không quan tâm
nhiều đến cái chuyện "handicap" của tao lắm, chỉ thỉnh
thoảng bực ḿnh chút xíu v́ một vài việc làm không được thôi,
như lái xe 18 bánh, lái phi thuyền con thoi, lái xe ủi
đất..v.v... Tại v́ tao cố gắng làm bất cứ việc ǵ mà tao
muốn làm, cố
gắng hết sức mà không được mới chịu thua thôi, như chạy xe 2
bánh, (hơn 30 năm không đụng tới), mà đường đèo đường bằng
ǵ tao cũng chả sợ, chỉ có một điều là khi ngừng, nếu bà xă
ngồi đằng sau mà quên nghiêng người về bên trái, lại nghiêng
bên phải là cái xe nó ngă xuống đường đánh ầm một cái, hai
đứa lăn kềnh ra đó, như hai cái bị thịt, rồi... lồm cồm ḅ
dậy, dựng xe lên, chạy tiếp, (không lẽ nằm vạ ở đó, đợi xe
bắt chó tới...). Tối về lấy dầu nóng xoa xoa xức xức, ê ẩm
chút đỉnh, vô sự, chuyện nhỏ xíu, có ǵ mà ầm ỷ!! Bộ xương
này dù trên 6 bó nhưng vẫn c̣n cứng lắm, chớ lơ mơ là bó bột
từ trên xuống dưới như đ̣n bánh tét rồi!!
Từ cái ngày 17-2-1975,
ngày mà tao dâng
tặng MẸ
VIỆTNAM cái chân phải trên đầu gối và bắp chuối thêm bắp
vế của chân trái. Trang sử mới của cuộc đời được mở ra,
không có mùi vị nào mà chưa nếm, chưa trải qua. Cha Mẹ ngày
trước cho ăn đi học, mong con làm ông nghè ông cử ǵ đó...
chưa thấy áo
măo cân đai nào ráo rạo, mà trở thành "độc nửa cước" chớ
hổng được "độc cước" như HT Ngôn phong cho tao đâu. Th́ đành
chịu chớ có than thở làm ǵ cho nó mất cái oai của một thằng
471, khà khà !!!
Khi đi bụi đời ở Saigon, tao làm nghề bơm gas hộp quẹt,
và rút tỉa ra được một bài học, mà trong suốt quăng đời c̣n
lại, tao luôn đem ra áp dụng. Đó là khi tao gặp một việc
phải làm, mà công việc đó khó chứ không dễ dàng, tao hay tự
hỏi ḿnh câu này "Mày làm được không hả mậy??. Sau một hồi
suy nghĩ, tao tự trả lời tỉnh queo: "Không được!!". Lại ngồi
nghĩ tiếp: "Tại sao không được?", "Khó quá, làm không được
chớ sao, con bà nó, ngu bỏ mẹ, dzậy mà cũng hỏi!!"
Lúc đó tao bực rồi đó nghen!! Ḿnh chửi ḿnh ngu bỏ mẹ
là bực lắm rồi đó!! Nổi điên lên, tao liền phán cho tao một
câu xanh dzờn_"Ông nội mày cái thằng QUÈ, không được cũng
phải được!!" Vậy là xong ngay!! Giá nào tao cũng phải ráng
làm.
Từ đó về sau, việc ǵ cũng cứ nay lưng ra mà làm.
KHÔNG ĐƯỢC CŨNG PHẢI ĐƯỢC là như vậy đó!! H́ h́!! Có thằng
hỏi tao "Cách nào để tao làm được một số việc mà tụi nó nghĩ
là tao không thể làm được", tao đọc câu thần chú đó cho tụi
nó nghe. Nghe xong tụi nó không tin mà c̣n chửi tao là đă
què một gị mà c̣n xạo quá. Tao chỉ cười khà khà, không tin
th́ thôi, rồi tao nói: "Con người có những KHẢ NĂNG KỲ DIỆU,
nếu biết cách sử dụng và phát huy, ta có thể làm được nhiều
điều mà trước đây ta nghĩ là KHÔNG THỂ (impossible!)"Nghe
xong nó lại chửi, tao lại cười, biết nói sao?? Tao hỏi
thiệt mày nghe Hùng, mày có tin điều đó không dzậy??
À! Hôm nọ, thằng Chính Dù có gọi về cho tao, hỏi thăm
này nọ kia. Tao có hỏi nó dạo này nặng bao nhiêu pound mà
trong h́nh thấy nó bự quá ể, nó nói nó nặng sơ sơ có hơn 200
pounds thôi, dạo này nó đang tập ăn chay theo phu nhân nó để
xuống cân, mà tao không biết nó có bỏ bớt được pound nào
chưa?!!! Mấy hôm sau nó gọi về 1 lần nữa, nói tao cố gắng
qua đó tham dự HNK V ở Boston, tao không dám hứa, tao nói là
tao sẽ sắp xếp, hy vọng sẽ tham dự một lần để gặp gỡ các hảo
hán 471 cho thoả ḷng. Hôm đó cũng có nói chuyện với thằng
Liêm, vui lắm khi được nghe những giọng "oanh vàng thỏ thẻ
oang oang". Chính ơi, Liêm ơi, tụi mày có phẻ không? Có
buồn th́ gọi cho tao nghen!!
Tao cũng có lời thăm hỏi BK Thanh Phong và thằng Thuỵ,
không biết sức khoẻ tụi mày thế nào? Thằng Thuỵ có "nh́n
thấy tia sáng nào ở cuối đường hầm không?" Tao cũng không
biết phải động viên mày như thế nào nữa, chỉ cầu xin một
phép lạ cho mày thôi. Tao cũng vừa đọc tin thằng Thước đă về
bên đó, ai th́ không biết chớ thằng Thước th́ c̣n phong độ
lắm, bảy ba ǵ cũng dư sức qua cầu, theo nó đuối luôn mà, có
lẽ theo hổng nổi đâu, h́ h́.
Tao có lời thăm hỏi phu nhân của mày cùng toàn thể các
HT nội ngoại và quư phu nhân cùng toàn thể gia quyến. Cầu
chúc QUƯ QUYẾN của K471 một năm mới 2013 một năm NHIỀU SỨC
KHOẺ, AN KHANG PHÁT ĐẠT, PHÁT TÀI, NHIỀU MAY MẮN, TRÀN ĐẦY
NIỀM VUI và HẠNH PHÚC.
***** CẦU ĐƯỢC *** ƯỚC THẤY *****
Kính Chúc
Độc Cước Bụi Đời 372
01-01-2013
|
|